Chương 1: Heo nái cũng sẽ có con

Giản Lê cầm bản báo cáo xét nghiệm vội vã về nhà, muốn nói với chồng bác sĩ bảo cô có khả năng sinh non, cô có thể phải chuẩn bị nhập viện bất cứ lúc nào. Ai biết khi Giản Lê mở cửa, liền nghe thấy trong phòng truyền tới mập mờ âm thanh.

Giản Lê không xa lạ gì với giọng nói này. Cô bước nhẹ về phía phòng ngủ, liền từ vết nứt của khe cửa nhìn thấy trong chăn hai gợn sóng phập phồng.

"Ai nha, anh nhẹ một chút, làm đau người ta."

"Cục cưng, nhẹ một chút, em có cảm thấy không?"

Hai người cười đùa nói, không chút nào phát hiện, cửa đã bị người ta kéo ra.

"Diệp Phàm Lâm, anh thực sự xứng đáng với tôi!"

Giản Lê run rẩy vì tức giận, bởi vì cùng dây dưa với chồng mình không ai khác lại là cô em họ được gia đình cô nuôi dưỡng Đơn Giản.

"Tiểu Lê, tại sao chị lại quay lại, chị không phải đi kiểm tra sao?"

Diệp Phàm Lâm sắc mặt hơi thay đổi. Thông thường, người phụ nữ này đã đi kiểm tra sản khoa, không nữa ngày cô ấy không thể quay lại. Làm sao hôm nay cô ấy lại quay lại sớm như vậy? Nữ nhân bên cạnh anh ta bị sợ trực tiếp trốn vào chăn.

"Tôi nếu hôm nay không quay lại, làm sao có thể xem một được chương trình diễn xuất tuyệt vời như vậy?" Giản Lê vừa nói, vừa giận dữ đi tới mép giường, một cái vén chăn lên.

Nhìn vào Đơn Giản, Giãn Lê chỉ cảm thấy trong bụng một trận lăn lộn.

"Thỏ không ăn cỏ gần hang, các người làm sao ác tâm như vậy? , tôi bình thường cho anh tiền, không đủ cho anh tìm đàn bà khác sao?"

Giản Lê đường mắt đỏ, cô chưa từng nghĩ, vì người đàn ông trước mắt này cô không tiếc cùng gia đình xích mích rời nhà, kết quả hắn lại cấu kết với em họ của mình, còn ngay tại phòng tân hôn của bọn họ làm bậy?

"Biểu tỉ, chị đừng nói như vậy, tôi thực tâm thích anh rể." Đơn Giản ủy khuất chớp chớp đôi mắt to, điềm đạm đáng thương nhìn Giãn Lê.

"Cô thích thì cứ lấy đi, tôi không cần. Diệp Phàm Lâm chúng ta ly dị!"

Giãn Lê nói xong, xoay người liền đi về phía cửa.

"Không, tiểu Lê cô chớ xúc động, có lời chúng ta thật tốt nói."

Diệp Phàm Lâm nghe thấy lời này, thậm chí không có thời gian để mặc quần áo, anh ta nhảy thẳng xuống giường đi kéo tay người phụ nữ.

Gia đình họ Giản này là một gia đình lớn ở Thành phố. Củng vì xuất thân của hắn không tốt, cho nên Giản cha mới không đồng ý. Hắn vẫn đang chờ đợi đứa trẻ làm sao sẽ để nàng rời đi.

"Buông ra, bây giờ biết sợ? Đã quá muộn, tôi sẽ nói với bố tôi để tác thành cho cả hai người!"

Nghe lời này, mắt của người đàn ông tối lại.

"Thực sự muốn ly hôn?"

"Nếu không anh giữ em lại ăn tết?"

Giãn Lê trên mặt hiện ra tia cười nhạt.

Người đàn ông này biết cô bề ngoài nhu nhược, tính tình mạnh mẽ quyết định chuyện gì, tuyệt sẽ không đổi ý, nếu không ban đầu cô sẽ không cùng hắn bỏ nhà ra đi, củng phải cùng ở một chỗ. Hôm nay đơn giản tới, tôi thực sự muốn nói với anh cha Giản bên kia đã mềm lòng, ngay cả phòng sơ sinh củng đã chuẩn bị xong.

"Giãn Lê, anh yêu em, em không chịu cho anh thêm một cái cơ hội?"

"Tôi sẽ cung cấp cho annh một cơ hội với cô ta ra khỏi nhà họ Giản, anh có muốn không?"

Giãn Lê không nghỉ tới, mình như vậy lại yêu sâu đậm một người đàn ông, lại là một kẻ đê tiện. Cô vì hắn, cùng cha quyết liệt rời khỏi biệt thự sang trọng ra ngoài. Kết quả nhưng cô lấy được anh ta thừa dịp cô đang mang thai cùng với em họ của mình lăn giường?

"Vậy thì cô đừng trách tôi, không niệm tình vợ chồng."

Nói xong lời này, Diệp Phàm Lâm túm lấy đầu người phụ nữ đập mạnh vào tường.

Đau, kịch liệt đau, không chỉ đầu, tựa hồ bụng củng đau.

"Đứa trẻ, con tôi sắp chào đời.."

Diệp Phàm Lâm phớt lờ, hướng Đơn Giản nháy mắt.

Đơn Giản lập tức tiến lên, hai người một trước một sau đem cô kéo tới bên cửa sổ.

"Các người muốn làm gì? Đừng, đừng giết tôi, bụng tôi, còn có con của anh a." Giãn Lê đầu bị anh ta gắt gao lôi hướng ra ngoài, trong mắt mang cầu khẩn.

"Heo nái cũng sinh con, cô cho là ta hiếm?" Diệp Phàm Lâm nhếch mép cười, một bên đem người phụ nữ đẩy ra ngoài cửa sổ.