Chương 78
Mặt mũi của nhi tử, Vạn thị vẫn phải cho vài phần.
Nghe hắn nói như vậy, lập tức dừng miệng: “Con ta nói đúng.”
Quý Văn Minh không nghĩ đứng ở chỗ này để người ta chế giễu, hắn đưa một tiểu binh tới, nói: “Nương, đây là Đồng Vĩ, nhi tử còn có việc, trước để hắn đưa ngươi về nhà, có việc gì chúng ta đợi lát nữa về nhà lại nói.”
Vạn thị nghe xong, vội đáp: “Được, con đi vội việc của con đi, đừng bởi vì chúng ta mà trì hoãn. Nương đã ở kinh thành vài thập niên, khối đá nào, cái hố nào cũng đều biết, ngươi không cần lo lắng.”
“Ân, thời tiết lạnh, nương mau trở về đi thôi, nhi tử một lát liền về nhà.” Quý Văn Minh yên tâm mà chạy về đội ngũ.
Chinh Viễn đại tướng quân mang đến 500 tướng sĩ dần dần đi xa, đám người phía sau bắt đầu tan đi.
Bởi vì chuyện ngoài ý muốn vừa rồi, mẹ con Vạn thị liền không dám lộn xộn nữa, hai người rơi xuống cuối cùng.
Chờ các nàng đi đến bên xe ngựa, đã là buổi chiều.
Quý Mỹ Du quét mắt bốn phía, hỏi Mã thúc: “Tẩu tử của ta đâu?”
Nghe tiếng, mành xe ngựa xốc lên, lộ ra khuôn mặt Phó Chỉ Toàn cười khanh khách: “Mỹ Du, ta ở chỗ này.”
Quý Mỹ Du nhìn nàng oán giận nói: “Tẩu tử, ngươi chạy đi đâu vậy? Vừa rồi có nhìn thấy đại ca không? Đại ca ta lớn lên thật tuấn nha.”
Nói xong chữ “Tuấn” kia, nàng còn không dừng mà hướng Phó Chỉ Toàn làm mặt quỷ.
“Đương nhiên……” Phó Chỉ Toàn cố ý kéo dài thanh âm.
Quý Mỹ Du nghe xong hăng hái: “Đại ca ta có phải thực tuấn hay không?”
Mày liễu của Phó Chỉ Toàn nhếch lên, nói bổ sung: “Đương nhiên là không nhìn thấy, lúc ấy người quá nhiều, ngươi chạy trốn quá nhanh, ta đuổi theo không kịp, liền đành phải trở về trước, miễn cho các ngươi trở về không tìm thấy ta, lại sốt ruột.”
“A…… Ta quên kéo tẩu tử.” Quý Mỹ Du thất vọng cúi thấp đầu xuống, bất quá nàng thực mau lại đánh tinh thần lên tới, lôi kéo tay Phó Chỉ Toàn, cùng nàng kể lể đại ca nàng đẹp cỡ nào, mặc áo giáp màu bạc cưỡi con ngựa đỏ thẫm vô cùng uy phong.
Khóe miệng Phó Chỉ Toàn mỉm cười, yên lặng nghe, suy nghĩ lại tự do bay lên tới trên chín tầng mây.
Kiếp trước, không có Phạm đại nhân thông tri, bọn họ cũng không biết ngày cụ thể mà Quý Văn Minh trở về, Phó Chỉ Toàn nhìn thấy hắn ở Quý gia, lúc ấy hắn đang thật cẩn thận mà đỡ Tiền Trân Trân, một bộ dáng coi nàng như trân bảo.
Phó Chỉ Toàn lúc ấy liền ngốc rớt, cả người giống như du hồn, đầu óc đều vựng. Một ngày kia cũng không biết đã trôi qua như thế nào, cho nên đối với Quý Văn Minh căn bản là không có ấn tượng bao sâu.
Sau này, tuy rằng sinh sống chung một tháng dưới cùng mái hiên, nhưng Quý Văn Minh mỗi ngày không phải đi Binh Bộ thì chính là ở nhà bồi Tiền Trân Trân, số lần hai người chạm mặt ít ỏi đến có thể đếm được.
Có thể nói, Phó Chỉ Toàn cũng không hiểu biết Quý Văn Minh hiện tại, một màn trên đường hôm nay nhưng thật ra đã đề tỉnh nàng.
Quý Văn Minh bất đồng với Vạn thị cùng Quý Mỹ Du. Hắn có kiến thức, lại có quan chức hộ thân. Hơn nữa, từ cách hắn xử lý đại thẩm béo liền nhìn ra được, người này xử sự khéo đưa đẩy, nhạy bén lại quyết đoán, khó nhất chính là da mặt đủ dày, co được dãn được. Người như vậy so với Vạn thị thì khó đối phó hơn nhiều.
Từ nay về sau, nàng cần phải phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Bất quá cũng may, nàng chưa bao giờ đem ý tưởng trong lòng kể với người khác. Phỏng chừng chính là Tiểu Lam cũng không thể tưởng được, mục đích cuối cùng của nàng là từ bỏ người trượng phu tiền đồ vô lượng, diện mạo tuấn tiếu trong mắt mọi người này, vươn tới tự do.
“Tẩu tử, tẩu tử……” Thấy nàng thật lâu không đáp lại, Quý Mỹ Du duỗi cánh tay đâm đâm nàng, “Chờ lát nữa liền nhìn thấy đại ca, ngươi không phải là ngượng ngùng chứ!”
Phó Chỉ Toàn nhấp miệng cười một chút, vừa không phản bác, cũng không thừa nhận, nhưng thật ra có một cổ ý vị cam chịu như vậy.
Vạn thị thấy thế, liền thật sự chán ghét.
Bà túm Quý Mỹ Du một phen: “Được rồi, một đường liền nghe ngươi nói ríu rít không ngừng như con chim sẻ. Ồn ào đến nương đau cả đầu, ngươi an tĩnh cho nương nghỉ ngơi một chút.”