Chương 92: Hiện tại, ngươi còn gì để nói?

Yến Triệu Ca nhìn bộ dạng như muốn cắn người khác của Diệp Cảnh.

Sau khi hắn nghe câu hỏi của mình, vốn hai mắt dần mất đi lý trí, hiện ra tầm tình phức tạp.

Phẫn nộ, hối hận, không cam lòng, lưu luyến, căm hận, chán ghét, còn nhiều loại nữa.

Nhưng những tâm tình này, rất nhanh bị lửa giận cắn nuốt.

Diệp Cảnh cắn chặt răng, nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, không trả lời, chỉ liên tục lặp lại:

- Tại ngươi. . . tại ngươi. . . hết thảy tại ngươi!

Nghiêm Húc đứng một bên thấy thế, vẻ mặt không đổi, nhưng sâu trong ánh mắt, lại rất thất vọng:

"Bùn nhão không chống được tường."

Khi hắn tìm thấy Diệp Cảnh, cũng không có bại lộ thân phận của mình, chỉ nói cho Diệp Cảnh, hắn có thể trợ giúp báo thù.

Nhưng cần Diệp Cảnh phối hợp với hắn.

Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh, liền thông qua Diệp Cảnh để dẫn tới, Hàn Thịnh ra tay, đối Nghiêm Húc mà nói là niềm vui ngoài ý muốn.

Yến Triệu Ca chết trong tay của Hàn Thịnh, Hàn Thịnh lại bị cường giả của Quảng Thừa Sơn đánh chết, theo Nghiêm Húc thấy là kết quả hoàn mỹ nhất.

Nếu như cần chính mình động thủ giết Yến Triệu Ca, Diệp Cảnh sẽ có tác dụng rất lớn.

Nhưng hiện tại xem ra, Diệp Cảnh không có một chút tác dụng nào, rõ ràng là đã dạy hắn, khiến hắn đem cái chết của Lâm Ngọc Thược đổ lên đầu Yến Triệu Ca. . .

Thế nhưng Diệp Cảnh lại bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, không tiếp thu cách đó.

Hắn thấy, không cần phải vu oan giá hoạ sao?

Hết thảy mọi chuyện hôm nay đều do Yến Triệu Ca tạo thành!

Nghiêm Húc nhìn Diệp Cảnh, trong lòng lắc đầu không thôi.

Người mất đi lý trí dễ bị đầu độc, nhưng người như vậy cũng không dễ bị khống chế, phát sinh tình huống bất ngờ.

Đông Đường Chủ Sự Trưởng lão, hiện tại cảm thấy khổ não vì có một tên đồng bạn heo.

Thạch Thiết nhìn dáng vẻ của Diệp Cảnh, trong lòng cũng thất vọng.

Đã bị công pháp trọng tố thân thể ảnh hưởng, tính tình của Diệp Cảnh trở nên không ổn định, nóng nảy dễ giận, khó giữ được tĩnh táo.

Hắn thực sự không suy nghĩ mọi thứ phát sinh trong Trấn Long Uyên sao?

Không hẳn, hắn chỉ là không muốn tin tưởng mà thôi.

Nói cho cùng, là không phục, cho là mình không nên gặp kiếp nạn như thế, hơn nữa còn ở trước mặt của Yến Triệu Ca.

Bị kiếp nạn như thế, liền nhất định là có người hại hắn, ngoại trừ Yến Triệu Ca ra, còn có thể chọn người khác sao?

Lấy một góc độ mà xem, quả thật là giận chó đánh mèo, tìm địa phương phát tiết.

Đến sau này, lại cảm giác là mình bị hại, tuyệt đối không thể cuối đầu trước người hại mình, nhất định phải lấy lại công đạo, đem tất cả trả lại cho cừu nhân.

Chỉ là trong quá trình không ngừng thôi miên chính mình, Diệp Cảnh càng ngày càng không ổn định.

