Chương 222: Chương 51.3

"Ngươi là người Minh Sùng quốc?" Hắn nhàn nhạt hỏi, sau đó cầm chén thuốc lên uống, sắc mặt không thay đổi, phảng phất như trong tay hắn không phải là một chén thuốc hôi thối khó ngửi, mà là một ly trà thơm.

Quân Lam Tuyết dời tầm mắt đi chỗ khác, ánh mắt khẽ hạ thấp: "Không sai, Qúy gia Lâm thành Minh Sùng quốc."

Tô Lăng Trạch cúi đầu, uống thuốc xong, trực tiếp để cho Quân Lam Tuyết đến bên cạnh hắn, thản nhiên nói: "Không nghĩ tới Quý công tử còn trẻ như vậy, không chỉ có giỏi làm ăn, còn có thể biết y thuật, thật là tuổi trẻ tài cao."

Hắn vươn tay, đặt trước mặt Quân Lam Tuyết, nói: "Vậy liền xem giúp Bổn vương một chút đi."

" Vậy tại hạ liền bêu xấu." Quân Lam Tuyết làm như không có chuyện gì xảy ra cầm lấy cổ tay trắng noãn hắn đặt trên thư án, nhưng trong lòng có chút khẩn trương.

Cố gắng khắc chế vẻ mặt của mình, bàn tay trắng noãn đặt trên cổ tay hắn, nghiêm túc chẩn mạch.

Tô Lăng Trạch chăm chú nhìn vào đôi bàn tay trắng nõn kia, thanh khiết tinh tế, như một khối ngọc thô trân quý nhất chưa được mài dũa, hoàn mỹ không tì vết, hắn không khỏi câu môi, bàn tay của một nam tử, sẽ mảnh khảnh như thế sao.

Quân Lam Tuyết cũng chú ý tới chú ý tới tầm mắt của Tô Lăng Trạch, nhưng lại cố làm như không biết tiếp tục bắt mạch, Tô Lăng trạch người này tâm tư sâu kín, hắn có thể dựa vào nhất cử nhất động của ngươi, hoặc từ một ánh mắt bất kỳ mà suy đoán ra ý nghĩ trong lòng ngươi, nếu hiện tại nàng lộ ra một chút sơ sót, hắn nhất định sẽ bắt đầu hoài nghi.

"Sao?" Chợt, Quân Lam Tuyết đang bắt bắt mạch không khỏi nghi ngờ kêu lên một tiếng, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Tô Lăng Trạch.

"Thế nào, Quý công tử?" Tô Lăng Trạch nhàn nhạt hỏi, hắn biết trên người mình có vết thương cũ, còn là một vết thương khó chữa, nhưng Mạc lão cũng không có cách nào trị tận gốc, chỉ có thể từ từ điều trị, sau này mới có thể chuyển biến tốt, hắn cũng không để tâm, nhờ những vết thương này, hắn mới có thể nhớ nàng lâu hơn, lâu hơn.

Quân Lam Tuyết chậm rãi thu hồi tay, ánh mắt nhìn Tô Lăng Trạch có chút phức tạp, nàng không nghĩ tới tâm phế Tô Lăng Trạch lại bị tổn thương nghiêm trọng như thế, người này đã xảy ra chuyện gì? Nuôi một đám thủ hạ lợi hại đến vậy còn để mình bị thương đến dạng này.

" Quý công tử cứ nói đừng ngại, đối với bệnh trên người, ta cũng đã rõ ràng." Tô LăngTrạch trước sau như một lạnh lùng trong trẻo nói, cặp mắt đen sâu thẳm kia cũng không buông tha cho bất kỳ một cơ hội nào, bất kỳ một chi tiết nòa mà chăm chú nhìn vào nàng.

Quân Lam Tuyết cân nhắc dùng từ một chút, nói: "Lăng Vương điện hạ.... Tựa hồ bị thương quá nặng?"

Vị trí tim phổi bị tổn thương nghiêm trọng như thế, như vậy vết thương cũng chỉ có thể liền miệng, nếu như không xử lí kịp thời, quả thật rất dễ lưu lại di chứng giống như Tô Lăng Trạch bây giờ.

Không thể nhiễm gió rét, không chịu được ẩm ướt, đặc biệt là khi trời mưa xuống, chỉ sợ cũng phải chịu đau đớn một chút, giống như ở hiện đại, nếu sau khi phẫu thuật không điều dưỡng thật tốt, như vậy vết thương mỗi khi trời mưa, hoặc cảm lạnh, cũng sẽ mơ hồ cảm thấy đau.

Tô Lăng trạch không gật đầu, cũng không lắc đầu, chẳng qua là thản nhiên nói: " Cái gì gọi là thương thế nặng, chẳng qua cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi."

Bị thương ngoài da có thể trị, vết thương trên tim thì làm sao có thể chữa khỏi.

"Huống chi, đau đớn này, với Bổn Vương mà nói thì cũng không tính là gì."

"..." Trong nháy mắt Quân Lam Tuyết lại chăm chú nhìn vào hắn, hắn đây là... Tự ngược sao?

"Qúy công tử." Tròng mắt đen của Tô Lăng Trạch giống như một dòng nước xoáy, chuyển một cái, liền có thể hút người vào trong, hắn chỉ vào ngực, nói: "Những thứ thương tích này, ở nơi này, nó đau một ngày, ta liền biết đã qua bao nhiêu ngày."

Đã qua bao nhiêu, kể từ ngày nàng rời đi.

Quân Lam Tuyết mơ hồ có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, trong lúc nhất thời, vậy mà không tìm được lời nào phản bác.

"Khụ khụ..."

Đang lúc ấy, Tô Lăng Trạch tựa hồ như đang muốn nói gì, lại không cẩn thận hô hấp, không nhịn được ho khan.

"Ngươi, ngươi có khỏe không?" Quân Lam Tuyết không chút nghĩ ngợi vội vàng vỗ lưng giúp hắn, giúp hắn hít thở.

Nàng cơ hồ cũng là hành động theo bản năng, ngay cả chính nàng nhất thời cũng không kịp phản ứng, chờ nàng ý thức được mình đã làm gì, hai tròng mắt Tô Lăng Trạch lại như một cơn sóng dữ dội không sợ hãi, nhìn nàng không chớp mắt.