Chương 7 - Cơn Thịnh Nộ Của Quỷ Vương (2)
“ Tên này bị làm sao vậy?”
Han Tae-Hyun cười nhạo Kang Woo đang gào thét vì những món ăn rơi trên đất.
"Hắn bị điên à…?"
Hắn ta cho rằng cô em gái tốt bụng đã mời một người ăn xin đến nhà.
"Từ đâu mà em tìm được một tên ăn xin như vậy?"
"Anh Kang Woo, chạy đi!"
Han Seol-Ahhét lên ,phớt lờ câu hỏi của Han Tae-Hyun.
Han Tae-Hyun là một người chơi gần như ở cấp độ 30. Anh ta sắp mở khóa lần thức tỉnh thứ 4.
Anh ta không phải có trình độ quá cao, nhưng bây giờ, cấp độ của anh ta không phải là cô có thể so sánh.
Han Seol-Ahkhông muốn thấy anh ta làm tổn thương người đã cứu cô.
Trong một lúc, cô nghĩ rằng có lẽ Kang Woo có thể giải quyết tình hình, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu.
'Anh ta đã mở khóa thuộc tính hạng B ở lần thức tỉnh thứ hai.'
Đó là một thuộc tính mà một người bình thường mở khóa ở lần thức tỉnh thứ 3 hoặc thứ 4.
Sức mạnh của một người chơi được xác định bởi thứ hạng của thuộc tính và cấp độ của họ.
Vì vậy, có thể nói rằng Han Tae-Hyun tài năng hơn so với những người bình thường.
“ Anh Kang Woo đang gặp nguy hiểm. ”
Cô ấy nhìn Kang Woo không ngừng.
"Hít, Hít. Của tôi, thịt hầm kim chi của tôi…"
Có vẻ như Kang Woo không biết cô ấy lo lắng cho cậu ấy như thế nào. Cậu ấy vừa khóc vừa nhìn miếng kim chi hầm bị trào ra ngoài.
Han Tae-Hyun cau mày trước cảnh tượng đó.
"Này, đồ ăn mày. Đừng khóc nữa và đứng lên."
"…"
Kang Woo chầm chậm quay đầu về phía Han Tae-Hyun, người đang gọi cậu ấy một cách thô lỗ.
Một luồng sát khí mạnh mẽ bắt đầu lan khắp cơ thể cậu.
"Ư ... ?!"
Khoảnh khắc ánh mắt Han Tae-hyun chạm vào ánh mắt của Kang Woo, anh ta đã lùi lại một cách vô thức.
'Chuyện gì vậy?'
Đó không phải là mắt của con người.
Đó là một vẻ ngoài hung dữ tương tự như một con thú, hoặc có thể là một loài bò sát.
'Không.'
Mặt Han Tae-Hyun trở nên tái mét.
Nó không phải là bất cứ điều gì như vậy.
Sát khí dai dẳng và khó chịu hơn sát khí từ quái thú.
Nỗi sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể hắn ta giống như lần đầu tiên anh ta nhìn thấy cảnh tượng bên trong vực thẳm.
'Đây là…'
Han Tae-Hyun đã tìm thấy một từ phù hợp với đôi mắt ấy.
Những suy nghĩ không tồn tại lâu.
"Ác quỷ…"
Ác quỷ.
Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy một con quỷ nào trong đời thực, cũng như không biết nhiều về chúng.
Nhưng bản thân Han Tae-Hyun cũng không hiểu tại sao, hiện tại, có lẽ không có từ nào tốt hơn để miêu tả trạng thái của Kang Woo .
"Hừ, hừ."
Whir-.
Han Tae-Hyun vừa tập trung mana vừa thở hồng hộc. Sát khí bao trùm hắn biến mất.
“ Mình cảm giác sai sao?”
Hắn ta trừng mắt nhìn Kang Woo.
Không thể nào một luồng sát khí có thể áp đảo hắn ta lại được phát ra từ một người ăn xin.
Han Tae-Hyun lắc đầu cố xóa đi những cảm giác vừa trải qua.
Hắn ta không muốn thừa nhận rằng bản thân đã run rẩy vì sợ hãi một người ăn xin đang khóc lóc chỉ vì món kim chi hầm bị đổ trên mặt đất.
Kang Woo lặng lẽ trừng mắt nhìn Han Tae-Hyun, nhỏ giọng nói.
"Mày…?"
"Sao …?"
"Mày làm đổ món kim chi hầm của tao."
"Ha, tên ăn mày này mất trí à?"
Han Tae-Hyun cười mỉa mai và tập trung sức vào cả hai nắm đấm.
Hắn ta đã kích hoạt sức mạnh của “lửa”, thuộc tính thức tỉnh thứ 2 mà hắn ta nhận được khi đạt cấp 10.
Fwoosh-!
Cả hai nắm tay của hắn ta đều được bao phủ bởi ngọn lửa xanh.
