Chương 142: Chương 142

Lưu Đức Phúc tuyên đọc thánh chỉ xong, từ cửa đại điện, Nhị hoàng tử mặc phục sức màu hạnh hoàng lững thững đi đến, dáng vẻ thong dong, trấn định tự nhiên.

Tiêu Dục mỉm cười nhìn Nhị hoàng tử từng bước một đi tới. Bất luận là bên ngoài hay là tính tình đều cực kỳ giống mình. Khác biệt rõ nhất là ánh mắt của Nhị hoàng tử nhiều hơn một phần nhu hòa thừa hưởng từ Cố Vân Yên.

Nhị hoàng tử dừng lại bước chân trước thềm, hai đầu gối quỳ xuống đất hành đại lễ với Tiêu Dục “Nhi thần lĩnh chỉ. Nhi thần chắc chắn sau này sẽ chăm học tiến tới, yêu dân như con, giúp phụ hoàng phân ưu.”

Nói xong, được Tiêu Dục gật đầu ý bảo đứng dậy, quay mặt xuống phía mọi người.

Văn võ bá quan bị thánh chỉ bất thình lình này đánh cho trở tay không kịp, nhất thời sững sờ ở trong điện.

“Thần khấu kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Một tiếng hành lễ đột ngột từ trong đám người vang lên, làm như thức tỉnh mọi người.

Ngay sau đó văn võ bá quan phủ phục xuống quỳ hô thiên tuế.

“Các khanh gia miễn lễ!” Nhị hoàng tử nâng tay gọi người đứng dậy, thanh âm non nớt cũng không mất uy nghi, hành vi cử chỉ hào phóng.

Thấy thế, Tiêu Dục ngồi ngay ngắn trên long ỷ lộ vẻ mặt tán thưởng, mỉm cười gật đầu.

Tin tức truyền quay lại hậu cung. Tuy nói phi tần hậu cung sớm có chuẩn bị tâm lý, dự đoán được Thái tử vị sớm hay muộn cũng rơi xuống trên người hoàng nhi của Cố Vân Yên, nhưng vừa nghe thấy tin thì trong lòng vẫn là không khỏi buồn bực cùng mất mát.

Chúng phi tần ngoại trừ buồn bực cùng mất mát ra, cũng có một hai cá nhân là thật tâm vui mừng vì Cố Vân Yên cùng Nhị hoàng tử. Ví dụ như Đỗ chiêu nghi cùng Huệ phi, hai người vui vẻ, lúc này sai người chuẩn bị hạ lễ tự mình tiến đến chúc mừng.

Hai người đồng thời đến Phượng Nghi cung, trùng hợp ở trước cửa cung gặp nhau, hoàn lễ với nhau xong thì dắt tay nhau đi vào.

Sau khi cung nhân thông truyền, được Cố Vân Yên cho phép thì nhập điện. Trong điện Cố Vân Yên chầm chậm đi ra, ngồi xuống chủ vị.

“Nô tì thỉnh an Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn phúc kim an. Mới nghe được tin tức, Thánh thượng hạ chỉ sắc phong Nhị hoàng tử làm hoàng thái tử ngay trên triều, chúng nô tì đặc biết đến chúc mừng.” Hai người vui mừng cười nói.

Cố Vân Yên dịu dàng cười, nâng tay miễn lễ cho hai người, “Bọn muội muội không cần đa lễ. Bản cung biết, bên trong hậu cung này cũng chỉ có hai người các ngươi là thật tâm cao hứng cho bản cung cùng Thái tử.”

Huệ phi ôn nhu cười nói: “Nương nương sao nói vậy. Thánh thượng sắc phong Thái tử chính là việc vui lớn. Trong hậu cung này, tỷ muội người nào không phải vui sướng vạn phần.”

“Huệ phi tỷ tỷ nói phải. Hoàng hậu nương nương có cách dạy, hoàng tử dưới gối thiên tư thông minh, thuần thiện chí hiếu, phẩm hạnh đoan chính. Nay nhị hoàng tử được sắc lập làm thái tử, chính là việc chung, bọn tỷ muội nhất định đều là vui mừng.”

