Chuyến du lịch cuối cùng trước khi Denise lấy chồng..
- Cậu vẫn ổn đấy chứ, Holly? – Sharon hỏi khi cầm cốc nước cam và đưa cho Holly ly sâm banh. – Hầu như cậu chẳng nói gì từ khi lên xe đến giờ.
Holly quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, những cánh đồng lúa xanh rì đang lướt qua mặt nàng. Nhìn từ xa, có thể cảnh vật như những mảnh ghép của một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp, với bầu trời, mặt đất, đồng cỏ xanh, vách đá và những đàn cừu. Còn với Holly, bức tranh của nàng vẫn còn thiếu vài mảnh ghép nữa cho một tâm hồn còn nhiều biến động.
Nàng thở dài.
Căn phòng xoay vòng vòng. Dù đã nhắm mắt, Holly vẫn kô thể ngủ được.
Nàng trở mình, quay mặt sang Denise định trò chuyện nhưng cô ấy đã ngủ từ lúc nào. Holly thở dài nhìn quanh căn phòng. Nàng kô muốn gì khác ngoài việc được trở về nhà và ngủ trên chiếc giường của mình.
Cả buổi tối hôm ấy, những người phụ nữ ấy chỉ nói đến đám cưới, đến những cuộc hôn nhân, những vị hôn phu, và hạnh phúc. Bạn bè của Denise còn tệ hơn cô ấy gấp nhiều lần. Họ lúc nào cũng ồn ào, gây náo động bất cứ nơi đâu họ đến. Còn Holly, nàng cảm thấy không có đủ nhiệt tình để hòa mình vào bầu kô khí ấy. Ít nhất thì Sharon cũng có một lí do chính đáng là cô ấy đang có thai; còn nàng chỉ có thể giả vờ rằng nàng cảm thấy kô khỏe, hoặc là đang rất mệt khi ai đó muốn trò chuyện cùng nàng.
Cứ như chỉ mới hôm qua, Holly đã có một kỳ nghỉ như thế này và nàng là nhân vật chính. Nhưng thật ra, cái ngày hôm qua ấy đã lùi xa bảy năm rồi. Nàng cùng bạn bè bay đến tận London để tận hưởng kì nghỉ đặc biệt ấy. Nàng đã nhớ Gerry vô cùng, đến nỗi cứ chốc chốc nàng lại gọi điện để được nghe giọng nói ấm áp của chàng.
Nàng đếm từng giờ để được quay về bên chàng. Còn chàng, chàng đã đứng đợi nàng ở sân bay với chiếc bảng thật to "Vợ tương lai của tôi". Nàng đã vội vã ném chiếc túi xách xuống đất và lao vào vòng tay của chàng để được ôm chàng thật chặt.
Còn bây giờ, nàng đã có thể bước ra khỏi giường vào mỗi buổi sáng và biết được mình săos phải làm điều gì; cuối cùng nàng cũng đã cố gắng ăn mặc gọn gàng, tìm được một việc làm; gặp gỡ những con người mới; cuối cùng, nàng cũng đã tự đi mua thức ăn và nấu cho mình một bữa ăn đàng hoàng. Nhưng kô, nàng kô có cảm giác hạnh phúc về bất cứ một điều nào trong số những điều này. Chúng chỉ là những việc nàng phải thực hiện khi sống một cuộc sống, giống như phải đánh dấu vào bản danh sách "Những việc cần làm ngay" mà thôi. Kô một việc nào trong số chúng có thể lấp đầy được cái khoảng trống trong tim nàng. Mãi đến lúc này, nàng vẫn chưa tìm được mảnh ghép nào lấp kin tâm hồn đã 1 lần vỡ tan của mình – cái mảnh ghép đã bị thất lạc trong cuộc đời nàng.
- Đừng nói cô quay trở lại để uống thêm nữa đấy! – người phục vụ quán bar nói khi thấy Holly đi về phía quầy rượu.
- Tôi chỉ muốn uống 1 cốc nước. – nàng nói khẽ. – Ôi, Chúa ơi! – Holly rên rỉ khi thấy bộ dạng của mình qua chiếc tủ kính. Đầu tóc nàng trông như ổ rơm, rối bù, mắt nàng thâm đen, có cả màu macara dính vào nữa.
- Đây thưa cô. – Charlie nói và đặt cốc nước xuống mặt bàn.
