Thấy được Nhị hoàng tử kiên cường lại có hiểu biết, Tiêu Dục mặt lộ vẻ tán thưởng, gật đầu mỉm cười nói: “Hạo Nhi là tiểu nam tử hán kiên cường, nhìn Hạo Nhi biết điều như vậy, phụ hoàng cùng mẫu phi an tâm.” +
Tiêu Dục vừa dứt lời, bên kia Tứ hoàng tử bỗng nhiên khóc nỉ non lên. Tiêu Dục sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía Tứ hoàng tử trong lòng Cố Vân Yên.
Chỉ thấy Tứ hoàng tử trong mắt đầy nước, chớp thật to hai mắt, đáng thương hề hề nhìn Tiêu Dục. Nhất thời khiến Tiêu Dục không biết làm sao, đành phải hướng về phía Cố Vân Yên xin giúp đỡ: “Tiểu Tứ Nhi đây là làm sao vậy?”
Cố Vân Yên cúi đầu nhìn, Tứ hoàng tử bộ dáng kia làm cho người ta nhìn mà tâm đều mềm nhũn, liền biết là chuyện gì xảy ra, thoáng chốc buồn cười nói: “Hoàng thượng từ lúc xuất hiện đến bây giờ, bởi vì lo lắng Hạo Nhi bị kinh hách cũng chỉ bế Hạo Nhi, quên mất ôm tiểu Tứ Nhi, tiểu Tứ Nhi đây là ăn giấm chua đấy.”
Nghe vậy, Tiêu Dục bừng tỉnh đại ngộ cười vang lên, liền đưa tay ôm lấy Tứ hoàng tử, âu yếm nói: “Đến đây nào, để trẫm hảo hảo ôm tiểu Tứ Nhi của trẫm một cái. Ôi ủy khuất thế kia, thật sự là đáng thương.”
Nhị hoàng tử ngẩng cổ, vươn tay phải nắm tay nhỏ bé của Tứ hoàng tử, thương tiếc nói: “Đệ đệ ngoan, đừng khổ sở nha. Phụ hoàng cùng mẫu phi, còn có ca ca đều rất yêu ngươi.”
Cũng không biết lời Nhị hoàng tử nói, Tứ hoàng tử nghe hiểu không, chỉ là xem biểu tình trên mặt Tứ hoàng tử hiện tại khoonh còn có thần sắc tội nghiệp vừa rồi. Thay vào đó là vẻ mặt tươi cười xán lạn, khóe mắt vẫn còn hai giọt nước lấp lánh. Vốn cản tượng có chút buồn cười, chỉ vì xuất hiện ở trên gương mặt trắng nõn tuấn dật lại không mất đáng yêu của Tứ hoàng tử, lại làm cho người ta cảm thấy cứ xinh xắn thế nào.
Tiêu Dục và Cố Vân Yên nhìn Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử hai huynh đệ thân thiết, không hẹn mà cùng nhìn nhau cười.
Một khắc sau, Thị Họa bưnc canh an thần nấu cho Nhị hoàng tử đi vào, cung thanh nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chủ tử, canh an thần đã nấu xong.”
Cố Vân Yên gật đầu, ôn nhu nói: “Đến, đây, Hạo Nhi thừa dịp ấm uống canh thần đi. Hồi nữa ngủ một giấc là tốt rồi.” Cố Vân Yên vừa nói vừa tiếp nhận canh an thần mà Thị Họa hai tay dâng lên.
Nhị hoàng tử nhu thuận gật gật đầu. Theo tay Cố Vân Yên đút, từng miếng từng miếng canh an thần uống hết vào.
“Hạo Nhi theo Thị Họa cô cô đi xuống nghỉ trưa đi. Chờ ngươi tỉnh ngủ mẫu phi sẽ tự mình dạy ngươi học chữ.”
