Chương 123: Chương 122

Ngự thư phòng

Tiêu Dục một tay chống tay vịn trên long ỷ, tay phải nhu nhu huyệt thái dương, khuôn mặt tuấn dật thoạt nhìn hiển mỏi mệt cùng nôn nóng. Lưu Đức Phúc thấy thế, muốn tiến lên hầu hạ.

Tiêu Dục hơi hơi xua tay, ngăn cản Lưu Đức Phúc, hai mắt tĩnh lặng nói: “Trẫm hỏi ngươi, đối với chuyện Thục phi hạ cổ lên mẫu hậu ngươi thấy thế nào?”

Lưu Đức Phúc trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay sau đó cúi đầu nói: “Nô tài sợ hãi, không dám tùy ý vọng luận đối hậu cung của chủ tử.”

“Cứ nói suy nghĩ trong lòng ngươi ra, không cần kiêng kị, trẫm thứ cho ngươi vô tội!” Lại nghe Tiêu Dục nói.

Lưu Đức Phúc nghe được Tiêu Dục nói vậy, mới cả gan nói ra cái nhìn trong lòng mình, “Theo hiếu biết của nô tài đối với nhân cách của Thục phi nương nương, cùng với kinh nghiệm nhiều năm qua, nô tài nghĩ Thục phi nương nương lúc này vẫn là bị người vu oan hãm hại.”

Tiêu Dục gật đầu, đồng ý nói: “Chủ tớ chúng ta nghĩ như nhau, trẫm cũng nghĩ như thế. Vậy... Theo ngươi thì người có khả năng nhất để giá họa Yên nhi sẽ là ai?”

“Dựa theo tình thế trước mắt, hiềm nghi lớn nhất là quý phi nương nương, dù sao hiện tại trong phần đông phi tần hậu cung, chỉ có Thục phi nương nương dưới gối có hai vị hoàng tử, tương lai sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Đại hoàng tử.”

Tiêu Dục khẽ gật đầu, tỏ vẻ tán thành phân tích của Lưu Đức Phúc, châm chước rồilại nói: “Vậy trừ quý phi ra? Còn có ai có hiềm nghi?”

“Nếu nói quý phi hiềm nghi lớn nhất, vậy người thứ hai đáng để hoài nghi đó là Hoàng hậu nương nương. Bởi vì Hoàng hậu nương nương dưới gối không có hoàng tự, thêm Thục phi nương nương ân sủng vô cùng, lại có Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử bàng thân. Về lâu dài sẽ uy hiếp được hậu vị của Hoàng hậu nương nương, cho nên Hoàng hậu nương nương...” Một mặt cố phát biểu cái nhìn từ nội tâm, Lưu Đức Phúc bỗng nhiên nhận ra chủ tử nhà mình thần sắc biến đổi, lúc này kinh hoảng thỉnh tội: “Nô tài nói lỡ, nô tài đáng chết, không nên tùy ý nói đến Hoàng hậu nương nương. Xin chủ tử tha nô tài một lần, nô tài không dám...”

“Hoàng hậu... Ừ... Thật có khả năng!” Tiêu Dục trong lòng chấn động, chợt nỉ non nói.

Tiêu Dục vừa nói ra, Lưu Đức Phúc kinh ngạc không thôi, làm như không thể tin những gì chính mình nghe được.

“Đi gọi Hắc Phong tới gặp trẫm.” Chợt nghe Tiêu Dục phân phó.

Còn chưa có từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, Lưu Đức Phúc cứ thế thất thần ứng tiếng rồi sợ sệt lui ra ngoài.

Rất nhanh, Hắc Phong một thân y phục dạ hành liền xuất hiện trước mặt Tiêu Dục. Tiêu Dục cũng không trì hoãn, trực tiếp phân phó: “Truyền khẩu dụ của trẫm, gọi tất cả ám vệ theo dõi Phượng Nghi cung. Cẩn thận lưu ý tâm phúc bên cạnh Hoàng hậu ngày gần đây tiếp xúc qua với ai. Một khi phát hiện khác thường, lập tức bẩm báo.”

“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh.” Hắc Phong ôm quyền, cung thanh đáp.

Hắc Phong chân trước rời đi, sau lưng Tiêu Dục liền ra khỏi Ngự thư phòng đi Trường Xuân cung.

