Nhị hoàng tử ngẩng đầu, hai mắt ngập nước lóe sáng, nói: “Thật vậy chăng? Tam Hoàng đệ tâm thật sự vẫn ở cùng nhi thần?”
Cố Vân Yên gật đầu khẳng định nói: “Đương nhiên, bất luận Tam Hoàng đệ ở đâu, hắn đều nhớ Hạo Nhi vị ca ca này. Khi hắn nhớ Hạo Nhi sẽ đến trong mộng Hạo Nhi cùng ngươi gặp mặt, cùng ngươi chơi đùa.”
Nghe vậy, đau thương trên mặt cùng bi thống trong mắt Nhị hoàng tử phai nhạt không ít, trông đợi nói: “Vậy Hạo Nhi hiện tại phải đi ngủ, như vậy Tam Hoàng đệ là có thể đến trong mộng của Hạo Nhi, cùng Hạo Nhi chơi đùa.”
Tiêu Dục xoa xoa đầu nhỏ của Nhị hoàng tử nói: “Đi thôi! Sớm đi nghỉ, sáng mai đi đưa tiễn Tam Hoàng đệ ngươi, cũng làm tròn tình cảm huynh đệ.” Trong thanh âm vẫn là không khỏi mang theo cô đơn cùng ưu thương.
“Vâng! Nhi thần cáo lui, phụ hoàng cùng mẫu phi cũng sớm đi nghỉ.” Nhị hoàng tử gật đầu, tiếp theo hai tay ôm quyền hành lễ cáo lui.
Nhìn bóng dáng nho nhỏ của Nhị hoàng tử theo bước chân di động dần dần biến mất, Cố Vân Yên thu hồi ánh mắt. Chợt nghe Tiêu Dục gật đầu tán thưởng: “Hạo Nhi tâm địa thuần thiện, tuổi nhỏ liền hiểu được huynh hữu đệ cung. Trong ngày thường mặc dù không cùng Tam Hoàng nhi ở chung nhiều, nhưng khi biết Tam Hoàng nhi cách thế vẫn thể hiện ra quan tâm cùng tình nghĩa của thân huynh trưởng. Điều này làm cho trẫm cảm thấy ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.”
“Nô tì cũng vậy. Nhưng đây đều phải quy công cho phụ hoàng ngài. Nếu không phải ngài thường dốc lòng dạy bảo, Hạo Nhi cũng không giống hiện tại biết điều hiếu thuận như vậy.” Cố Vân Yên không khỏi nói.
Nhìn biểu hiện của Nhị hoàng tử cùng nghe xong lời Cố Vân Yên nói, Tiêu Dục trong lòng thật an ủi. Phần thương tâm vì Tam hoàng tử cách thế được xoa dịu không ít, tự trách trong lòng kia cũng phai nhạt đi nhiều.
Tiêu Dục sắc mặt hơi mệt mỏi, nói: “Yên nhi cùng trẫm cũng sớm đi ngủ đi. Sáng mai, chuyện... Phải ứng đối sợ là không ít.”
Tiêu Dục lời nói có ý, Cố Vân Yên ngầm hiểu, nói: “Nô tì không thẹn với lương tâm, tất nhiên là không sợ người ta nói như thế nào. Lo lắng duy nhất cũng chính là cái nhìn của Hoàng thượng ngài. Nay biết Hoàng thượng tín nhiệm nô tì, nô tì còn có gì e ngại?”
Tiêu Dục khẽ gật đầu, sau đó cùng Cố Vân Yên cùng tiến lên giường. Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi xào xạt, bên trong hai người ôm nhau mà ngủ, một phòng lặng im.
Ngày hôm sau, mọi người theo lệ đi Phượng Nghi cung thỉnh an Hoàng hậu. Tam hoàng tử bệnh chết, Nghiên chiêu nghi tất nhiên là người lý duy nhất vắng mặt trong buổi thỉnh an.
