Chương 29
Khai thông tư tưởng cho lưu dân, lại đem lưu dân an trí ra khỏi thành, phải mất đến một ngày. Cho nên, sau khi quan phủ dán ra thông cáo an trí lưu dân, lại thông báo cho nhóm cô nương, phụ nhân trong thành gần đây không cần đơn độc ra cửa, để tránh đụng phải xung đột.
An Hương Hầu đã quỳ như vậy, Đại Lý Tự, Hình Bộ cùng phủ doãn đại nhân khẩn cấp hội thẩm vụ án lưu dân gây chuyện bị truyền đến ồn ào huyên náo
Sự việc nhị tiểu thư của An Hương Hầu gia thiếu chút nữa bị lưu dân khi dễ cũng nháo đến mọi người đều biết.
Các cô nương biết nặng nhẹ tự nhiên không dám lấy thân mạo hiểm, ngoan ngoãn tránh ở trong nhà, liền tính một hai phải ra khỏi cửa, cũng có phụ huynh trong nhà cùng tráng niên đi theo.
Tuy rằng Phó Chỉ Toàn cũng nóng lòng muốn biết tin tức của triều đình, nhưng vì an toàn của bản thân, nàng vẫn kiềm chế nôn nóng trong lòng, đợi ở nhà. Chỉ là mỗi ngày phân phó Mã thúc đi lên đường hỏi thăm tin tức. Sợ Mã thúc đối với mấy tin tức này không mẫn cảm, rơi rớt, nàng còn mỗi ngày đều bảo Mã thúc đi tìm Nghiêm chưởng quầy một lần.
Vài lần sau, Nghiêm chưởng quầy cũng đại khái minh bạch ý tứ của nàng, mỗi ngày đều đi trên đường tìm hiểu một vòng, sau đó tự mình tới Quý gia hội báo tình hình cho Phó Chỉ Toàn.
Nghiêm chưởng quầy ở kinh thành làm chưởng quầy hai ba mươi năm, kết giao nhiều kiểu người, tin tức của hắn thậm chí so với những gì Phó Chỉ Toàn biết còn muốn toàn diện và kịp thời hơn.
Không quá mấy ngày, Nghiêm chưởng quầy liền mang đến tin tức chuẩn xác cho Phó Chỉ Toàn.
“Thiếu phu nhân, Hộ Bộ hàng năm thu không đủ chi, căn bản lấy không ra bạc để cứu tế lưu dân, hiện tại đã bắt đầu hướng gia đình giàu có quyên tiền. Bất quá hiệu quả cũng không tốt, nghe nói đại bộ phận quan viên, thân hào phú hộ đều chỉ quyên góp 10-20 lượng cho xong việc. Chút xíu bạc này đối với số lượng lưu dân khổng lồ bất quá là như muối bỏ biển. Nghe nói tóc trên đầu của Hộ Bộ Phạm đại nhân đều mau biến thành màu trắng.”
Đối với việc này Phó Chỉ Toàn cũng không ngoài ý muốn, không có chỗ tốt, ai bỏ được rải một số bạc lớn, dù cho có là gia đình giàu có, bạc cũng không phải do gió to thổi tới.
“Nghiêm thúc, ngươi mấy ngày nay hãy nhìn chằm chằm, có tin tức lại đến nói cho ta.”
Nghiêm chưởng quầy có chút ngoài ý muốn: “Thiếu phu nhân còn chưa chuẩn bị tặng lương thực?”
Phó Chỉ Toàn đè lại trán: “Không vội, lại chờ mấy ngày.”
Từ xưa đến nay đưa than trong ngày tuyết so với dệt hoa trên gấm càng làm cho người cảm kích cùng quý trọng hơn. Trước mắt, quyên được chút tiền này, Hộ Bộ còn có thể căng được mấy ngày, hiện tại đưa lương thực cố nhiên có thể được Phạm đại nhân cảm kích, nhưng xa xa không đạt được hiệu quả mà Phó Chỉ Toàn mong muốn.
Thấy bộ dáng như mọi việc đã được định liệu trước của nàng, Nghiêm thúc cũng không có khuyên nhiều, chỉ nói: “Được,vậy ngày mai ta lại đến hội báo tình huống cho ngươi.”
Phó Chỉ Toàn gật đầu: “Phiền toái Nghiêm thúc! Đúng rồi, khách điếm bên kia, ngươi lại đi tiêu cục kiếm mấy người thân thủ tốt, ngày đêm canh giữ ở đó, thẳng đến khi chúng ta đem lương thực đưa đi mới thôi.”
“Được, ta đây liền đi làm.” Lương thực đặt ở chỗ đó, Nghiêm chưởng quầy cũng không yên tâm.
Phó Chỉ Toàn tiễn hắn ra ngoài cửa, quay đầu lại, khóe mắt dư quang đột nhiên quét đến Quý Mỹ Du đang lén lút trốn bên cạnh cửa. Nàng thừa dịp Mã thúc đi nhà xí, nhanh như chớp mà chạy ra khỏi cửa.
Bên ngoài loạn như vậy, nàng trộm đi ra ngoài làm cái gì?
Phó Chỉ Toàn lúc này mới nhớ tới, gần đây một đoạn thời gian, Quý Mỹ Du tựa hồ không dính lấy nàng nữa.
Nàng quay đầu lại hỏi Tiểu Lam: “Ngươi có biết Mỹ Du gần đây nhất đang làm cái gì không?”
Tiểu Lam lắc đầu, trong ánh mắt tràn ngập hoang mang: “Kỳ quái, tiểu thư đã vài ngày không tới tìm Thiếu phu nhân.”
Trước kia, sau khi dùng xong cơm tối, Quý Mỹ Du thường xuyên chạy đến trong phòng của Phó Chỉ Toàn nghe nàng nói sự tình bên ngoài cho hết thời gian, thường thường muốn tới lúc buồn ngủ mới quay trở về phòng của chính mình.
Xem ra không phải nàng đa nghi, Quý Mỹ Du xác thật là có chuyện gạt bọn họ.
Phó Chỉ Toàn nhấc chân ra cửa, đi theo. Đi ra được vài bước, liền ở chỗ ngoặt của hẻm nhỏ thấy được Quý Mỹ Du, đôi tay của nàng cầm một cây trâm bạch ngọc, trên mặt che kín đỏ ửng, ánh mắt kiều kiều khiếp khiếp mà nhìn nam tử phía đối diện kia.
Tuy chỉ là thoáng nhìn qua, nhưng Phó Chỉ Toàn đối với người nam nhân này ký ức khắc sâu.
Bởi vì kiếp trước nàng cũng đụng quá một lần Quý Mỹ Du cùng hắn lui tới.
Quý Mỹ Du nói là bằng hữu bình thường, Phó Chỉ Toàn tuy tin, nhưng lại nói cho nàng nam nhân này ánh mắt phù phiếm, miệng lưỡi trơn tru, không có đảm đương, bảo Quý Mỹ Du không cần cùng hắn lui tới.