Chương 84: Cuộc đời như vở kịch, chỉ dựa vào biểu diễn!

Nhìn A Hổ giống như bị cắn trúng lưỡi, Yến Triệu Ca lắc đầu cười:

- Ngươi khẩn trương như vậy làm gì?

- Đem những tin tức đã có, cùng suy đoán của ta báo lên là được, cuối cùng bọn họ có quyết định ra kế hoạch gì, chúng ta chờ thông báo là được.

- Nếu như muốn mở ra một vở tuồng lớn, vậy thì chúng ta tiếp tục ca hát thêm nữa.

- Nếu như muốn bảo thủ, vậy thì chúng ta ẩn trốn là được, dù sao đây cũng không phải là Hỏa Vực, người của Đại Nhật Thánh Tông cố tình lật ba thước đất cũng không tìm ra chúng ta dễ dàng như vậy.

Nghe xong Yến Triệu Ca nói, A Hổ cảm giác giống như bị "đau răng", há miệng nói:

- Công tử, lần này chơi có chút lớn, tình huống này không phải tầng cấp chúng ta có thể nhúng tay vào.

- Sơ sẩy một cái, cho dù Quảng Thừa Sơn thắng lợi, ngươi cũng có thể phải bồi mạng vào.

Yến Triệu Ca nghe vậy cười nói:

- Có đáng trả giá hay không, còn phải xem thu hoạch lớn bao nhiêu.

Vẻ tươi cười của hắn thu lại, Yến Triệu Ca chậm rãi nói:

- Mặc kệ thời gian quay lại đi nữa, ta cũng không nương tay mà làm thịt Tiêu Thăng.

- Nhưng lấy thực lực của tông môn mà nói, bản môn quả thật thua Đại Nhật Thánh Tông một chút, nếu không nghĩ ra biện pháp bù đắp chênh lệch, chỉ có thể từng bước từng bước rớt lại phía sau mà thôi.

- Dù sao Đại Nhật Thánh Tông cũng phát triển, sẽ không đứng tại chỗ chờ chúng ta, ngược lại, bọn họ cũng mượn ưu thế này cố gắng làm suy yếu chúng ta.

Yến Triệu Ca nhìn về phía A Hổ nói:

- Ngược lại là ngươi, không nên theo ta mạo hiểm, tránh cho bị vạ lây.

A Hổ thô lỗ cười:

- Ta đây nhất định phải đi theo công tử ngài.

- Hơn nữa, bên cạnh ngài không có người nào, vậy thì cũng quá khác thường.

- Nhanh chóng rời khỏi Linh Phong Cốc, còn có thể nói là quan tâm thế cục của Đông Đường, đối phương có lẽ không nghi ngờ. Nhưng ngài hành động một mình, đối phương chắc chắn biết kế hoạch của họ đã bại lộ.

Yến Triệu Ca vỗ vai của hắn nói:

- Truyền tin tức này đi đi, sau đó sẽ tính toán.

A Hổ gật đầu:

- Vâng, công tử.

Đám người của Quảng Thừa Sơn một đường bí mật tránh né tầm mắt của Võ giả Đại Nhật Thánh Tông.

Tông môn có sản nghiệp gì ở Đông Đường, Đại Nhật Thánh Tông đều biết gần hết, mọi nơi đều bị giám sát nghiêm mật, nhất là trên đường trở lại Cảnh Dương Thành.

Nhưng mà, dù sao Quảng Thừa Sơn cũng đã kinh doanh nhiều năm ở nơi này, lại có Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành duy trì, có một vài cứ điểm sản nghiệp bí mật, Đại Nhật Thánh Tông cũng không cách nào biết được.

Đúng như suy nghĩ của Yến Triệu Ca, muốn lẩn trốn trong Thiên Vực, cho dù là Đại Nhật Thánh Tông cũng rất khó tìm ra trong thời gian ngắn.

Trừ khi Đông Đường hoàn toàn rơi vào trong tay bọn chúng, để cho bọn chúng có thể lật hết đất ở đây lên.

Vài ngày sau, Hứa Xuyên tìm đến Yến Triệu Ca nói:

- Yến thiếu, đoàn người của Triệu Quốc chủ đã đi tới đất phong của Cẩn Vương Triệu Thế Liệt!

Yến Triệu Ca cười nói:

- Đi tốt.

- Chúng ta ẩn núp mà không về Cảnh Dương Thành còn có thể giải thích, nhưng Triệu thế bá là vua của một nước đều không trở lại, khó tránh khỏi làm người khác nghi ngờ.

- Nhưng nếu đi tới đất phong của phản tặc Triệu Thế Liệt, rõ ràng là kéo dài thời gian mà không để lại dấu vết.

- Triệu Thế Liệt bị thế bá đánh trọng thương, cắt đứt liên hệ của hắn với Cảnh Dương đại trận.

- Không có Cảnh Dương đại trận, hắn lưu lại Cảnh Dương Thành sẽ bị "đóng cửa đánh chó", chỉ có thể lui về đất phong rồi chờ đợi thời cơ đến.

- Đợi thời điểm mà Đông Thăng Quân cùng Tần trưởng lão giao thủ xong.

Yến Triệu Ca vuốt càm của mình nói:

- Đại Nhật Thánh Tông trợ giúp Triệu Thế Liệt, nên có không ít vật tư đi.

- Thế bá "bưng" hang ổ của hắn, vừa lúc lấy được nhiều thứ để tu sửa đại trận hư hỏng.

