Chương 11: Chương 11

- Sharon xin nghỉ sớm ngay khi cậu gọi và cô ấy ghé qua đón mình ở cửa hiệu. – Denise giải thích, quan sát gương mặt Holly cố đoán xem chuyện gì đang xảy ra.

- ồ, hai người không cần phải làm thế. – Holly nói, giọng nàng như không còn chút sức sống, tay lần tìm chiếc chìa khóa cửa chính.

- Này, dạo này cậu dọn lại khu vườn đấy à? – Sharon hỏi, đưa mắt nhìn xung quanh.

- Không, hàng xóm của mình làm đấy, mình nghĩ thế. – Holly vẫn còn loay hoay với chùm chìa khóa trong tay.

- Cậu nghĩ thế ư? – Denise cố duy trì cuộc nói chuyện trong khi Holly vẫn tiếp tục tra vào ổ khóa với một chiếc chìa khác.

- Uh! Hoặc là hàng xóm của mình hoặc là một con yêu tinh nhỏ nào đó ẩn nấp trong góc vườn. – Nàng cáu kỉnh vì mấy cái chìa khóa đáng nguyền rủa. Denise và Sharon nhìn nhau cố nghĩ xem họ nên làm gì. Họ nói với nhau bằng cử chỉ để giữ im lặng vì rõ rang là Holly đang căng thẳng.

- Chết tiệt! – Holly kêu lên, quăng cả chùm chìa khóa xuống đất. Denise vội vàng tránh sang một bên.

Sharon cúi xuống nhặt.

- Bồ ơi, không cần phải căng thẳng đâu. – cô lắc lắc vai Holly.

Cánh cửa cuối cùng cũng được mở và Holly phải chạy thật nhanh để tắt chuông báo động. Cảm ơn trời vì Holly vẫn còn nhớ mã số - năm Gerry và nàng gặp nhau.

Đoạn, Holly đi ngay vào nhà vệ sinh, ra sức vốc nước lên mặt. Nàng muốn lấy lại bình tĩnh. Khi đã cảm thấy khá hơn, nàng mới ra tiếp hai cô bạn đang ngồi đợi mình trong phòng khách.

- Giờ thì mình sẽ nói cho các cậu biết chuyện này. Hôm nay, mình mở phong thư tháng bảy của Gerry, và đây là những gì Gerry viết trong thư. – Nàng lấy từ trong túi ra một tấm thiếp nhỏ gắn với tập chương trình du lịch. Tấm thiếp chỉ vỏn vẹn mấy dòng.

Chúc em có một kì nghỉ đáng nhớ!

Tái bút: Anh yêu em...

Mãi một lúc sau Denise mới thôi bất ngờ. Cô đưa tay lên che miệng:

- Ôi! Chúa ơi! – cô thở hổn hển, chồm người về phía trước.

Sharon nhoài người tới trước, hồi hộp không kém Denise.

- Gerry đặt cho cậu một chuyến du lịch thật sao?

- Kô. – Holly nghiêm mặt lắc đầu.

Sharon và Denise cùng ồ lên, ngả người ra ghế, thất vọng.

Holly mỉm cười tinh nghịch.

- Gerry đã đặt cho cả 3 chúng ta một chuyến du lịch!

Hai cô gái hét lên với niềm thích thú.

- Ôi, thật không thể tin được. – Denise nói, sau khi nghe Holly thuật lại mọi chuyện. – Gerry mới đáng yêu làm sao!

Holly gật đầu, bỗng thấy thật tự hào về chồng nàng, chàng đã một lần nữa làm mọi người phải ngạc nhiên.

Sau khi Sharon và Denise ra về, Holly tìm một chai rượu mang sang nhà người hàng xóm. Nàng bấm chuông và đợi.

- Chào Holly. – Người hàng xóm tên Derek vui vẻ. – Xin mời vào, mời vào.

- Không, tôi sẽ không làm phiền anh lâu. Tôi mang cho anh cái này, - nàng đưa anh chai rượu, - để cảm ơn anh.

- Vâng, Holly, cô thật chu đáo. – Anh nói, song ánh mắt lộ vẻ bối rối. – Nhưng cô cảm ơn tôi về điều gì ý nhỉ, tôi có thể biết được không?

