Chương 62 Ông Biết Tôi Là Ai Chưa? (2)
"C-cái gì?"
Đôi mắt của Cheon MyeongHo mở to.
Hắn nhìn chiếc rìu của mình với vẻ hoài nghi.
Hắn ta bắt đầu run rẩy.
“Không thể nào”
“Đây là điều lẽ ra không nên xảy ra.”
Bẻ rìu bằng tay không?
Nó không giống như anh ta là một con quái vật màu xanh lá cây xuất hiện trong phim hay bất cứ thứ gì. Nó không có ý nghĩa gì.
"hicc!"
Cheon MyeongHo bỏ tay khỏi chiếc rìu.
Hắn ta nhấc nắm tay phải lên, và cơ bắp to lên như thể nó sắp nổ tung.
Hắn ta nhắm vào KangWoo bằng nắm đấm cứng hơn thép.
Vỗ nhẹ-
Điều tương tự lại xảy ra.
KangWoo đỡ cú đấm của Cheon MyeongHo chỉ bằng một tay.
Mặc dù sự khác biệt về kích thước giống như so sánh bàn tay của một người lớn với một đứa trẻ, nhưng cú đấm của Cheon MyeongHo vẫn dễ dàng bị chặn lại.
Nứt-
"AAAHHHH!!"
Tiếng la hét hòa lẫn với tiếng xương gãy truyền ra.
KangWoo đá vào ngực Cheon MyeonHo.
Sau khi sử dụng Quyền năng, sức mạnh của KangWoo đã trở nên vượt trội so với ORGE khổng lồ. cậu ấy đá Cheon MyeongHo với sức mạnh ngày càng tăng của mình.
Phù-!
"Khụ! Khụ! Cộc! Cộc!"
Cheon MyeongHo ngã xuống đất, bắt đầu ho ra máu.
Bạn có thể thấy nỗi sợ hãi lan rộng trên khuôn mặt hắn ta.
"Ngươi đang làm gì thế?!" Kim YeongHoon hét vào mặt anh.
Cheon MyeongHo run rẩy đứng dậy.
"Tôi xin lỗi."
"Chết tiệt... Thằng đó là ai?"
Kim YeongHoon lo lắng cắn móng tay.
Hắn không biết người vừa xuất hiện là ai.
Nhưng điều duy nhất hắn biết là, chỉ với sức mạnh của hắn và Cheon MyeongHo, họ sẽ không thể thắng được người thanh niên vừa xuất hiện.
'Không có cách nào khác.'
Đôi mắt Kim YeongHoon nheo lại.
"Cheon MyeongHo, sử dụng Ma Lực.
"..."
"Ngươi đang làm cái gì vậy?! Sử dụng Ma Lực đi!"
Kim YeongHoon tức giận quát Cheon MyeongHo.
Khuôn mặt của Cheon MyeongHo run lên.
Hắn ta đứng dậy với vẻ mặt nặng trĩu.
"Hiểu rồi..."
Bàn tay của Cheon MyeongHo đặt lên ngực trái, nơi hắn ta có thể cảm nhận được nhịp tim của mình. Ma Lực bên trong nó bắt đầu lan khắp cơ thể gã.
Cheon MyeongHo được bao bọc bởi năng lượng đen tối và nhớp nháp.
"A, a a."
Cheon MyeongHo há hốc miệng.
Các mạch máu trên cơ thể hắn ta phồng lên ghê rợn, và làn da trở nên sẫm màu hơn, một chiếc sừng xuất hiện trên trán và đôi cánh giống như cánh dơi xuất hiện trên lưng.
Năng lượng của địa ngục lan tỏa từ trái tim Cheon MyeongHo đã bắt đầu biến cơ thể hắn ta thành một con quỷ.
Một ham muốn hủy diệt mạnh mẽ trỗi dậy từ nội tâm gã.
Dục vọng và ham muốn đã nuốt chửng lý trí của hắn.
"GRRRR..."