Cố Vân Yên cầm chén trà lên, nhẹ nhàng bát bát lá trà di động trên mặt nước, sau đó môi đỏ mọng khẽ mở, hấp một miệng nước trà rồi buông chén trà, cười nói: “Các ngươi nha, đều là nói mấy lời ngon ngọt. Tâm tư các nàng bản cung còn có thể không biết sao. Cũng chỉ hai người các ngươi thành thật.”

Huệ phi cùng Đỗ chiêu nghi nhìn nhau cười, tiện đà cúi đầu uống trà.

Không qua bao lâu, nhóm phi tần nội tâm buồn bực cùng không vui cũng nối tiếp nhau đưa hậu lễ qua, tiến đến chúc mừng.

Một đám tươi cười xán lạn vô cùng, hận không thể nở hoa ở trên mặt, vui mừng dâng hạ lễ, còn không quên trái lương tâm nói lời nịnh nọt.

Cố Vân Yên cho các cung nhân nhận hạ lễ, đăng ký tạo sách, sau đó lại đưa quà đáp lễ. Khi phi tần các cung nhìn đến danh mục quà tặng đáp lễ đều là cười đến cười toe toét. Chỉ vì quà Cố Vân Yên cho các nàng so với hạ lễ các nàng đưa đi còn nặng hơn ba phần.

Đặc biệt các phi tần phân vị phấp, trong ngày thường phân lệ không cao, có khả năng cũng chỉ là mấy thứ còn lại sau khi phi tần địa vị chọn lựa. Tất nhiên là không thể so với cùng Phượng Nghi cung, không nghĩ tới lúc này đi tặng lễ lại được về không ít thứ tốt, tất nhiên là mừng rỡ không thôi.

Tiễn bước chúng phi tần, Cố Vân Yên còn chưa đi tới nội thất, liền thấy được Thị Thư hoang mang rối loạn ôm Hàm Nguyệt công chúa đi ra, vừa nhìn thấy Cố Vân Yên lập tức nhẹ nhàng thở ra, “Vừa lúc chủ tử đã trở lại. Hàm Nguyệt công chúa chắc là đói bụng nên làm ầm ĩ.”

Cố Vân Yên đau lòng ôm lấy, vừa bước về nội thất vừa dỗ nói: “Khuynh Thành đói bụng à? Mẫu hậu liền cho ngươi ăn no, chớ khóc, khóc đau lòng.”

Nửa tháng trước, Cố Vân Yên liền bắt đầu tự mình cho bú. Nhưng hai nhũ mẫu ban đầu chuẩn bị vẫn ở lại Phượng Nghi cung, phòng bất cứ tình huống nào.

Bọn cung nữ thái giám theo phía sau, biết Cố Vân Yên cho Hàm Nguyệt công chúa bú, liền tự giác canh giữ ở bên ngoài, chỉ Thị Thư đi theo vào.

Cố Vân Yên ôm Hàm Nguyệt công chúa ngồi trên tháp. Thị Thư tay chân lưu loát giúp đỡ Cố Vân Yên cởi bỏ cung y, tiện để Cố Vân Yên cho bú.

Cố Vân Yên nghiêng người, đưa lưng về phía Thị Thư cho bú. Khuynh Thành công chúa quả thật là đói bụng. Cố Vân Yên vừa vén lên áo lên, tiểu oa kia liền khẩn cấp mút vào.

Vật nhỏ trong lòng từng ngốn từng ngốn nuốt những giọt sữa ngọt ngào. Theo từng ngày lớn lên dần, khẩu vị của bé cũng trở nên tốt hơn, gần đây càng ăn nhiều hơn.

Đợi ăn xong một bên, tiểu nha đầu kia vẫn tạp tạp cái miệng nhỏ nhắn, một bộ dáng chưa thỏa mãn. Cố Vân Yên xê dịch thân mình tiểu nha đầu kia, đổi bên cho nàng ăn.

Người đứng ở phía sau, không biết khi nào đã từ Thị Thư đổi thành Tiêu Dục, mà Cố Vân Yên không hề hay biết.