- Cảm ơn. – Cô nhúng tay vào cốc nước để chùi vết thâm đen quanh mắt và những vết dính loang lổ của rượu trên môi.
Charlie cười và vờ như đang nhìn mông lung.
- Anh đang cười gì thế, Charlie?
- Tôi cứ nghĩ cô khát nước, và nếu cô hỏi thì tôi đã đưa cô chiếc khăn lau mặt rồi. – anh lại cười.
Holly trông đã có vẻ khá hơn.
- Chườm đá và chanh lên da giúp tôi cảm thấy dễ chịu.
- ồ, tôi chưa nghe điều này bao giờ. – Charlie cúi xuống lau quầy rượu. – Thế tối qua các cô có thấy vui kô?
Holly thở dài:
- Tôi nghĩ là vui.
Vui là một từ mà nàng kHông còn sử dụng thường xuyên nữa. Nàng đã cười theo bất cứ câu chuyện hài hước nào mọi người góp vui, thật sự thấy hạnh phúc cho Denise, nhưng lại cảm thấy tâm trí mình đang ở tận đâu đâu. Nàng cảm thấy nàng như một cô học trò rụt rè e thẹn, luôn có mặt ở mọi trò chơi nhưng lại kô bao giờ dám vào vai quản trò. Cũng chẳng ai buồn nói chuyện cùng nàng. Nàng kô biết nàng đã trở thành một con người như thế tự lúc nào.
- Cô vẫn ổn chứ? – Charlie ngừng lau và nhìn Holly. Anh cảm thấy như thể cô gái đang đứng trước mặt mình đây sắp sửa bật khóc. – điều luôn làm anh thấy sợ, nhưng anh cũng đã quen với tình huống này. Nhiều người thường thổ lộ cảm xúc thật của họ khi họ uống rượu.
- Tôi rất nhớ chồng tôi. – Nàng thì thào nói, đôi vao run lên.
Charlie lại cười.
- Có gì đáng cười sao? – nàng nhìn anh giận dữ.
- Cô ở đây khoảng bao lâu? – anh hỏi
- Đến cuối tuần. – Holly nói, mân mê chiếc khăn trong tay.
Anh phục vụ cười.
- Cô chưa bao giờ đi du lịch vắng anh ấy sao?
Nàng chau mày buồn bã.
- Chỉ duy nhất một lần trước đây, - cuối cùng nàng cũng đáp lại câu hỏi, - trước khi chúng tôi kết hôn, một kì nghỉ chỉ có toàn phụ nữ, như anh đã biết đấy.
- Từ đây 7 năm. – giọt nước mắt lăn dài xuống má người phụ nữ ngồi trước mặt Charlie.
Charlie lắc đầu.
- Đúng là cũng khá lâu. Nhưng, nếu như cô đã trải qua chuyện này một lần, cô cũng có thể thực hiện một lần nữa chứ? – Anh mỉm cười. – bảy năm may mắn, kô phải đó là những gì họ thường nói sao?
Holly đưa ly lên uống một hơi. May mắn gì cơ chứ!
- Đừng lo. – Charlie nhẹ nhàng nói. – Chắc chắn chồng cô cũng đang nhớ cô lắm đấy.
- Ôi, Chúa ơi, tôi hy vọng là kô. – Holly đáp.
- Vậy thì để xem nhé? Tôi chắc rằng anh ấy cũng mong cô sẽ kô nhớ anh ấy nhiều như anh ấy nhớ cô. Đây là khoảng thời gian mà anh ấy muốn cô phải vui vẻ và sống cho bản thân mình.
- Anh nói đúng. – Holly nói, ngẩng đầu nhìn lên – chắc chắn anh ấy kô muốn thấy tôi buồn như thế này đâu.
Charlie mỉm cười, và bỗng giật thót khi nhìn thấy cô con gái ông chủ khách sạn đang tiến về chỗ anh, vẻ mặt thật kinh khủng.
- này, Charlie, - cô ta hét lên, - nãy giờ anh kô thấy tôi gọi sao. Nếu như anh thôi phiếm chuyện với khách hàng và làm việc của mình thì tôi và các bạn của tôi đã chẳng phải bị chết khát đến thế này đâu.
Holly há miệng kinh ngạc. Người phụ nữ này dám nói với Charlie theo kiểu ấy ư, và mùi nước hoa của cô ta nữa, nồng nặc đến nỗi Holly phải nín thở.