“Phụ hoàng, mẫu phi, nhi thần cáo lui!” Nhị hoàng tử ôm quyền hành lễ, lễ xong liền theo Thị Họa đi về hậu thất.
Đợi đến sau khi Nhị hoàng tử rời đi, Cố Vân Yên nâng mày hỏi: “Mới vừa rồi lời Hoàng thượng nói với Nghiên chiêu nghi là thật sự?”
Tiêu Dục gật đầu, “Tất nhiên đều là thật. Chỉ là không biết Yên nhi muốn hỏi cụ thể là chuyện gì?”
“Nô tì muốn biết là về tiến triển vụ án nhũ nương hạ độc giết hại Tam Hoàng nhi. Không biết Hoàng thượng có tiện nói ra không.”
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Tiêu Dục tiến lên từng bước, có vẻ không thích nhìn vào mắt Cố Vân Yên nói: “Yên nhi sao lại nói ra lời này. Giữa Trẫm cùng Yên nhi còn có gì là không thể nói? Chỉ cần là Yên nhi muốn biết, trẫm nhất định sẽ không giấu diếm.”
Cố Vân Yên cụp mắt, nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: “Bởi vì vụ án này sự tình liên quan đến nô tì. Cho nên nô tì mới nói vậy. Cũng không phải bởi vì không tin Hoàng thượng mà nói như vậy. Mong Hoàng thượng chớ để ở trong lòng.”
Nghe được Cố Vân Yên nói như thế, Tiêu Dục liền bỏ qua đề tài này, ngược lại nói ra tiến triển của vụ án mà Cố Vân Yên muốn biết, “Từ khi Tam Hoàng nhi chết bệnh, mà nhũ nưỡng lại chỉ chứng Yên nhi là hung phạm thật sự sai sử mụ giết hại Tam Hoàng nhi, trẫm liền hoài nghi chủ mưu chân chính vô cùng có khả năng là phi tần trong hậu cung mà kẻ đó và Yên nhi từng có hiểu lầm hoặc có xung đột lợi ích. Kẻ đó nghĩ thông qua giá họa Yên nhi, lấy tội danh mưu hại hoàng tự loại bỏ Yên nhi. Cho nên mấy ngày nay trẫm sai người ngầm giám thị những phi tần có động cơ muốn diệt trừ Yên nhi.”
“Hành động này của Hoàng thượng thực sự nhạy bén. Nô tì bội phục cùng cảm kích Hoàng thượng đã vì thần thiếp mà làm tất cả.” Cố Vân Yên nói ra lời từ nội tâm.
“Yên nhi là nữ nhân của trẫn, trẫm tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn ngươi oan uổng chịu tội.” Tiêu Dục ôm Cố Vân Yên vào lòng, nói tiếp: “Theo người dưới hồi báo, đã có kẻ kiềm chế không được lộ ra dấu vết để lại. Trẫm tin tưởng căn cứ những tin tình báo hiện tại đang nắm giữ, không mấy ngày nữa liền có thể tra ra manh mối vụ án Tam Hoàng nhi bị mưu hại.”
Nghe được Tiêu Dục nói lời ấy, Cố Vân Yên cũng vui mừng, mặt lộ vẻ tươi cười nói: “Như thế thì tốt, sớm ngày tra ra thủ phạm thật phía sau màn, không chỉ có thể trả lại trong sạch cho nô tì, cũng có thể báo thù cho Tam Hoàng nhi, để hắn ở dưới cửu tuyền được ngủ yên.”
Tiêu Dục để cằm trên bả vai Cố Vân Yên, ôn hòa nói: “Trẫm cũng nghĩ như vậy, một người là hoàng nhi của trẫm, một người là nữ nhân trẫm để ý. Vì để báo thù cho Tam Hoàng nhi cùng giữ trong sạch của Yên nhi, trẫm bất luận như thế nào cũng sẽ không dễ dàng buông tha thủ phạm thật phía sau màn.” Âm cuối xen lẫn lạnh lùng cùng ngoan tuyệt làm cho người ta kinh hãi.
