Phịch.
Leng keng, leng keng.
Lạch cạch, lạch cạch.
- Ai da, đau chết ta.
Một loạt tiếng động kì lạ phát ra từ vòng tròn phép thuật ấy. Kèm theo đó là giọng nam trầm thấp tràn đầy sức sống của tuổi trẻ cất lên.
Vòng phép ấy sáng lên rồi vụt tắt để lộ ra bên ngoài một cậu con trai ngồi bệt trên đất đang xúyt xoa bờ mông yêu dấu của mình cùng chiếc xe đạp màu bạc kia.
Một hồi kêu rên ngớ ngẩn rồi cũng kết thúc.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh và đập vào mắt mình là một khung cảnh quen thuộc không thể nào quên được.
Xuất hiện trong một cung điện nguy nga, tráng lệ theo phong cách thời phong kiến trong lịch sử cậu từng học. Cung điện sáng rực lên qua từng ngọn đuốc rực lửa hồng cùng những phép thuật ánh sáng từ những tên pháp sư xung quanh.
Trên từng cánh cửa, từng ô cửa sổ đều khảm lên đó những món đồ trang trí bằng vàng, bằng bạc. Dưới ánh sáng từ những ngọn đuốc kia làm chúng phát ra ánh hào quang thật sáng lạn.
Phía trên cao, ngay trước mặt cậu là một ngai vàng. Ngai vàng nhưng trông không khác gì một chiếc giường cả. Vừa rộng vừa dài vừa đủ cho 3-4 người cùng nằm luôn ấy chứ.
Và ngự trị trên đó là tên quốc vương- Diễm Vương Long, vua của đế quốc Việt Cách.
Vị vua là người đứng đầu một nước thì phải mang trong mình khí thế của một bậc đế vương.
Nhưng tên này lại không có. Thân hình của một con heo mập vài tạ nằm chễm trệ trên ngai vàng. Thân khoá áo bào hình rồng uốn lượn phối hợp với thân hình heo mập kia thì quá cay mắt người nhìn.
Xung quanh tên đức vua này là những cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc. Mỗi người tay bưng lấy một đĩa hoa quả. Từng người thay nhau đút một miếng cho hắn. Đúng là sung sướng.
Đôi bàn tay hắn cũng không hề nhàn rỗi. Mỗi khi một cô vợ tiến tới là bàn tay hắn lả lướt qua bờ mông cong cong, tròn trịa mà hơi vểnh chút kết hợp nụ cười hèn mọn. Vuốt xong còn đưa lên ngửi và nhe ra hàm răng ố vàng cả năm đánh một lần.
Đức vua là thế nên đương nhiên quan lại, quý tộc cũng không kém. Đa phần là đàn ông, trong vòng tay mỗi kẻ là một cô gái trẻ đẹp không ngừng bày ra những động tác câu dẫn nam nhân. Số còn lại là nữ thì cưỡi nam nhân mà uống rượu.
MỘT TRÀNG CẢNH QUÁ GHÊ TỞM !
Nhìn lại cảnh tượng này, khoé môi Thiên Vũ kéo lên một nụ cười lạnh lùng.
- Bọn khốn các người. Ta đã trở về.
Đôi mắt hằn lên từng tia máu, sát khí toả ra ngập trời nhưng cậu vẫn lấy lại được lí trí. Dù sao thì vừa mới trọng sinh về đâu thể chỉ vì sinh sát khí mà chết dẫn tới thù chưa trả đã phải tạm biệt cuộc sống.
À, bên cạnh cậu còn có mười tên pháp sư từ cấp 60 trở lên nằm lăn lóc mỗi tên một hướng. Điểm chung là đều ho khan kịch liệt, cơ thể giống như bị hút khô mà quắt lại. Từng ngụm máu thi nhau trào ra qua khuôn miệng.
Bên cạnh có người sắp chết mà bọn người này vẫn thản nhiên như không. Có thể thấy được sinh mạng trong mắt lũ người này không khác gì cỏ dại.
- Đây là đâu? Mấ... Mấy... ngư....ời... la... là... ai?!
Thiên Vũ cất tiếng phá tan sự ồn ào nơi đây bằng giọng run run đầy sợ hãi. Đương nhiên đây chỉ là giả, linh hồn của một lão già gần 60 tuổi sao lại sợ hãi khi bị triệu hồi đến thế giới khác.