Hoàng hậu khóe mắt đảo qua khuôn mặt như hoa như ngọc kia của Cố Vân Yên, sau đó dừng lại ở ghế trống bên phải Cố Vân Yên, mặt u sầu nói: “Tam Hoàng nhi đêm hôm qua bất hạnh ra đi, Nghiên chiêu nghi tang con thương tâm quá độ, bản cung xót nàng” Người đầu bạc tiễn người đầu xanh “cho nên miễn nàng thỉnh an.” Hoàng hậu lời này xem như giải thích với mọi người lí dó Nghiên chiêu nghi vắng mặt.
Sau đó lại nói: “Đáng thương Tam Hoàng nhi, từ lúc sinh ra tới nay liền thể yếu nhiều bệnh, thuốc không rời miệng, nhận hết ốm đau tra tấn. Nay tuổi còn nhỏ lại bị người độc thủ, rời khỏi nhân thế quá sớm. Bản cung cứ nghĩ đến Tam Hoàng nhi khi còn sống, trong lòng liền đau như nhỏ máu...”
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Hoàng hậu nói xong không khỏi cảm xúc không khống chế được, trước mặt chúng phi tần liền nức nở lên. Bộ dáng vô cùng đau đớn kia làm cho Cố Vân Yên sinh ra một loại ảo giác, giống như Tam hoàng tử đã mấy kia không chỉ có là con trai trên danh nghĩa của Hoàng hậu mà là con trai ruột của Hoàng hậu.
Mặc kệ mọi người có nghĩ giống Cố Vân Yên hay không, thân là Hoàng hậu trung cung đứng đầu hậu cung, trước mặt phi tần bi thương rơi lệ, các nàng cũng không thể không bày ra một bộ dáng thương tâm khổ sở, say đó đều khuyên giải an ủi Hoàng hậu.
“Tam hoàng tử chết bệnh đã thành sự thật. Xin Hoàng hậu nương nương nén bi thương, đừng để thương tâm quá độ tổn thương phượng thể.” Quý phi thân là đứng đầu chúng phi, tất nhiên là người đầu tiên sắm vai nhân vật mở miệng khuyên giải an ủi.
Cố Vân Yên không nói, tiếp theo liền nghe được Huệ phi cùng quý phi lần lượt khuyên nhủ: “Quý phi nương nương nói rất đúng, hậu sự của Tam hoàng tử còn cần ngài lao tâm vất vả, khẩn cầu Hoàng hậu nương nương bảo trọng phượng thể, lấy đại cục làm trọng.”
Hoàng hậu nắm bắt khăn lau đi lệ trẻn khóe mắt, thanh âm khàn khàn nói: “Bản cung làm sao không biết bọn muội muội nói có lý. Chỉ là bản cung cứ nghĩ đến Tam Hoàng nhi là bị nhũ nương táng tận lương tâm kia ngoan ác hạ độc thủ mà đột ngột cách thế, bản cung lại khống chế không được trách cứ chính mình. Vì sao bản cung không thể sớm một chút nhìn ra âm mưu của kẻ ác? Như thế Tam Hoàng nhi liền sẽ không hạ độc mà mất mạng.” Hoàng hậu nói chuyện đồng thời ánh mắt vô tình hay cố ý nhìn về phía Cố Vân Yên, giống như đang ám chỉ cho mọi người trong điện cái gì.
Đêm hôm qua Tam hoàng tử đột ngột sốt cao sau đó bệnh chết. Tuy nói Tiêu Dục đã hạ chỉ trước khi tra rõ thủ phạm thật phía sau màn, bất luận kẻ nào cũng không thể nói đến việc này. Nhưng hôm qua cung nhân ở đây nhiều khó tránh khỏi sẽ để lộ tiếng gió, thêm kẻ có tâm cố ý bồi vào. Bởi vậy tin đồn nhũ nương ngầm hạ độc Tam hoàng tử là bị Cố Vân Yên sai sử cứ thế lan đi, đến nỗi hậu cung mọi người đều nghe thấy.
Vốn là trong lòng mọi người đang âm thầm phỏng đoán xem chân tướng chuyện này có đúng như lời đồn nghe được hay không, nay nghe lời Hoàng hậu ngấm ngầm hại người cùng với ánh mắt vô tình hay cố ý kia, thì nhận định Cố Vân Yên đó là kẻ chủ mưu thật sự đã hại chết Tam hoàng tử.
