Chương 132: Chương 131

Khi Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên dắt tay trở lại thôn trang, ba vị hoàng tử cũng vừa nghỉ trưa dậy. Cố Vân Yên một chân vừa bước vào lầu các, liền bị Tứ hoàng tử tập tễnh mà đến ôm lấy hai đầu gối, chớp chớp đôi mắt to tròn, miệng nói không rõ gọi, “Mẫu ~ mẫu...”

Cố Vân Yên xoay người, ánh mắt ôn nhu cùng trìu mến ôm Tứ hoàng tử vào trong lòng. Tiêu Dục để ý khi Cố Vân Yên xoay người động tác hơi hơi tạm dừng, giây lát liền sáng tỏ vì sao thân mình Cố Vân Yên không khoẻ.

Khóe miệng màn ý cười trêu chọc nói: “Tiểu Tứ Nhi đến đây phụ hoàng ôm. Mẫu phi ngươi mới vừa rồi ‘vất vả’, để cho nàng nghỉ ngơi đi...”

Không biết vì sao, Cố Vân Yên ngje vào trong tai, khi Tiêu Dục nói đến hai từ “vất vả” giống như cố ý thay đổi ngữ điệu, thừa dịp người bên ngoài không chú ý mặt hàm xuân sắc. Quăng cho Tiêu Dục một cái liếc mắt.

Tiêu Dục tiếp nhận mị nhãn lưu ba của Cố Vân Yên, nhất thời tâm tình vô cùng tốt, cao giọng cười ha ha.

Huynh đệ hai người Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử theo sau đến nghe tiếng cười “không bình thường” như vậy của Tiêu Dục, không khỏi lộ vẻ nghi hoặc, hai mặt nhìn nhau.

Hai người thu liễm biểu tình nghi hoặc trên mặt, khom người vấn an Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên, “Con gặp qua phụ thân, mẫu thân.”

Tiêu Dục cười nói, “Đều đứng lên đi!” Nói xong nhìn về phía Lưu Đức Phúc phân phó: “Lưu quản gia cho người bày cơm đi.”

“Vâng! Xin các chủ tử chờ một chút, lão nô này liền đi an bài.” Nói xong liền cúi đầu khom lưng đi truyền cơm.

Rất nhanh, đồ ăn liền được dâng lên. Bốn món chính kèm thêm hai món phụ theo thứ tự là một đĩa dưa leo ướp, một đĩa lãm tử ướp, thêm phần canh. Như thế thật khiến Cố Vân Yên ngạc nhiên. Lưu Đức Phúc thấy được Cố Vân Yên kinh ngạc, lúc này giải thích nghi hoặc: “Đây là lão gia cố ý phân phó, ở bên ngoài hết thảy đều giản lược.”

“Yên nhi thử dưa leo cùng lãm tử ở đây ướp xem, thanh thúy ngon miệng, kích thích vị giác. Ta thấy không trẹ, liền cố ý cho người mang đến.” Tiêu Dục có vẻ tâm tình tốt, ngay cả nói cũng nhiệt tình hơn so với ngày thường hơn ba phần.

Cố Vân Yên gật đầu mỉm cười, “Có thể được lão gia khen như vậy, nghĩ đến hương vị tất nhiên là không tệ!” Vừa nói vừa gắp một miếng bỏ vào trong bát, môi đỏ mọng khẽ mở, ăn một cách tao nhã.

Cố Vân Yên gật đầu, “Ừ, vị vô cùng tốt! Vào mùa này có thể ăn chút thức ăn thanh đạm như vậy thật tốt”. Nói xong gắp cho Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử một chút, ôn nhu cười nói: “Các ngươi cũng nếm thử.”

Hai người cúi đầu nói lời cảm tạ, thong dong tiếp tục dùng cơm.