- Xin lỗi, cô có chuyện gì sao? – Người phụ nữ hỏi và nhìn Holly từ đầu đến chân.
- Phải. – Holly đưa cốc nước lên môi nhấp. – mùi nước hoa của cô kinh quá và nó làm tôi buồn nôn.
Charlie thật sự muốn cười thật to nhưng anh vờ cúi xuống tìm một quả chanh.
- ở đây có chuyện gì thế, em yêu? – một giọng nói trầm trầm vang lên. – Sao em kô quay về bàn và ngồi đợi anh mang thức uống tới nhỉ? – người đàn ông quay sang cô gái nọ, giọng dịu dàng.
- Tôi kô nghĩ nơi đây lại có người bất lịch sự đến thế! – cô ta liếc mắt nhìn Holly từ đầu đến chân một lần nữa trước khi giận dữ bỏ đi.
- Cô ổn chứ? – người đàn ông quay sang Holly, nhìn chằm chằm vào ngực nàng.
Charlie phải bậm môi để ngăn mình khỏi buột miệng nói một điều gì đó kô phải. Anh có cảm giác rằng người phụ nữ này sẽ kô kháng cự lại được sự cám dỗ trước vẻ bề ngoài "rất đàn ông" của Steve, nhất là khi cô ấy đang rất nhớ chồng mình.
- Tôi khỏe. – Holly trả lời ngắn gọn, vẫn đăm đăm nhìn về phía trước, tránh ánh nhìn săm soi của anh ta.
- Tôi là Steve. – anh ta nói, chìa một tay ra để bắt tay Holly.
- Tôi là Holly. – nàng lẩm bẩm, bắt tay anh ta một cách hờ hững vì nàng kô muốn quá bất lịch sự.
- Holly, một cái tên thật dễ thương. – anh ta nắm tay nàng một lúc thật lâu khiến Holly phải nhìn lên. Anh ta có đôi mắt màu xanh sáng lấp lánh.
- ờ.. cảm ơn. – nàng cảm thấy hơi bối rối với lời khen của anh ta, mặt nàng đỏ bừng.
Charlie thở dài 1 mình.
- Cô có muốn uống gì kô, Holly?- Steve nhẹ nhàng hỏi.
- Kô, cảm ơn, tôi đã có thức uống ở đây rồi.- nàng nâng cốc nước lên nhấp môi lần nữa.
- Thôi được, tôi sẽ mang thức uống lại cho các cô bạn tôi ở đằng kia trước và tôi sẽ quay lại mua cho Holly dễ thương chút gì đó để uống nhé. – nụ cười của anh ta làm nàng muốn sởn gai ốc.
Charlie chồm lên ngay sau khi Steve quay lưng đi.
- thằng cha này là ai thế? – Holly hỏi, vẻ mặt hoang mang, trong khi mặt Charlie thì vui hẳn lên.
Charlie hạ giọng:
- Đó là Steve, chồng chưa cưới của Laura, mụ tóc vàng ban nãy. Bố cô ta sở hữu khách sạn này, mà điều này có nghĩa là tôi không thể phàn nàn gì mặc dù tôi chỉ muốn chửi tạt vào mặt con mụ ấy. Nhưng nó kô đáng để tôi phải mất việc.
- Dù sao cũng chúc anh ngủ ngon, Charlie.
- Cô về ngủ sao?
Nàng gật đầu:
- Đã hơn 4h sáng rồi còn gì. – nàng lấy tay gõ gõ vào mặt đồng hồ.
Steve theo ngay sau Holly và Charlie vội vàng chạy ra cửa để xem Holly có gặp vấn đề gì kô. Laura, ngay khi nhận ra chồng chưa cưới của mình vội vàng bỏ đi, cũng rời khỏi bàn và đến ngay bên cửa cùng lúc với Charlie. Cả hai cùng nhìn về hướng hành lang, hướng mà Steve đi theo Holly.
Laura nín thở và đưa tay lên ôm miệng.
- này! – Charlie giận dữ kêu lên khi chứng kiến cảnh Holly lấy hết sức đẩy một Steve say mèm ra xa.
Holly tức giận chùi miệng, nàng tỏ vẻ gớm ghiếc. Nàng bước lùi về phía sau.
- Tôi nghĩ rằng anh đã nghĩ sai vấn đề rồi đấy. hãy quay trở lại với vợ sắp cưới của anh đi.
