Cố Vân Yên cùng Tiêu Dục ngồi ở trong xe ngựa, dọc theo đường đi đều âm thầm chờ mong nơi Tiêu Dục mang nàng đi sẽ là nơi trong lòng nàng suy nghĩ.
Hai khắc sau, một đường chạy xe ngựa rốt cục ngừng lại. Cố Vân Yên đè nén xuống cảm giác muốn lập tức vén mành để xác minh. Mặc dù nàng đã cực lực che giấu chính mình nội tâm kích động, nhưng Tiêu Dục vẫn là từ ánh mắt nóng lòng của nàng bắt giữ được tâm tư vạn phần chờ mong cùng với hưng phấn kiếm chế không được của nàng.
“Đi thôi! Nhìn xem đây có phải nơi Yên nhi nghĩ đến hay không.” Tiêu Dục mặt mày ôn hòa nói.
Cố Vân Yên gật đầu, được Tiêu Dục nâng xuống xe ngựa. Khi hai chữ trên tấm bảng “Cố phủ” đập vào mắt, Cố Vân Yên nhất thời kích động cái mũi cay cay, lệ quanh vành mắt. Từ sau khi nàng vào cung, hơn 3 năm nay Cố phủ cũng chỉ có thể xuất hiện ở trong mộng, chưa bao giờ ảo tưởng qua chính mình còn có thể trở lại nơi sinh dưỡng nàng 15 năm này. Thế cho nên khi chính mình thật sự đứng ở trước cửa Cố phủ, lại có chút không biết làm sao, giờ này khắc này thật có thể nói là “Gần hương tình càng khiếp”.
“Thiếu gia, phu nhân, để thuộc hạ đi vào thông báo một tiếng cho gia quyến trong phủ, cũng tốt cho bọn họ chuẩn bị sơ một chút.” Cố Trì hai tay ôm quyền nói.
Tiêu Dục khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp ứng, mà Cố Vân Yên còn lại là kinh ngạc nhìn chằm chằm đại môn Cố phủ. Chỉ chốc lát sau, Cố Trì đi mà quay lại.
“Gia quyến của thuộc hạ đã ở đại sảnh chờ. Thiếu gia, phu nhân mời!” Cố Trì ngữ khí cung kính mời hai người vào phủ.
Giờ này khắc này nghe được lời Cố Trì nói, Cố Vân Yên tựa hồ mới dám tin tưởng này tất cả đều là thật sự. Tiêu Dục thật sự mang nàng đến Cố phủ mà nàng nhớ nhung nhất. Mới vừa rồi chần chờ cùng sợ sệt nhất thời trở thành hư không, bước chân vui sướng đi theo sau Tiêu Dục, hướng đại sảnh Cố phủ mà đi.
Trong đại sảnh, Cố Cẩn dẫn một nhà già trẻ đợi ở bên trong. Khi thấy được Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên bước vào đại sảnh, nhất thời người một phòng quỳ xuống. Mọi người theo Cố Cẩn dẫn đầu hướng Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên quỳ xuống hành lễ, “Vi thần/thần phụ tham kiến Hoàng thượng, Thục phi nương nương, Hoàng thượng vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế! Nương nương thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”
“Cố ái khanh cùng Cố phu nhân không cần đa lễ. Trẫm lần này là cải trang tới chơi, mọi người cũng liền miễn nghi thức xã giao đi!” Tiêu Dục cười nói.
“Vi thần/thần phụ tạ chủ long ân!” Mọi người theo lời đứng dậy, thối lui đến một bên, mời Tiêu Dục cùng Cố Vân Yên ngồi ghế trên.
Nhìn một phòng cốt nhục chí thân, Cố Vân Yên cực lực chịu đựng mới vừa rồi không có rơi lệ, ánh mắt quyến luyến đảo qua mỗi người trong đại sảnh, cuối cùng dừng lại ở trên người Triệu thị.