Hắn ta rên rỉ tương tự như tiếng động vật và vỗ đôi cánh trên lưng.
"Ồ."
Đôi mắt của KangWoo tỏa sáng.
KangWoo thốt ra một câu cảm thán sau khi nhìn thấy sự biến đổi của Cheon MyeongHo.
'Trong tất cả những người mình đã gặp cho đến thời điểm này, hắn ta là người gần như trở thành một con quỷ nhất.'
KangWoo đã thấy nhiều người chấp nhận Ma Lực, nhưng không ai có thể tiến gần đến việc trở thành một con quỷ.
'Nhưng…'
KangWoo bật cười.
Ngay cả khi hắn ta có biến thành một con quỷ thực sự, kết quả vẫn sẽ giống nhau. KangWoo chuẩn bị thực hiện Lần thức tỉnh thứ sáu, và một khi cậu ấy làm được điều đó, sức mạnh của cậu ấy sẽ xấp xỉ Chae YeonJoo.
Cheon MyeongHo sẽ không thể vượt qua sự khác biệt đó chỉ bằng cách trở thành một con quỷ.
"Giết tên khốn kiếp đó!" Kim YeongHoon hét lên.
Sức mạnh to lớn mà hắn ta có thể cảm nhận được từ Cheon MyeongHo sau khi đã biến thành một con quỷ, khiến gã cảm thấy tự tin!
'Cuối cùng tao vẫn sẽ luôn thắng.'
Nó đã luôn như vậy.
Đối với Kim YeongHoon, khó khăn và nghịch cảnh chỉ là những thứ khiến cuộc sống trở nên thú vị và bớt nhàm chán hơn.
Hắn ta được sinh ra để là một người chiến thắng. Và trên thực tế, hắn chưa bao giờ thua dù chỉ một lần.
'Những con bọ như ngươi phải sống hèn mọn như cách mà ngươi vẫn sống...'
Kim YeongHoon mỉm cười nhìn Kim ShiHoon và các cộng sự của mình.
"GRRAARR!"
Như thể đồng ý với suy nghĩ của Kim YeongHoon, Cheon MyeongHo sau khi đã biến hình xong, hét lên một tiếng.
Đôi mắt đỏ lạnh lùng của hắn ta dán chặt vào KangWoo.
Hắn ta bắt đầu vỗ cánh và bay về phía KangWoo.
"Ha ha ha! Ngươi chết chắc rồi..."
Nứt-!!
Tiếng xương gãy vang khắp nơi.
Cheon MyeongHo bật ra sau khi đụng độ với KangWoo.
Kim YeongHoon gần như cảm thấy không thực tế khi nhìn thấy Cheon MyeongHo, người đã biến thành một con quái vật đang lăn lộn trên mặt đất.
"Huh...?"
Kim YeongHoon không thể tin vào những gì mình đang thấy.
Yên tĩnh-! Nứt!
"AAARRRGGGG!!"
Bạo lực nghiêng về một bên vẫn tiếp tục
KangWoo lao về phía Cheon MyeongHo với nắm đấm được bao phủ bởi năng lượng hắc ám.
Mỗi khi KangWoo đánh hắn ta, một âm thanh giống như một vụ nổ có thể được nghe thấy.
Có cảm giác như vai trò của quỷ và người đã bị đảo ngược.
Người ta không thể không cảm thấy thương tiếc cho Cheon MyeongHo, người đã biến thành một con quỷ.
'Cái gì…?'
Kim YeongHoon không thể tin rằng Cheon MyeongHo lại bị đánh đập không sức chống trả.
"Anh ta là ai..."
Kim YeongHoon bắt đầu run rẩy.
Nỗi sợ hãi nhấn chìm cơ thể gã.
Hắn nhận ra rằng hình như mình đã sai
'Anh ta có phải là người chơi xếp hạng không?'
Đánh bại Cheon MyeongHo theo cách đơn phương như vậy sẽ là điều không thể trừ khi người thanh niên này mạnh như cha hắn ta hoặc Chae YeonJoo.
