Chương 127: Chương 126

Mọi người chú ý ở chương này mình có một lưu ý nhỏ.

Mẹ đẻ của đại hoàng tử là quý phi Mã thị.

Mẹ đẻ của nhị công chúa là phi vị Quý thị.

Trong bản truyenyy đều gọi cả hai là ‘Quý phi’ nên đọc loạn cả lên. Vì thế từ chương này mẹ đẻ của đại hoàng tử mình sẽ gọi là ‘Mã quý phi’ để phân biệt với Quý phi (mẹ của NCC) nhé cả nhà ^^ - ------------------------------------------

Tứ hoàng tử ngẩn ra, một đôi mắt sáng ngời còn vương nước mắt mở to. Cũng không biết hắn rốt cuộc nghe hiểu lời Nhị hoàng tử nói hay không. Nhưng một giọt nước mắt cuối cùng liền theo lời Nhị hoàng tử nói mà ngừng.

Cố Vân Yên nhìn Nhị hoàng tử ghé vào bên tai Tứ hoàng tử nói nhỏ, chợt cảm thấy buồn cười, “Hạo Nhi ở sau lưng mẫu phi nói cái gì với đệ đệ đấy?”

Nhị hoàng tử ngẩng đầu, cười nói: “Nhi thần với đệ đệ, nếu là muốn có quà thì không được khóc, cho nên đệ đệ sẽ không khóc!” Khi nói còn không quên nháy nháy mắt với Tứ hoàng tử, thật giống như huynh đệ hai người đã đạt thành hiệp nghị nào đó. “Tiểu Tứ Nhi xuống dưới cùng các ca ca chơi đi?” Cố Vân Yên vừa hỏi Tứ hoàng tử vừa thả hắn xuống dưới.

“Biểu đệ ngoan nha! Một hồi biểu tỷ tặng tiểu ngựa gỗ cho ngươi chơi. Ngươi ngoan ngoãn nghe lời được không?” Linh nhi từ trong lòng ngực lấy ra cái khăn nhỏ, thận trọng lau nước mắt cho Tứ hoàng tử. “Hạo Nhi dẫn đệ đệ muội muội đi chơi đi! Mẫu phi muốn xử lý chút việc.” Cố Vân Yên dặn Nhị hoàng tử.

“Ân! Nhi thần sẽ trông nom đệ đệ, mẫu phi cứ an tâm xử lý công việc.” Nhị hoàng tử vẻ mặt thật sự nghiêm túc, tay phải nắm tay Tứ hoàng tử, tay trái nắm tay Linh nhi, thật cao hứng đi ra ngoài cửa. Mà Cố Lăng từ đầu đến cuối chỉ im lặng đi theo sau ba người.

Vài cái tiểu bất điểm vừa rời khỏi nội thất, Thị Họa liền nhỏ giọng bẩm váo với Cố Vân Yên tin tức nội gián của mình truyền về.

Nghe xong Thị Họa bẩn báo, Cố Vân Yên hiểu rõ nói: “Quả nhiên không ngoài bản cung sở liệu, nhanh như vậy nàng ta đã kiềm chế không được ra tay. Cũng tốt, càng hành động lại càng dễ dàng lộ ra dấu vết. Trước hết để cho nàng ta tự do đi. Thời khắc mấu chốt cho nàng ta một kích trí mệnh, khiến nàng ta bất ngờ.” “Vâng! Nô tỳ nghe chủ tử phân phó.” Thị Họa cúi đầu, sắc mặt cung kính.

Chạng vạng, chúng phi tần ở hậu cung liền nhận được thiếp mời từ Mã quý phi. Ngày 15 tháng 2 ở Lạc Nhật các cử hành hội thơ. Tất nhiên, Cố Vân Yên cũng không ngoại lệ mà nhận được thiếp mời. Hoặc nói chính xác một chút thì đây vốn là Hồng Môn Yến thiết kế vì Cố Vân Yên.

Hiện nay Hoàng hậu triền miên trên giường bệnh, hậu cung phi tần lấy Mã quý phi cùng Cố Vân Yên làm chủ, sai đâu đánh đó. Trước mắt, Mã quý phi mời tiệc mọi người nhất định là vui vẻ đáp ứng.

