Chương 7: Em yêu, em ghen sao?

Giản Lê giật mình muốn trốn, nhưng là bốn phía xung quanh trống trãi. Chỉ có tấm vải trắng trải trên quan tài, phía dưới dường như bị trỗng?

Không kịp suy nghĩ nhiều, Giản Lê lập chui vào, nín thở ngưng thần.

Lúc này, người đến gặp mình hẳn nên là người có mối quan hệ gần gũi nhất. Lúc vừa nảy vẫn chưa thấy mẹ Tô Ôn Nhu, chẳng lẽ là mẹ tới?

"Lúc này, em kéo anh tới làm gì, một hồi bị ba vợ phát hiện liền xong."

"Anh sợ gì chứ, bây giờ ông ta rất đau lòng muốn chết để chào khách, nơi nào có thời gian để kiểm soát chúng ta, dì cũng đang ở trong bệnh viện." Giọng người phụ nữ tràn đầy khinh thường.

Giản Lê siết chặt tay mình, sợ rằng cô không thể kiểm soát nó, đi ra ngoài để tìm đôi gian phu dâm phụ này trả thù! Lúc này, mà họ vẫn muốn thân mật trước cơ thể của của mình ư?

"Anh nói vạn nhất dì phát hiện đứa trẻ không phải con của cô ta, nên làm gì a, chúng ta có thể hay không bị phát hiện?"

"Làm sao biết, đứa bé củng chỉ có dáng đáng dấp của một đứa trẻ mới sinh. Đến lúc đó họ không tin, liền tạo một xét nghiệm quan hệ cha con giả là tốt."

Khi nghe điều này, đầu Giản Lê muốn nổ tung. Ý họ là gì? Bọn họ tìm một đứa trẻ giả tạo con của mình? Vậy thì con trai cô đã mất thật sao?

Nghĩ tới điều này, nước mắt của Giản Lê liền chảy xuống, cô đã mang thai được 8 tháng đó là một công việc khó khăn, chỉ có người mẹ mới cảm thụ được sự thiêng liêng đó. Lần đầu tiên cảm thấy chuyển động của thai nhi, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh của đứa trẻ từ siêu âm màu, loại cảm giác đó căn bản không có ngôn ngữ nào kể xiết.

Không ngờ đôi tiện nhân này không chỉ giết chết cô mà còn giết chết đứa con sắp chào đời của cô! Bây giờ còn sắp xếp một đứa trẻ giả vờ là con trai của cô, muốn lừa dối ba, mẹ cô để lấy tài sản của Giản gia sao? Nhưng ba luôn thông minh, cô chết một cách kỳ lạ, tại sao không có nghi ngờ điều gì đó?

"Ừ, đều nghe anh. Anh mới vừa rồi cùng mỹ nữ kia nói gì, tại sao lại thân mật với người lạ như vậy?"

"Ai nha, em yêu. Em ghen sao? Nữ nhân kia là người đại diện cho nhà họ Minh, anh không thể không quan tâm đi? Minh thị cùng Giản gia là khách hàng lớn, sau này chờ chờ anh đem ông già họ Giản cùng tài sản thu vào tay, không phải tất cả của em ư, tới, hôn một cái."

"Này, miệng lưỡi trơn tru, không muốn, bên trong quan tài còn có vợ cũ của anh nha" Giản La ngoài miệng nói như vậy, nhưng người chủ động ôm cổ Diệp Phàm Lâm.

Nghe được âm thanh hôn môi của họ, Giản Lê chỉ cảm thấy một trận lăn lộn trong bụng. Thực muốn lao ra cùng hai người bọn họ lấy mạng đổi mạng, nhưng lý trí đã nói cho Giản Lê, cô không thể.

Nếu không, nó sẽ chỉ bứt dây động rừng!

Bất quá nói thế nào ở đây cũng là linh đường. Sau một thời gian thân mật đơn giản, hai người đi ra ngoài, Giản Lê từ từ chui khỏi quan tài, nhìn vào cơ thể của mình nói: "Có thể đi thoải mái, tôi sẽ giúp chính mình trả thù."

Sau khi nói xong lời này, Giản Lê xoay người lại sải bước đi.

Bây giờ không phải là lúc để cô buồn. Cô nhất định phải nói với cha mình sự thật, không để cho Diệp Phàm Lầm cùng Giản La lừa.

Chẳng qua là thân phận hiện giờ của cô, quả thực khó xử. Giản La là cháu gái của ba, Diệp Phàm Lâm là con rể của ông, cô là một người ngoài, làm sao có thể tin cô.

Cô ấy rõ ràng đã bị Diệp Phàm Lâm đẩy xuống lầu. Vẫn còn những dấu vết quá rõ ràng trên cơ thể, nhân viên nghiệm xác chẳng lẽ không nhìn thấy? Giải thích duy nhất là Diệp Phàm Lâm đã mua chuộc những người từ đồn cảnh sát. Nghĩ về điều này, Giản Lê ngồi lại trên chiếc Lincoln của Minh Huyền Tước.

Khi Minh Huyền Tước trở về biệt thự, anh thấy cái bàn đầy thức ăn cùng mặt mỉm cười của An Khả Nhi.