Kim YeongHoon quay lại với khuôn mặt nhợt nhạt.
Không quan trọng người đó có phải là người chơi xếp hạng hay không, điều quan trọng là, sau Cheon MyeongHo, gã sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo.
Không quay đầu lại, Kim YeongHoon bắt đầu bỏ chạy.
"Ầm! Ầm!"
Hơi thở của hắn ta trở nên nặng nề hơn.
Con đường dẫn đến lối vào cổng dường như quá dài.
'Mình... Mình phải liên lạc với cha!'
Giống như những lúc khó khăn, hắn luôn cố gắng liên lạc với cha mình.
Hắn chắc chắn rằng Kim JaeHyun sẽ có thể giải quyết vấn đề và mang về chiến thắng cho mình.
Kim YeongHoon lấy từ trong túi ra một viên pha lê—nó là một thiết bị cho phép bạn thực hiện cuộc gọi từ bên trong cánh cổng.
Ngay khi gã chuẩn bị kích hoạt nó…
Phù-!
"Ho!"
Kim YeongHoon lăn ra đất.
"C-anh...!"
Sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn người đã làm hắn ngã xuống đất.
Người tên KangWoo nhìn hắn với nụ cười trên môi.
"Ngươi nghĩ ngươi đang đi đâu vậy?"
"Anh là ai!"
"Tại sao tất cả các người đều nói điều tương tự trong những tình huống như thế này?"
KangWoo ngồi xổm bên cạnh Kim YeongHoon, thất vọng.
"Đưa nó cho tôi."
"C-cái gì...?"
“Ngươi đang cố liên lạc với Kim JaeHyun phải không?” KangWoo nói trong khi chỉ ngón tay về phía viên pha lê.
YeongHoon đưa nó cho KangWoo với đôi tay run rẩy.
Sau một vài tiếng bíp, KangWoo cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói mà cậu đang chờ đợi.
[Chuyện gì đã xảy ra thế?]
Đó là một giọng nói cứng rắn và trầm thấp.
Nụ cười của KangWoo sâu hơn sau khi nghe thấy giọng nói của Kim JaeHyun.
"ông là Kim Jaehyun phải không?"
[Ngươi là ai…?]
"Hmm... Ông sẽ hiểu tình hình nếu tôi nói rằng tôi bắt con trai ông làm con tin chứ?"
[…]
Có một sự im lặng nặng nề.
KangWoo nhận ra rằng, mặc dù anh không nói gì, nhưng hơi thở của Kim JaeHyun đã trở nên nặng nề hơn.
“ Ông ta có vẻ kinh ngạc”
Sẽ thật kỳ lạ nếu ông ta bình tĩnh trong tình huống đó.
Chắc chẳng có ông bố nào giữ được bình tĩnh sau khi nghe tin con mình bị bắt làm con tin.
"Cha! T, tên chết tiệt này dám...!"
Phù-!
"Ho!"
KangWoo đá vào bụng Kim YeongHoon đang cố lấy lại viên pha lê.
Cơ thể hắn uốn cong theo hình chữ C, và rên rỉ vì đau.
"Ngươi ở yên đó đi."
KangWoo đã sử dụng Quyền Năng Khống Chế và tạo ra những sợi xích làm bằng Ma Lực để ngăn Kim YeongHoon di chuyển.
Kim YeongHoon bị trói chặt như một con nhộng, cố gắng cử động cơ thể và hét lên.
“Thả tao ra, đồ khốn!!”
"Oof, mày không nghe sao. Hả? Mày đang trải qua giai đoạn nổi loạn à?"
KangWoo đá vào đầu Kim YeongHoon.
Với một âm thanh uỵch nặng nề, máu trào ra khỏi miệng Kim YeongHoon.
[Dừng lại.]
"Ngay cả một người như ông cũng lo lắng cho con trai mình, huh?"
[Mày muốn gì…?] Kim JaeHyun hỏi với giọng giận dữ.