Sau khi ăn xong, mấy người lại ở chính sảnh dùng nước trà, chợt nghe Tiêu Dục nói: “Một hồi huynh đệ các ngươi theo ta ra ruộng vườn nhìn xem, cũng tiện thể nghiệm một chút quanh cảnh dân chúng trồng trọt ngày mùa. Tương lai mới hiểu được khó khăn và vất vả của dân chúng, mới chân chính làm được yêu dân như con.”

“Vâng! Con ghi nhớ lời phụ thân.” Hai người ôm quyền vái chào, vẻ mặt nghiêm túc trả lời.

Tiêu Dục nguyên bản vốn không muốn Cố Vân Yên đi theo, lại không chịu nổi Cố Vân Yên cố ý năn nỉ, rốt cuộc là không thể ngoan tâm cự tuyệt, đành phải để nàng đi theo. Đoàn người đại khái đi được một khắc, mới vào tới khu đồng ruộng. Một đám dân chúng mặc y phục vải bố đơn giản đang vất vả cần cù dưới ruộng. Liếc mắt một cái nhìn lại, còn có thể nhìn thấy nhiều đứa nhỏ choai choai đang bận rộn trồng trọt.

Thậm chí có hai ba đứa nhỏ tuổi thoạt nhìn xấp xỉ Nhị hoàng tử, bất quá bộ dáng bốn năm tuổi, vào cái lúc mặt trời lên đỉnh đầu cực nắng nóng thế này lại ở trên ruộng rơi mồ hôi. Người ta thường nói, đứa nhỏ nhà nghèo sớm đương gia (gánh vác gia đình), hiện nay xem ra thật sự là như thế.

Cố Vân Yên nhìn nhìn Nhị hoàng tử đang nắm tay trái mình, lại nhìn mấy đứa nhỏ nhà nông tầm tuổi hắn, nhịn không được phát ra một tiếng than thở.

Một đại hán ngăm đen đi phía trước lôi kéo đầu một co trâu, phía sau một tiểu nữ hài phối hợp với phụ thân xua đuổi trâu. Phía đông kia, một nông phụ thoạt nhìn tuổi không đến ba mươi đang không ngừng tát nước ra khỏi ruộng.

Bỗng nhiên đại hán nhìn lên bên này, thấy một đám người đứng trên bờ ruộng, người người quần áo sang trongk không khỏi ngẩn ra. Phụ nhân cùng tiểu nữ hài nhận thấy được đại hán khác thường, theo ánh mắt hắn liền thấy đám người Tiêu Dục.

Chỉ chốc lát sau, càng ngày càng nhiều nông dân ngừng tay, đều đánh giá nhìn nhìn đám giá đám người Tiêu Dục.

Lưu quản sự bước lên phía trước nói với dân chúng dưới ruộng, để tránh dọa đến bọn họ, “Lão hủ giới thiệu một chút với các vị hương thân. Vài vị kia là chủ nhân của thôn trang ta, bình thường cực ít khi đến thôn trang. Lúc này vừa mới đến thôn trang nên đi lên du ngoạn, thuận đường ra ruộng nhìn xem các hương thân canh tác.”

Đối với những dân chúng bần cùng sống ở tầng đáy của xã hội mà nói, trong ngày thường rất ít khi có thể nhìn thấy quý nhân. Bỗng nhiên thấy Tiêu Dục cùng đám người Cố Vân Yên xuất hiện ở trên bờ ruộng, khó trách bọn hắn đều kinh ngạc.

Đây đều là ở dân chúng ở ven thôn trang, cũng chỉ biết chủ nhân thôn trang này là quý nhân trong kinh, lại chưa bao giờ gặp qua người thật. Hiện nay nghe được Lưu quản sự nói như vậy, lúc này nhiệt tình gật đầu chào đám người Tiêu Dục.

Lưu quản sự hơi hơi khom người chào, tươi cười nói: “Lão hủ thay chủ nhân chào các vị hương thân!” Sau đó nhìn về mấy cái sọt hoa quả phía sau nói: “Đây là chủ nhân nhà ta tặng cho các hương thân giải khát.” Lưu quản sự nói vừa dứt, vài cái người hầu liền đem hoa quả phân phát đi xuống cho dân chúng.