Steve loạng choạng quay lại, lập tức đối mặt với Laura và Charlie đang giận dữ chạy lại.
- Thật kô thể tưởng tượng nổi! – Holly nói. – tôi kô hề muốn chuyện này xảy ra chút nào.
- Đừng lo, tôi tin cô mà! – Charlie nói và đặt 1 tay lên an ủi Holly. – Tôi đứng ngay cửa và nhìn thấy tất cả.
Ôi, vậy à, cảm ơn anh đã chạy đến kịp thời!
- Tôi đến hơi muộn, xin lỗi cô.. Nhưng phải thừa nhận rằng tôi rất vui khi cô ả được chứng kiến cảnh tượng này. – Anh cười, mắt đánh về phía Laura.
Holly cũng mỉm cười. Phía cuối hành lang, Laura và Steve đang thét vào mặt nhau.
Ngày hôm sau, Holly và Sharon cùng tản bộ dọc theo bờ biển thành phố Galway. Nàng đứng đó và lắng nghe tiếng sóng vỗ vào nhau.
- Cậu có khỏe kô, Holly? – Sharon choàng tay qua vai Holly hỏi thăm.
Holly thở dài:
- Mỗi khi có ai đó hỏi mình câu hỏi này, Sharon, mình đều trả lời rằng, "Vâng, tôi khỏe, cảm ơn" nhưng nói thật là mình không khỏe. Người ta có thật sự muốn biết cậu cảm thấy thế nào, hay có khỏe kô khi cậu hỏi câu ấy nhỉ? Hay chỉ là để tỏ ra lịch sự mà thôi? – Holly mỉm cười. – Thế đấy. Cậu nghĩ sao?
- ối! – Sharon gập người lại, đôi cánh tay cô cũng rụt về.
- Ối? – Holly chau mày. – Mình nói tất cả những từ ấy chỉ để nghe cậu nói một từ 'ối" thôi sao?
Sharon đặt tay lên cái bụng to tròn của mình bẽn lẽn cười:
- Kô, đừng nói vớ vẩn thế, đứa bé vừa đạp đấy mà!
Holly há hốc miệng kô nói được gì.
- Nghe thấy kô? – Sharon khúc khích.
Holly đặt tay lên chiếc bụng to của Sharon và cảm thấy sự động đậy bên trong. Họ nhìn nhau hạnh phúc đến rơi nước mắt.
- Ôi, Sharon, giá như cuộc sống của mình luôn có được từng giây từng phút tuyệt vời ngắn ngủi như thế này thì chắc là mình sẽ kô bao giờ than vãn nữa.
- Nhưng, Holly, kô ai có được một cuộc đời được làm đầy bởi những giây phút tuyệt vời ngắn ngủi như thế cả. Cuộc sống sẽ chỉ là những giây phút bình thường mà thôi. Làm sao cậu biết được đâu là hạnh phúc nếu như cậu chưa bao giờ phải trải qua những lúc muộn phiền?
- Ối! – cả hai cùng kêu lên khi đứa trẻ đạp lần thứ ba.
- Mình nghĩ đứa trẻ này sẽ trở thành một cầu thủ bóng đá như cha nó đấy! – Sharon cười.
- Con trai sao? – Holly kinh ngạc. – cậu sắp có một đứa con trai sao?
Sharon gật đầu hạnh phúc và mắt cô sáng long lanh.
- Holly, đây là bé Gerry. Còn Gerry à, đây là mẹ đỡ đầu của con đấy, mẹ Holly, con nhé.
Holly mỉm cười lật từng trang cuốn tạp chí tháng 11, những trang giấy màu tuyệt đẹp có sự đóng góp của chính nàng, dù đó chỉ là những mẩu quảng cáo nho nhỏ mà thôi. Ngày mai, ngày đầu tiên của tháng 11, nàng sẽ đến các sạp báo xem tờ tạp chí được bán ra sao. Nàng thật sự thấy hồi hộp. Ngày mai cũng là ngày nàng mở lá thư tiếp theo của Gerry. Ngày mai sẽ là một ngày tốt đẹp.
- Thật vui khi thấy chị hạnh phúc đến thế. – Alice nói, giọng chanh chua khi cô tạt vào phòng Holly đặt hai mảnh giấy nhỏ lên bàn. – Có hai ngươi gọi đến gặp chị khi chị ra ngoài. Một là Sharon và một là Denise. Lần sau, chị làm ơn hãy nói với họ là hãy gọi vào giờ nghỉ trưa nhé.
