Chương 5: Trái Đất Xa Lạ-Phong Cảnh Quen Thuộc (2)

Chương 5

Trái Đất Xa Lạ-Phong Cảnh Quen Thuộc (2)

"Thật là bất lịch sự khi mà từ chối, nên tôi sẽ vui vẻ nhận lời mời của cô," Kang Woo gật đầu nói với đôi mắt rực sáng.

Từ thái độ của cậu ta, rõ ràng ngay từ đầu cậu ta đã không có ý định cự tuyệt.

“Fufu. Vậy thì làm ơn đi theo tôi,” Han Seol-Ah khẽ mỉm cười rồi quay người lại.

Đúng lúc này, một người đàn ông đứng ở trước cổng đi về phía Kang Woo và Seol-Ah - anh ta đang mặc một thứ gì đó trông giống như một bộ quân phục.

" xin vui lòng , cho tôi xem ID người chơi của bạn,."

"Ồ, ở đây."

Seol-Ah gật đầu và đưa cho anh ta một cái ID có ghi là Hạng E.

"ID được xác nhận."

Anh ta chỉ nhìn nó một giây trước khi gật đầu.

Có vẻ như đó là một thủ tục tương tự như khi họ yêu cầu ID của bạn trong một quán bar.

"Xin vui lòng cho tôi xem ID của anh."

'Chết tiệt.'

Kang Woo hơi cau mày.

'Tôi không mong đợi ai đó yêu cầu một ID.'

Kang Woo đã gặp rắc rối.

Cậu ấy không có ID người chơi.

'Nếu tôi nói rằng tôi đã đánh mất nó, mọi thứ có lẽ sẽ trở nên lộn xộn.'

Ngay từ đầu cậu ấy đã không có cái ID Người Chơi nào - đó là lý do tại sao mọi thứ có thể trở nên phức tạp hơn.

Vì Kang Woo đã mất tích trong năm năm, ID cũ của cậu ấy không biết còn có thể tìm lại không.

Không chỉ mọi thứ có thể trở nên phức tạp mà kế hoạch cố gắng hòa nhập với xã hội một cách tự nhiên nhất có thể của cậu ấy cũng có thể sụp đổ.

'Nhưng quan trọng nhất là ...'

Nếu mọi thứ trở nên phức tạp, thì cơ hội lớn mà anh đã chờ đợi cả vạn năm có thể tan biến thành hư vô.

'Mình phải ngăn điều đó xảy ra.'

Người ta thường nói “ Hãy ăn khi còn nóng”

Chỉ có một tên ngốc mới để cơ hội như thế trôi đi.

"Xin vui lòng chờ trong giây lát."

Kang Woo đút tay vào túi,

Tất nhiên, không có bất cứ thứ gì bên trong nó.

"Đó là một Quyền năng khó có thể sử dụng với lượng Ma Lực hiện tại mình có."

Kang Woo nhớ lại thái độ của người đàn ông đang kiểm soát giấy tờ tùy thân của Han Seol-Ah.

Anh ta chỉ mất một giây.

Cậu có thể làm điều đó với lượng ma lực hiện tại của mình.

"Nó đây."

Trong khi nói vậy, Kang Woo lấy tay từ trong túi ra và đưa bàn tay cho anh ta xem.

Đồng thời, cậu ấy kích hoạt một Quyền năng mà cậu ấy có

—Mê Hoặc

Quyền năng của Dantalion đã bóp méo nhận thức của mục tiêu và đánh lừa thị giác của họ.

Bởi vì tác dụng của nó, nên nó là một Quyền năng tiêu hao rất nhiều Ma Lực.

Lượng Ma Lực tiêu hao sẽ tăng lên nếu đối tượng càng mạnh, nhưng người lính kiểm tra ID có vẻ yếu hơn Han Seol-Ah cấp 6.

Khi Kang Woo sử dụng Quyền năng đó, mắt của mục tiêu trở nên mờ đi.

Anh ta gật đầu khi nhìn Kang Woo, người đã giơ bàn tay của mình lên.

"Đã kiểm tra."

Mặc dù chỉ mới một giây, nhưng tất cả số Ma Lực còn lại trong cơ thể Kang Woo đã sử dụng hết

Kang Woo thở nhẹ và hạ tay xuống.

"Đi thôi nào."

"Được chứ."

Sau khi kiểm tra ID xong, Kang Woo cùng Han Seol-Ah đi về phía nhà cô ấy.

'Cuối cùng.'

Kang Woo bước nhẹ theo cô.

Người ta nói rằng lòng tham của con người là không đáy.

Lúc đầu, Kang Woo nói rằng cậu ấy ổn miễn là cô ấy có hai mắt, một mũi và một miệng, nhưng thời gian trôi qua, cậu ấy không thể không cảm kích Han Seol-Ah xinh đẹp như thế nào.

Cậu ấy nắm chặt tay khi nghĩ về mọi thứ sắp xảy ra.

'Yolo!'

Người dịch – DARK MOON

Team – RED ZONE

"Đây là nhà của tôi."