Cố Vân Yên khép lại thiếp mời, cười vân đạm phong khinh nói: “Hay cho một hồi Hồng Môn Yến. Ngươi dám bày ta liền dám đối phó. Đến lúc đó mới biết lộc tử thùy thủ!” Ngược lại nhìn về phía Thị Thư hỏi: “Ca ca bên kia thế nào rồi?” “Hồi bẩm chủ tử, thiếu gia hồi đáp nói là sẽ dựa theo ngài phân phó an bài mọi việc. Tuyệt sẽ không bại lộ, ngài cứ việc yên tâm.” Thị Thư thanh thúy nói.

“Tốt lắm! Ca ca làm việc từ trước đến nay luôn thỏa đáng. Như thế, bản cung không có lo sợ gì nữa. Tất cả cứ chậm rãi mà đợi thôi.”

Ngự thư phòng

Lưu Đức Phúc khom thắt lưng đi vào, âm thầm đánh giá thần sắc Tiêu Dục, do dự xem có nên báo chuyện Tiểu Toàn Tử hồi báo cho Tiêu Dục biết hay không.

Tiêu Dục nhận thấy được bộ dáng Lưu Đức Phúc do dự muốn nói lại thôi, ngừng tay lại rồi nói: “Có cái gì liền nói đi, chớ để cái bộ dáng không quả quyết đấy.” Lưu Đức Phúc khom người, “Chủ tử giáo huấn phải. Vừa rồi Tiểu Toàn Tử báo lại, nói Hoàng hậu nương nương ‘Bệnh’ tình càng nghiêm trọng, chỉ sợ không đến cuối tháng...” Tiêu Dục gật đầu, trầm giọng nói: “Không đến cuối tháng... Vừa lúc, nàng làm nữ nhân tôn quý nhất Đại Chiêu 10 năm, cũng là thời điểm đem hậu vị đưa ra!”

Nghe vậy, Lưu Đức Phúc cảm thấy thất kinh. Nghe khẩu khí chủ tử nhà mình là sớm đã chọn được người làm Hoàng hậu. Vậy chủ tử sẽ là hướng về ai? Nghĩ lại một cái, hiểu ra, không khỏi liên tục gật đầu. “Cớ gì gật đầu?” Tiêu Dục nhận thấy được hành động của Lưu Đức Phúc, mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi.

Lưu Đức Phúc cuống quít thu liễm ý cười trên mặt, nghiêm mặt nói: “Nô tài cảm thấy chủ tử nói có lý.”

“Bớt vuốt mông ngựa, không có việc gì liền lui ra đi!” Tiêu Dục xua tay đuổi người.

Đợi Lưu Đức Phúc lui ra, Tiêu Dục trầm mặc không nói. Sau một lúc lâu, làm như lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm: “Trẫm từng nói qua muốn cho ngươi danh chính ngôn thuận đứng ở bên cạnh trẫm, quyết không nuốt lời!” Cảnh Dương cung

Quý phi xoay người nhẹ vỗ về hai má Nhị công chúa, bỗng nhiên hỏi: “Vũ nhi, mẫu phi hỏi ngươi, ngươi là thích Đại hoàng huynh hay là thích Nhị hoàng đệ?”

Nhị công chúa vẻ mặt mờ mịt, không biết mẫu phi sao đột nhiên lại hỏi đến chính mình, gãi gãi đầu, đành phải đáp: “Vũ nhi không thích Tam Hoàng muội. Nhị hoàng đệ cùng Tam Hoàng muội có vẻ thân cận, cho nên Vũ nhi không quá thích chơi với Nhị hoàng đệ. Về phần Đại hoàng huynh thôi, tuy rằng cũng không cùng Vũ nhi thân cận, nhưng Vũ nhi thích Đại hoàng huynh hơn một ít.” Ngược lại ôm thắt lưng quý phi dịu dàng nói: “Nhưng Vũ nhi thích nhất chỉ có mình mẫu phi, vĩnh viễn đều như vậy.” Quý phi mắt lộ ra xúc động, thương tiếc nói: “Hảo hài tử, mẫu phi thích nhất cũng là Vũ nhi. Vì Vũ nhi mẫu phi cam nguyện mạo hiểm một hồi.”