- Được, cảm ơn. – Holly liếc nhìn những dòng tin nhắn trên 2 mẩu giấy.
- Này, Alice! – Holly gọi với theo.
- Sao? – Alice lạnh lung.
- Cô đã đọc số tạp chí mới ra chưa? Bài báo và các bức ảnh đều rất tuyệt! tôi rất vui. – Holly nhe răng cười toe toét.
- Chưa, tôi chưa đọc! – Alice nói nhanh rồi đóng sầm cánh cửa lại.
Holly đuổi theo Alice với tờ tạp chí trên tay.
- Nhưng... nhìn này, Alice! Bài viết rất hay và Daniel sẽ rất vui!
- Phải, hoan hô chị và Daniel. – Alice cúi xuống sắp xếp lại mớ giấy lộn xộn trên bàn, gương mặt đầy vẻ tủi hờn.
- Nhìn này, đừng có trẻ con như thế chứ, cô hãy đọc cái này đi!
- Kô! – Alice bực tức.
- Thôi được, chắc là cô kô muốn nhìn thấy hình của mình và anh chàng vạm vỡ đêm hôm ấy chỉ với mỗi một chiếc quần tắm trên người đâu... - Holly quay lưng dợm bước đi.
- Đưa đây cho tôi! – Alice chộp lấy tờ tạp chí từ tay Holly. Cô há miệng kinh ngạc khi thấy bài báo về buổi giới thiệu Blue Rock.
Đầu trang báo chạy một dòng tít lớn "Alice ở xứ sở thần tiên" và bức ảnh cô chụp với anh chàng người mẫu vạm vỡ.
- Đọc lớn lên đi. – Holly nói như ra lệnh.
Giọng Alice run run.
- "Một loại rượu mới phổ biến trong giới trẻ đã bắt đầu xuất hiện và phóng viên chúng tôi, Alice Goodyear, đã đến buổi tiệc khai trương để tìm hiểu loại thức uống mới dành cho mùa đông này..." – cô im bặt – "phóng viên " ư? – Cô kêu lên một cách kinh ngạc và vui sướng.
Chris bước đến:
- Chúc mừng, Alice, cô đã viết được một bài báo rất tuyệt. bài viết rất hấp dẫn. – Chris vỗ nhẹ lên vai Alice. – Vậy là cô đã có một trang riêng cho mình rồi đấy nhé. ở đó cô có thể viết về bất cứ điều gì kì thú và hấp dẫn mà cô quan tâm cho số báo ra hàng tháng.
Alice nín thở, lắp bắp:
- nhưng còn Holly..
- Holly viết còn bị sai chính tả nữa là. – Chris cười. – Cô có năng khiếu lắm đấy, người mà tôi nên sử dụng từ lâu rồi. Tôi thật lòng xin lỗi cô, Alice.
- Ôi, Chúa ơi! – Alice reo lên. Rồi kô buồn để ý đến cả Chris đang đứng đó, cô siết chặt lấy Holly.- cảm ơn chị rất nhiều, Holly.
- Alice, đây là một bí mật mà phải khó khăn lắm tôi mới giữ kín được đấy.
Holly về lại phòng mình. Đã đến lúc phải chuẩn bị cho số phát hành tháng 12.
- Ối! – Holly kêu lên khi bước vào phòng làm việc chugn. – Gì thế này?
Trước mặt nàng, trên chiếc bàn lớn giữa phòng, bày la liệt những cái túi xách đủ sắc màu.
John Paul – một anh chàng phóng viên trẻ - bước đến:
- À, tôi được tặng đấy. Tôi đang định viết một bài báo về thời trang túi xách trong tháng này.
- Ôi, chúng đẹp đấy chứ. Anh được tặng tất cả chỗ này ư? – Holly nói và cúi xuống nhặt 1 cái lên.
- Đẹp phải kô?
- Vâng, tôi rất thích. – Holly nói và mang một chiếc lên vai. – Có hợp với tôi kô?
Chris ngồi gần đó quan sát nãy giờ, lên tiếng.
- làm sao một cái túi xách lại kô hợp với ai đó nhỉ!