Ngọn lửa xanh trong cả hai tay hắn ta bùng lên dữ dội, tưởng chừng như sắp thiêu rụi toàn bộ ngôi nhà.
Kỹ năng thuộc tính…
Sức mạnh mà người chơi có thể sử dụng khi thức tỉnh lần 2.
Đó là sức mạnh của người chơi cho phép họ chống lại lũ quái vật đang tràn ngập Trái đất từ các cánh cổng.
"Hãy cẩn thận!"
Han Seol-Ah đưa tay ra trong khi hét lên.
Cô ấy bắn một mũi tên bằng ánh sáng nhắm vào đầu Han Tae-Hyun.
Thuộc tính mà cô có được sau khi thức tỉnh với tư cách là một người chơi là thuộc tính hạng D được gọi là 'Dấu vết ánh sáng.'
Thay vì tấn công, nó tập trung nhiều hơn vào buff hoặc phục hồi.
"Hừm."
Paf-!
Han Tae-Hyun dễ dàng chống lại mũi tên ánh sáng bằng cách dùng tay gạt nó đi.
Hắn ta không yếu để thua một người chơi cấp thấp, người chưa thức tỉnh đúng cách thuộc tính tấn công.
"Hừ!"
Reaper Scans
Người dịch – DARKMOON
Tean-RED ZONE
Trong khi hét lên một tiếng ngắn, Han Tae-Hyun lao về phía Kang Woo.
Nhắm vào Kang Woo, hắn ta vung nắm đấm được bao phủ bởi ngọn lửa xanh.
Vuốt-!
"Huh?"
Kang Woo chỉ nghiêng đầu một chút và né đòn.
Từ bàn tay trái của cậu ấy, một lưỡi kiếm đen tối xuất hiện.
Kang Woo cúi xuống và dễ dàng né đòn tấn công của Han Tae-Hyun về phía đầu mình, rồi vung kiếm.
"Ực!"
Han Tae-Hyun vừa vặn người vừa hét lên.
“ hắn không đủ nhanh”
Mặc dù hắn ta có thể cảm thấy năng lượng đáng sợ phát ra từ thanh kiếm, nhưng nó không nhanh. Han Tae-Hyun tập trung chú ý vào thanh kiếm và di chuyển cơ thể.
Đó là thời điểm…
Paf-!
"Ực!"
Chân của Kang Woo đập vào bụng hắn ta.
Thanh kiếm đen ngay từ đầu chỉ là mồi nhử.
Đó là sự giả tạo để khiến sự chú ý của Han Tae-Hyun tập trung vào một thứ khác.
"Thằng chó đẻ này!"
Hắn ta chỉ bị thương ngoài da.
Han Tae-Hyun vừa vung nắm đấm vừa chửi bới.
Chà-! Paf-!
"Ực!"
Một lần nữa, Kang Woo lại né được đòn tấn công của hắn ta bằng những cử động tối thiểu; sau đó cậu ấy đánh thẳng vào mặt hắn.
Kang Woo cúi người về phía Han Tae-Hyun đang loạng choạng và vung tay trái của mình lên.
Han Tae-Hyun nhanh chóng di chuyển cánh tay phủ đầy lửa xanh của mình sang phía tay trái của Kang Woo.
Sập-!
"Cối!"
Bùm-!
Như thể đang mong đợi hắn ta làm điều đó, Kang Woo thu lại cánh tay trái và dùng tay phải móc vào hàm của hắn ta.
Sau khi bị đánh vào cằm, Han Tae-Hyun nằm lăn ra đất.
"Hừ, Hừ."
Han Tae-Hyun ngước nhìn Kang Woo với vẻ mặt tái mét.
Sức mạnh và tốc độ của người này không hề giảm
—Điều đó có nghĩa là đối thủ có cấp độ và chỉ số thấp hơn hắn ta.
Nhưng mà…
'Tên khốn này là ai vậy?'
Đó là cách chiến đấu mà hắn ta chưa thấy bao giờ.
Hầu hết mọi người sẽ sử dụng vũ khí chính của họ để tấn công, nhưng hắn ta lại sử dụng nó làm mồi nhử và lấy khoảng trống nhất thời đó để phản công.
Cứ như thể một kiếm sĩ đã sử dụng thanh kiếm của mình làm mồi nhử và giao chiến tay đôi.
"Aaahhh!"
Như muốn phát cuồng, Han Tae-Hyun vừa lao về phía Kang Woo vừa hét lên.
Nhưng kết quả vẫn vậy - Kang Woo hoàn toàn áp đảo Han Tae-Hyun như thể cậu ấy đang chiến đấu với một đứa trẻ.
Paf-!
"Khặc khặc! Ngươi, ngươi, ngươi là cái gì?!"
Hắn ta không có điểm yếu.
Giống như hắn ta có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Đây có phải là cảm giác khi chiến đấu chống lại một chiến binh đã chiến đấu trên chiến trường hàng chục năm?
Han Tae-Hyun đã bị một người ăn xin đánh đến phát khóc vì món kim chi hầm.
