Chương 65 - Ông Biết Tôi Là Ai Chưa? (5)
"Kim JaeHyun đã được đưa đến bệnh viện! Nhờ các nhân viên của bệnh viện và những người chơi hệ chữa trị, tính mạng của ông ta không gặp nguy hiểm. Ông ta hiện đang hồi phục rất nhanh."
"Được rồi. Anh nghĩ khi nào quá trình hồi phục sẽ kết thúc?"
"Chỉ trong vài giờ nữa, ông ta sẽ được chữa lành đủ để có thể di chuyển."
Ngay cả khi nói điều đó, đặc vụ Biệt đội Hwarang dường như cũng rất khó tin nổi.
Xiềng xích đã xuyên qua toàn bộ cơ thể Kim JaeHyun, và ông ta cũng đã nhận sát thương rất lớn từ một nhát kiếm chém từ vai kéo dài đến phần eo, nhưng ông ta đã hồi phục chỉ sau vài giờ.
Đúng là nhân viên của bệnh viện và những người chữa bệnh đang điều trị cho ông ta đã làm rất tốt công việc của họ, nhưng phần nhiều là do tốc độ hồi phục của Kim JaeHyun nhanh một cách phi lý.
"Sau khi ông ta hồi phục đến mức không còn nguy cơ tử vong, hãy mặc áo khoác hạn chế mana cho ông ta và đưa đến phòng điều tra."
"Vâng!"
Không ngạc nhiên như các đặc vụ, Baek HwaYeon rất bình tĩnh.Cô biết cơ thể của một người chơi đã hoàn thành 9 lần thức tỉnh mạnh mẽ như thế nào.
—Miễn là các cơ quan quan trọng của họ không bị tổn thương, họ sẽ không mất nhiều thời gian để hồi phục.
'Không chỉ vậy, nhưng chúng tôi không muốn đợi cho đến khi ông ta hồi phục hoàn toàn.'
Mọi thứ có thể trở nên khó chịu hơn nếu ông ta bình phục hoàn toàn.
Tốt hơn hết là chỉ cần hồi phục đủ để có thể nói chuyện bình thường.
"Tôi sẽ xử lý bọn họ," Baek HwaYeon nói với Chae YeonJoo và KangWoo.
Cô ấy đang nhìn những người lính đã mất đi thủ lĩnh của mình, những thành viên của Mir Guild.
Sau khi Kim JaeHyun bị khống chế, họ không kháng cự hay cố gắng trốn thoát.
Đó là phản ứng sau khi thấy thủ lĩnh của họ đột nhiên mất lí trí và bị đánh bại.
Bởi vì tất cả quyền lực trong Mir Guild đều tập trung xung quanh Kim JaeHyun, nên việc giải quyết tình hình là rất dễ dàng.
Sau khi Baek HwaYeon rời đi, Chae YeonJoo quay đầu về phía KangWoo.
"Anh đã làm gì…?"
Chae YeonJoo lườm KangWoo với ánh mắt sắc lẻm.
KangWoo nhún vai và bình tĩnh tiếp tục nói.
"Tôi chỉ chạm vào kí ức của Kim YeongHoon một chút thôi."
“Anh thậm chí còn có khả năng sửa đổi ký ức…?”
"Có rất nhiều thứ tôi có thể làm."
"…”
Chae YeonJoo vẫn im lặng.
Cô biết rằng chiến lược của anh ta rất thông minh.
Đánh bại Mir Guild mà không để mất bất cứ ai là một thành tích tuyệt vời.
Họ đã phải chịu nhiều mất mát nếu Kim JaeHyun không mất đi lí trí.
'Nhưng…'
Chae YeonJoo nhớ đến sự xuất hiện của Kim JaeHyun.
Cô có thể hiểu tại sao ông ta phát điên.
Vì con trai ông ta không thể nhớ tên của mình…
Sẽ thật kỳ lạ nếu ông ta không phát điên trong tình huống đó.