Hứa Xuyên nghe vậy thì gật đầu nói:

- Triệu Thế Liệt không giành được Cảnh Dương đại trận, tác dụng trong cuộc chiến này có hạn.

- Cường giả đứng đầu của Đại Nhật Thánh Tông dưới tình huống "thân mình còn lo chưa xong", hơn phân nửa sẽ không chiếu cố hắn, Triệu Thế Liệt cũng chỉ có thể co rút lại, yên lặng chờ đợi thời điểm quyết định.

- Nếu Đông Thăng Quân cùng cao thủ của Đại Nhật Thánh Tông thắng, đến lúc đó Cảnh Dương Thành khó có thể giữ vững, Triệu Thế Liệt tất nhiên sẽ đi theo phía sau đám người Đông Thăng Quân ngóc đầu trở lại.

- Nếu bọn người Đông Thăng Quân thua, tên Triệu Thế Liệt chắc chắn sẽ chạy về Hoả Vực, tìm kiếm Đại Nhật Thánh Tông che chở.

Hứa Xuyên nhìn về phía Yến Triệu Ca, có chút chần chờ nói:

- Nhưng mà, theo như dự đoán của Yến thiếu, Đại Nhật Thánh Tông có cao thủ vượt qua dự tính của chúng ta đang ẩn núp, giống như có tính toán khác, bên đất phong của Triệu Thế Liệt. . .

Yến Triệu Ca lắc đầu nói:

- Bọn chúng đã chướng mắt Triệu Thế Liệt rồi.

- Hơn nữa. . .

Yến Triệu Ca híp mắt:

- Hơn nữa ta đánh chết Tiêu Thăng, mục tiêu chủ yếu của đối phương bây giờ là ta.

Dứt lời, quay đầu lại nhìn về Hứa Xuyên nói:

- Vất vả Hứa trưởng lão cùng những đồng môn khác rồi, theo ta mạo hiểm.

Hứa Xuyên mỉm cười nói:

- Yến thiếu nói quá lời, ta tin tưởng Yến thiếu nhất định sẽ chuyển nguy thành an.

Yến Triệu Ca nhìn hắn một cái nói:

- Ngươi nhìn ra cái gì?

Hứa Xuyên truyền âm nói:

- Mặc dù Đại Nhật Thánh Tông có cao thủ xuất hiện, nhưng Yến thiếu cũng có chỗ dựa đi?

- Yến thiếu giết Tiêu Thăng, hẳn là ngoài ý muốn, nhưng mục tiêu trước kia, cũng không phải là Đại Nhật Thánh Tông, ta đoán là. . .

Hứa Xuyên dùng tay viết một từ "nghiêm" trên không trung.

Yến Triệu Ca chậm rãi lắc đầu nói:

- Chuyện cơ mật, ngay cả ta cũng không xác định được tình huống cụ thể hiện tại như thế nào.

- Thế nhưng, người đừng vội lạc quan, đi cùng ta, các ngươi sẽ gặp tình huống so với kết quả xấu nhất mà ngươi đoán còn tệ hơn.

Hứa Xuyên nghe vậy, cũng có chút kinh hãi.

Nhưng mà hắn cũng không có nhiều chuyện hỏi tiếp, mà nghiêm túc đáp lại:

- Ta là một trong những Chấp Sự Trưởng lão tại Đông Đường, có kẻ thù bên ngoài đạp chân vào Đông Đường, ta không thể đổ trách nhiệm cho người khác, cho dù chết cũng là kiếp số mà thôi.

Yến Triệu Ca khoát tay, nói:

- Nói là nói như vậy, nhưng có lúc, buông tha mới là hành động sáng suốt, tội không chiến, không đáng trách.

- Về phần ta, ta sinh ra ở Quảng Thừa Sơn, cha ta là Thủ Toạ trưởng lão của tông môn, ta nhận vinh quang của tông môn, nhận tài nguyên của tông môn, nhận tông môn che chở.

- Vì vậy, lúc tông môn cần ta, ta sẽ không lui bước.

- Chết đi vì chuyện không có giá trị ta sẽ không làm, nhưng gánh chịu mạo hiểm, ta cũng không ngại.

Yến Triệu Ca nhìn về phía Hứa Xuyên nói:

- Nhưng các ngươi thì không cần... đi theo ta đâu.

Hứa Xuyên trịnh trọng đáp:

- Yến thiếu yên tâm, ta là người biết quy củ, chuyện không nên hỏi ta sẽ không nhiều chuyện.

- Với những người khác, mặc kệ có nguyện ý hay không, ta cũng không ép buộc, đồng thời cũng sẽ an bài tốt đảm bảo không khiến người khác nghi ngờ.

- Chỉ cần không phải trở thành gánh nặng, bản thân ta, nguyện (muốn) cùng Yến thiếu mạo hiểm lần này.

Yến Triệu Ca cười nói:

- Gánh năng thì chắc chắn không phải, Hứa trưởng lão là Tiên Thiên Tông Sư, tu vi còn cao hơn ta đây.

- Nhưng mà, chuyện lần này, điểm quan trọng không phải là tu vi cao hay thấp.

Ánh mắt của Yến Triệu Ca nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:

- Điểm quan trọng lần này, là ở chỗ tin tức tình báo mà chúng ta nắm được, nằm ở mục tiêu thật sự đang ẩn núp.

- Cuộc đời như vở kịch, chỉ dựa vào diễn xuất a!

Hai câu nói phía sau vừa nhỏ vừa mơ hồ, Hứa Xuyên không có nghe rõ ràng, không khỏi mờ mịt nhìn Yến Triệu Ca.