Thấy thế, dân chúng cần lao giản dị nhóm trên mặt đều là tươi cười cảm kích thật thà chất phác, trực tiếp lấy tay xoa xoa mồ hôi trên trán, đến bờ ruộng lấy thủy rửa tay. Sau đó không chút xấu hổ ăn hoa quả.

Nhìn một mặt thô lỗ lại chân thật của nhóm dân chúng, Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử không hề biểu hiện chút gì ghét bỏ, thậm chí còn chủ động phân phát hoa quả cho mấy tiểu hài tử người đang đầy bùn kia.

Đối với việc này, Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên cảm thấy kinh ngạc đồng thời càng nhiều hơn là vui mừng cùng tán thưởng. Dân chúng ăn xong hoa quả giải khát, lại tiếp tục vùi đầu cày cấy. Đần dần mặt trời xuống núi, khiến bóng dáng bọn họ càng ngày càng kéo dài.

Ngay khi Tiêu Dục chuẩn bị dẫn mọi người trở về, đã thấy một tiểu cô nương mặc áo lam cùng một tiểu nam hài trên người mặc bộ quần áo không hề thiếu dấu vết may vá. Lúc này đang hơi ngại ngùng sợ sệt tới gần bọn họ, trong tay hai người đó còn cầm cái gì đấy.

Ngay khi sắp đi đến trước mặt Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, tiểu cô nương cùng tiểu nam hài không hẹn mà cùng dừng bước chân. Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, lại thủy chung e lệ không dám tiến lên.

Cố Vân Yên chầm chậm tiến lên, trên mặt lộ ra ý cười nhu hòa, ngữ khí thân thiết nói: “Các ngươi là đến tiễn chúng ta?”

Có lẽ là lần đầu cùng quý nhân tiếp xúc, tiểu cô nương cùng tiểu nam hài đều có vẻ hơi co quắp bất an. Bất quá tiểu cô nương vẫn là hơi hơi ngẩng đầu, có chút khẩn trương nhìn Cố Vân Yên nói: “Nương ta nói ta cùng đệ đệ cầm đến cho các quý nhân chút củ quả từ nhà chúng ta. Còn bảo chúng ta cám ơn quý nhân tặng hoa quả.”

Nói xong, có chút chần chờ đem củ quả đưa đến trước mặt Cố Vân Yên trước mặt. Khi đem đồ đưa tới cho Cố Vân Yên, tiểu cô nương hai chân dính đầy bùn không tự giác rụt lui về sau.

Cố Vân Yên biết hai tỷ đệ này là lấy dũng khí rất lớn mới dám đem cỉ quả ở ruộng nhà mình đưa đến trước mặt bọn họ. Nhất định là sợ bị bọn họ ghét bỏ. Có điều Cố Vân Yên sao lại ghét bỏ đây? Tuy nói củ quả này là từ là ruộng đất, không đáng giá bao tiền. Nhưng đây cũng là thành quả mà nông dân dùng mồ hôi vất vả cần cù đổi lấy, là dùng phương thức thuần phác nhất biểu đạt lòng biết ơn.

Chỉ thấy Cố Vân Yên vui vẻ nói: “Mấy thứ thoạt nhìn thực tươi ngon a!” Nói xong cũng không ghét bỏ, nàng trực tiếp cầm lấy một quả lột vỏ bỏ vào trong miệng, dù nó chỉ được rửa qua loa với nước suối bên bờ ruộng, trên đó còn dính bùn.

“Ừ! Quả nhà ngươi ăn ngon thật, lại thơm nữa.” Cố Vân Yên mỉm cười khen.

Nghe vậy, trong con mắt hai tỷ đệ thoáng chốc lộ ra tươi tắn rực rỡ, trên mặt khiếp ý dần dần tan đi, sau đó đánh bạo đi đến trước mặt Đại hoàng tử cùng Nhị hoàng tử, thận trọng chờ mong nói: “Tiểu thiếu gia, các ngươi muốn nếm thử hay không?”