Cô không chắc KangWoo đã sử dụng kỹ năng gì để khiến Kim YeongHoon mất đi ký ức…
Nhưng chỉ nghĩ đến điều đó thôi đã khiến cô ớn lạnh.
Mặc dù cô ấy có mối quan hệ rất tệ với Kim JaeHyun và Kim YeongHoon, nhưng cô ấy không thể không cảm thấy thương hại cho họ.
'Mặc dù họ không phải là người mà cô ấy nên cảm thấy thương hại.'
Nghĩ về tất cả những tội ác mà họ đã gây ra cho đến lúc này, có lẽ đó là một hình phạt công bằng.
Không, nó có lẽ là không đủ.
Mọi người đều biết rằng Kim YeongHoon là một thằng khốn nạn—hắn ta đã hủy hoại cuộc sống của rất nhiều người khác nhau.
Chẳng ích gì khi nói về tất cả những cuộc đời mà Kim JaeHyun đã hủy hoại.
'Có phải... công lý đã thực thi không?'
Cô cảm thấy bối rối.
Có vẻ như không đúng chút nào khi nghĩ về KangWoo như một người trừng phạt cái ác và ban thưởng cho cái thiện.
Thay vào đó, nó như thể một ác quỷ nhỏ hơn đã bị nuốt chửng bởi một ác quỷ lớn hơn.
"Danh tính thực sự của anh là gì ...?"
Cô thận trọng nhìn KangWoo.
Cô không thể hiểu được người được gọi là Oh KangWoo. Cô thậm chí còn không chắc liệu anh ta có phải là người mà cô đã điều tra hay không.
"Tôi là một con người, cô biết mà."
"Đừng nói nhảm. Đây không còn là vấn đề tài năng nữa, đây—"
"Chae YeonJoo."
KangWoo cắt ngang lời cô.
Mắt họ gặp nhau.
Chae YeonJoo hơi run lên, cô chợt cảm thấy ớn lạnh. Cô cảm thấy đôi mắt của cậu ấy, sâu như vực thẳm, nó muốn nuốt chửng cô.
"Tôi có thể giúp cô, và cô cũng đã giúp tôi rất nhiều, như vậy chưa đủ sao?"
"…”
"Cô không cần biết quá nhiều, cũng không cần phải hiểu tất cả mọi thứ. Thế giới sẽ không biến mất bởi vì cô nhắm mắt lại. Điều quan trọng không phải là tôi là ai mà là cô muốn làm gì. Cô đã nói rằng cô muốn trả thù. Phải không?”
"Đúng…"
"Tôi sẽ giúp cô trả thù. Tôi sẽ giúp cô quét sạch giáo phái đã giết người mà cô vô cùng yêu quý, vì vậy..."
Giọng nói trầm thấp của KangWoo truyền vào tai Chae YeonJoo.
"Chỉ cần nhắm mắt lại."
Cô ấy cảm thấy những lời đó rất ngọt ngào.
Nó dễ chịu đến mức đầu óc cô ấy như muốn tê liệt, và cô ấy cảm thấy rằng, nếu mình làm theo sự ngọt ngào đó, cô ấy sẽ có thể đạt được điều mình muốn.
Chae YeonJoo nhớ đến một câu trích dẫn mà cô ấy đã đọc ở đâu đó, “ Nó không phải là một con quỷ bởi vì nó cay đắng. Nó là một con quỷ vì nó ngọt ngào”.
Khi cô ấy đọc điều đó, cô ấy nghĩ rằng nó quá khó hiểu. Nhưng không hiểu sao, cô đột nhiên cảm thấy điều đó có lý.
“ Tôi không phải đang nuôi một con hổ con…”
Chae YeonJoo cắn môi.
Cô ấy nghĩ rằng cô ấy có thể nhìn thấy một bóng dáng khác đang che phủ KangWoo—hình dáng của một con quỷ đang mỉm cười với chiếc sừng và đôi cánh dơi.
Cô bắt đầu tự hỏi liệu ủng hộ cậu ấy có phải là một sai lầm hay không.
KangWoo đã phát triển đủ mạnh để đạt đến cấp độ của cô ấy chỉ trong hai tháng.