Toàn trường nhất thời yên tĩnh. Bọn người quay mặt nhìn nhau rồi cả đám chú mục vào tên vua heo trên cao kia.
- Hèm,hèm. Chào mừng ngươi hỡi anh hùng được triệu hồi.
Lão heo cất tiếng, nghe thôi mà cũng sinh ý nghĩa lên dán miệng hắn lại.
- Tôi? Anh hùng? Cái quỷ gì vậy?
- Người đâu, giảng cho hắn hiểu.
Một tên nam nhân nhưng lại bước đi một cách yểu điệu, thục nữ tràn đầy e thẹn. Thật sự quá tởm.
Nhìn lại tên này dù cho linh hồn của lão già cũng không đủ kiên định nhìn tiếp mà vô thức lùi vài bước, mặt ngoảnh hướng khác.
Sau một hồi cung cấp thông tin, dù là đã biết. Đây đúng chuẩn là một dị thế giới, tồn tại thứ gọi là Quỷ vương. Như những bộ phim, anime.... thì Thiên Vũ được triệu đến để hỗ trợ đánh bại quỷ vương. Quỷ có vương thì tộc người phải có anh hùng.
Thế giới này đang bị đe doạ vì sức mạnh của quân đoàn quỷ vương đang ngày càng bành trướng. 1/2 lục địa đã bị chúng chiếm đoạt, con người vùng đó trở thành nô lệ không hơn không kém.
Và để cứu vãn tình thế, tộc người bắt buộc phải hi sinh mười vị pháp sư tài năng, cấp bậc cao ít nhất phải từ cấp 60 trở lên mới có khả năng triệu hồi ra anh hùng.
Cái giá phải trả là mười vị pháp sư đổi mạng của mình.
...............
- Ngươi đã hiểu chưa?
- Dạ, thần đã hiểu thưa đức vua.
Nói xong vua heo phất tay áo cho người mang lên một vật.
Nó là một " cuộn giấy giám định " tư chất của anh hùng. Được đặc chế chỉ có anh hùng mới sử dụng được.
Thiên Vũ cầm lấy, mở ra rồi một luồng ánh sáng chui vào não bộ thông qua trán cậu.
- Hừm, các ngươi chuẩn bị thất vọng đi a. Khặc, khặc.
Bảng thông tin:
Tên: Hoàng Thiên Vũ.
Tuổi: 18.
Chức nghiệp: Anh hùng.
Hệ sức mạnh: Hồi phục.
Cấp độ: 1/100.
Kinh nghiệm: 0/1000.
Sát thương vật lý: 0.
Sát thương phép: 1.
Nội năng: 1000/1000.
Kỹ năng:
Chủ động: Hồi phục toàn phần cấp 1/100 ( tiêu hao 1000 nội năng, tác dụng là hồi phục hoàn toàn vết thương và tất cả hiệu ứng khống chế cho đồng đội)
Bị động: Kháng hiệu ứng cấp 100/100 ( tiêu hao 100 nội năng, loại bỏ hoàn toàn các trạng thái bất lợi trong tất cả hoàn cảnh), Vô hạn học tập cấp 1/100 ( tiêu hao 10 nội năng, có khả năng học tập tất cả những tri thức thuộc thế giới này " kĩ năng sao chép được từ Quỷ vương").
Lão heo cầm lấy cuộn giấy ấy lập tức gương mặt trở nên âm trầm, đen kịt đi. Bọn người phía dưới im như hến, không dám thở mạnh hay gây ra bất kỳ tiếng động nhỏ nào. Tiếng kim rơi có khi có thể nghe tới được.
- Ha ha, tức giận rồi? Phản ứng không khác gì kiếp trước a. Chỉ vì ta không phải anh hùng thiên về sức mạnh mà lũ khốn các ngươi dám làm vậy.
Đây là suy nghĩ của cậu lúc này, nó chứa đầy hận thù từ sâu thẳm tâm hồn cậu.
Tràng diện diễn ra thêm một chút rồi tên heo vua phất tay.
- Thôi, muộn rồi. Bãi triều.
- Cung tiễn hoàng thượng.
.........
Mọi người đi hết thì mới có một cô nữ hầu chạy đến đưa cậu về nơi nghỉ ngơi.
Đây chính là khoảng lặng trước khi cơn bão ập đến.