Đập-!
"Aaahhh!"
Thanh kiếm đen xuyên qua tay trái của hắn ta.
"Đau quá !!! Đau quá !!!"
"Nó vẫn chưa kết thúc."
Với một giọng nói lạnh lùng, Kang Woo vặn thanh kiếm đen.
Squish-
Bạn có thể nghe thấy âm thanh lạnh lẽo của xương bị gãy.
"AAAHHH!"
Han Tae-Hyun đau đớn kinh khủng
Kang Woo tiếp tục đâm vào tay phải của hắn ta bằng thanh kiếm đen .
Cơn thịnh nộ của Quỷ Vương sẽ không thể bị dập tắt với chỉ một cánh tay gãy.
"Vẫn còn một chặng đường dài phía trước mày phải trả giá vì đã làm đổ món kim chi hầm của tao".
"T-tại sao mày lại làm điều này? Nó chỉ là món thịt hầm kim chi!"
"…"
Cơ thể Kang Woo cứng đờ sau khi nghe thấy tiếng hét của Han Tae-Hyun.
"Mày vừa nói gì?"
Kang Woo nhìn hắn ta như thể hắn ta đã nói điều gì đó thái quá.
"Tôi nói ... Chỉ là ... món thịt hầm kim chi?"
Hắn ta cảm thấy mình không nói lời nào thái quá.
Đó là điều không nên nói.
Không thể nói chữ “ chỉ là” với món “thịt hầm kim chi”.
Đó là một sự tồn tại thiêng liêng hơn thế một chút.
"Chỉ là ...! Kimchi hầm ?!"
Paf-! Pow-!
"Khụ! Khụ! Ách! Cứu tôi!!"
Cuộc tấn công trở nên quyết liệt hơn.
Kang Woo đá vào đầu Han Tae-Hyun như thể đó là một quả bóng đá. Han Tae-Hyun mặt trở nên đầy máu.
"Khụ! Hức!"
Han Tae-Hyun rên lên một tiếng đau đớn.
Mặc dù chỉ số của Han Tae-Hyun cao hơn Kang Woo, nhưng hắn ta vẫn cảm thấy đau đớn khi bị đá vào mặt.
Một nỗi đau nhức óc lan tỏa khắp cơ thể hắn ta.
"Oof, ooff. Bây giờ, hãy nói lại một lần nữa. Kimchi hầm là gì?"
"Khụ ... Ki-kimchi hầm là ... Một món ăn linh thiêng ..."
"Tốt."
Có vẻ như Kang Woo thích câu trả lời đó. Cậu ấy vừa cười vừa gật đầu.
Kang Woo nắm lấy tóc TaeHyun đang kinh hãi nói với giọng trầm thấp.
"Bây giờ, nói nó một lần nữa. Kimchi hầm là?"
"Một ... sự tồn tại thiêng liêng."
Han Tae-Hyun vừa run vừa nói.
Kang Woo cau mày như thể cậu ấy không hài lòng với cách nói của hắn ta
"Giọng của mày quá thấp."
"Món hầm k-kimchi là một sự tồn tại thiêng liêng!"
"Không có linh hồn trong những gì mày đang nói!"
"Món hầm kim chi! Là một sự tồn tại thiêng liêng! Thật sự!"
"To hơn! Như thể mày đang cầu nguyện với thần linh! Giống như một người đàn ông đang thổ lộ tình yêu của mình với một cô gái! Hãy hét lên với nhiều cảm xúc hơn!"
"THỊT HẦM KIM CHI !!! LÀ MỘT SỰ TỒN TẠI THIÊNG LIÊNG! AAAHHH!"
—Một tiếng hét gần giống tiếng khóc.
Nhưng nó vẫn không có được giai điệu mà Kang Woo muốn.
Cậu ấy vừa nói vừa lắc đầu.
"Đây không phải là âm thanh! Vẫn còn thiếu !! Cao hơn nữa !!"
"Kimchi-hầm !! Khụ! Khụ! Khụ!"
Han Tae-Hyun, người đang cố gắng lên tiếng, cuối cùng lại ho.
Một luồng sát khí bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể Kang Woo.
"Ngươi làm sao vậy? Ngươi làm không được sao?"
"Tôi xin lỗi!"
"Làm thêm một lần nữa đi !! Lớn hơn !! Dùng hết sức đi !!"
"THỊT HẦM KIM CHIIIIIII !! LÀ MỘT TỒN TẠI THIÊNG LIÊNGGGGGG!!"
Han Tae-Hyun lấy hết sức bình sinh, vừa nói vừa khóc.
Kang Woo cuối cùng có vẻ hài lòng với câu trả lời. Cậu vỗ vai hắn ta.
"Khóc, nức nở, khụt khịt ..."
Han Tae-Hyun bắt đầu khóc.
Hắn ta mở miệng trong khi khuôn mặt đầy nước mắt và nước mũi.
"Có chuyện gì với tên khốn điên rồ này ... Khóc nức nở."