Cô ấy thậm chí không thể tưởng tượng được anh ta sẽ trở nên mạnh mẽ như thế nào trong tương lai.
'Bây giờ thì quá trễ rồi.'
Cô ấy không thể thu thập nước đã bị đổ ra ngoài.
'Sau đó…'
Chae YeonJoo ánh mắt rung động.
Ký ức về một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc đen dài đến vai hiện lên trong tâm trí cô.
Jeong Ha Eun…
Đó là tên của một thành viên bang hội đã từng đi theo cô ấy như thể cô ấy là chị gái của mình.
Nắm chặt.
Những đường gân máu nổi lên trên bàn tay nắm chặt của cô ấy, và cô ấy không thể kìm nén được sự tức giận của mình.
Chae YeonJoo nhìn KangWoo trong khi nhớ lại những lời trả thù ngọt ngào mà cậu đã nói với cô ấy.
Nó không quan trọng nếu anh ta là một con hổ hay một con quỷ.
Cô ấy có lý do tại sao cô ấy phải gia nhập lực lượng với một con quỷ.
Chae YeonJoo nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu.
"Bỏ quá trình sang một bên, cảm ơn anh. Nhờ có anh, chúng tôi có thể bắt được Kim JaeHyun mà không bị tổn thất gì."
"Không có gì cả."
KangWoo tiếp tục nói sau khi nhìn xung quanh.
"Chúng ta lập tức đi phòng điều tra?"
"Tất nhiên. Đó là manh mối mà chúng tôi đã có được sau rất nhiều nỗ lực. Chúng tôi phải thu được càng nhiều thông tin càng tốt," Chae YeonJoo nói trong khi tỏa ra sát khí mạnh mẽ.
Sự căm ghét của cô ấy đối với Ma Giáo có vẻ khá sâu sắc.
"KangWoo, anh cũng tham gia à?"
"Đúng."
Chae YeonJoo gật đầu và đi về phía xe của cô ấy.
KangWoo đi theo phía sau cô.
Một vài tiếng sau…
KangWoo, Chae YeonJoo và Baek HwaYeon đang đợi Kim JaeHyun.
Cánh cửa mở ra, và Kim JaeHyun, người đang mặc chiếc áo hạn chế mana, bị kéo vào.
Đó là một chiếc áo khoác tương tự như những chiếc áo họ sử dụng trong bệnh viện tâm thần.
"…”
Kim JaeHyun vừa nhìn KangWoo vừa toát ra sát khí nồng nặc.
Mái tóc vốn được búi gọn gàng ra sau giờ hoàn toàn rối tung.
Quầng thâm dưới mắt và đôi má ủ rũ cho thấy cơ thể anh ta đang ở trong tình trạng tồi tệ.
"Tôi có một vài câu hỏi."
Baek HwaYeon là người lên tiếng trước.
“Từ khi nào mà anh có dính líu đến Ma Giáo?” cô ấy nói với một giọng cứng rắn.
"…”
“Ông có biết gì về nghi thức triệu hồi của họ không?”
"…”
"Ông có biết gì về người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đỏ không?"
"…”
Không có câu trả lời.
Chỉ có thể nghe thấy giọng nói của Baek HwaYeon trong phòng điều tra.
Baek HwaYeon đấm vào má Kim JaeHyun.
Phù-!
Kim JaeHyun ngã khỏi ghế.
Baek HwaYeon lườm hắn ta.
"Trả lời. Hiện tại, ông không còn là Giám đốc điều hành của Mir Electronics hoặc là thủ lĩnh của một bang hội. Dù sao thì ông cũng là một tên tội phạm đã hợp tác với một nhóm tôn giáo lừa đảo."
"…”
"Trả lời."
Baek HwaYeon túm tóc Kim JaeHyun.
Khóe miệng Kim JaeHyun nhếch lên.
"Cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô biết?"
