Chương 13
Hắn tràn đầy phức tạp mà nhìn Phó Chỉ Toàn: “Thiếu phu nhân đã suy nghĩ rõ ràng chưa?”
Phó Chỉ Toàn câu môi cười nhạt: “Nghiêm thúc yên tâm, đây là ta đã suy nghĩ cặn kẽ mới ra quyết định.”
“Thiếu phu nhân thật cao thượng.” Nghiêm chưởng quầy là thật bội phục sự rộng lượng, thiện lương của Phó Chỉ Toàn, không phải ai cũng có thể coi tiền tài như rác để vung rộng rãi như vậy.
Phó Chỉ Toàn chỉ cười cười, không có mặt mũi nhận lời tâng bốc của hắn. Nàng nơi nào là cao thượng, nàng đều là vì cái mạng nhỏ của chính mình thôi.
Mấy ngày này, Phó Chỉ Toàn vẫn luôn suy nghĩ kỹ lại, kiếp trước của chính mình vì sao sẽ bị thua đến nông nỗi kia, nghĩ tới nghĩ lui, trừ bỏ nàng đối với người nhà quý trọng, không bố trí phòng vệ, còn có một nhân tố trí mạng, đó là thực lực hai bên cách nhau quá xa.
Quý Văn Minh là Võ Nghĩa tướng quân ngũ phẩm mới được phong, cha vợ mới của hắn thì chính là An Thuận tham tướng tam phẩm, tay cầm binh quyền một phương, quyền cao chức trọng. Trái lại phía mình, phụ thân chỉ là một Công Bộ sài than tư đại sứ cửu phẩm, đại ca nói như rồng leo, làm như mèo mửa, tuổi đã nhiều mà chẳng làm nên trò trống gì, hai mươi mấy tuổi nhưng ngay cả đồng sinh cũng không có khảo qua được.
Đối với Quý Văn Minh và Tiền Trân Trân mà nói, bóp chết chính mình liền không khác gì bóp chết một con kiến.
Cho nên mọi người đều biết nàng oan khuất, đều biết lý do nàng bị hưu bỏ không đứng được gót chân, nhưng ai sẽ vì một cái người râu ria đi đắc tội Quý gia đang vô cùng nổi bật chứ?
Hiện tại cách thời gian Quý Văn Minh hồi kinh chỉ còn khoảng hai, ba tháng, muốn trong thời gian ngắn thay đổi địa vị người Phó gia là không có khả năng.
Tài nguyên trong tay của Phó Chỉ Toàn chỉ có ít ỏi, trừ bỏ lợi thế trọng sinh, nàng cũng chưa có biện pháp gì.
Bất quá lần rải bạc này cũng là muốn xem thời cơ, hiện tại triều đình còn chưa thực thiếu lương thực, nàng dù có đem mấy trăm thạch lương thực này dâng ra cũng không xốc dậy nổi cái sóng gió gì. Hiện tại điều duy nhất mà nàng cần phải làm là kiên nhẫn chờ đợi, cũng may là đời này, điều mà Phó Chỉ Toàn không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, cuối cùng cũng đã tìm được ngươi rồi, mau trở về đi, trong nhà đã xảy ra chuyện, lão phu nhân bị Nhị phu nhân ở nhà cũ bên kia đả thương……” Rất xa, Như Ý nhìn thấy Phó Chỉ Toàn, vội vàng chạy tới bắt lấy tay nàng, sốt ruột nói.
Xem ra, khi nàng ra cửa hứa hẹn một cái giò thủy tinh là quá nhẹ, sức chiến đấu của Nhan thị này, xứng đáng được nhận mười cái giò thủy tinh.
Trong lòng của Phó Chỉ Toàn thống khoái đến nói không nên lời. Ngại với thân phận con dâu, nàng không thể trắng trợn táo bạo mà đối phó với Vạn thị, nhưng vẫn có thể trị được bà ta. Nhan thị chính là tuyển chọn rất tốt, chỉ cần ám chỉ chút lợi ích, Nhan thị liền sẽ tung tăng đi lên làm cây đao.
Hai người hiện tại nháo đến túi bụi, nàng có bị choáng váng thì mới mau chóng chở về nhà thu thập cục diện này.
Phó Chỉ Toàn cầm lấy khăn tay, che khóe môi cười cười, khụ khụ hai tiếng nói: “Vậy thì đi thôi, đi bộ quá chậm, vẫn nên đi về khách điếm ngồi xe ngựa đi.”
Như Ý cảm thấy có lý, ngay sau đó đi theo Phó Chỉ Toàn cùng nhau quay về khách điếm.
Nào biết, lại không thấy bóng dáng của mã thúc đâu, cửa lớn của khách điếm đóng chặt, một người cũng không có.
Như Ý trợn tròn mắt, nhìn cửa lớn, sầu muốn chết: “Mã thúc đi đâu vậy?”
Phó Chỉ Toàn rũ mắt không nói, Mã thúc tự nhiên là đi tìm nàng nha? Ngay cả Phùng Lục còn đóng cửa khách điếm nơi nơi đi tìm người, Mã thúc làm sao có thể canh giữ ở cửa chứ?
“Đi bộ về đi.” Lặng im một lúc, Phó Chỉ Toàn ngữ khí trầm trọng nói.
“ Nhưng……” Như Ý ẩn ẩn cảm thấy không ổn, khách điếm so với địa phương vừa rồi nàng tìm được thiếu phu nhân cách Quý gia còn xa hơn, các nàng như thế này không phải lại mất công vòng một vòng sao? Như vậy trở về đến nhà là khi nào?
Phó Chỉ Toàn nâng mí mắt lên, nhìn nàng một cái: “Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Chúng ta cứ ở chỗ này chờ Mã thúc sao? Mã thúc không tới, chúng ta hôm nay liền không quay về, cũng mặc kệ lão phu nhân ở nhà chờ chúng ta sao?”
Như Ý nhìn thấy khuôn mặt của Phó Chỉ Toàn lạnh lại, trong lòng giật mình, vội vàng gục đầu xuống nói: “Thiếu phu nhân, là nô tỳ nói sai rồi.”
Nàng là người của Vạn thị, Phó Chỉ Toàn mặc kệ nàng, xoay người đi về phương hướng Quý gia.
Vòng một vòng như vậy, chờ đến khi các nàng chạy về đến Quý gia, mặt trời đã lặn hẳn về hướng tây, cửa nhà Quý gia ngày thường quạnh quẽ, lúc này lại vây quanh một đám người, phi thường náo nhiệt.
“Sao lại thế này?” Phó Chỉ Toàn quay đầu hỏi Như Ý.
Như Ý cười khổ, cả một buổi chiều nàng đều đi tìm thiếu phu nhân, nào biết trong phủ đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đang không hiểu ra sao, Quý Mỹ Du hai mắt khóc đến đỏ đỏ sưng sưng từ cửa chạy ra tới, một phen nhào vào trong lòng ngực của Phó Chỉ Toàn, anh anh ô ô mà khóc lên: “Tẩu tử, bá tổ phụ tự mình tới, thật dọa người, ta sợ quá!”