- Về việc anh đã dọn giúp tôi khu vườn. – Nàng nói, mặt bắt đầu đỏ lên. – Tôi chắc rằng ban quản lý khu đất này đang nguyền rủa tôi vì khu vườn của tôi đã làm mất đi vẻ mỹ quan của con đường. – Nàng cười.

- Holly, không đến nỗi như thế đâu, tất cả chúng tôi đều hiểu mà... Nhưng tôi xin lỗi... Tôi giúp cô dọn dẹp nó khi nào vậy nhỉ?

- ồ. – Holly hắng giọng, cảm thấy khá bối rối. – Tôi đã nghĩ người đó chính là anh đấy chứ.

- Không, không...

- Thế ư! Vậy nhân tiện, anh có biết ai đã giúp tôi việc này không?

- Quả thật là tôi không biết. – Derek nói, vẻ hết sức bối rối. – Nói thật là, tôi cứ nghĩ chính cô đã làm việc đó đấy chứ. – Anh cười to. – thật là kì lạ!

Holly kô biết phải nói gì.

- Vậy có lẽ cô muốn mang cái này về. – Anh nói, vẫn lúng túng đến tội nghiệp, dúi chai rượu trở lại cho Holly.

- ồ, không, không, được rồi. – Nàng cười lần nữa. – Anh cứ giữ lấy, xem như tôi cảm ơn anh vì đã ... làm một hàng xóm của tôi. Dù sao, tôi cũng phải về để anh tiếp tục bữa tối nữa.

Nàng quay nhanh ra cổng với gương mặt nóng bừng vì xấu hổ. Có kẻ ngốc nào lại không biết ai đang làm vườn cho mình cơ chứ.

Nàng tiếp tục gõ cửa vài nhà nữa, nhưng trước sự bối rối của nàng, có vẻ như chẳng ai hiểu nàng đang nói về chuyện gì. Mọi người ai cũng có công việc riêng, có cuộc sống riêng để lo lắng, thế là cũng đủ lắm rồi, họ làm gì có thời gian để lo dọn vườn cho nàng. Nàng lủi thủi trở về nhà. Chuông điện thoại cũng vừa reo.

- A lô? – nàng hổn hển thở.

- Chị vừa làm gì thế, chạy ma ra tong sao?

- Không, chị đang chạy theo mấy con yêu tinh. – Holly giải thích.

- Ồ, hay đấy.

Kỳ lạ nhất là Ciara không hỏi gì thêm.

- Hai tuần nữa là sinh nhật của em.

Holly hoàn toàn không nhớ gì cả.

- Ừ, chị nhớ mà. – nàng ra vẻ.

- À, bố và mẹ muốn cả gia đình chúng ta cùng đến một nhà hàng nhỏ nào đó...

Holly kô mấy thích thú với kế hoạch đó.

Nàng nghe thấy tiếng Ciara nói vọng lại trong ống nghe:

- Bố, chị Holly cũng không thích ra nhà hàng.

Holly khúc khích cười khi nghe thấy giọng bố lầu bầu trong điện thoại.

Ciara lại nói to vào điện thoại để bố cô nghe:

- Thôi được, vậy ý em là chúng ta cứ tổ chức cùng gia đình nhưng phải mời thêm vài người bạn nữa để bữa tiệc thêm phần thú vị. Chị nghĩ thế nào?

- Nghe có vẻ hay đấy. – Holly đành phải tán thành.

Ciara lại hét to.

- Bố, chị Holly cũng đồng ý với ý kiến của con.

"Vậy thì tốt", Holly nghe bố nàng nói, "nhưng lão già này kô định trả tiền cho khẩu phần của đám bạn con đâu đấy".

Holly nói thêm:

- Định nói với em gì nhỉ? À, tại sao chúng ta kô tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời. Như vậy sẽ đỡ tốn kém hơn.

- Này, ý kiến này tuyệt lắm đấy! – Ciara lại hét lên lần nữa. – Bố, bố nghĩ sao nếu chúng ta tổ chức một bữa tiệc ngoài trời?

Kô nghe tiếng bố trả lời.