Trường Xuân cung

Thị Kì và Thị Cầm đang trực ngoài cửa không ngờ Tiêu Dục lúc này sẽ xuất hiện trongTrường Xuân cung, nhất thời kinh ngạc đến quên hành lễ, đợi khi phản ứng lại vừa định quỳ xuống vấn an, liền bị Tiêu Dục nâng tay ngăn cản.

Tiêu Dục bước chân chậm lại, lặng yên không một tiếng động vào nội thất. Mà lúc này Cố Vân Yên đang đưa lưng về phía hắn, ngồi trên tháp may quần áo.

“Yên nhi đang bận việc gì?” Tiêu Dục bỗng nhiên lên tiếng. Cố Vân Yên chấn kinh, giật mình một cái liền đâm kim vào ngón trỏ.

Tiêu Dục nhìn Cố Vân Yên bị đâm trúng ngón trỏ chảy ra một giọt máu tươi, lúc này đau lòng bước nhanh đến, không cần nghĩ ngợi kéo ngón trỏ Cố Vân Yên ngậm vào miệng.

Hành động ngoài dự đoán của Tiêu Dục làm cho Cố Vân Yên hơi hơi cảm thấy không khoẻ, cụp mắt nhẹ giọng nói: “Một chút vết thương nhỏ thôi, Hoàng thượng không cần lo lắng.”

Đợi Cố Vân Yên thu tay về, Tiêu Dục mặt lộ vẻ áy náy nói: “Trẫm làm ngươi giật mình?”

“Là nô tì quá nhập tâm, không lưu ý đến Hoàng thượng tiến vào.” Cố Vân Yên cười nhẹ.

Tiêu Dục nhìn về phía quần áo Cố Vân Yên cầm trên tay, lúc này mới phát hiện đó là một bộ tẩm y của nam nhân.

Cố Vân Yên thấy được ánh mắt Tiêu Dục dừng lại ở y phục trên tay mình, lại cười nói: “Sắp đầu xuân, nô tì muốn may một bộ tẩm y thích hợp mặc đầu xuân cho Hoàng thượng.”

Nghe vậy, Tiêu Dục khuôn mặt xúc động, ngay sau đó, ôn nhu ôm Cố Vân Yên vào trong lòng, thương tiếc nói: “Hai ngày này ủy khuất Yên nhi!”

[❤truyen cua tui . net ] http://tr uyencuatui.net Cố Vân Yên lẳng lặng tựa vào lòng Tiêu Dục, ôn nhu nhỏ nhẹ nói: “Nô tì không ủy khuất, không cần sáng sớm mỗi ngày thỉnh an Hoàng hậu nương nương, yên tĩnh ở trong cung mình, thỉnh thoảng may quần áo cho Hoàng thượng cùng các hoàng nhi, ngày qua cũng thú vị.”

Tiêu Dục biết Cố Vân Yên nói những lời này là để mình đỡ nặng lòng, hứa hẹn nói: “Yên nhi yên tâm, trẫm rất nhanh sẽ bắt được thủ phạm thật sự mưu hại mẫu hậu, rửa sạch tội danh cho ngươi, sẽ không để ngươi bị vu oan.”

“Ừ! Nô tì tin tưởng Hoàng thượng.” Trải qua một phen tâm tình, Cố Vân Yên cảm thấy vẫn nên nói chuyện sáng mai Lý Thần y vào cung báo cho Tiêu Dục biết có vẻ ổn thỏa hơn. Tránh cho Hoàng hậu biết Lý Thần y vào cung mà ở giữa làm khó dễ.

“Thị Họa bên cạnh nô tì, trước khi vào cung từng cùng Lý Thần y có duyên, trùng hợp biết được hành tung hiện tại của Lý Thần y. Bốn ngày trước lão tổ tông vô cớ té xỉu, nô tì liền tự tiện chủ trương mời Lý Thần y tiến cung chẩn trị cho Thái hậu nương nương. Xin Hoàng thượng thứ tội.” Cố Vân Yên nâng mày dịu dàng nói.

“Như vậy thật tốt! Mẫu hậu vẫn hôn mê bất tỉnh, trẫm cũng từng muốn mời thần y vào cung cứu giúp. Nhưng khổ nỗi thần y hành tung khó biết, trẫm đành phải thôi! Mẫu hậu tình huống nguy cấp, không biết Lý Thần y khi nào mới có thể vào cung?”