“Trẫm cùng Yên nhi mạo muội tới chơi, hy vọng không có khiến cả nhà Cố ái khanh phiền toái.” Tiêu Dục mở miệng nói.
“Vi thần sợ hãi, Thánh thượng cùng nương nương giá lâm hàn xá, chính là vi thần toàn gia thiên đại phúc khí, thần cầu còn không kịp.” Cố Cẩn cuống quít cúi đầu nói.
Câu chuyện tiếp tục dưới đây
Tiêu Dục đạm cười, bưng lên trà nha hoàn dâng lên, nhấp một ngụm nói: “Trẫm từng nghe Yên nhi nói, Cố ái khanh kỳ nghệ thâm sâu, vừa lúc hôm nay đi qua, trẫm liền cùng Cố ái khanh lãnh giáo một chút, như thế nào?”
“Hoàng thượng khen trật rồi, vi thần bất quá là nhàn rỗi ngẫu nhiên đùa nghịch thôi! Vạn vạn chưa nói tới lãnh giáo, nhưng nếu là Hoàng thượng có nhã hứng, vi thần mạn phép phụng bồi.”
“Vậy mời Cố ái khanh dẫn đường!” Tiêu Dục thả chén trà xuống, chợt về phía Cố Vân Yên nói: “Yên nhi lúc này cùng Cố phu nhân tự ôn chuyện, trẫm cùng phụ thân ngươi đến thư phòng đánh cờ, đợi lát nữa sẽ cùng ngươi hồi cung.”
Cố Vân Yên ôn nhu vâng lời. Cố Cẩn vội vàng đứng dậy khom người mời, sau đó đi ở phía trước đưa Tiêu Dục tới thư phòng. Cố Trì một đường đi theo ở phía sau Tiêu Dục.
Tiêu Dục vừa đi, còn lại mấy người thoáng chốc nhẹ nhàng thở ra, trong phòng bầu không khí cũng lập tức sinh động lên.
“Nương... Tẩu tử...” Cố Vân Yên rưng rưng khẽ gọi, chậm rãi đứng dậy đi tới trước mặt Triệu thị. Mấy mẫu tử không thiếu được lau một hồi lệ. Đợi mấy người tâm tình bình phục, mới một lần nữa ngồi xuống.
Trong phòng ba cái tiểu quỷ tụm lại, khi thấy được nhóm người lớn rốt cục lộ ra tươi cười, lập tức liền trào lên. Tuân nhi cùng Lăng nhi tuổi tác lớn hơn, hành vi cử chỉ càng phát ra khéo léo, quy củ đứng trước mặt Cố Vân Yên, vẻ mặt vui sướng gọi “Tỷ tỷ, cô cô.” Mà Bội nhi mới hơn một tuổi, lại như một khối gạo nếp ngọt ngào, ôm chân Cố Vân Yên nũng nịu yếu ớt gọi “Cô ~ mẫu” thật sự không sợ gì.
Có lẽ đây chính là quan hệ thân nhân. Bội nhi tuy là lần đầu cùng Cố Vân Yên gặp mặt, nhưng nhìn ra được đến tiểu tử kia thực thích Cố Vân Yên vị cô cô này. Mà Cố Vân Yên khi nghe đến Bội nhi non nớt gọi “Cô cô” nháy mắt tâm đều mềm nhũn. Lúc này đem tiểu tử kia ôm đến trong lòng, tựa như đối đãi vớ thân sinh nữ nhi mà yêu thương Bội nhi.
“Bội nhi của chúng ta thật để cho người ta yên mến!” Cố Vân Yên hôn hai má Bội nhi, cưng chiều nói.
Nghe được cô cô khen, Bội nhi nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn giương lên, lộ ra mỉm cười ngọt ngào, ánh mắt như trăng liềm, xinh đẹp đáng yêu lại mê người.