- Bố thích ý tưởng này đấy. – Ciara nói vào ống nghe. – "Ngài siêu đầu bếp" của chúng ta sẽ cho chúng ta một bữa ra trò đấy.

Holly bật cười vì cái biệt danh ngộ nghĩnh mà cô em vừa mới gán cho bố. Bố của nàng thường rất thích tổ chức các buổi tiệc ngoài trời; ông thường dành toàn bộ thời gian để chuẩn bị mọi thứ chu đáo. Ông thường là người chịu trách nhiệm chính với những vỉ nướng và rất tự hào với công trình của mình. Gerry cũng thường phụ giúp bố vợ mình. Có gì liên quan giữa các buổi tiệc liên hoan ngoài trời và đàn ông kô nhỉ? Có thể đó là dịp duy nhất để họ trổ tài nấu nướng của mình.

- Vậy chị sẽ báo với Sharon, Denise, John và nhớ gọi cả anh chàng Daniel của chị đến luôn đấy. Anh ấy mới tuyệt làm sao! – Ciara dặn dò.

- Ciara, chị hầu như có biết gì về anh ta đâu. Bảo Declan mời anh ấy đi. Cậu ấy gặp Daniel thường xuyên mà...

- Kô, bởi vì em muốn chị khéo léo nói với anh ấy rằng, anh ấy là khách mời... đặc biệt của em. Dù sao em cũng thấy Declan cũng sẽ kô tự nhiên khi làm việc này.

Holly cố tìm cách khoái thác.

- Thôi đi nào! – Ciara cáu kỉnh nói. – Em thật sự mến anh chàng này mà!

  • Holly rất vui với món quà nàng mua cho Ciara và biết là cô bé sẽ rất thích – Một chiếc xuyên rốn hình bướm có đính pha lê hồng trên mỗi cánh. Nàng chọn nó cho phù hợp với hình bướm mới xăm của Ciara. Nàng rất vui khi nhìn thấy mọi người đã có mặt đông đủ trong vườn. Denise đã đến cùng với Tom và Daniel. Holly cau mày vì một lần nữa không thấy Jack xuất hiện. Lâu lắm rồi, từ ngày Jack giúp nàng lau dọn tủ đồ của Gerry, nàng không gặp lại anh. Ngay khi còn bé, Jack đã rất hiểu Holly. Anh luôn biết nàng cần gì hay cảm thấy như thế nào... Khi nói nàng cần kô gian riêng, Holly kô có ý nói rằng nàng muốn anh thôi quan tâm đến nàng. Jack không hề liên lạc với nàng từ dạo đó; Holly cảm thấy bất an và thầm mong sẽ kô có chuyện gì xảy ra với anh.

Holly đến bên Ciara với món quà trên tay, cô bé kô ngần ngại xé toạc lớp giấy gói. Holly chậc lưỡi: "Lẽ ra mình kô nên phí công cặm cụi gói kỹ đến thế".

- Ôi, Holly, em rất thích. – Ciara kêu lên, choàng tay ôm lấy chị.

- Chị cũng nghĩ là em sẽ thích. Cảm ơn em vì đã thích nó. Em sẽ đeo nó ngay bây giờ chứ? – Holly cười.

Lúc này mùi thơm của thịt nướng đã lan tỏa khắp khu vườn. Holly nhìn thấy Richard và tiến thẳng lại chỗ anh. Nàng hỏi ngay:

- Richard, anh có dọn vườn giúp em không?

Richard đang ngồi bên lò nướng, nhìn lên:

- Gì cơ? Anh làm cái gì cơ?

Những người xung quanh đều ngừng nói chuyện, quay đầu nhìn Holly.

- Anh có đến dọn vườn giúp em không? – Nàng lặp lại câu hỏi. Nàng không biết tại sao nàng lại tỏ ra khó chịu với anh ấy đến thế, có lẽ là do nàng luôn cảm thấy giận Richard. Mà cũng có thể chỉ là do nàng thấy khó chịu khi hoàn toàn kô biết ai đã xuất hiện trong vườn nhà mình.

- Khi nào cơ? – Richard ngớ người nhìn xung quanh, như thể anh đang bị em gái mình buộc tội vậy.

- Em không biết nữa. – Nàng cáu kỉnh đáp. – Có lẽ là trong suốt cả mấy tuần qua.