Nhị hoàng tử cùng Đại hoàng tử đều nhìn về phía Tiêu Dục. Được Tiêu Dục khẽ gật đầu, hai người gật đầu nói tạ, tiếp nhận quả trong túi của hai tỷ đệ.

“Hạo Nhi, ngươi cũng không thể ăn không hoa quả của tiểu tỷ tỷ cùng tiểu ca ca. Ngươi phải tỏ lòng biết ơn với họ nha?” Cố Vân Yên mỉm cười ôn nhu nói.

Nhị hoàng tử tay nhỏ bé khoanh lại, nghiêng đầu nghĩ nghĩ. Vỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở nói: “A! Con đã biết...” Âm cuối kéo thật sự dài, có thể thấy được ngữ khí cao hứng.

Nhị hoàng tử mở ra cái tiểu hầu bao Cố Vân Yên tự may cho hắn, lấy ra hai khối ngọc bội giống nhau như đúc, đưa cho tiểu cô nương cùng tiểu nam hài mỗi người một khối, thúy thúy nói: “Đây. Ta ăn quả của các ngươi, đây là quà ta đáp lễ tặng các ngươi.”

Tỷ đệ nhìn nhau, cuống quít đẩy trở về, liên tục lắc đầu nói: “Không cần! Không cần! Mới vừa rồi các ngươi đã tặng hoa quả cho chúng ta, chúng ta không thể lại nhận đồ của ngươi. Bằng không nương ta sẽ không vui.” Tuy rằng các nàng nhìn không ra ngọc bội trước mặt giá trị bao nhiêu tiền, nhưng cũng biết mấy thứ trên người quý nhân nhất định là đáng giá, thật không dám dễ dàng nhận lấy.

Nhị hoàng tử đem ngọc bội nhét vào trong tay các nàng, không chịu cự tuyệt nói: “Hoa quả là phụ thân ta đưa. Ngọc bội này mới là tự ta đưa. Ngươi nếu là không nhận ngọc bội của ta, ta đây cũng không thể nhận quả của ngươi.” Nói xong liền làm bộ đem quả đẩy trở về.

Tiểu nam hài không biết làm sao nhìn về phía tiểu cô nương, tiểu cô nương nghe Nhị hoàng tử nói vậy thì chần chờ.

Cố Vân Yên ôn nhu xoa đầu tiểu cô nương, khuyên tỷ đệ các nàng nhận lấy ngọc bội, “Ngươi xem, các ngươi không nhận ngọc bội của đệ đệ, đệ đệ cũng không thể nhận quả của các ngươi. Như vậy đợi các ngươi trở về, nương ngươi định là mất hứng. Cho nên các ngươi hãy nhận ngọc bội đi, nương ngươi nếu hỏi liền nói đệ đệ thích các ngươi, tặng lễ vật cho các ngươi là được.”

Tiểu cô nương do dự một hồi mới nhận lấy ngọc bội của Nhị hoàng tử ngọc bội, gật đầu nói tạ, “Cám ơn ngươi tặng ngọc bội cho ta cùng đệ đệ.” Tỷ đệ hai người lập tức phất tay nói lời từ biệt với đám người Cố Vân Yên. Tiểu cô nương lôi kéo tay đệ đệ đi về, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại đám người Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên.

Tiêu Dục tán thưởng vỗ vỗ bả vai Nhị hoàng tử.

Đại hoàng tử nhìn hai tỷ đệ càng lúc càng xa, không tự chủ được nắm thật chặt hà bao dưới tay áo vẫn chưa lấy ra, sau đó hơi hơi cụp mắt.

“Chúng ta hồi thôn trang đi thôi!” Tiêu Dục nhìn về phía Cố Vân Yên nói.

Cố Vân Yên gật đầu ứng hạ. Thấy thế, Lưu quản sự lên trước dẫn đường quay về.