Trải qua 1 năm điều dưỡng, thân mình Cố Vân Yên so với trước khi sinh bệnh còn muốn tốt hơn một chút. Đối với kết quả này cảm thấy vui mừng nhất chính là Triệu thị, thân thể nữ nhi suy nhược vẫn luôn là tâm bệnh của nàng, nay nhìn thấy kết quả này, Triệu thị giống như được uống thuốc an thần, cả người nhẹ nhàng hẳn lên.
Tuân ca nhi đã được hai tuổi, càng hoạt bát hiếu động hơn xưa, mẹ con hai nàng Cố Vân Yên vùi đầu làm châm tuyến, nhất thời không chú ý đến bên cạnh, tiểu tử kia liền lẻn đi chơi chỗ khác.
Cố Vân Yên bất đắc dĩ đành phải buông nửa đầu hổ vừa làm, mang theo nha hoàn bên người đi tìm Tuân ca nhi, ở phía sau viện dạo qua một vòng, mới ở vườn hoa nhìn thấy một thân sam y xanh nhạt.
Tiểu tử kia đang điểm mũi chân đi hái một đóa hoa cúc đang nở rộ, bởi vì Triệu thị thích hoa cúc, cho nên trong vườn hoa trồng rất nhiều loại hoa cúc.
Thật vất vả hái được một đóa, trên mặt Tuân ca nhi lộ ra tươi cười vui sướng, quay người lại nhìn thấy tỷ tỷ của hắn, tiểu tử kia bước cao bước thấp chạy tới. Thật cao giơ lên hoa cúc trong tay nói: “Cho nương, xinh đẹp!” Tuân ca nhi hướng về phía tỷ tỷ cười nói.
“Tuân ca nhi một lát tự tay đưa cho nương, được không?” Cố Vân Yên lấy ra khăn tay lau cái trán rịn mồ hôi của đệ đệ.
“Được, Tuân ca nhi cho nương, tỷ tỷ cũng xinh đẹp!” Tuân ca nhi nắm tay Cố Vân Yên nói.
Cố Vân Yên ngây người một chút, sau đó không khỏi lắc đầu bật cười, tiểu gia hỏa này vì chỉ hái cho nương nên sợ nàng ghen đây mà.
Trở lại Phù Cúc viện của Triệu thị, Tuân ca nhi đưa hoa cúc đã muốn bị vo thành một nắm lên như đang hiến vật quý cho Triệu thị, miệng còn ồn ào “Hoa hoa, xinh đẹp! Nương thích.”
Triệu thị cùng Cố Vân Yên bị bộ dáng đơn thuần của Tuân ca nhi chọc cười.
Hôm sau Cố Cẩn hưu mộc ở nhà, Cố Vân Yên liền đến thư phòng Cố Cẩn, hai cha con cùng chơi cờ vây, chuyện này đã muốn giằng co hơn một năm. Cố Vân Yên vừa chơi vừa nghĩ đến một sự kiện, đến khi tìm ra được quyết sách thích hợp cũng vừa lúc phá được ván cờ.
“Cha, Yên nhi thắng được người rồi” Cố Vân Yên hưng phấn nói. Đây là lần duy nhất Cố Vân Yên thắng một ván, sao không vui cho được?
“Con ta tư chất cực cao!” Trên mặt Cố Cẩn tràn đầy vui mừng, đương nhiên đánh giá này bao hàm tâm tình của một người phụ thân thừa nhận năng lực của con mình. Bất quá này đối với một người chỉ vừa mới chơi cờ vây không bao lâu như nữ nhi của ông mà nói, lần thắng này quả thật đáng giá làm cho người ta kiêu ngạo.
“Chính là cha không rõ, vì sao trước kia Yên nhi luôn luôn không thích cờ vây, sao đột nhiên ham thích chơi cờ vây vậy?” Cố lão gia hỏi.
Cố Vân Yên vờ như không thấy nghi hoặc trong mắt Cố Cẩn, nói: “Nữ nhi nghĩ, cha là cao thủ cờ vây, nữ nhi lại đối cờ vây không biết gì cả, này có chút hơi khó nghe, dù sao mọi người vẫn thường nói có kì phụ ắt phải có kì nữ mà.”
Đúng rồi, Cố Vân Yên nhớ rõ bây giờ Tiêu Dục còn là tam hoàng tử, hai ngày sau sẽ ban sai hồi kinh, ở trong rừng cây lọt vào mai phục bị thích khách ám sát.
Từ trong thư phòng Cố lão gia đi ra, Cố Vân Yên trực tiếp hướng Phù Lăng viện của Cố Trì mà đi, Cố Vân Yên đứng ở đình ngoại nhìn thiếu niên trước mặt một thân gấm vóc màu lam, dáng người cao to, ngũ quan càng lớn càng phát ra anh tuấn, khuôn mặt anh tuấn sau khi nhìn thấy muội muội nhất thời nở ra tươi cười xán lạn.