Từ lúc biết tâm tư của mình đối Cố Vân Yên, Tiêu Dục liền không gặp mặt một nữ nhân nào trong hậu cung nữa. Ngẫm lại một người nhiều tháng cấm dục, đột nhiên thấy được thịt, đây là dụ hoặc đến bậc nào. Cố Vân Yên nghiêng thân mình, từ góc độ phía sau vừa vặn có thể nhìn đến cảnh xuân. Tiêu Dục nhìn mà tâm thần nhộn nhạo, hầu kết kìm lòng không được nuốt nuốt nước miếng.

Tiêu Dục hơi hơi nhìn lướt qua cửa, Lưu Đức Phúc vẫn cúi đầu đợi nhất thời ngầm hiểu rút lui đi ra ngoài, dẫn theo tất cả cung nhân thối lui đến cửa gian ngoài đứng canh.

Tiêu Dục áp tới, từ phía sau đưa tay nắm giữ một bên ngực đang để đó không dùng, Cố Vân Yên khiếp sợ thân mình cứng đờ.

Tiêu Dục cười nhẹ ra tiếng, “Yên nhi đừng động, để cho trẫm giải khát chút.” Nói xong liền vùi đầu đi vào.

Tiểu nha đầu một lòng chuyên chú ăn thức ăn ngon kia còn không có phát hiện lúc này bên kia đã bị người khác chiếm lấy. Một lớn một nhỏ vội vàng nhấm nháp hương vị ngọt ngào, tựa hồ là đang thi xem ai ăn nhiều hơn, thỉnh thoảng phát ra ít tiếng mút.

Cố Vân Yên cố nén ý xấu hổ để Tiêu Dục tùy ý làm bậy, mắt phượng híp lại, hai tay ôm Hàm Nguyệt công chúa không khỏi càng chặt thêm chút.

Tiêu Dục hai tay ôm thắt lưng Cố Vân Yên, để ngừa nàng không chịu nỗi buông rơi Hàm Nguyệt công chúa - tâm can bảo bối kia, nhưng trên miệng vẫn không thành thật.

Cố Vân Yên chống đỡ không được, chỉ chốc lát sau liền hơi thở không xong, mềm cả người, mắt phượng như làn thu thủy nhộn nhạo ngập hơi nước, khẽ gắt giọng: “Hoàng thượng đừng nháo... Khuynh thành... Khuynh thành còn chưa có ăn no đâu...”

Tiêu Dục vẫn không ngừng bận rộn, chỉ mơ hồ không rõ nói: “Trẫm cũng đói bụng. Yên nhi hôm nay liền vất vả chút, cũng cho trẫm được ăn no đi...”

Tiêu Dục làm chuyện xấu, khi nói chuyện còn cố ý khẽ cắn lên nơi đó, thoáng chốc liền đổi lấy một tiếng ưm của Cố Vân Yên, suýt nữa ôm không nỗi Khuynh Thành công chúa.

Bé nghe được mẫu hậu phát ra một tiếng ưm quái dị, tò mò mở hai mắt. Thế này mới phát hiện có người đang giành ăn với chính mình, nhất thời không vui ý, cái miệng nhỏ nhắn liền bẹt ra ‘Oa oa’ khóc lên,

Cố Vân Yên vội vàng đẩy đầu Tiêu Dục ra, mặt ửng đỏ nghiêm lại nói: “Hoàng thượng chớ để trêu chọc Khuynh Thành. Nữ nhi chúng ta tính tình không dễ nha.”

Cuộc đời chưa từng gặp đến lạnh nhạt như vậy, thua bởi Hàm Nguyệt công chúa, Tiêu Dục cũng không giận, ha ha cười, sủng nịch nói: “Nữ nhi của trẫm, tính tình lớn chút cũng không sao.” Nói xong, cúi đầu nhẹ nhàng nhấp một miếng, hương vị lãnh Mai Hương quanh quẩn chóp mũi, “Trẫm không tranh với Khuynh Thành nữa. Có điều... Trẫm đói bụng nhiều ngày, lát nữa Yên nhi nhớ cho trẫm được ăn no.”