Nghe được Quý phi nói như thế, Nhị công chúa cuống quít ngửa đầu, lo lắng nói: “Mẫu phi muốn mạo hiểm gì a? Vũ nhi không cần mẫu phi có nguy hiểm. Vũ nhi muốn mẫu phi ở cùng Vũ nhi, thế nào cũng không rời Vũ nhi.” “Ngoan, mẫu phi vẫn ở cùng ngươi, Vũ nhi đừng sợ! Mẫu phi chính là muốn tìm người cùng mẫu phi bảo hộ Vũ nhi. Chờ ngày nào đó mẫu phi mất, Vũ nhi cũng có người để dựa vào...” Quý phi ôm chặt lấy Nhị công chúa. Ngươi là ký thác duy nhất của mẫu phi tại thâm cung này, nếu không có ngươi mẫu phi sao có thể sống những năm tháng dài dằng dẵng này? Mẫu phi tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào thương tổn ngươi. Bởi vì mẫu phi chỉ còn lại có ngươi. Vì ngươi, mẫu phi làm cái gì đều nguyện ý! Quý phi nhắm lại hai mắt, đem tất cả những lời không thể nói với Nhị công chúa đều chôn ở đáy lòng.

Rất nhanh, liền đến mười lăm tháng hai. Cố Vân Yên gọi mấy người Thị Họa, Thị Thư cùng Thường Phúc đến trước mặt, tinh tế dặn dò mọi người, “Đã nhớ kỹ lời bản cung? Bản cung nói lại một lần, sự tình liên quan sinh tử, chỉ cho phép thành công không được thất bại!” Ba người cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc đáp: “Vâng! Nô tỳ/ nô tài thề sống chết hoàn thành nhiệm vụ. Quyết không làm cho chủ tử thất vọng.”

“An toàn của đám Hạo Nhi bản cung liền giao cho ngươi. Thị tTư nhớ phối hợp hành động tốt với ca ca, bảo đảm an toàn cho các hoàng nhi. Nếu là có nửa điểm sai lầm, bản cung sẽ chỉ hỏi mỗi ngươi!” Một câu cuối cùng Cố Vân Yên không khỏi lạnh mặt, trầm giọng phân phó. “Chủ tử yên tâm, mặc dù là đánh cược tánh mạng này, nô tỳ cũng sẽ không để các tiểu chủ tử bị nửa điểm thương tổn.” Thị Thư sợ sệt hứa hẹn.

Cố Vân Yên khẽ gật đầu, nói: “Ân, đi thôi! Cũng đã tới lúc Bản cung nên đi Hồng Môn Yến mà Mã quý phi tỉ mỉ bày ra.” Nói xong, liền mang theo Thị Họa cùng Thường Phúc đi Lạc Nhật các.

Lúc Cố Vân Yên đến, quý phi cùng mọi người trong hậu cung đã có mặt hết. Trên chủ vị bày ba bàn ghế. Ngồi giữa đó là chủ nhà hôm nay- Mã quý phi, tay trái là Huệ phi đang nói cười, tay phải vẫn trống không. Cố Vân Yên không cần suy nghĩ nhiều liền biết là để cho chính mình.

Cố Vân Yên mỉm cười với mọi người, chầm chậm đibqua rồi ngồi xuống ở bên tay phải Mã quý phi.

Phi tần bên dưới quỳ xuống hành lễ, lễ nghi chỉnh tề thống nhất, “Nô tì/ tần thiếp tham kiến Thục phi nương nương, nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!” Cố Vân Yên trên mặt ý cười nhu hòa, tay khẽ nâng nói: “Bọn muội muội không cần đa lễ, đều đứng lên đi!”

“Tạ Thục phi nương nương!” Mọi người tạ ơn đứng dậy, lần lượt ngồi xuống.

“Muội muội tới vừa lúc, muội muội văn chương xuất chúng, trong chúng tỷ muội chúng ta liền có ngươi nhiều tài nghệ nhất. Hội thơ hôm nay sao có thể thiếu tài năng như muội muội đây!” Mã quý phi cười hoà thuận vui vẻ.