Càng ngày càng nóng nảy, lệ khí giết chóc trong lòng càng ngày càng nhiều.

Hắn tự cho mình là người bị hại, tiến thêm một bước "giận chó đánh mèo" hại người khác, đồng thời càng ngày càng không kiêng kị gì cả.

Thạch Thiết cũng có chút hối hận, bây giờ có chút hoài nghi, người mà mình nhìn trúng, cố tình khảo sát rồi thu làm đệ tử, thật sự là tên Diệp Cảnh trước mắt này sao?

Nghe được vấn đề của Yến Triệu Ca, phản ứng của Diệp Cảnh, đều rơi vào trong mắt hắn, tự nhiên có thể nhìn ra Diệp Cảnh nói "tại ngươi" đều xuất phát từ oán hận, mà không phải chỉ Yến Triệu Ca là sát nhân (giết người).

Diệp Cảnh nhìn chòng chọc vào Yến Triệu Ca, thét lên:

- Nếu ngươi không đầu độc, Ngọc Thược tại sao không đi theo ta!

Yến Triệu Ca đi tới trước người hắn, nhìn xuống:

- Không đi theo ngươi, cho nên người quyết không cho nàng ấy đi theo ta sao?

Diệp Cảnh hừ một tiếng, hai mắt đỏ như máu, lý trí thanh tĩnh lần nữa tiêu tan:

- Người đứng bên ngươi, đều là địch nhân của ta!

Yến Triệu Ca nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh, lại làm kẻ khác rát lạnh tận xương:

- Tốt, ngươi chuẩn bị đền mạng cho Lâm sư muội đi.

Diệp Cảnh gầm lên:

- Người không được nói, nếu như năm đó không phải vì ngươi, tất cả mọi thứ sẽ không phát sinh!

Yến Triệu Ca không thèm để ý hắn nữa, mà nhìn về phía Nghiêm Húc:

- Diệp Cảnh, chắc không biết Đâu Suất Chưởng đi.

- Tuy rằng pháp môn hiện tại hắn tu luyện rất quỷ dị, có lực lượng hệ lửa, nhưng không giống Đâu Suất Chưởng.

- Nghiêm trưởng lão, người phát hiện thi thể của Lâm sư muội trước nhất, ta muốn thỉnh giáo, vết thương do Đâu Suất Chưởng trên người của Lâm sư muội do ai tạo thành?

Tầm nhìn của Thạch Thiết cũng hướng về Nghiêm Húc.

Dưới ánh mắt soi mói của Yến Triệu Ca cùng Thạch Thiết, Nghiêm Húc trầm mặc một lát rồi giương mắt lên, bình thản nói:

- Là do lão phu tạo thành.

Hắn nói chậm rãi:

- Yến trưởng lão cùng Phương trưởng lão cạnh tranh ngày càng kịch liệt, lão phu trong lúc nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, muốn thông qua Yến Triệu Ca đả kích Yến trưởng lão.

- Yến Triệu Ca có tội danh chân thực, Yến trưởng lão không mất mặt, thì cũng có danh tiếng không dạy con.

- Người như vậy làm sao có thể nhận chức Chưởng môn?

Nghiêm Húc bình tĩnh nói tiếp:

- Hơn nữa, lão Chưởng môn, Thạch trưởng lão, còn những cường giả cao tầng khác trong tông môn, cách nhìn đối với cha con Yến trưởng lão, cũng sẽ giảm xuống.

- Phương trưởng lão đăng vị, liền thuận lợi hơn nhiều.

- Ngày sau với công trạng này, lão phu không ít chỗ tốt.

- Đây là tham niệm quấy phá, là thứ nhất.

- Trừ điều này ra, Yến Triệu Ca là tiểu bối, ba lần bốn lượt chống đối lão phu, làm trong lòng lão phu có oán khí, không thoải mái, muốn giáo huấn hắn một chút.

- Đây là sân (giận) niệm quấy phá, là thứ hai.