Ba ngày sau, Lâm tần vội vội vàng vàng tiến đến Phượng Nghi cung gặp Hoàng hậu. Hoàng hậu vừa nhìn đến Lâm tần, liền thấy được trên mặt nàng tái nhợt khác hẳn với bình thường. Nhất thời trong lòng nảy lên cảm giác bất an mãnh liệt, nhíu mày nói: “Chuyện gì kích động như vậy?”
“Biểu tỷ, việc lớn không tốt! Chỉ sợ chúng ta sắp bị đại họa lên đầu...” Lâm tần thất kinh nói.
Hoàng hậu đồng tử co rụt lại, sau đó khoát tay áo, cung nhân trong điện lúc này hiểu ý lui đi ra ngoài hết. Thấy được trong điện chỉ còn chính mình cùng Lâm tần và Trương ma ma, Hoàng hậu mới lạnh sắc mặt nói: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng cho bản cung.”
Lâm tần đang hoang mang lo sợ, nắm bắt chặt khăn trong tay nói: “Mới vừa rồi thu được tin phụ thân truyền vào, nói con trai của nhũ nương đêm hôm qua đã bị người khác cướp đi.”
Nghe vậy, Hoàng hậu vẻ mặt khiếp sợ nói: “Ngươi nói cái gì? Tại sao có thể như vậy?”
“Mộng Thuần cũng không biết sự tình như thế nào lại biến thành như vậy. Mấy ngày hôm trước ta đã truyền lời cho phụ thân để hắn nhất định phải đem con trai nhũ nương giấu thật kĩ. Vốn tưởng rằng phụ thân chắc chắn đem sự tình giấu kín không kẽ hở. Lại không nghĩ đến sẽ có người cướp đi. Bây giờ nên làm thế nào cho phải?” Lâm tần trên mặt lộ vẻ lo âu.
Hoàng hậu thở phào một cái, hòa hoãn khuôn mặt nói: “Ngươi trước đừng hoảng hốt, sự tình không đến cuối cùng ai cũng nói không ra là phúc hay họa. Hơn nữa, dượng có lẽ là nhất thời sơ ý không tìm được con trai nhũ nương liền tưởng lầm là bị người cướp đi cũng không chừng. Chúng ta trước hết chờ một chút, xác định là bị người cướp đi thì lại bàn bạc kỹ hơn.”
“Tuy là nói như vậy, đối với chuyện này trong lòng Mộng Thuần cảm thấy bất an không hiểu được. Thật giống như sắp có tai họa giáng xuống, ta...”
Hoàng hậu không kiên nhẫn ngắt lời nói: “Được rồi! Tiến cung đã lâu như vậy. Sao vẫn là dễ kinh hoảng như thế. Đã quên bản cung nói với ngươi thế nào sao. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi đều phải học được thong dong ứng đối. Chỉ có như vậy mới có khả năng xoay chuyển cục diện. Giống ngươi như vậy ngoại trừ tự loạn trận cước ra, đối với tiến triển sự tình không thể nghi ngờ là không làm nên chuyện gì.”
Nhận thấy được Hoàng hậu mặt lộ vẻ không vui, Lâm tần nguyên bản còn muốn tiếp tục nói tiếp liền ngừng câu chuyện, cúi đầu nhận sai nói: “Biểu tỷ giáo huấn phải. Là Mộng Thuần hết sức hồ nháo. Mong biểu tỷ chớ tức giận.”
Hoàng hậu không tiếng động thở dài, giống như bất đắc dĩ nói: “Bản cung biết ngươi tuổi nhỏ, lần đầu trải qua chuyện như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút thất kinh. Chỉ là hiện tại Hoàng thượng tự mình nhúng tay tra rõ án của Tam hoàng tử, chúng ta tuyệt đối không thể khinh thường. Không chừng có bao nhiêu ánh mắt đang ngầm nhìn chằm chằm chúng ta đây. Cho nên ngươi ta phải thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
“Vâng. Mộng Thuần đã biết, sau này chắc chắn chú ý.” Lâm tần vội vàng đáp.