Phi tần bên dưới vội vàng gật đầu phụ họa, “Mã quý phi nương nương nói lời ấy thật là đúng. Ngày xưa Hoàng thượng ban cho Thục phi nương nương phong hào ‘Dục’, không phải chính là thừa nhận Thục phi nương nương đất thiêng nảy sinh hiền tài đó sao!” Quý phi dấu cười khen: “Đám người nô tì từng có vinh hạnh nghe qua nương nương đánh đàn, xem qua nương nương múa, chưa từng nghĩ một ngày kia cũng có thể cùng nương nương ngâm thơ đối ngẫu. Chỉ không biết nương nương hôm nay lại bộc lộ tài năng đến mức nào!” Cố Vân Yên khiêm tốn nói: “Xem bọn tỷ muội một người lại hai người khen bản cung. Chỉ là chút tài mọn, chọc mọi người cười thôi, làm sao có thể đáng nói a.” Mã quý phi xua tay, “Được rồi! Đừng chỉ lo nói chuyện. Thời tiết lạnh, vẫn là uống trước ngụm nước trà xua cái lạnh đi!” Nói xong, chính mình dẫn đầu bưng lên chén trà bên cạnh, ưu nhã nhâm nhi thưởng thức.

Trong lúc vừa rồi, Thị Họa thừa dịp mọi người chưa chuẩn bị, dùng ngân châm thử nước trà, cũng thông qua tiếng lóng báo cho Cố Vân Yên biết nước trà có độc. Cho nên Cố Vân Yên tất nhiên là sẽ không ngốc mà uống nước trà có độc vào, động tác giả bộ lau miệng đem hết nước trà phun vào khăn. Vì trước khi tới đã ăn Thanh tâm đan có thể giải độc mà Thị Họa chuẩn bị, tất nhiên là không có gì lo ngại.

Nhìn như đang cẩn thận nhấm nháp, kì thực khóe mắt Mã quý phi lại đang âm thầm lưu ý Cố Vân Yên có uống nước trà hay không. Khi thấy được Cố Vân Yên buông chén thiếu một phần ba lượng nước xuống, Mã quý phi âm thầm hưng phấn nghĩ đến Cố Vân Yên đã trúng kịch độc mãn tính. Trên mặt nàng ta tức chế không được lộ ra nụ cười thắng lợi. Chỉ còn chờ bên kia truyền đến tiệp báo, liền đại công cáo thành, không còn lo lắng về sau.

Bên kia, Thị Thư vẫn như mười lăm mỗi tháng, cứ theo lẽ thường dẫn huynh đệ Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử đến Ngự Hoa viên chơi đùa. Thứ duy nhất không giống là lúc này nhiều thêm hai huynh muội Cố Lăng cùng Linh nhi.

Một đám người chậm rãi đi vào Ngự Hoa viên.

Trong vài đứa nhỏ Linh nhi hưng phấn nhất. Nhìn một vườn đầy kỳ hoa dị thảo, quái thạch lởm chởm, Linh nhi tò mò không thôi, bên này nhìn xem bên kia sờ sờ. “Biểu ca, mau tới! Hoa nơi này thật đẹp! So với trong nhà Linh nhi còn đẹp hơn. Linh nhi thật thích nó.” Linh nhi dậm chân gọi Nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử nghe tiếng tiến đến, nhìn về phía đóa hoa mà cái tay nhỏ béo đô đô của Linh nhi chỉ vào, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười sủng nịch, sau đó kiễng chân đưa tay ngắt lấy đóa hoa mẫu đơn đỏ tươi rực rỡ kia.

Nhị hoàng tử động tác ôn nhu đem hoa cài ở bên tai Linh nhi, sau đó miệng nhỏ nhắn ngọt ngào khen: “Hoa đẹp! Người càng đẹp hơn! Biểu muội thật là đẹp.”

(Trời ơi con nít ranh mới tí tuổi đầu mà ghê tóa~~~)

Linh nhi nhất thời nở nụ cười rạng rỡ như hoa kéo xánh tay Nhị hoàng tử “Biểu ca thật tốt! So với ca ca còn tốt hơn!” Nói xong nhìn về núi giả phía cách đó không xa, vui vẻ nói: “Tòa núi giả kia thật là đẹp mắt, chúng ta đến đó chơi được không?” Nhị hoàng tử nhìn thoáng qua chung quanh núi giả, núi đá có chút gập ghềnh, phía sau còn có một cái ao, thoạt nhìn không phải thực an toàn. Nhưng Nhị hoàng tử không đành lòng cự tuyệt yêu cầu của Linh nhi, vì thế gật đầu đáp: “Được! Linh nhi thích, biểu ca liền cùng ngươi đi qua nhìn một cái!” Nói xong, liền lôi kéo Linh nhi bước nhanh qua chỗ núi giả.