Mọi người nhất tề nhìn về phía Cố Vân Yên từ đầu tới cuối không nói được một lời, nhưng giờ này khắc này khuôn mặt vẫn bình tĩnh. Tất cả ánh mắt hướng đến Cố Vân Yên, lúc này trừ bỏ hâm mộ, ghen tị, căm hận ra, còn xen lẫn không ít sợ hãi cùng trách cứ dành cho hung thủ giết người.
“Sáng mai lại là ngày thỉnh an lão tổ tông, nhưng trước mắt bản cung không thể bảo vệ Tam Hoàng nhi, cô phụ lão tổ tông dặn dò, còn có mặt nào đi gặp lão tổ tôn...” Hoàng hậu liên tục lắc đầu, mặt xấu hổ nói.
Phó quý nhân mặt mang trào phúng nhìn Cố Vân Yên nói: “Hoàng hậu nương nương nói quá lời. Mấy năm nay, ngài lao tâm phí sức xử lý lục cung, toàn tâm toàn ý nghĩ như thế nào bảo hộ hoàng tử công chúa dưới gối của Hoàng thượng. Những điều này tần thiếp cùng chúng tỷ muội đều xem ở trong mắt, chỉ là... Khổ nổi trong cung có kẻ tâm ngoan thủ lạt, ti bỉ vô sỉ, cả ngày chỉ nghĩ làm sao đạp lên người khác để thượng vị. Cho nên mới có thể trong lúc ngài ngàn phòng vạn phòng vẫn có thể nhiều lần đắc thủ. Nếu nói thật không có mặt mũi gặp Thái hậu nương nương, vậy cũng không phải Hoàng hậu nương nương ngài, nên lo lắng đối mặt với Thái hậu nương nương hẳn là hung phạm phía sau màn mới đúng.”
Mọi người nghe xong lời Phó quý nhân nói, ngoài trừ Đỗ chiêu nghi cùng Huệ phi và quý phi mấy người ít ỏi này ra, còn lại mọi người đều phụ họa. Đều là trong lời nói có hàm ý châm chọc khiêu khích Cố Vân Yên.
Đợi đến khi hậu cung phi tần lòng đầy căm phẫn mà giương thương múa kiếm chỉ trích một phen Cố Vân Yên xong, Hoàng hậu đã đạt tới mục đích mới hợp thời mở miệng nói: “Hoàng thượng hạ thánh chỉ, cấm bất luận kẻ nào chê trách việc này. Cho nên bọn muội muội vẫn là cùng bản cung kiên nhẫn chờ đợi Hoàng thượng điều tra rõ chân tướng sự tình đi.”
Hoàng hậu nói vừa dứt, mọi người lập tức thu liễm biểu tình trên mặt, đứng dậy cung kính xác nhận.
Lại nghe Hoàng hậu dặn dò: “Tam Hoàng nhi chết bệnh, lão tổ tông vừa mới mất hoàng tôn, nhất định là khó chịu. Cho nên sáng mai bọn muội muội muốn theo bản cung đi thỉnh an lão tổ tông, nhớ lấy ăn mặc mộc mạc chút, đừng ăn mặc quá mức xinh đẹp, làm cho lão tổ tông nhìn tâm sinh chán ghét. Sáng mai nếu là ai chọc lão tổ tông tức giận, bản cung đành phải nói trước, mặc kệ là ai, sẽ không dễ dãi như thế đâu.” Hoàng hậu nói thanh âm không lớn, ngữ khí cũng không nặng, nhưng lại thể hiện ra một cỗ khí thế không giận mà uy.
Mọi người cuống quít gật đầu xác nhận, tiếp theo Hoàng hậu liền cho mọi người tan đi.
Trên đường trở về, Đỗ chiêu nghi cực kỳ hoang mang nói với Cố Vân Yên: “Mới vừa rồi Hoàng hậu nương nương trước mặt mọi người diễn như vậy, đến tột cùng là ý muốn như thế nào? Muội muội rất khó hiểu.”