Họ đến một căn hộ có vẻ ngoài tồi tàn.

Không chỉ căn hộ nơi cô sống, mà tất cả những căn hộ khác trong khu vực gần đó cũng có vẻ rất cũ.

'Có vẻ như họ đang gặp khó khăn về tài chính.'

Nó trông khác với những tòa nhà hiện đại mà Kang Woo mong đợi

Kang Woo nhìn Han Seol-Ah với ánh mắt đầy ý chí mạnh mẽ.

'Đừng lo lắng, thân yêu! Tôi sẽ nhanh chóng kiếm được nhiều tiền và mua cho chúng ta một ngôi nhà đẹp! '

Dù mới gặp nhau nhưng trong đầu của Kang Woo, họ đã sống trong một tương lai hạnh phúc.

Kẽo kẹt-

"Mẹ, con về rồi."

'Chờ đã ... mẹ?'

Cậu ấy vẫn tưởng Seol-Ah sống một mình, khuôn mặt Kang Woo không giấu nổi vẻ thất vọng

Một người phụ nữ với vẻ mặt mệt mỏi bước nhanh về phía họ.

"Con có sao không? Con có bị thương ở đâu không?"

"Vâng, Con ổn."

"Con có tham gia đi cùng đội nhóm không?"

"Ồ ... Tất nhiên là có," Han Seol-Ah lầm bầm trong khi tránh ánh nhìn của bà. Cô liếc nhìn Kang Woo.

"Đây là Oh Kang Woo. Con đã gặp anh ấy bên trong cánh cổng. Trong khi săn quái vật, con đã rơi vào tình huống nguy hiểm, nhưng nhờ sự giúp đỡ của anh ấy, con đã có thể ra ngoài an toàn."

"Ồ! Cảm ơn cháu đã giúp đỡ Seol-Ah nhà cô.”

Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay Kang Woo và cúi đầu.

Đó là một thái độ cho thấy cô ấy đã lo lắng như thế nào khi Han Seol-Ah bước vào cánh cổng.

'Chết tiệt.'

Nhưng lúc này, Kang Woo không thể nghe thấy lời cảm ơn của bà ấy.

'Mình không thể tin rằng cô ấy thực sự chỉ muốn ăn tối.'

Kang Woo nhìn Seol-Ah với vẻ mặt đau khổ như thể anh ấy đang nói rằng hoàn cảnh thật bất công.

Tương lai mà Kang Woo đang dự tính trong đầu với cô đã tan tành.

Cậu cảm thấy như thể máy bay chưa kịp cất cánh đã đâm đầu vào vách đá.

"Anh Kang Woo ...?"

"Ồ, vâng. Không có gì đâu."

Kang Woo đáp lại với giọng trầm thấp và nhanh chóng chuyển sự chú ý của mình vào hiện thực.

Thành thật mà nói, đó là lỗi của cậu ấy vì đã suy nghĩ quá xa, nhưng cậu ấy không thể không cảm thấy một chút thất vọng.

"Ngôi nhà của tôi… nó không được đẹp lắm, như anh có thể thấy. Nhưng đừng lo, tôi khá tự tin vào tài nấu ăn của mình," Han Seol-Ah nói khi nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của Kang Woo. Cô ấy nghĩ rằng Kang Woo đã thất vọng sau khi nhìn vào ngôi nhà của cô.

"Ồ, không có gì giống như vậy đâu. Đừng lo lắng."

Kang Woo sinh ra là một đứa trẻ mồ côi, vì vậy trước khi rơi xuống Địa ngục, cậu ấy đã sống trong một ngôi nhà nhỏ hơn và tồi tàn hơn nhà của Seol-Ah.

Đó là những khoảng thời gian khốn khổ. Cậu từng phải vật lộn để kiếm ăn và sống qua ngày.

"Dù sao, nó vẫn tốt hơn Địa ngục."

Trên thực tế, sống trên Trái đất, ngay cả khi bạn đói, vẫn tốt hơn nhiều so với sống trong Địa ngục luôn phải trải qua những trận chiến triền miên, trong đó bạn không ngừng mạo hiểm mạng sống của mình.

"Mời vào đi, anh Kang Woo."

“Xin lỗi, ngôi nhà nhỏ của chúng tôi không thường xuyên có khách đến thăm.”

Kang Woo bước vào nhà trong khi nhận được sự chào đón nồng nhiệt của cả hai người.

Căn nhà có diện tích bề mặt xấp xỉ 66m2.

So với vẻ ngoài tồi tàn thì kích thước của nó khá ổn.

"Anh Kang Woo, anh đợi một chút nhé. Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức."

"Ồ, tôi có thể hỏi một chuyện được không?"

"Vâng tất nhiên."

Han Seol-ah gật đầu không do dự.

"Tôi bị mất điện thoại thông minh. Cô có thể cho tôi mượn điện thoại của cô một chút được không?" Kang Woo hỏi cô với một giọng bình tĩnh.

"Ồ! Ừ, được rồi."

Seol-Ah lấy điện thoại thông minh trong túi và đưa cho Kang Woo.