“Lý Thần y đã cho hồi đáp chính xác, nếu không có gì khác thường, sáng mai liền có thể vào cung. Đến lúc đó còn mong Hoàng thượng phái người tiến đến tiếp ứng. Để tránh kẻ ác tâm cản trở.” Cố Vân Yên nói ám chỉ. Tiêu Dục hiểu ý nói: “Yên nhi yên tâm, sáng mai trẫm sẽ phái người đến cửa cung nghênh đón Lý Thần y. Tuyệt đối không cho chuyện ngoài ý muốn phát sinh.”

Lời Tiêu Dục nói giống như một viên thuốc an thần, làm cho tâm tư lo lắng bất an của Cố Vân Yên bình phục xuống.

Buổi trưa hôm sau, Lý Thần y phong trần mệt mỏi tới nơi, được người Tiêu Dục phái tới tiếp ứng lẳng lặng đưa vào Vĩnh Ninh cung. Đợi Lý Thần y hành lễ xong, Tiêu Dục liền khẩn cấp nói tình hình cụ thể cho Lý Thần y, “Năm ngày trước mẫu hậu vô cớ té xỉu, đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh

Các ngự y thúc thủ vô sách (bó tay). Không biết Lý Thần y có thể đem cứu tỉnh mẫu hậu được không?”

Lý Thần y không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Thảo dân sẽ cố gắng đem hết toàn lực cứu trị Thái hậu nương nương.”

Tiêu Dục gật đầu, nói ngắn gọn. “Làm phiền thần y.”

Lý Thần y thong dong đứng trước giường, vừa bắt mạch cho Thái hậu vừa cẩn thận quan sát thần sắc Thái hậu. Sau đó lấy ra ngân châm từ hộp gỗ luôn đeo bên người, lần lượt châm xuống ở các huyệt vị trên cổ tay Thái hậu. Chỉ chốc lát sau, rút ngân châm ra, tiếp theo cho người bưng tới một chén nước trong, đem ngân châm cắm vào trong nước.

Nước dần dần từ trong suốt biến thành màu đen. Thấy thế, Tiêu Dục vội vàng hỏi: “Đây là có chuyện gì? Khâm Thiên Giám không phải nói mẫu hậu sở dĩ hôn mê bất tỉnh là vì bị người hạ cổ sao?”

“Hồi bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương chính là bị người hạ một loại kịch độc vô sắc vô vị cực kỳ hiếm thấy, chứ không phải là thuật vu cổ. Độc mà Thái hậu nương nương trúng đó là Miêu Cương ‘Vô vết’. Hiểu biết của người Trung Nguyên đối với độc này rất ít. Thảo dân cũng may mắn khi vừa hành nghề gặp một vị thần y Miêu Cương nên mới biết độc này.”

Tiêu Dục nhất thời mặt lộ vẻ giận dữ, sau đó áp chế lửa giận nói: “Vậy thần y có giải được độc nayg không?”

“Nói đến cũng trùng hợp, thời gian trước khi thảo dân chu du các nơi lại gặp lại bạn cũ. Hai người từng hội đàm đến ‘Vô vết’. Hắn đã nói với thảo dân phương pháp giải độc. Có điều phối chế giải dược còn phải phí chút thời gian.” Lý Thần y bẩm báo.

Nghe vậy, Tiêu Dục hai mắt sáng ngời cao hứng nói: “Hảo! Mẫu hậu liền kính nhờ thần y!”

“Hoàng thượng nói quá lời, cứu người là chuyện mỗi một vị hành nghề y đều nên làm. Thảo dân bất quá là đang làm việc thuộc bổn phận mình mà thôi.”

Tiêu Dục gật đầu, tiếp theo phân phó người đón tiếp Lý Thần y, đưa Lý Thần y đi nghiên cứu chế tạo giải dược cho Thái hậu.

Lý Thần y mới vừa đi, Hắc Phong liền lặng yên không một tiếng động xuất hiện trước mặt Tiêu Dục, “Thuộc hạ tham kiến chủ tử!”

“Nói đi! Phát hiện chuyện gì khác thường?”

“Khởi bẩm chủ tử, người phía dưới tra được trước trừ tịch một ngày, Trương ma ma trong cung Hoàng hậu nương nương từng gặp mặt Thu cô cô âm trong cung ngài.”

Tiêu Dục vẻ mặt khiếp sợ, giây lát đã là sắc mặt giận dữ, “Thu cô cô... Trước trừ tịch một ngày, trẫm sai nàng làm tổ yến đưa tới Vĩnh Ninh cung cho Thái hậu... Khá lắm Thu cô cô! Uổng phía trẫm tín nhiệm ngươi như thế!” Một câu cuối cùng Tiêu Dục cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói ra. “Lưu Đức Phúc, lập tức bắt Thu cô cô lại cho trẫm, còn cả Khâm Thiên Giám yêu ngôn hoặc chúng (nói dối mê hoặc người) kia nữa.” Tiêu Dục lạnh giọng phân phó.