"…”
"Ngay cả khi Biệt đội Hwarang có rất nhiều quyền lực, cô vẫn là con chó của chính phủ - một con chó di chuyển khi có lệnh. Baek HwaYeon, cô quên tôi là sai rồi sao? Cô nghĩ rằng tôi chỉ có mối quan hệ duy nhất với một hay hai người ở quốc hội thôi sao?”
Kim JaeHyun tiếp tục nói với nụ cười trên môi.
"Các ngươi còn không hiểu sao? Các ngươi là chó, ta là chủ bị trói, chó làm sao dám nhe răng với chủ?"
“Đồ tâm thần chết tiệt…”
Chae YeonJoo, người đã lắng nghe họ, đứng dậy.
Cô túm lấy cổ áo Kim JaeHyun.
Chiếc vòng tay của cô ấy bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ, và những sợi xích bao lấy cơ thể Kim JaeHyun.
Những chiếc gai của xiềng xích xuyên qua áo khoác và đi vào cơ thể ông ta.
Chiếc áo khoác hạn chế mana bắt đầu thấm đẫm máu.
"Ư."
Kim JaeHyun bắt đầu rên rỉ vì đau.
"Nói chuyện."
"Ugghhh..."
"Arrgghhh."
"NÓI ĐI, CON CHÓ!!!"
Tiếng hét của Chae YeonJoo lan khắp phòng điều tra.
Ngay cả khi đang chịu đựng nỗi đau vô cùng, Kim JaeHyun vẫn bắt đầu cười phá lên.
"Hahaha... Cuối cùng, chúng mày cũng sẽ thua người đó. Chúng mày sẽ không thể nào biết được.... Những gì người ấy đang lên kế hoạch... Chúng mày thậm chí không thể tưởng tượng được."
"Ông…!"
"YeonJoo, dừng lại. Mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối nếu ông ta chết."
Baek HwaYeon ngăn Chae YeonJoo lại.
Chae YeonJoo hít một hơi thật sâu và thu hồi lại sợi xích vào trong vòng tay của cô ấy.
Hai cô gái lo lắng nhìn ông ta.
Họ không chắc phải làm thế nào để ông ta nói ra thông tin.
"Cho nên, hiện tại đến phiên ta nói với ngươi."
Lúc này, KangWoo, người đã im lặng theo dõi, mở miệng.
"MÀY…!"
Kim JaeHyun hung hăng cau mày nhìn KangWoo.
"Tiết lộ mọi thứ ông biết về Ma Giáo."
"Mày không nghe sao? Mày nghĩ tao sẽ nói sao?"
"Đúng. Tôi nghĩ rằng ông sẽ nói."
KangWoo cười với giọng trầm.
Anh ấy nói trong khi nhìn Kim Jae Huyn.
"Tôi sẽ trả lại chúng."
"Cái gì…?"
"Nếu ông nói ra tất cả những gì ông biết, tôi sẽ trả lại ký ức cho Kim YeongHoon."
"…!"
Kim JaeHyun mở to mắt.
Cơ thể ông ta bắt đầu run lên.
Ông ta nhớ đến cảnh Kim YeongHoon gọi ông ta là “ Ngài” khi nhìn thấy mình.
Đó là một lời đề nghị mà ông ta không thể nào từ chối.
Kim JaeHyun nắm chặt tay.
"Ngươi, ngươi...!"
Ông ta cảm thấy tức giận không thể kiểm soát.
Hắn ta không chỉ khiến con trai quên mất mình mà còn dùng nó để thương lượng với ông ta. Ông ta cảm thấy căm ghét con người trước mặt mình.
" MÀYYYYY!!"
Ông ta co quắp như người sắp lên cơn động kinh.
Chae YeonJoo và Baek HwaYeon túm lấy ông ta.
Một tiếng hét đầy hận thù và phẫn uất phát ra từ miệng Kim JaeHyun
"MÀYYYYY!! MÀY SẼ XUỐNG ĐỊA NGỤC!!"
Một tiếng hét gần như là một tiếng khóc.
KangWoo cười khẩy.
"Tôi đã trở về từ địa ngục đấy, đồ ngốc."