Chương 11: C11

Nhan thị nghiến răng kẽo kẹt kẽo kẹt, chua mà nói: “Tẩu tử cũng thật hào phóng, một năm hiếu kính Bồ Tát vài trăm lượng, đáng thương cho cha chồng ta, đều đã 70 tuổi, một người sống sờ sờ so ra còn kém pho tượng đất.”

Lời này khiến Vạn thị không cao hứng, bà bái phật thì làm sao? Phật Tổ phù hộ nhi tử của bà bình an phú quý, Nhan thị đứng ở chỗ này nói Bồ Tát là tượng đất, vạn nhất chọc giận Bồ Tát thì làm sao bây giờ?

“Đệ muội cũng không thể nói như vậy, Bồ Tát lão nhân gia thiện tâm, một lòng hướng Phật thì cuộc sống này như thế nào đều sẽ cũng không kém. Nhưng bất kính với thần linh , nói năng lỗ mãng, không có Phật Tổ che chở, gia trạch không yên, con cháu vô tức……”

Lời này ý vị ngấm ngầm hại người quá nồng, Nhan thị vốn là vừa đố kỵ lại vừa hận, còn nghe Vạn thị nguyền rủa nhà mình 'Gia trạch không yên, con cháu vô tức' như vậy, tức khắc cũng liền phát hỏa, tiến lên nắm chặt cổ áo của Vạn thị liền hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Nguyền rủa Văn Ngôn của nhà ta sao……”

Vạn thị sống trong nhung lụa ngần ấy năm, bị Nhan thị túm như vậy, thân thể lâng lâng, đầu lệch sang một bên đập vào lư hương bên cạnh.

Máu theo tóc mai của bà rơi xuống, Quý Mỹ Du sợ tới mức che miệng thét chói tai: “Nương, nương, mau đi thỉnh đại phu, cứu nương của ta……”

Nhan thị vừa thấy Vạn thị nằm ở đàng kia hôn mê bất tỉnh, trong lòng thầm than đen đủi, bà bất quá chỉ túm bà ta một chút mà thôi, người này liền giả chết, không được, chờ lát nữa Phó Chỉ Toàn trở lại, bà khẳng định sẽ không chiếm được chỗ tốt, nói không chừng, Phó Chỉ Toàn còn sẽ bắt bà bồi tiền, thậm chí kéo bà đi gặp quan.

Nghĩ đến đây, Nhan thị cũng bùm một tiếng, hung hăng ngã trên mặt đất, ôm đầu, thống khổ chảy nước mắt: “Ai da, đầu ta choáng quá, eo ta đau quá, a, đau chết ta, mưu sát a……”

Quý gia to như vậy tức khắc náo nhiệt thành chợ bán thức ăn.

Quý Mỹ Du chân tay luống cuống mà nhìn trận khôi hài này, chân dậm một cái, kêu Như Ý: “Ngươi mau đi kêu tẩu tử trở về.”

Như Ý thở hồng hộc đuổi tới khách điếm lại không gặp được người, chỉ nhìn thấy Tiểu Lam tay cầm khăn lông đang lau lau bàn.

“Thiếu phu nhân đâu?” Như Ý chạy tới, túm Tiểu Lam vội vàng hỏi.

Tiểu Lam quay đầu thấy là nàng, có chút ngoài ý muốn: “Như Ý tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây? Hôm nay không cần ở cạnh hầu hạ lão phu nhân sao?”

“Ai nha, đừng hỏi nữa, xảy ra chuyện lớn rồi, thiếu phu nhân đang ở đâu? Mau kêu nàng trở về.” Như Ý gấp đến độ miệng đều bắn nước bọt.

Tiểu Lam khó xử, nói: “Thiếu phu nhân cùng Nghiêm chưởng quầy đã đi ra ngoài làm việc, ta cũng không biết ở đâu.”

Như Ý gấp gáp dậm chân: “mau đi tìm đi, nhìn xem thiếu phu nhân ngày thường hay đi những chỗ nào, đều đi tìm xem, tìm được thì kêu nàng nhanh nhanh trở về, ở nhà Nhị phu nhân đã đả thương lão phu nhân.”

“A……” Tiểu Lam khiếp sợ, vội vàng nói, “Được, ta đây đi liền. Phùng Lục, ngươi cũng đi tìm xem, tìm được Nghiêm chưởng quầy cùng thiếu phu nhân, thì báo cho bọn họ trở về.”

Như Ý thở dài, vội vàng xông ra ngoài: “Ta đi tiệm điểm tâm bên kia nhìn xem.”

Mấy người phân công nhau xuất động tìm người.

Lúc này, tâm tình của Phó Chỉ Toàn cực hảo, bởi vì Nghiêm thúc đã tìm được phòng ở mà nàng ủy thác rồi.

Nha đầu Tiểu Lam kia đơn thuần, thiên chân, không khỏi lỡ miệng, cho nên Phó Chỉ Toàn không mang theo nàng.

Phòng ở Nghiêm thúc tìm được không tồi, ở phía thành đông, vào sân, tuy rằng không lớn, nhưng hoàn cảnh chung quanh cũng không tệ lắm. Bốn phía cư trú đa số là các bộ làm việc, còn có phủ nha, gần ngay phụ cận là nhà của bộ khoái, gia cảnh khá giàu có, cũng không có du côn lưu manh dám ở khu vực này gây chuyện.

Về sau, nàng một phụ nhân hòa li ở nơi này cũng tương đối an toàn.

Nàng tính sau khi hòa li cũng không về nhà mẹ đẻ, Phó Chỉ Toàn cũng không phải không nghĩ tới. Chỉ là kiếp trước, sau khi nàng bị hưu đã liên lụy cả phụ thân , nàng không nghĩ đời này còn tiếp tục liên lụy cha mẹ.

“Thiếu phu nhân, ngươi xem có được không? Nếu không có ý kiến, có thể lập khế luôn.” Chờ Phó Chỉ Toàn xem xong phòng ở, Nghiêm chưởng quầy trực tiếp hỏi ý kiến của nàng.

Phó Chỉ Toàn vừa lòng mà gật đầu: “Tốt lắm, hôm nay liền lập khế ước đi, nhưng mà các chuyện sau này còn muốn phiền toái Nghiêm thúc giúp đỡ chạy đi chạy lại.”

Nghiêm chưởng quầy cười: “Không có gì.”

Hắn đi tìm người bán nhà và người môi giới, bắt đầu định ra khế ước, sau khi xong xuôi, hai bên ký tên ấn dấu tay, còn lại, việc đi quan phủ lập hồ sơ nộp thuế liền do Nghiêm chưởng quầy làm.