- Ông biết kô, kô phải túi xách nào cũng hợp với tất cả mọi người đâu. – Nói rồi John Paul quay sang Holly. – Cô có thể lấy 1 chiếc nếu cô muốn.
- Giữ luôn sao? – Holly ngạc nhiên. – cái túi này đắt lắm cơ mà.
- Phải, nhưng tôi còn có cả đống ở kia. Có lẽ cô nên xem qua những chiếc túi xách mà các nhà thiết kế đưa cho tôi. À này... tôi cũng còn vài bộ váy dạ tiệc dành cho đêm Giáng SInh sắp tới, cũng của người ta gửi tặng... - ANh nhìn Holly từ trên xuống dưới. – Có một bộ chắc là sẽ rất hợp với cô đấy.
Holly quay lại làm việc và cuối cùng nàng gọi cho Denise.
- Mình nghe nói cậu đã gọi đến lúc mình đi ra ngoài.
- À, phải, mình gọi cho cậu để bàn về bữa tiệc năm nay. Tom muốn đãi mọi người.
- Tiệc nào?
- Tiệc Giáng Sinh mà chúng ta vẫn tổ chức hàng năm ấy, đồ ngốc.
- À, phải. – Holly cười. – Xin lỗi cậu, nhưng năm nay mình dự định là sẽ kô đi đâu.
- Kô, kô, nó sẽ được tổ chức vào ngày 30/11 năm nay, vì vậy cậu có thể tham gia rồi! – Denise nài nỉ.
- Ồ, ngày 30... - Holly dừng lại và giả vờ lật lật cuốn sổ trên bàn, cố ý để Denise nghe thấy qua điện thoại. – Kô. Denise, mình kô thể tham gia. Xin lỗi. Hôm đó mình bận rồi. Mình phải hoàn thành một số việc vào ngày đó. – Holly nói dối.
- Nhưng sớm lắm thì cũng phải đến tầm tám giờ tối chúng ta mới gặp mặt cơ mà. – Denise cố gắng thuyết phục. – Thậm chí cậu có thể đến vào lúc 9h, và như thế cậu chỉ bỏ lỡ phần khai vị mà thôi.
- Denise, nghe này, mình thật sự xin lỗi. – Holly khẳng định lại. – chỉ là mình rất bận.
- Phải, cậu đã khác xưa nhiều. – Denise nói nhỏ.
- Cậu vừa nói gì?
- Kô có gì. – Denise đáp cộc lốc.
- Mình nghe thấy hết rồi, cậu vừa nói mình thay đổi chứ gì? Denise, chỉ là mọi việc diễn ra như thế và mình phải coi trọng công việc, mình kô có ý định thôi việc chỉ vì một buổi tiệc.
- Thôi được, - Denise giận dữ, - vậy thì đừng đến.
- Mình sẽ kô đến.
- Tốt!
- Vui nhỉ. Mình vui khi nghe cậu nói "tốt" như vậy đấy, Denise. – Holly bỗng cảm thấy buồn cười vì kô dưng nàng phải nổi giận.
- Mình vui vì cậu nói là cậu vui. – Denise vẫn cáu kỉnh.
- Ồ, Denise, đừng có trẻ con như thế. Mình phải làm việc, chỉ đơn giản thế thôi.
- Phải, điều đó có chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, đó là tất cả những gì cậu làm trong suốt những ngày này. – Denise buột miệng nói. – Cậu kô bao giờ ra ngoài. Mỗi khi mình hỏi cậu thì cậu đều nói cậu bận việc gì đó dường như là quan trọng lắm. Chuyến đi vừa rồi cũng thế, trông cậu cứ như người mất hồn vậy. Nếu cậu có chuyện gì đó, nói với mình, Holly, mình mong cậu hãy nói thẳng thay vì tỏ ra nhạt nhẽo đến thế!
Holly choáng váng khi nghe những gì Denise nói. Nàng kô thể tin được Denise có thể nói được với nàng những lời như vậy. Holly kô thể tin được Denise lại ngớ ngẩn và ích kỉ đến thế.
- Đó là điều ích kỉ nhất mình từng nghe. – Holly cố kiềm chế những nàng biết sự giận dữ đã thể hiện rất rõ qua từng lời nói.
- Mình ích kỉ ư? – Denise hét lên. – Cậu mới chính là người như thế. Cậu trốn trong phòng khách sạn trong kì nghỉ cuối cùng trước khi mình kết hôn! Cậu còn là phù dâu chính trong hôn lễ của mình nữa, kô biết cậu còn nhớ hay kô?