Hiện tại, Kang Woo mới nhìn kỹ lại, chiếc điện thoại của cô ấy cũng khá cũ, thậm chí còn có vết xước trên màn hình.

Không chỉ vậy, đó là một hình mẫu mà cậu ấy biết.

“ chiếc điện thoại này đã hơn năm năm tuổi ...'

Kang Woo một lần nữa nhận ra rằng tình hình kinh tế của họ không tốt.

“ Mình đoán nó vẫn còn đủ tốt để tìm kiếm một số bài báo trên internet.”

Cậu ấy muốn biết những gì đã xảy ra trong năm năm qua.

Những Cánh Cổng và Người Chơi… Đó là những thứ không tồn tại trên Trái đất mà cậu từng biết.

Kang Woo từ từ bắt đầu đọc các bài báo từ năm năm trước.

[Ngày 22 tháng 2 năm 2018. Thế giới bị đảo lộn.]

[Thế giới bước vào trạng thái hỗn loạn sau khi hàng trăm cánh cổng đột ngột xuất hiện.]

[Súng vô dụng trước những con quái vật xuất hiện qua cánh cổng. Hàng trăm nghìn binh lính chết dưới tay quái vật.]

[Hoa Kỳ kiến nghị thành lập một liên minh khẩn cấp trên toàn thế giới. Hàn Quốc trở thành thành viên thứ 9 gia nhập liên minh.]

[Người chơi đầu tiên xuất hiện ở Hoa Kỳ. Cô ấy là ai?]

[Số lượng người chơi tăng lên trên toàn thế giới. Họ có phải là niềm hy vọng của nhân loại?]

[Một cuốn tiểu thuyết trở thành hiện thực? Tiểu thuyết giả tưởng của Hàn Quốc đã dự đoán về sự xuất hiện của các Người Chơi nhiều năm trước đây. Chỉ cần tìm kiếm “ Người Chơi” là bạn có thể đọc hàng trăm đầu sách khác nhau.]

"Hừ..."

Đôi mắt của Kang Woo nheo lại sau khi đọc tin tức.

'Ngày 22 tháng 2 năm 2018…'

Đó là ngày mà những cánh cổng đột nhiên xuất hiện trên khắp thế giới.

Đó cũng là ngày Kang Woo bị hấp thụ bởi một cánh cổng tối đen như mực và rơi xuống Địa ngục.

'Điều đó có nghĩa là mình đã bị kéo vào một trong những cánh cổng đột nhiên xuất hiện này?'

Xem xét các tình huống, đó có vẻ là câu trả lời hợp lý nhất.

Kang Woo cố gắng tìm kiếm một số thông tin về cánh cổng đã đưa cậu ấy đến Địa ngục trong 10 nghìn năm, nhưng tuyệt nhiên không thể tìm thấy bất kỳ thông tin nào. Hầu hết thông tin chỉ là suy đoán

'Mình sẽ phải tự tìm kiếm thêm thông tin.'

Có thể một tổ chức quốc gia quan trọng đã có thông tin không được công bố rộng rãi.

Kang Woo đã nghĩ đến việc thâm nhập vào một tổ chức quốc gia sau đó, một khi cuộc sống của cậu ấy ổn định hơn và sức mạnh của cậu ấy được hồi phục.

"Anh đang tìm gì vậy?" Han Seol-ha hỏi Kang Woo khi cô đang nấu ăn.

"Tôi đang xem một số tin tức vì có một số thứ tôi cần kiểm tra."

"Tôi hiểu rồi. Vậy tôi có nên chuẩn bị bữa tối sau không?"

"Không, không sao đâu. Hãy ăn ngay khi nó sẵn sàng."

Dù sao thì Kang Woo cũng hiểu tình hình chung.

Tốt hơn hết là tự mình tìm ra câu trả lời.

"Vậy anh chờ một chút tôi sẽ nấu xong ngay thôi."

Han Seol-Ah trở lại bếp và mang ra một cái nồi.

"Đây là món Thịt hầm kim chi. Tôi muốn mời anh một món gì đó ngon hơn ... Xin lỗi."

Cô ấy vừa nói với vẻ mặt áy náy trong khi đặt cái nồi lên bàn và mở nắp.

Hương thơm lập tức bay khắp phòng khiến Kang Woo chảy nước miếng.

"...!"

Kang Woo trợn tròn mắt.

Một cơn rùng mình chạy khắp cơ thể cậu ta.

"Kimchi ... món hầm ..."

Mắt cậu ấy run lên khi nhìn món Thịt hầm kim chi trên bàn.

Món thịt hầm sôi sùng sục với kim chi đỏ và những lát thịt lợn quyến rũ.

"Kim chi hầm !!!"

Thình thịch-!

Cậu ấy đã đợi giây phút này bao lâu rồi?

Cậu ấy đã mơ về nó hầu như mỗi ngày khi đang ngủ.

Kang Woo lao vào bàn ăn như người bị bỏ đói nhiều ngày.

'Tôi rất vui vì tôi đã trở lại.'

Một giọt nước mắt ấm áp chảy dài trên má cậu ấy.