Giọng nói của Nghiêm Húc bình tĩnh không gợn sóng:

- Lão phu là Chủ Sự Trưởng lão, lại phạm nhiều lỗi nặng như thế, nguyện từ chức đi Chưởng Hình Điện lãnh phạt.

- Cho dù tông môn xử phạt như thế nào, lão phu cũng không dị nghị.

- Hôm nay bản môn cùng Đại Nhật Thánh Tông trở mặt, ta không dám mặt dày tiếp tục ở lại Đông Đường, khẩn cầu đi tiền tuyến giữa Thiên Nam châu cùng Hỏa Vực của Đại Nhật Thánh Tông chém giết.

- Nếu mạng già này ném ở đó, cũng coi như trả lại tội lỗi lần này, hy vọng Thạch trưởng lão cho phép.

Thạch Thiết nhàn nhạt nhìn hắn, không có ý kiến, cũng không nói gì.

Yến Triệu Ca nhìn Nghiêm Húc, mở miệng hỏi:

- Nghiêm trưởng lão, chỉ vậy thôi sao?

Nghiêm Húc nhàn nhạt nói:

- Lão phu thừa nhận lỗi lầm trước mặt một tiểu bối như ngươi, mặt già đã mất sạch sẽ, còn gì để giấu diếm sao?

Yến Triệu Ca cười nhạo, ánh mắt lạnh lẽo:

- Nghiêm trưởng lão kể chuyện thật hay, đáng giá ta học tập.

- Nhưng ta muốn thỉnh giáo ngươi, hành tung của ta và Hứa trưởng lão, tại sao rơi vào Đại Nhật Thánh Tông.

Nghiêm Húc không đổi sắc nói:

- Lão phu cũng tò mò điểm này.

Hắn nhìn Yến Triệu Ca:

- Ngươi muốn ám chỉ lão phu cố ý tiết lộ tình báo cho Đại Nhật Thánh Tông, ý đồ mượn đao giết người, đưa ngươi vào chỗ chết?

- Lão phu thừa nhận, trong chuyện của ngươi, khí lượng của ta hẹp hòi, nhưng còn không đến mức phải lấy tính mệnh của ngươi, lão phu không có lý do gì làm như thế.

- Về phần lão phu xuất hiện ở nơi này, vừa mới nói qua, là muốn tới trợ giúp.

Nghiêm Húc nhìn Yến Triệu Ca:

- Ngươi nói lão phu muốn lấy mạng ngươi, chứng cứ đâu.

Yến Triệu Ca mỉm cười:

- Chứng cứ vô cùng xác thực, không thể chối cãi.

Thạch Thiết nhìn Nghiêm Húc, chậm rãi lắc đầu:

- Nghiêm trưởng lão, thấy ta xuất hiện ở nơi này, ngươi còn cảm thấy may mắn sao?

Nghiêm Húc không đổi sắc, nhưng trong lòng đã trầm xuống.

Thạch Thiết cũng không thèm nhắc lại, chỉ mang mọi người xuyên qua tầng mây, bay qua một khu vực, rất nhanh hạ xuống một trang viên.

Nhìn thấy trang viên này, sắc mặt của Nghiêm Húc có hơi buồn bã.

Ngoài trang viên đứng một người, là một lão giả có tinh thần quắc thước.

Chính là nửa năm trước đã đến Đông Đường vì chuyện của Yến Triệu Ca, Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão.

Chấp Pháp Trưởng lão thi lễ với Thạch Thiết:

- Thủ tọa, lúc chúng ta đến, đối phương đang muốn diệt khẩu, có hai người không cứu sống nỗi.

- Nhưng mà đã không chế được vài người, sau khi thẩm vấn, đủ để định Nghiêm Húc thông đồng với Đại Nhật Thánh Tông, tiết lộ hành tung của đệ tử bản môn.

Thạch Thiết rơi xuống đất, quay đầu nhìn về phía Nghiêm Húc:

- Hiện tại, ngươi còn gì để nói?