- Mình ở trong phòng khách sạn cùng với Sharon, cậu biết điều đó mà! – Holly biện bạch.
- Đồ khỉ! Sharon ở một mình thì có sao. Cậu ấy chỉ có thai, chứ có phải sắp chết đâu. Cậu đâu cần phải ở bên cạnh cậu ấy 24/24 như thế!
Máu Holly sôi lên sung sục, nàng run lên vì giận dữ.
- và cậu tự hỏi tại sao mình kô đi cùng cậu – khi cậu đưa ra những lời nhận xét khắt khe như thế. Cậu có dành 1giây để nghĩ cho mình rằng việc đó sẽ làm mình buồn rất nhiều kô? Việc các cậu cứ luôn mồm nói về việc tổ chức đám cưới và việc cậu hạnh phúc như thế nào, hồi hộp thế nào và rằng cậu kô thể đợi thêm được nữa để sống quãng đời hạnh phúc bên cạnh Tom. Giả sử như cậu kô chú ý, Denise, mình sẽ kô buồn gì cả khi chồng mình đã mất. Nhưng mình đã rất vui cho cậu, thực sự hạnh phúc cho cậu. Mình vui vì cậu hạnh phúc và mình kô thể đòi hỏi ai đó hải dành cho mình một sự lưu tâm đặc biệt nào, mình chỉ cần mọi người kiên nhẫn với mình hơn một chút và mong cậu biết rằng mình sẽ kô thể vượt qua nỗi đau này chỉ trong vài tháng! Về chuyện Giáng Sinh, mình kô có ý định đến nơi mà mình từng cùng Gerry đến suốt những năm qua. Có thể cậu kô hiểu được điều này, Denise, nhưng thật sự là mình thấy mình kô thể vượt qua. Vì thế đừng đặt vé cho mình. Mình sẽ cảm thấy thanh thản hơn khi được ở nhà. – Nàng thét lên và dập mạnh điện thoại xuống.
rồi nàng òa khóc. Nàng cảm thấy lạc lõng. Người bạn thân nhất của nàng lại kô hiểu nàng. Có lẽ nàng sắp phát điên lên mất. Có lẽ nàng nên quên dần Gerry. Có lẽ nàng phải học cách đau buồn tùy lúc để kô làm cho bạn bè và những người thân của mình hờn trách.
Có tiếng gõ cửa.
- Mời vào. – giọng nàng run run.
Chris bước vào, mang theo 2 tách trà trên tay.
- trà chứ? – Chris nhướn mày nhìn Holly. Nàng mỉm cười yếu ớt đáp lại. Ông đặt hai cốc trà lên bàn và thư thái ngồi xuống ghế.
- Một ngày tồi tệ sao? – ông nhẹ nhàng hỏi.
Holly gật đầu và nước mắt lại tuôn rơi.
- Tôi xin lỗi, Chris. – Nàng cố trán tĩnh. – Tôi sẽ kô để việc này ảnh hưởng đến công việc đâu.
Ông xua xua tay:
- Holly, tôi không lo lắng về chuyện này đâu. Cô là một nhân viên giỏi.
Nàng mỉm cười, thầm biết ơn ông.
- Cô có muốn về nhà sớm kô?
- Kô, cảm ơn. Công việc sẽ làm tôi bớt nghĩ ngợi.
Ông lắc đầu buồn bã.
- Đó kô phải là cách hay, Holly. Tôi là người biết rõ điều đó nhất. Một thời gian dài, tôi đã chôn mình trong khỗi bê tong này và nó chẳng giúp ích gì được cho tôi cả.
- Nhưng dường như ôgn đang rất hạnh phúc. – giọng nàng vẫn run run.
- "hạnh phúc" và "hạnh phúc thật sự" kô phải là một. Tôi biết là cô hiểu rõ điều đó.
Nàng gật đầu, lòng buồn rười rượi.
- Cô kô cần lúc nào cũng tỏ ra can đảm đối diện với cuộc sống, cô biết đấy. – Ông đưa cho nàng một miếng khăn giấy.
- Ồ, tôi chẳng can đảm gì đâu.
- Kô biết cô đã từng nghe câu nói :"Chúng ta cần phải biết sợ để trở nên can đảm hơn"?