Từ thị thấy được nữ nhi vẻ mặt tươi cười thiên chân xán lạn, không ngừng đối với Cố Vân Yên làm nũng, mà Cố Vân Yên một bộ biểu tình rất là thụ dụng, không khỏi mắt lộ ra bất đắc dĩ cùng sủng nịch, lắc đầu bật cười nói: “Bội nhi mau xuống dưới! Không biết lớn nhỏ, đừng để nương một hồi quở trách ngươi.”
Bội nhi nghe được mẫu thân răn dạy, không chỉ có không từ trên người Cố Vân Yên xuống dưới, ngược lại là ôm thắt lưng Cố Vân Yên chặt hơn nữa, sau đó quay đầu hướng Từ thị giả trang cái mặt quỷ, bộ dáng kia nhất thời chọc mọi người buồn cười.
“Tẩu tử đừng nói nàng, nữ nhi thông minh đáng yêu như vậy ta thật luyến tiếc, khó trách huynh trưởng mỗi khi nhắc tới Bội nhi đều là một bộ biểu tình sủng ái lại uất ức, hôm nay ta cuối cùng xem như cảm nhận được.”
“Muội muội đáng yêu, ta cũng thích muội muội!” Lăng nhi híp mắt nói.
“Còn có ta, ta cũng thích Bội nhi!” Tuân nhi cũng vội vàng nói, sợ trễ một bước người khác sẽ nghĩ đến hắn không thích Bội nhi.
Nghe được tiểu thúc cùng ca ca nói vậy, Bội nhi tươi cười so với mới vừa rồi còn xán lạn hơn không ít, ánh mắt đều nhanh híp thành một đường. Triệu thị nhìn toàn gia cốt nhục tụ ở một chỗ hoà thuận vui vẻ, trong lòng ấm áp nói không nên lời.
Cố Vân Yên một hồi âu yếm Bội tnhi cùng Lăng nhi, tiếp theo lại hỏi Tuân nhi công khóa, mới cho hạ nhân đem ba cái tiểu tử kia dẫn đi xuống nghỉ ngơi.
“Tẩu tử, lần trước ta và ngươi nói chuyện, nhưng là có cùng ca ca nhắc tới?” Cố Vân Yên ôn nhu hỏi.
“Tất nhiên là không dám quên. Lần trước từ trong cung trở về liền đem chuyện này nói cùng huynh trưởng và cha ngươi biết. Cha cùng huynh trưởng ngươi thương lượng qua, cha nói ngài nếu đã có so đo, liền hết thảy đều nghe ngài.” Từ thị cụp mắt từ từ nói.
“Vậy thì tốt, nếu cha cùng huynh trưởng không có ý khác, ta sẽ mau chóng đem chuyện này xác nhận. Tẩu tử cũng cùng Lăng nhi nói nói việc này đi trước đi, cũng để làm cho hắn làm tốt tư tưởng chuẩn bị.” Cố Vân Yên gật đầu.
“Ân, ta sẽ tìm cái cơ hội thích hợp nói với hắn chuyện này, Lăng nhi cũng càng phát ra biết điều ổn trọng, nghĩ đến nhất định là sẽ không làm cho ngài cùng Nhị hoàng tử thất vọng.”
“Lăng nhi từ nhỏ liền biết điều, tính tình cực kỳ giống ca ca, điểm ấy ta nhưng thật ra không lo lắng.” Cố Vân Yên mỉm cười.
Từ thị chậm rãi gật đầu, tỏ vẻ đồng tình với lời Cố Vân Yên nói.
“Hôm nay đã trễ thế này, Yên nhi cùng Hoàng thượng như thế nào đột nhiên nghĩ tới giá lâm Cố phủ? Mới vừa rồi khi nghe huynh trưởng ngươi nói, thực làm cho nương lắp bắp kinh hãi.” Triệu thị nghẹn hồi lâu, cuối cùng là đem nghi hoặc trong lòng hỏi đi ra.
“Ta cũng không biết, Hoàng thượng hôm qua chỉ nói muốn dẫn ta đi một nơi, cũng không có nói rõ sẽ đến nhà chúng ta, thẳng đến mới vừa rồi xuống xe ngựa ta mới xác định Hoàng thượng là muốn mang ta trở về cùng người nhà gặp mặt.” Cố Vân Yên lắc đầu nói.