- Làm gì có, Holly. – Anh cũng bắt đầu thấy phiền phức. – Chúng tôi còn phải làm việc, cô biết đấy.

- Chuyện gì thế con gái? Có ai đó làm gì khu vườn của con sao? – bố nàng tiến lại gần.

- Vâng, khu vườn bỗng trở nên sạch sẽ, nhưng con không biết ai đã làm việc đó. – Nàng lẩm bẩm, lấy tay xoa xoa trán. – Là bố phải không ạ?

Cũng như những người khác, ông Frank liên tục lắc đầu.

- Là cậu phải không Declan?

- Chúa ơi! Suy nghĩ kĩ đi Holly. – Declan nói vẻ châm biếm.

Ciara cười lớn.

- Để em giúp cho, Holly.

Đoạn cô đưa hai tay lên làm động tác bắc loa, nói lớn:

- Có ai ở đây đã giúp chị Holly làm vườn không?

Mọi người nhìn nhau, lắc đầu, chẳng ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- Thế có nhanh hơn kô? – Ciara thích chí cười khanh khách.

Holly nhìn Ciara vẻ nghi ngờ rồi đến chỗ của Denise, Tom và Daniel phía bên kia khu vườn.

- Chào, Daniel. – Holly gật đầu chào anh.

- Chào Holly. Đã lâu kô gặp. – anh đưa cho nàng một lon bia.

- Cậu vẫn chưa tìm thấy con "Yêu tinh" ấy ư? – Denise hỏi.

- Chưa. – Holly đáp. – Nhưng thật là kỳ quặc!

Quay sang Tom và Daniel, Holly giải thích câu chuyện.

- Cô có nghĩ là anh Gerry sắp xếp chuyện này không? – Tom buột miệng và Daniel ném một cái nhìn về phía anh.

- Không.- Holly nói rồi quay mặt đi, cảm thấy bực bội vì ngay cả người đàn ông lạ mặt này cũng biêt chuyện riêng tư của nàng. – Nó chẳng có liên quan gì hết.

Nói rồi, nàng quắc mắt nhìn Denise. Denise nhún vai, thật sự cô không hề kể gì với Tom cả.

Holly quay sang Daniel.

- Cảm ơn anh vì đã đến, Daniel.

- Ồ, tôi phải cảm ơn cô mới phải. Tôi rất vui được đến đây.

Daniel hôm nay trông thật khác. Anh mặc một chiếc áo Gi lê màu xanh dương đậm và chiếc quần sooc ngắn ngang gối, cũng có màu xanh như trang phục của lính hải quân. Holly liếc nhìn đôi bắp tay săn chắc khi anh cầm lon bia lên uống. Nàng kô nghĩ anh lại có một thân hình cân đối như thế.

- Anh có làn Daniel rám nắng rất đẹp. – nàng buột miệng, nhằm tránh bị bắt gặp là đang nhìn trộm Daniel.

- Và cô cũng thế. – anh nói, cố ý nhìn xuống đôi chân nàng.

Holly cười thẹn.

- Kết quả của mấy tháng thất nghiệp đấy!

- Tháng vừa rồi tôi có đi Miami và ở đó một thời gian, thành ra mới đen nhẻm thế này.

- Ồ, anh thật may mắn. ở đó vui chứ?

- Vâng, rất vui. – Anh gật đầu mỉm cười. – Cô đến đó bao giờ chưa?

Nàng lắc đầu.

- Nhưng ít ra thì sắp tới, chị em chúng tôi cũng chuẩn bị một chuyến du lịch đến Tây Ban Nha. Tôi không thể chờ thêm được nữa. – Nàng xoa xoa đôi bàn tay.

- Vâng, tôi có nghe nói. Và tôi đã nói đó là một ngạc nhiên thú vị dành cho cô.

Họ chuyện trò thêm một lát về chuyến đi của anh.

- Tôi hi vọng là anh kô đi Miama cùng với 1 người phụ nữ khác, nếu kô, Ciara chắc phải buồn lắm. – Thốt xong câu đó, nàng mới biết mình đùa kô đúng lúc, rồi tự trách mình sao lại tỏ ra quá đường đột.