Holly đăm chiêu:
- Nhưng tôi kô cảm thấy can đảm lên chút nào, tôi chỉ thấy sợ hãi.
- Ôi, tất cả mọi người chúng ta đều cảm thấy sợ hãi – và kô có gì sai khi cảm thấy sợ hãi cả - nhưng rồi sẽ đến một ngày, chúng ta sẽ ko còn thấy sợ hãi nữa. hãy nhìn lại tất cả những gì mà cô đã làm được đi! – ông vung hai tay lên ám chỉ căn phòng làm việc của Holly. – Và hãy nhìn lại cái này nữa. – Ông lật nhanh 1 tờ tạp chí. – Đó là tác phẩm của 1 con người can đảm.
Holly mỉm cười:
- Tôi rất thích công việc tôi đang làm.
- Và đó là một tín hiệu tuyệt vời! nhưng cô cần phải học cách yêu thương những thứ khác nữa ngoài công việc.
Holly chau mày:
- ý tôi là cô phải học cách yêu thương bản thân mình, - Chris nói tiếp, - học cách biết yêu cuộc sống mới. Đừng để toàn bộ cuộc sống của cô chỉ được vây quanh bởi công việc. Cuộc sống vốn dĩ còn nhiều điều hơn thế.
- Tôi đã từ chối đến hàng triệu nơi, kể từ ngày Mauren mất- ông nói, vẻ mặt buồn bã hẳn. – chúng tôi từng cùng dạo bộ trong khu vườn rộng lớn của trang trại mỗi chủ nhật và tôi chẳng buồn lặp lại thói quen đó kể từ ngày tôi mất đi bà ấy. Có đến hàng triệu triệu kí ức nằm trong mỗi cánh hoa, mỗi nhánh cây chúng tôi trồng. Chiếc ghế chúng tôi cùng ngồi ở đó, cái cây bà ấy thích nhấtm vườn hoa hồng bà ấy yêu nhất – tất cả mọi cái đều nhắc tôi nhớ đến bà ấy.
- Thé ông có quay trở lại nơi đó kô? – Holly hỏi, đưa cốc trà lên nhấp. Một cảm giác ấm áp lan tỏa trong nàng.
- Cách đây một vài tháng. – ông trả lời. – thật là một việc hết sức khó khăn nhưng cuối cùng thì tôi cũng đã làm được. Và bây giờ, mỗi sáng chủ nhật tôi đều ra vườn. Cô phải đối diện với cuộc sống, Holly và hãy suy nghĩ một cách tích cực. Tôi luôn tự nhắc mình, đó là nơi chúng tôi từng cười, từng khóc, từng tranh cãi, giận hờn. Khi đến nơi đó, tôi lại nhớ lại tất cả những kí ức đẹp ấy và cảm giác Mauren dường như vẫn đang ở cạnh tôi. Cô nên mừng cho tình yêu mà cô hằng có, thay vì trốn chạy nó.
Ông nghiêng người về phía trước và nhìn thẳng vào Holly.
- Có những người đi hết quãng đời để tìm kiếm một người bạn đời của mình nhưng lại kô bao giờ tìm thấy, chỉ là chúng ta có được họ trong một khoảng thời gian ngắn hơn chúng t among muốn mà thôi. Thật là buồn, nhưng cuộc sống là như vậy. Vì thế hãy can đảm lên, hãy đi đến bất cứ đâu, gặp bất cứ người nào cô muốn, Holly, và hãy luôn tin tưởng rằng cô đã từng có một người rất yêu cô và cô cũng rất yêu người ấy.
Những giọt nước mắt lăn dài xuống đôi gò má nàng vì nàng nhận ra rằng tất cả những điều Chris nói đều đúng. Nàng cần nhớ đến Gerry và hãy hạnh phúc vì đã có một tình yêu với chàng và hạnh phúc với tình yêu mà nàng còn giữ mãi. Nàng bỗng nhớ đến những lời Gerry đã viết cho nàng "Hãy nhớ đến tất cả những kí ức tuyệt vời của chúng ta, nhưng xin em hãy đừng sợ phải có thêm những kí ức khác nữa". Nàng phải để cho linh hồn Gerry được nghỉ ngơi và cùng lúc phải giữ cho những kí ức về Gerry sống mãi.
Vẫn còn một cuộc sống mà nàng phải sống sau cái chết của Gerry.