Hoàng hậu gật đầu, lời nói thấm thía nói: “Ân! Ngươi có thể hiểu được bản cung khổ tâm thì tốt. Hiện tại đang nhạy cảm, vì để tránh cho người ta nghi ngờ, chúng ta lý ra không nên thường xuyên lui tới. Đợi qua thời gian khẩn yếu này nói sau.”
Lâm tần gật đầu tỏ vẻ đồng ý lời Hoàng hậu nói, sau đó quỳ gối hành lễ nói: “Như thế, Mộng Thuần liền không quấy rầy biểu tỷ thanh tịnh. Mộng Thuần xin được cáo lui trước.”
Lâm tần sau khi được Hoàng hậu cho phép, lui hai bước rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Trương ma ma từ đầu tới cuối đứng một bên nghe toàn bộ cuộc nói chuyện của Hoàng hậu cùng Lâm tần, nhìn thân ảnh Lâm tần sắp biến mất ở cửa nói: “Nương nương là có đối sách?”
Hoàng hậu quay lại, ngồi xuống chủ vị, khuôn mặt bình tĩnh nói: “Một hồi đi truyền lời cho” Mị “, nói nàng cẩn thận lưu ý hành động Hoàng thượng. Điều tra một chút con trai nhũ nương có phải phải rơi vào tay Hoàng thượng rồi hay không. Sau khi điều tra rõ ràng slập tức hồi bẩm bản cung. Nhớ rõ dặn dò nàng làm việc hết sức cẩn thận, đừng để bại lộ thân phận của mình.”
“Vâng, nương nương yên tâm đi,” Mị “là người lão gia xếp vào tiềm để từ líc người còn chưa gả cho Hoàng thượng. Nhiều năm qua cẩn thận cẩn thận chưa bao giờ làm lỗi, cũng là ám vệ duy nhất làm cho lão gia tán thưởng. Nhất định là sẽ không làm cho chủ tử thất vọng. Lão nô liền đi truyền lời cho nàng.”
Đêm khuya, Trương ma ma cùng “Mị” trong lời Hoàng hậu sau khi trao đổi thì tiến đến hồi bẩm với Hoàng hậu, “Nương nương, lão nô đã thu được hồi âm của” Mị “. Theo như” Mị “điều tra, hôm qua ban đêm Lưu Đức Phúc quả thật dẫn theo một tiểu nam hài trở về gặp Hoàng thượng, xem tuổi xác nhận là con trai của nhũ nương không thể nghi ngờ.”
Nghe vậy, Hoàng hậu lâm vào trầm tư nhất thời không nói, rất nhanh liền hạ quyết tâm nói: “Nếu như thế, vậy bản cung đành phải giữ nguyên kế hoạch tệ nhất rồi. Hy vọng Mộng Thuần không trách bản cung không niệm tình tỷ muội.” Lời tuy nói như thế, nhưng Hoàng hậu trên mặt trừ bỏ ý cười vô tình ra thì một chút áy náy cùng bất an cũng không thấy. Giống nhau chuyên tiếp theo nàng phải làm là một chuyện hợp lý.
Trương ma ma đối với hành đọng của Hoàng hậu rất là tán thành, liên tục gật đầu: “Là phải vậy, nương nương nên như thế. Biểu tiểu thư muốn trách thì trách thủ đoạn mình không đủ cao minh, không thể thay nương nương loại bỏ Thục phi cái kẻ mị hoặc kia. Ngược lại kéo chính mình xuống, vậy làm sao có thể oán nương nương ngài đây?”
Trương ma ma ngữ khí chẳng khác gì Hoàng hậu, quả nhiên là chủ nào tớ nấy.