Chương 17
Không quá mấy ngày, tẩu tử nhà mẹ đẻ của Vạn thị đã tới thăm Vạn thị.
Chị dâu em chồng hai người ở trong phòng nói chuyện thì thầm một trận, cuối cùng tẩu tử Vạn gia vô cùng cao hứng rời đi.
Quay đầu lại, Vạn thị liền gọi Phó Chỉ Toàn vào phòng: “A Toàn, ta đã cùng mợ của ngươi nói tốt, nàng vừa nghe nói Văn Minh có tiền đồ liền không chút do dự đáp ứng cho chúng ta mượn bạc. Chỉ là ngươi biết đấy, mợ ngươi, người nọ có chút so đo lại keo kiệt……”
Nói đến đây bộ dạng Vạn thị có chút khó mở miệng.
Phó Chỉ Toàn nhìn, cười ôn nhu, thấu hiểu nhân ý mà nói: “Mợ có yêu cầu gì, mẫu thân cứ nói đừng ngại.”
Vạn thị cầm lấy khăn tay vờ che mặt, một bộ dáng hổ thẹn đến cực điểm: “Ai, ta đều ngượng ngùng nói, mợ ngươi thế nhưng đòi ta trả lợi tức.”
Khoé miệng của Phó Chỉ Toàn mỉm cười, trong ánh mắt lại là một mảnh lạnh lùng: “Nga, không biết mợ tính toán cho chúng ta mượn bao nhiêu bạc, lợi tức lại tính như thế nào?”
Vạn thị bất an mà liếc nhìn Phó Chỉ Toàn một cái, thấy trên mặt của nàng đang cười, bộ dáng hòa hòa khí khí, bất an trong lòng lui xuống, đè lại cái trán, làm bộ rất là đau đầu : “Nàng nói cho chúng ta mượn 500 lượng, lợi tức tính theo tháng, một tháng lợi nhuận 10 phần.”
500 lượng, một tháng lợi nhuận mười phần, nghĩa là mỗi tháng lợi tức chính là năm mươi lượng, hiện tại cách ăn tết còn có bốn tháng, đến kỳ chính là hai trăm lượng. So với lợi tức của tiền trang còn cao hơn, thật nghĩ rằng nàng coi tiền như rác sao?
Trong lòng của Phó Chỉ Toàn cười lạnh, trên mặt cũng mang theo vài phần không vui: “Mẫu thân, tiền trang một tháng lợi tức mới có khoảng tám phần.”
Vạn thị chưa bao giờ giao dịch cùng với tiền trang, nào biết này đó, bà không nghĩ tới chính mình nói cao, trên mặt hiện lên một chút không được tự nhiên, dứt khoát đem nồi này đều đẩy cho Vạn mợ: “Như vậy a, mợ của ngươi thật là cái không đáng tin cậy, quay đầu lại ta nhất định nói cùng với cữu cữu của ngươi. ”
“Tính!” Phó Chỉ Toàn đánh gãy lời nói của nàng, “Mẫu thân không cần phải đi tìm cữu cữu, miễn làm cho thân thích mất hòa khí. Mấy năm nay, phu quân không có ở nhà, cữu cữu cũng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, nhiều hai phân lợi coi như là chúng ta thế phu quân hiếu kính cữu cữu đi.”
Vạn thị cảm động đến hốc mắt hồng hồng: “A Toàn, ngươi thật là một hài tử tốt, Văn Minh cưới được ngươi, là hắn đã tu luyện phúc khí từ đời trước ”
“Mẫu thân nói đùa, đây là tức phụ nhi nên làm.” Phó Chỉ Toàn buông xuống, ra vẻ thẹn thùng mà nói.
Hai người lại biểu diễn một phen tiết mục mẹ hiền dâu thảo mới tan cuộc.
Trở lại trong phòng, sắc mặt của Phó Chỉ Toàn liền tối xuống, nàng không nghĩ tới Vạn thị liền bắt đầu sớm như vậy đánh chủ ý vào của hồi môn của nàng, thậm chí hôm nay còn phối hợp cùng mợ Vạn gia tới lừa bạc của nàng.
Thật nghĩ là nàng ngốc đúng không, hy vọng chờ đến thời điểm cuối năm mợ nhà Vạn gia tới hỏi Vạn thị chia của, Vạn thị còn có thể cười được.
“Thiếu phu nhân, ai chọc ngươi không vui?” Tiểu Lam xem sắc mặt của Phó Chỉ Toàn không đúng, vội quan tâm hỏi.
Phó Chỉ Toàn lắc lắc đầu, trở về thái độ lãnh đạm đến cơ hồ nhìn không thấy cười: “Không có việc gì.”
Tiểu Lam thấy nàng vẫn là có chút buồn bực không vui, vội an ủi nói: “Tiểu Lam còn chưa có chúc mừng thiếu phu nhân đâu, thiếu gia khải hoàn trở về, thiếu phu nhân về sau chính là quan gia phu nhân, bảy năm khổ cực cuối cùng cũng đã đợi được đến hôm nay.”
Sau khi Vạn thị thả ra tin tức nhi tử lập công làm quan sắp về đến, Quý gia trên dưới tính cả tôi tớ đều vui vẻ, trong đó Tiểu Lam là vui nhất, nàng thiệt tình cao hứng thay cho Phó Chỉ Toàn.
Phó Chỉ Toàn trước kia cũng nghĩ như vậy, chờ chờ đợi đợi, nam nhân trở về thì tốt rồi, không nghĩ tới nam nhân trở về mới là bắt đầu của ác mộng, còn không bằng ở bên ngoài chết đi. Hắn không trở về, bảy năm này nàng trôi qua cũng rất là tốt.
“Tiểu Lam, có biết chuyện xưa Vương Bảo Xuyến khổ thủ hàn diêu mười tám năm chưa?” Phó Chỉ Toàn đột nhiên khơi mào một cái đề tài không liên quan.
Tiểu Lam gật đầu: “Biết a, thời điểm đi ngang qua diễn lâu nghe bên trong xướng qua.”
Phó Chỉ Toàn chỉ chỉ đối diện ghế dựa: “Ngồi xuống, có muốn biết hay không mặt sau của chuyện xưa?”
Hôm nay thiếu phu nhân rất có hứng thú, thế nhưng lại kể chuyện cho một tiểu nha hoàn như nàng, Tiểu Lam cao hứng ngồi vào ghế, thẳng lưng, mắt trông mong mà nhìn nàng.
Phó Chỉ Toàn vỗ trán cười, ánh mắt hướng lên trên ngọn đèn dầu, giọng nói mềm mại từ từ kể ra: “Đường triều, kinh đô Trường An, giám nghị đại thần Vương Duẫn sinh 3 nữ, con gái út Vương Bảo Xuyến có nhan sắc chim sa cá lặn, Vương công đại thần, con cháu thế gia, người theo đuổi nhiều như cá diếc qua sông……”
Thiếu phu nhân kể chuyện thật hay, so với thuyết thư tiên sinh của tửu lầu còn hấp dẫn hơn, đôi tay của Tiểu Lam chống vào cằm, trong mắt lộ rõ hình hai ngôi sao, tràn đầy sùng bái mà nhìn Phó Chỉ Toàn.