Tiểu cung nữ nghĩ như thế nào, Cố Vân Yên vừa xem hiểu ngay, cười nhẹ hai tiếng, nói: “Ngươi thật đúng là thiên chân, ngươi cho là mình phạm vào tội danh mưu hại hoàng tử, chỉ cần hy sinh ngươi là xong chuyện? Ngươi có biết hậu quả mưu hại hoàng tự? Nha đầu ngốc, đây chính là tội lớn diệt tộc! Cho nên, ngươi nếu là còn nghĩ tới tánh mạng an nguy của thân nhân, liền khai ra người sau màn, có lẽ, Hoàng thượng còn có thể khai ân, tha cho người nhà ngươi khỏi tội chết.”
Tiểu cung nữ kinh ngạc nhìn Cố Vân Yên, tựa hồ không tin lời nàng nói. Tiêu Dục lạnh lung tiếp lời: “Lời Dục sung viện không sai, ngươi nếu là khai trẫm liền tha cho thân nhân của ngươi một mạng, bằng không, trẫm liền cho cả tộc của người làm bạn cùng ngươi đến hoàng tuyền.”
Lời nói lạnh như băng, gằn từng tiếng, giống như cự thạch vậy, nện ở trong lòng Phùng tiệp dư cùng tiểu cung nữ, tiểu cung nữ như tỉnh lại từ trong mộng, Phùng tiệp dư lại như ác mộng quấn thân, phía sau lưng phát lạnh từng trận.
“Chủ tử, ngài không phải nói chỉ cần nô tỳ thay ngài trừ bỏ hoàng tự trong bụng Đỗ tần nương nương, mặc dù bị lộ, chỉ cần nô tỳ không đem ngài cung khai ra, một mình gánh hết tội danh, ngài liền bảo hộ một nhà nô tỳ sau này hưởng hết vinh hoa phú quý sao? Nguyên lai, ngài đều là gạt ta, thật độc ác, ngươi đã vô tình vậy đừng trách ta vô nghĩa!” Tiểu cung nữ rơi lệ đầy mặt chất vấn Phùng tiệp dư, sau dập đầu với Tiêu Dục nói: “Hoàng thượng, người sai sử nô tỳ mưu hại Đỗ tần là Phùng tiệp dư, hết thảy đều là nàng lệnh nô tỳ làm, nàng lấy tánh mạng người nhà uy hiếp, nô tỳ không dám không theo, cầu Hoàng thượng làm cho chủ nô tỳ.”
Ánh mắt Tiêu Dục lạnh lẽo nhìn chằm chằm Phùng tiệp dư nói: “Ngươi còn có cái gì muốn nói sao?”
“Bùm” một tiếng, hai đầu gối Phùng tiệp dư quỳ xuống đất, tới trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu sợ hãi nói: “Mong Hoàng thượng cùng nương nương tra rõ, mấy ngày trước tiện tì này làm vỡ bình hoa ngọc lưu ly Hoàng thượng ban cho nô tì, nô tì đau lòng nên liền phạt nàng một chút, việc này, người trong cung nô tì đều có thể làm chứng, nghĩ đến nàng sớm ghi hận trong lòng, cho nên làm theo lời người khác hãm hại nô tì. Nô tì làm người như thế nào, Hoàng thượng cùng nương nương rất rõ rang mà, chuyện táng tận thiên lương như vậy nô tì là thật làm không được, nô tì khẩn cầu Hoàng thượng tra rõ án này, vạn không thể chỉ nghe lời tiện tì này nói liền để cho chủ mưu chân chính đào thoát.”
“Ngươi có chứng cớ chứng minh ngươi nói là thật?” Tiêu Dục ngược lại hỏi tiểu cung nữ.