Cố Vân Yên mặt như hoa đào, kiều kiều liếc giận Tiêu Dục một cái, mi mắt buông xuống, xem như thầm chấp nhận. Cố Vân Yên biết mấy ngày gần đây Tiêu Dục vẫn nghỉ ở Thừa Càn cung của hắn, vẫn chưa triệu hạnh qua phi tần nào cho nên không có chống đối. Huống hồ trải qua việc Tiêu Dục một phen khổ sở như vậy, chính nàng hiển nhiên cũng động tình.

Hàm Nguyệt công chúa được thỏa mãn, cũng không biết phụ hoàng và mẫu hậu ở trước mặt mình đang nói nhỏ cái gì, chỉ lo tiếp tục mút vào, sợ phần ngọt lành này lại bị người bên ngoài đoạt đi.

Tiêu Dục miệng là an phận, nhưng cặp tay kia cũng không thành thật, không ngừng ở trên người Cố Vân Yên châm ngòi thổi gió, còn liên tiếp dán lên bên tai Cố Vân Yên mấy lời kích thích, tra tấn trên cả xúc giác và thính giác khiến Cố Vân Yên không ngừng nhộn nhạo.

Tiêu Dục hô hấp dồn dập lên, chỉ cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng, ngay tại khi Tiêu Dục sắp ức chế không được, Hàm Nguyệt công chúa cuối cùng là ăn uống no đủ, híp đôi mắt nhỏ liền buồn ngủ.

Tiêu Dục khó dằn nổi, ôm lấy Khuynh Thành công chúa, vừa đi vừa dặn Cố Vân Yên nói: “Yên nhi không được mặc cung y lên, trẫm lập tức sẽ trở lại.” Lời còn chưa dứt người đã đi tới gian ngoài, đem Hàm Nguyệt công chúa giao cho Thị Họa rồi lập tức quay lại.

Cố Vân Yên đang do dự có nên sửa sáng lại quần áo hay không, lại không nghĩ Tiêu Dục đã kịp quay vào tới, tốc độ này, nhanh đến kinh người!

Lúc này không có Hàm Nguyệt công chúa, Tiêu Dục liền tiện bề hành sự, trực tiếp đối diện với Cố Vân Yên, nhìn Cố Vân Yên quần áo mở ra, sắc mặt xuân tình, lúc này ánh mắt Tiêu Dục thâm sâu.

Vị Tiêu Dục đánh giá mình chằm chằm, ánh mắt không kiêng nể gì dừng lại mỗi một chỗ trên người, Cố Vân Yên liền khẽ run run, xấu hổ không thôi. Vừa muốn nâng tay che lấp liền bị Tiêu Dục ngăn cản.

“Yên nhi chớ có thẹn thùng, cho trẫm xem thật kỹ một chút, cứ để trẫm hoài niệm cảnh xuân không thôi.” Thanh âm hơi hơi khàn khàn.

Hai tay bị Tiêu Dục nhẹ nhàng cầm lấy, Cố Vân Yên chỉ biết nhắm mắt lại, không hề nhìn dục hỏa đnag hừng hực thiêu đốt trong mắt Tiêu Dục. Tiếp theo nghe Tiêu Dục hô hấp càng dồn dập, ngay sau đó, bàn tay to của Tiêu Dục liền đưa lại đây.

Cố Vân Yên chỉ có cắn chặt môi đỏ mọng, mới có thể không cho âm thanh rên rỉ từ trong miệng tràn ra,

Tiêu Dục cũng không cho phép, “Yên nhi cắn môi, trẫm xóa. Huống hồ trẫm thích nghe ngươi nũng nịu ưm.”

Phong tình ập đến, Cố Vân Yên dưới sự dũng mãnh của Tiêu Dục, dần dần bị chinh phục, rốt cuộc không thể áp chế chính mình, tiếng ngân rên đứt quãng tràn ra từ cái miệng anh đào nhỏ nhắn.

“Yên nhi thật đẹp... Luôn làm cho trẫm yên thương không đủ...” Sắp lên tới đỉnh, Tiêu Dục khẽ cắn vành tai mượt mà như ngọc của Cố Vân Yên.

Ngay sau đó, Cố Vân Yên theo Tiêu Dục đang đạt tới cực khoái, xúc cảm nở rộ trên mây.

Một hồi nghỉ, lại một hồi lăn lộn, nhất thời ‘mây mưa’ không ngừng...