- Không, không đâu. – Daniel nói vẻ nghiêm túc.- Tôi chia tay bạn gái cũ một vài tháng trước đây.

- Ồ, xin lỗi. Tôi rất lấy làm tiếc. – Holly nói. – anh và cô ấy quen nhau lâu chưa?

- Bảy năm rồi.

- Ồ, một quãng thời gian dài.

- Vâng. – anh quay mặt đi.

Holly biết anh đang kô cảm thấy thoải mái khi đề cập đến chuyện này, vì thế nàng nhanh chóng chuyển đề tài.

- À, nhân tiện Daniel, - nàng hạ giọng .- tôi cảm ơn anh rât nhiều vì anh đã đi tìm tôi và an ủi tôi vào đêm hôm nọ. hầu như tất cả đàn ông đều bỏ chạy khi nhìn thấy phụ nữ khóc; anh thì kô thế. – Holly mỉm cười vẻ cảm kích.

- Không có gì đâu, Holly. Tôi không muốn nhìn thấy cô buồn. – Daniel nở một nụ cười nhẹ nhàng.

- Anh thật là một người bạn tốt. À, anh đã tặng Ciara quà sinh nhật chưa?

- Chưa, hôm nay cô ấy có vẻ khá là... bận rộn.

- Tôi gọi cô ấy lại nhé, đồng ý không?

- Vâng. – Daniel cười.

- Ciara! – Holly gọi. – Một món quà nữa cho em này!

- Gì thế? – cô bé chạy ngay đến chỗ họ.

Holly hất đầu về phía Daniel.

- Món quà của anh ấy đấy.

Ciara hồi hộp quay sang Daniel.

- Tôi đang tự hỏi không biết cô có nhã ý muốn làm việc ở quầy bar trong câu lạc bộ của chúng tôi không?

Ciara tròn xoe mắt:

- Ôi, Daniel, như thế thì còn gì bằng. Tuyệt quá đi mất.

- Cô đã từng làm công việc này bao giờ chưa?

- Ồ, nhiều là đằng khác. – Ciara phất tay ra vẻ.

Daniel nhướn mày.

- Thật đấy! Em làm việc này suốt các kì nghỉ hè. – Cô nói, vẻ rất hãnh diện.

Daniel mỉm cười.

- Vậy em bắt đầu ngay tuần tới được chứ?

- Ôi! – cô bé nhãy lên sung sướng, rồi ôm chầm lấy Daniel một cách hết sức tự nhiên, miệng kô ngớt lời cảm ơn.

"Cái con bé này, đúng là đáo để!", Holly thầm nghĩ khi thấy cô em gái gần như bóp nghẹt lấy Daniel. Mặt anh chàng bắt đầu đỏ bừng lên, anh nhìn Holly cầu cứu.

Bỗng nhiên, cả khu vườn im bặt. Mọi người đều hướng mắt về phía cửa nhà ăn. Mẹ Holly xuất hiện với một chiếc bánh sinh nhật lớn trong tay và hát bài "Chúc mừng sinh nhật". Những người khác cũng hòa theo lời ca. Còn Ciara, cô chỉ biết đứng lặng người vì xúc động. Khi mẹ Holly bước ra ngoài, Ciara nhìn thấy có một ai đó đang bước theo sau, trên tay ôm một bó hoa lớn che gần kín gương mặt. Và khi người đàn ông lạ mặt từ từ kéo bó hoa ra, Ciara há miệng kinh ngạc.

- Mathew!

Holly cũng nhận ra đó chính là người đàn ông chụp ảnh cùng với em gái nàng. Nàng nắm lấy tay Ciara day day, gần như không nói được lời nào.

- Anh xin lỗi vì đã cư xử như một thằng ngốc, Ciara. – Giọng Úc đặc sệt của Mathew vang lên. – Anh yêu em! Hãy để anh được quay về bên em.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ciara, chờ xem cô trả lời thế nào.

Môi Ciara run run, cô đứng lên, chạy ào về phía Mathew.

Holly thật sự xúc động, đôi mắt bỗng rưng rưng khi chứng kiến cảnh em gái mình được đoàn tụ cùng với người đàn ông mà cô bé thương yêu.