“Vâng, nô tài tuân mệnh!” Lưu Đức Phúc cuống quít lĩnh mệnh mà đi.

Ở thời điểm Hoàng hậu nghĩ sắp đại công cáo thành, nàng lại không hay biết chính mình đã thất bại thảm hại.

Một lúc lâu sau, chịu không nổi Lưu Đức Phúc đại hình hầu hạ, Thu cô cô cùng Khâm Thiên Giám chỉ có cung khai sự thật, đem chuyện Hoàng hậu dặn mình làm khai ra rõ ràng cho Lưu Đức Phúc. Thu cô cô vốn tên là Thu Mị.

Lưu Đức Phúc đem lời khai chi tiết của Thu cô cô cùng Khâm Thiên Giám bẩm báo cho Tiêu Dục. Tiêu Dục nghe xong nổi cơn giận dữ, lạnh lùng nói: “Đi triệu Hoàng hậu tiến đến gặp trẫm, trẫm xem nàng còn có gì để nói!”

Lưu Đức Phúc cung thanh đáp, đang muốn xoay người rời đi, bỗng nhiên lại nghe Tiêu Dục nói: “Thuận tiện cũng triệu Thục phi cùng đến đây đi.”

Hai khắc sau, Cố Vân Yên cùng Hoàng hậu trước sau chạy tới Vĩnh Ninh cung. Hai người vừa vào trong điện liền nhận thấy được Tiêu Dục ngồi trên chủ vị sắc mặt không tốt.

“Nô tì thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc kim an!” Hai người quỳ gối hành lễ.

Từ đầu tới cuối, Tiêu Dục ngay cả nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, chỉ lạnh lùng nói: “Đều tới rồi!” Nói xong vỗ tay ba tiếng, Lưu Đức Phúc khom người vung phất trần.

Ngay sau đó, Thu cô cô cùng Khâm Thiên Giám vừa mới trải qua hơn mười loại hình phạt, cả người đầy máu liền bị thị vệ lôi vào trong điện.

Cố Vân Yên vẻ mặt mờ mịt, Hoàng hậu khiếp sợ trong mắt cùng kinh hoảng trên mặt có vẻ rất là đột ngột.

“Nương nương... Lão nô đã khai báo ra mọi chuyện với Hoàng thượng... Lão nô cô phụ... Cô phụ ân huệ... Của ngài cùng lão gia... Lão nô thực xin lỗi ngài... Thực xin lỗi...” Thu cô cô nước mắt ào ạt hướng về Hoàng hậu biểu đạt xin lỗi. Mà Khâm Thiên Giám là cúi đầu tránh né tầm mắt Hoàng hậu.

“Hoàng hậu hiện tại chắc đã biết trẫm vì sao triệu ngươi tiến đến đi! Ngươi còn có gì để nói?” Tiêu Dục khuôn mặt lạnh lùng nói.

Giây lát, Hoàng hậu lộ ra một chút tươi cười so với khóc còn khó coi hơn, nói: “Hiện tại nô tì nói cái gì còn có ý nghĩa sao? Nô tì nói bọn họ oan uổng nô tì Hoàng thượng sẽ tin sao? Việc đã đến nước này nô tì còn có thể nói gì?” Thanh âm chua xót bao hàm tuyệt vọng.

“Trẫm nhìn sai ngươi. Mấy năm nay ngươi luôn luôn ở trước mặt trẫm biểu hiện hiền lành rộng lượng, ôn nhu săn sóc. Chưa từng nghĩ nội tâm ngươi lại dơ bẩn không chịu nổi như thế. Hạ độc mưu hại mẫu hậu, vọng tưởng giá họa Thục phi. Hoàng hậu tốt của trẫm làm một phen tính toán thật hay a!” Tiêu Dục phẫn hận nói.

“Hiền lành rộng lượng? Ôn nhu săn sóc? Bởi vì nô tì là một quốc gia chi mẫu nên nhất định phải biểu hiện hiền lành rộng lượng. Bởi vì nô tì là chính cung Hoàng hậu nên nhất định phải biểu hiện ôn nhu săn sóc. Hậu cung này, nữ nhân nào không phải mang theo mặt nạ, ngụy trang bản thân. Ai có thể sạch sẽ như bề ngoài?”