Có vẻ như ông ta đã nhanh chóng hiểu ra tình hình.
KangWoo mỉm cười hài lòng sau khi cảm thấy đã thực sự có thể nói chuyện với Kim JaeHyun.
"Nếu ông muốn cứu con trai mình, hãy đến cổng cấp C Mok-dong ngay bây giờ."
[Mày rõ ràng muốn tao đến một mình ... phải không?]
"Ha ha ha!"
KangWoo bật cười trước câu hỏi của ông ta.
"Nếu tôi bảo ông đến một mình, ông có thực sự đến một mình không?"
[…]
"Tôi biết rõ ông là người như thế nào, cho nên không cần suy nghĩ nhiều, cứ tùy ý."
KangWoo nói rằng ông ta có thể mang bao nhiêu sự giúp đỡ như ông ta muốn
Kim JaeHyun cười khẩy sau khi nghe KangWoo nói.
[Mày mất trí rồi à?]
"Ông đang quan tâm đến tôi đấy à? Vậy sao ông không tự mình đến?"
[Tao sẽ khiến mày hối hận về những lời nói đó...]
"Ừ, ừ. Tôi đang đợi ông đây."
KangWoo gác chân lên chân phải của Kim YeongHoon.
"Nếu ông không đến trong vòng 20 phút, tôi sẽ bắt đầu nghiền nát tay chân của con trai ông, vì vậy hãy cân nhắc điều đó."
[Ồ...]
KangWoo có thể cảm nhận được sự phẫn nộ trong giọng nói của Kim JaeHyun.
[Một người thuộc tổ chức làm việc cho chính phủ có thể xử lý hậu quả của việc tra tấn ai đó không? Và mày dám đụng đến con trai tao à?]
"Hả? Chính phủ?"
Có vẻ như, giống như Cheon MyeongHo, JaeHyun nghĩ rằng KangWoo là một phần của Biệt đội Hwarang.
Cậu cười khẩy.
"Tôi không phải là thành viên của bất kỳ tổ chức nào làm việc cho chính phủ."
[Đừng nói với tao... Mày chỉ có một mình?]
"Đúng. Tôi đang một mình."
[Mày điên rồi.]
Kim JaeHyun nghĩ rằng câu trả lời đùa giỡn của KangWoo là nghiêm túc.
Ông ta nghĩ rằng cậu ấy thực sự đã làm điều gì đó rất điên rồ 'một mình'.
[Mày vẫn làm vậy khi biết tao là ai à?] Kim JaeHyun tức giận hỏi.
Ông ta là Giám đốc điều hành của Điện Tử Mir ,một doanh nghiệp đa quốc gia. Trên hết, ông ta là thủ lĩnh của một trong năm bang hội hàng đầu của Hàn Quốc.
Ông ta không chỉ có tiền…
Ông ta cũng có quyền lực đến nỗi ngay cả các quan chức chính phủ cũng không thể dễ dàng chạm vào .
Trên hết, giống như Baek KangHyun và Chae YeonJoo, ông ta là một trong những người chơi mạnh nhất của Hàn Quốc.
Tiền bạc, quyền thế, sức mạnh…
Kim JaeHyun có tất cả mọi thứ.
Ngay cả một người xếp hạng thế giới cũng không dám làm điều gì đó như KangWoo đang làm.
"Ha ha ha!"
KangWoo bật cười và thậm chí còn giẫm mạnh hơn vào mắt cá chân phải của Kim YeongHoon. Kim YeongHoon đau đớn hét lên.
"Còn ông thì sao? Ôngcó biết tôi là ai không?"
[…]
"Phải không. Phải không?"
Nứt-
Cùng với tiếng xương gãy, mắt cá chân của Kim YeongHoon vặn vẹo theo một góc kỳ lạ.
Kim YeongHoon đau đớn vặn vẹo.
KangWoo mỉm cười khi nhìn gã.
Đó là một nụ cười đáng sợ giống như của một con quỷ.
"Không biết thì phải ăn đòn."