“Yên nhi lại đây, nhưng là lại nhớ thương cái gì vậy, muốn nhờ vi huynh cho người mang về?” Cố Trì trêu ghẹo muội muội trước mặt từ nhỏ đã được chính mình phủng ở lòng bàn tay mà yêu thương che chở.
“Ca ca lần này thực đoán đúng rồi, trước đó vài ngày nhóm tỷ muội khuê các cùng đi hội ha xuân, nghe bọn tỷ muội nhắc tới trong rừng cây Kinh Giao có linh hồ thường lui tới, nghe nói linh hồ kia rất đẹp!” Cố Vân Yên chớp chớp mắt phượng linh động, trong con ngươi hàm chứa khát vọng làm cho người ta nhìn một cái liền rõ ràng.
“Ngươi đấy, mỗi tháng đều biến đổi phương pháp để sai khiến huynh trưởng của mình.” Cố Trì nói xong bất đắc dĩ nở nụ cười, trong mắt lại tràn đầy sủng nịch.
“Ca ca thật tốt! Ca ca sao không hẹn Lạc biểu ca cùng Thiệu biểu ca cùng đi? Huynh đệ ba người cũng thật tốt tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung một phen.”
“Chủ ý rất tốt, vậy y theo muội, chỉ là ngày mai Thiệu biểu ca còn phải đi học đường, như vậy phải 2 ngày nữa mới có thể đi săn linh hồ cho muội.”
“Nên như thế, biểu ca nên lấy việc học làm trọng.” Cố Vân Yên nhu thuận trả lời.
Đợi khi trở lại Phù Vu viện của mình, Cố Vân Yên để cho nha hoàn đi thỉnh Trương Tố lại đây, 1 năm trước nàng kính nhờ ngoại tổ phụ an bài một người biết võ ở bên người nàng, trọng điểm là người này phải là nữ. Trương Tố nguyên là nữ tướng sĩ dưới trướng Triệu Trung, sau này gả cho người mới rời khỏiquân doanh.
Đối với sự xuất hiện của Trương Tố, đối với người nhà Cố Vân Yên chỉ nói là ngoại tổ phụ sai lại đây giúp nàng điều trị thân mình. Đối chuyện này Triệu thị không nghi ngờ gì, bình thường 1 tháng Trương Tố có nửa tháng sẽ đến Cố phủ, mà lúc này Cố Vân Yên sẽ đem nha hoàn trong sân đi làm những chuyện khác, chỉ để lại một người Thị Thư, ngầm đi theo Trương Tố tập võ.
Sau khi Trương Tố đến, Cố Vân Yên liền đem nhiệm vụ ngày mai cần nàng đi hoàn thành nói rõ ràng, đợi khi an bài hết thảy xong xuôi, khóe môi Cố Vân Yên hơi hơi nhếch lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhưng cặp mắt phượng linh động lại không hề có ý cười.
Mạnh phi à Mạnh phi! Năm đó ngươi ta cùng tuyển tú vào cung, ngươi nói từ lúc vào cung khởi liền chưa từng gặp lại muội muội trong nhà, càng ngày càng nhớ muội muội. Ngươi lôi kéo tay của ta nói ta so với ngươi tuổi nhỏ hơn, về sau ngươi liền xem ta như muội muội của mình, kiếp trước ta khờ ngốc dễ tin ngươi, lấy thật tình đối đãi ngươi.
Nhưng kết quả thế nào? Ngươi mọt đường lên làm Mạnh phi, lại ở lúc ta mất đi ân sủng lộ ra gương mặt xấu xí của ngươi, cười nhạo ta vô cùng ngu xuẩn, ngươi nói “Trên đời này sao sẽ có loại người đơn thuần đến buồn cười này? Cư nhiên đi tin tưởng hậu cung sẽ có chân chính tình nghĩa tỷ muội, chẳng lẽ ngươi không biết trong thâm cung chỉ có ích lợi cùng lợi dụng sao? Nể tình ngươi sắp chết, ta tặng cho ngươi một chân lý: Vĩnh viễn không được tin tưởng bất luận kẻ nào trừ mình ra!” Nói xong giơ lên một ly rượu độc ép hết vào miệng Cố Vân Yên...
Kiếp trước biểu ca ngươi nhờ gặp được Tiêu Dục đang bị ám sát ở trong rừng rậm mà ra tay tương trợ, sau lấy được Tiêu Dục tín nhiệm, Tiêu Dục đăng cơ liền phong cho hắn làm phó thống lĩnh Ngự Lâm quân.
Trong hậu cung được canh chừng cẩn thận, có biểu ca làm phó thống lĩnh Ngự Lâm quân, giúp ngươi làm không ít việc, có thể nói, ngươi có thể thuận lợi đi lên phi vị, trong đó vị biểu ca phó thống lĩnh kia đóng góp không ít công lao. Nếu như thế, ta Cố Vân Yên liền chặt đứt trợ lực lớn nhất ở trong cung của ngươi, kiếp này ngươi mất đi chỗ dựa, ta muốn nhìn ngươi làm cách nào có thể giống kiếp trước xuôi gió xuôi nước lên làm phi?