Nghe được Cố Vân Yên nói như thế, Triệu thị cũng không lại chấp nhất đề tài này, quan tâm nói: “Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử gần đây đều mạnh khỏe?”
“Hạo Nhi cùng tiểu Tứ Nhi hết thảy đều tốt. Tiểu Tứ Nhi nẩy nở không ít, Hạo Nhi cả ngày nhắc tới ngoại tổ mẫu, còn thường xuyên hỏi ta ngoại tổ mẫu khi nào thì lại tiến cung thăm hắn kia, hắn rất nhớ ngài.”
Nghe vậy, Triệu thị trong lòng an ủi, “Nhị hoàng tử rất tốt, tương lai Yên nhi coi như là có nơi dựa vào.” Ngược lại, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Yên nhi lúc này cùng Hoàng thượng đi ra, đem Nhị hoàng tử cùng Tứ hoàng tử ở lại trong cung, có thể có nguy hiểm?”
Cố Vân Yên trấn an nói: “Nương không cần lo lắng, khi ta ra cung đã muốn đem Trường Xuân cung an bài thỏa đáng, huống hồ có Thị Họa cùng Thị Thư nhìn, hai huynh đệ bọn họ tuyệt không sẽ có việc gì.”
“Vậy thì tốt! Như vậy nương cũng an tâm.” Triệu thị nói.
“Đêm đã khuya, tẩu tử mau đi dỗ Bội nhi ngủ đi, ta cùng nương đi xem khuê phòng của ta trước khi vào cung.” Cố Vân Yên hòa nhã nói.
Từ thị theo lời đứng dậy cùng hai mẹ con Cố Vân Yên hành lễ cáo lui, nói xong liền đi phòng Bội nhi.
Cố Vân Yên như trước khi vào cung, vô cùng thân thiết kéo cánh tay Triệu thị, mẹ con vẻ mặt sung sướng hướng khuê phòng Cố Vân Yên mà đi.
Đi vào Phù Dung uyển, thấy được từng ngọn cây cọng cỏ nơi này, mỗi cảnh mỗi vật cùng trước khi nàngvào cung vẫn giống như đúc, chưa từng thay đổi, Cố Vân Yên không khỏi kinh ngạc nhìn về phía Triệu thị.
Triệu thị vỗ tay Cố Vân Yên nói: “Ngươi vào cung rồi, cha ngươi liền cho người trông nom Phù Dung uyển của ngươi. Mỗi ngày đều phái người đến xử lý hoa cỏ cây cối mà tự tay ngươi trồng. Ngoain trừ hạ nhân trực, ai cũng không được tùy tiện ra vào khuê phòng ngươi. Bởi vì ngươi cha không muốn người khác để lộn xộn vật của ngươi, sợ ngươi ngày nào đó trở về, nhìn mất hứng.”
Nghe vậy, Cố Vân Yên mắt lộ ra xúc động, lệ doanh tròng, đưa tay đẩy ra cửa lầu các, đi vào khuê phòng nàng lúc trước. Nhìn bốn phía chung quanh, bên trong bài trí vẫn cùng ngày đó trước khi nàng vào cung giống nhau. Ánh vào mi mắt đó là cái bàn được chạm từ gỗ đàn, mặt trên có khắc quân tử lan nàng yêu nhất. Khắp nơi đều tạo nên cảm giác nữ nhi gia nhẵn nhụi dịu dàng.
Lại nhìn hướng cái bàn tinh mỹ, trên bàn gỗ lê hoa trưng bày mấy trương giấy Tuyên Thành, nghiên mực gác mấy cây bút lông. Trên mặt giấy vẽ chỉ là vài nụ hoa cúc đã nở. Đây đúng là nàng năm đó tự tay vẽ, bởi vì Triệu thị thích hoa cúc, cho nên Cố Vân Yên liền vẽ bức họa này.