Tiểu cung nữ khóc nức nở nói: “Khế ước bán mình một nhà già trẻ của nô tỳ nằm ở trong tay Phùng phu nhân, nô tỳ không dám nói dối.” Phùng tiệp dư nguyên là lúc Hoàng hậu cùng Tiêu Dục đại hôn, nha hoàn hồi môn Hoàng hậu mang từ Lưu phủ tới, sau được đi hầu hạ Tiêu Dục. Lúc Tiêu Dục đăng cơ, Phùng tiệp dư thụ phong, Phùng thị một nhà liền nước lên thì thuyền lên, từ đó thoát nô tịch, tiếp theo Phùng tiệp dư sinh được nhị công chúa, Phùng gia lại càng nhanh chóng phồn vinh, từ đó về sau cũng có nô có tỳ.
Nghe được lời tiểu cung nữ nói, mọi người đã tin bảy tám phần, dù sao cực ít người sẽ lấy tánh mạng một nhà thân nhân của mình mà đi nói dối.
Sắc mặt Đỗ tần vừa mới hòa hoãn, không biết sao lại tái nhợt, phát ra một tiếng than nhẹ không khoẻ, Lưu thái y bước nhanh lại đây, xem mạch cho Đỗ tần, chợt nghiêm mặt nói: “Nương nương đây là ngửi phải xạ hương, nơi này sợ là có vật không sạch sẽ, xin Hoàng thượng trước phái người hộ tống Đỗ tần nương nương trở về, nương nương vừa mới động thai khí, nếu là thời gian dài ngửi phải xạ hương, e rằng thai nhi...” Câu nói kế tiếp không cần nói cũng biết.
Mặt Tiêu Dục có vẻ giận dữ “Lưu Đức Phúc ngươi hộ tống Đỗ tần hồi Hoa Thanh cung.” Tiếp theo lại phân phó Lưu thái y nói “Các ngươi nhất nhất kiểm tra cho trẫm, trẫm muốn nhìn đến tột cùng ai lá gan lớn như vậy, dám ở dưới mí mắt trẫm đùa giỡn âm mưu.” Giọng nói so lúc trước lại lạnh thêm ba phần.
“Vi thần lĩnh chỉ!” Đám người Lưu thái y khom người đáp lời.
Mọi người lần lượt kiểm tra một lần, đều không có gì không ổn, lúc này chỉ còn lại Hoàng thượng Hoàng hậu cùng với Phùng tiệp dư đang quỳ dưới chân Hoàng thượng vẫn chưa được xét người.
Lưu thái y tiến lên cung kính nói: “Xin Hoàng hậu nương nương cùng Tiệp dư nương nương tháo xuống túi hương, để thần đánh giá.”
Hoàng hậu gật gật đầu, lập tức liền có cung nữ tiến lên cởi xuống túi hương bên hông hai người giao Thái y xem xét, Lưu thái y ngửi ngửi hương vị túi hương, túi hương của Hoàng hậu cũng không dị thường, nhưng khi xem xét túi hương Phùng tiệp dư, mặt Lưu thái y hiện vẻ ngưng trọng, tựa như muốn xác nhận lại kiểm tra lại một lần.
Tiêu Dục nói: “Như thế nào?”
“Hồi Hoàng thượng, trong túi hương Tiệp dư nương nương có chứa xạ hương, tuy rằng tăng thêm hoa cỏ khác để che giấu mùi, nhưng thần làm nghề y nhiều năm, có thể nhận ra hương vị đặc hữu xạ hương.”
Vẻ mặt Phùng tiệp dư kinh hoảng, lắc đầu biện giải nói: “Trong túi hương của ta sao có thể có xạ hương? Nhất định là nhầm lẫn, Lưu thái y ngươi lại cẩn thận xem xét một lần nữa đi.”
“Hồi nương nương, thật là xạ hương không thể nghi ngờ, nếu là nương nương không tin, thần xin mở miệng túi, đem xạ hương lấy ra giao cho Hoàng thượng cùng nương nương xem xét.” Ngữ khí chắc chắn mà cung kính.
Tiểu thái giám đem kéo đến, Lưu thái y nhẹ nhàng cắt một góc túi hương, hương liệu bên trong liền chảy ra, Lưu thái y hai tay dâng hương liệu, nói: “Vật ám nâu này đó là xạ hương, hơn nữa so với xạ hương bình thường còn muốn độc hơn ba phần.”