Cố Vân Yên khóe môi câu ra một chút độ cong, cười lạnh nói: “Còn có thể vì sao? Đơn giản đó là cố ý kích mọi người phẫn nộ với ta để sáng mai khi đi thỉnh an lão tổ tông, nương loiwg người bên ngoài ở trước mặt lão tổ tông thêm dầu thêm lửa lên án ta đó là hung phạm sai nhũ nương giết hại Tam hoàng tử, để cho lão tổ tông xử lý ta.”
Đỗ chiêu nghi ngẫm nghĩ, sau một lúc lâu, không khỏi khiếp sợ nói: “Thì ra là thế. Nói như vậy, vừa đỡ cho chính nàng động thủ loại bỏ ngươi. Thứ hai là lão tổ tông muốn xử lý ngươi, mặc dù là Hoàng thượng ngôi cửu ngũ cũng ngại ở hiếu đạo mà không thể chống đối ý chỉ của lão tổ tông. Hay cho một cái nhất cử lưỡng tiện, Hoàng hậu tâm cơ thật không đơn giản.”
Chung Túy cung
Nghiên chiêu nghi vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng ôm Tam hoàng tử trong lòng dĩ nhiên đã không còn thở. Nàng vẫn không nhúc nhích ngồi trên giường. Từ hôm qua sau khi ngự y tuyên bố Tam hoàng tử cách thế liền vẫn như thế. Bất luận cung nhân khuyên bảo ra sao đều không động đậy, xác thực nói là không hề phản ứng.
Cung nhân e ngại trạng thái Nghiên chiêu nghi lúc này nên cũng không dám mạnh mẽ mang Tam hoàng tử thân mình cứng ngắc mà lạnh như băng đi. Nhóm cung nhân khổ không có cách, rơi vào đường cùng đành phải đi hồi bẩmHoàng hậu.
Hoàng hậu hơi hơi chần chờ một hồi, liền tự mình chạy đến Chung Túy cung.
Hoàng hậu vào nội thất, thái giám cung nữ tất cả quỳ xuống hành lễ. Mà thân là chủ nhấn Chung Túy cung, Nghiên chiêu nghi đối với Hoàng hậu đến lại nhìn như không thấy, vẫn duy trì nguyên trạng ngồi trên giường như cũ.
Hoàng hậu liếc mắt một cái Nghiên chiêu nghi trên giường mặt như tro tàn, giống như không còn sức sống, khoát tay áo ý bảo mọi người đứng dậy. Tiếp theo đệ cái ánh mắt cho đại cung nữ phía sau, đại cung nữ hiểu ý lúc này liền dẫn mọi người lui xuống.
Hoàng hậu bước chân thong thả đi tới trước mặt Nghiên chiêu nghi, mặt không chút thay đổi đánh giá Nghiên chiêu nghi gắt gao ôm Tam hoàng tử, Hoàng hậu nhìn Tam hoàng tử vĩnh biệt cõi đời thật lâu chưa nói, ánh mắt bình tĩnh giống như đang nhìn một thứ đồ không quan trọng.
Hồi lâu, Hoàng hậu xoay người buồn bã nói: “Bản cung biết Tam Hoàng nhi là nơi ký thác dựa vào duy nhất của ngươi trong cung này. Hắn cách thế đối với ngươi đả kích rất lớn, đến nỗi ngươi không thể phấn chấn, không muốn sống. Nhưng ngươi có nghĩ tới, Tam Hoàng nhi bị hạ độc, thật quá vô tội. Hắn có thể chết nhắm mắt hay không? Ngươi là mẫu phi của hắn, không chỉ không nghĩ như thế nào thay hắn chính tay giết kẻ thù làm cho hắn nhắm mắt, ngược lại một bộ dáng phải chết không muốn sống. Chẳng lẽ ngươi lthật sự một chút cũng không hận, một chút cũng không oán? Thật có thể trơ mắt nhìn kẻ thù giết con tiêu dao khoái hoạt, làm mưa làm gió? Nhìn hoàng nhi của mình chết không nhắm mắt?”