“Độc phụ, chết đến nơi vẫn không biết hối cải!”

“Hối cải? Nô tì vì cái gì phải hối cải? Nếu không phải ngài bị Cố Vân Yên tiện nhân này mê hoặc đến thần hồn điên đảo, chuyên sủng mình nàng. Nô tì cũng sẽ không một lòng vì muốnloại bỏ nàng mà bí quá hoá liều xuống tay với mẫu hậu. Tất cả đều là các ngươi bức ta, đều là các ngươi bức ta!” Hoàng hậu thần sắc phẫn hận quát.

“Chỉ bởi vì trẫm sủng ái Thục phi, ngươi sẽ phát rồ gia hại mẫu hậu? Mẫu hậu là vô tội!”

“Nàng vô tội? Vậy đứa nhỏ của nô tì đâu? Ngài còn nhớ rõ đứa nhỏ không thể sinh ra của nô tì sao? Nô tì vì cái gì mà trượt thai? Năm đó nô tì mới mang thai, nàng lấy cớ nô tì có thai trong người không tiện phụng dưỡng ngài, để ngài đón Vương Mộng Nhan cái tiện nhân kia vào vương phủ làm trắc phi. Vương Mộng Nhan thị sủng sinh kiêu. Mỗi ngày đến trước mặt nô tì châm chọc khiêu khích. Nô tì tuổi trẻ nhất thời luẩn quẩn trong lòng, hậm hực thành tâm bệnh đến nỗi trượt thai, làm tổn thương thân mình nhiều năm qua mới không thể có thai... Trước kia là Vương Mộng Nhan. Hiện tại là Cố Vân Yên. Đều là này hai cái tiện nhân, làm cho nô tì hận đến phát cuồng. Hận không thể đem các nàng thiên đao vạn quả!”

“Nguyên lai ngươi đã sớm ghi hận trong lòng với mẫu hậu, nhiều năm qua trẫm nhưng lại một chút cũng không hay biết. Không biết ngươi rốt cuộc đã ở sau lưng trẫm làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lí?”

“Muốn biết sao? Nói cho ngài cũng không sao. Dù sao nô tì khó thoát khỏi tội chết. Năm đó Quý trắc phi không phải là trượt chân rơi xuống nước mà chết, mà là nô tì tự tay đẩy nàng xuống. Ngài nhất định không biết Vương Mộng Nhan vì sao lại đột nhiên phát rồ ám sát Cố Vân Yên đi? Bởi vì nô tì cho người cố ý nói cho nàng nghe về chân tướng ngài sai Thái y cho nàng ăn tuyệt dục tán, Tam Hoàng nhi cũng là nô tì sai sử Lâm tần mưu hại, còn có... Ách...”

Nghe từng cái từng cái tội ác làm người ta giận sôi gan này, Tiêu Dục giận không thể át, vận dụng nội lực đánh một chưởng vào Hoàng hậu còn đang thao thao bất tuyệt kể ra tội lỗi.

“Độc phụ, ngươi quả thực không thể làm người!” Tiêu Dục phẫn nộ quát.

Hoàng hậu bị một chưởng của Tiêu Dục đánh ngục, ôm ngực nói: “Giết ta đi! Đến giờ này ngày này, nô tì cũng không muốn sống thêm nữa!”

“Giết ngươi? Trẫm sao có thể cho ngươi chết đi như ý nguyện? Trẫm sẽ không giết ngươi mà từ từ tra tấn ngươi! Phụ thân ngươi cùng đệ đệ ngươi làm mấy chuyện gì thật nghĩ đến trẫm không biết sao? Tham ô nhận hối lộ, bán quan phiến tước, sát hại nhân mạng... Từ hôm nay trẫm sẽ làm cho ngươi ‘Sinh bệnh’, từ nay về sau triền miên trên giường. Cho ngươi kéo dài hơi tàn mà sống để nhìn Lưu gia các ngươi là suy tàn như thế nào. Nhìn phụ thân ngươi cùng đệ đệ ngươi là thân bại danh liệt ra sao, nhìn mẫu thân ngươi là thống khổ ra sao! Trẫm muốn khiến ngươi muốn sống không được chết không xong! Khiến cho ngươi trả giá lớn với những gì ngươi đã làm! Hãy chờ xem, trẫm sẽ khiến ngươi biết cái gì gọi là hối hận đã làm người!” Tiêu Dục gằn từng tiếng, mang theo hàn khí bức người mà nói.