Tiêu Dục nghe thấy, cầm lấy một ít đặt mũi nhẹ ngửi, sắc mặt nháy mắt âm trầm xuống dưới.
Sắc mặt Phùng tiệp dư trắng bệch, vẫn không tin nói: “Sao lại có xạ hương? Không có khả năng... Không, túi hương này không phải của nô tì...”
Tiêu Dục không còn muốn nghe Phùng tiệp dư giải thích, cả giận nói: “Chứng cớ vô cùng xác thực, vẫn chối tội, khá lắm Phùng thị, ngày xưa trẫm nhưng coi thường ngươi, không biết ngươi ác độc như vậy, mưu hại hoàng tự, một kế không thành lại sinh một kế, còn mưu toan giá họa người khác, độc phụ như vậy, sao xứng làm phi tử.”
Phùng tiệp dư nghe được lời ấy, sợ hãi ôm chân Tiêu Dục than thở khóc lóc “Nô tì oan uổng, nô tì oan uổng, nô tì chưa từng tăng thêm xạ hương ở trong túi hương, xin Hoàng thượng tra xét, cầu Hoàng thượng làm chủ cho thần thiếp!”
Làm như đột nhiên nhớ tới Hoàng hậu bên cạnh vậy, thật nhanh chuyển động thân mình, lôi kéo phượng bào Hoàng hậu nói: “Nương nương, ngài cứu nô tì đi, ngài van cầu với Hoàng thượng, tha nô tì một lần này đi, nhớ tình nghĩa chủ tớ bấy lâu, ngài nhất định phải thay nô tì làm chủ.”
Giọng Hoàng hậu căm hận nói: “Thường ngày nhìn ngươi cũng là người an phận, chưa từng nghĩ ngươi tâm ngoan thủ lạt như thế, ngươi làm cho bản cung quá thất vọng rồi!”
Phùng tiệp dư liên tục dập đầu kêu oan, có chút nói năng lộn xộn nói: “Nô tì oan uổng, cầu Hoàng thượng Hoàng hậu làm chủ... Hoàng thượng tha nô tì một lần, nô tì cũng không dám nữa, không dám nữa.”
Tiêu Dục đối Phùng tiệp dư đau khổ cầu xin nhìn như không thấy, hờ hững nói: “Người tới, đem nàng dẫn đi. Ban chỉ: Phùng tiệp dư mưu hại hoàng tự, tội ác tày trời, vốn phải chết, niệm công sinh dưỡng nhị công chúa, ngay hôm nay huỷ bỏ phong hào, biếm làm thứ nhân, biếm lãnh cung, nhị công chúa ghi dưới danh nghĩa Quý chiêu nghi nuôi nấng, khâm thử!”
Quý chiêu nghi quỳ gối hành lễ “Tạ Hoàng thượng coi trọng, nô tì chắc chắn tận tâm hết sức nuôi nấng nhị công chúa, xem như mình sinh ra, quyết không phụ Hoàng thượng thánh ân.”
Phùng tiệp dư gào khóc, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngày xưa, rất nhanh liền bị hai gã thị vệ đeo đao áp đi xuống.
Tiếp theo Tiêu Dục lại hạ đạo thứ hai thánh chỉ “Dục sung viện dịu dàng hiền lương, tâm địa thuần thiện, nay hộ hoàng tự có công, tấn chức làm Dục tần.”
Cố Vân Yên quỳ xuống tạ ơn “Tần thiếp tạ Hoàng thượng long ân!”
(Lời editor: Cái hà bao đó vốn là hại Đỗ tần, vu oan cho Cố tỷ. Nhưng Cố tỷ cũng là người mang thai. Nếu Thị Họa không phát hiện ra, Cố tỷ đã hít phải xạ hương đó. Cho nên ta mới nói Cố tỷ giấu giếm chuyện mang thai nên chính mình suýt gặp họa rồi)