Chương 39: Diện tích của bóng ma trong lòng người nào đó

Ơn cứu giúp, cộng thêm một hồi cùng chung hoạn nạn.

Vì vậy có thể cùng muội tử thành lập tình bạn nồng nàn thắm thiết đi?

Vợ chồng cặp đôi đem về nhà, thu luôn người cùng tiền, bước trên con đường thành công, sau đó quay đầu lại đi tìm ta gây phiền phức?

"Nghĩ thật tốt a, nhưng bây giờ đàng hoàng cho ta, ở trong mạch nước ngầm uống nước đi thôi."

Yến Triệu Ca cười nhạo một tiếng, trực tiếp gián đoạn động tác thu Băng Long Cốt Hồn, trái lại vỗ một chưởng trên thiết bài.

Thiết bài chấn động kịch liệt, sau đó hài cốt Hàn Băng Ly Long cũng liên luỵ mà chấn động kịch liệt.

Băng Long Cốt Hồn liền phát ra một tiếng thét dài kinh thiên, tiếng rống đinh tai nhức óc.

Sau khi tay của Yến Triệu Ca rời khỏi long cốt thì, câu thông giữa hắn và Băng Long Cốt Hồn liền lập tức gián đoạn.

Diệp Cảnh cùng Mạnh Uyển bên đối diện cũng khó có thể cảm giác được tình huống bên Yến Triệu Ca.

Trong lúc bọn họ đang ngạc nhiên, Băng Long Cốt Hồn đột nhiên bạo phát mạnh mẽ, hài cốt to lớn của Hàn Băng Ly Long điên cuồng giãy dụa.

Trong hàn đàm lại xuất hiện dòng chảy khổng lồ, dòng nước cuồng bạo cùng vách bị đổ sập đồng thời rơi lả tả xung quanh.

Hài cốt của Hàn Băng Ly Long bỗng nhiên giương đầu, đụng vào thân thể của Mạnh Uyển, Mạnh Uyển miễn cưỡng ngăn lại, toàn thân bị chấn mạnh, khó có thể giữ được bạch lăng.

Diệp Cảnh đau đớn kêu lên một tiếng, mất đi Mạnh Uyển lôi kéo, cả người xoáy nước cuốn vào trong sông ngầm, trong nháy mắt chẳng bị cuốn đi nơi nào.

Trong nước không gặp mặt trời, tối sầm.

Diệp Cảnh xoay tròn theo dòng nước, thân thể liên tục va chạm vào vách đá trong dòng sông ngầm, chỉ cảm thấy mắt nổ đom đóm, trời đất tối tăm.

- Yến...Triệu...

Diệp Cảnh nóng nảy muốn rống giận lần nữa, nhưng không có phát ra bất kỳ âm thanh gì, chỉ có nước sông lạnh lẽo chảy vào trong miệng hắn, đem nửa câu nói sau của hắn chặn trở lại.

Thân thể của hắn lại đầu thương tích, huyết nhục cũng tung toé, mà chỉ có từng đạo lưu hoả.

Đáng tiếc, hỏa diễm vừa mới xuất hiện, liền bị chìm vào trong dòng sông lạnh lẽo đang cuộn trào mãnh liệt.

Mạnh Uyển phục hồi lại tinh thần, nhưng cũng bất lực.

Trong sự cuồng bạo của thuỷ đàm, tự bảo vệ mình đều khó khăn, nàng cũng chỉ có thể nổ lực định trụ thân hình của mình, đợi sau khi dòng chảy ổn định, mới dám di động.

Ở một bên khác, trong thung lũng sông băng, Yến Triệu Ca khoan thai tự đắc (vênh váo), đưa hai bàn tay lên cốt long vĩ lần nữa, lại thu thập một bộ phận Băng Long Cốt Hồn còn sót lại trong long cốt.

"Vốn là phong cảnh gặp gỡ kiều diễm, kết quả lại thành tình huống như thế này, không biết diện tích bóng ma trong lòng người nào đó lớn bao nhiêu a?"

Yến Triệu Ca mỉm cười:

"Ngươi cho rằng chỉ như thế này sao? Tiểu tử, chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi."

- Đi tìm một chút, dọc theo cảm giác động đất, từ đây hướng bắc, hẳn là có thể tìm được một tòa động quật, dưới đáy của động quật có một hàn đàm.

Yến Triệu Ca dặn dò cấp dưới nói:

- Thái Âm Chi Nữ Mạnh Uyển của Đại Nhật Thánh Tông, hẳn là ở lân cận vùng đó.

- Tuy rằng Diệp Cảnh bị cuốn vào sông ngầm, nhưng cũng tại vùng đó, lấy nơi đó làm trung tâm, mở rộng tìm kiếm ra xung quanh.

A Hổ gật đầu nói:

- Vâng, công tử.

Yến Triệu Ca tiếp tục ở lại đáy hồ, theo Băng Long Cốt Hồn bị thu nạp, hài cốt Hàn Băng Ly Long xao động, cũng dần dần trở nên yên tĩnh.

Đợi đem tất cả Băng Long Cốt Hồn đều thu nạp, hai tay của Yến Triệu Ca cuối cùng cũng rời khỏi long cốt vĩ, sau rút thiết bài ra khỏi khớp xương.

"A, lại nói tiếp, đồ chơi này là của Diệp Cảnh."

Yến Triệu Ca không thèm để ý mà cười:

"Trước tiên thu chút lợi tức đi."

Tinh ngọc màu băng lam hắn cầm trong tay, lúc này đột nhiên biến thành màu thuần trắng, mơ hồ có long ảnh đang nhấp nhô bên trong.

Từng tiếng long ngâm từ trong đó truyền ra, tinh ngọc phảng phất như có sinh mệnh , tự động nhảy lên.

Lấy sức tay của Yến Triệu Ca, đều có cảm giác cầm không vững.

Yến Triệu Ca từ trong băng hồ đi ra, tuy rằng A Hổ phụng mệnh đi tìm hàn đàm, nhưng cũng có vài tên Tông Sư áo đen ở tại chỗ chờ hắn.

- Lưu lại hai người tại thung lũng sông băng trong coi, sau đó phái người đi thông tri người của tông môn, để cho bọn họ tới thu lấy hài cốt của Hàn Băng Ly Long.

Nghe xong Yến Triệu Ca phân phó, một gã Tông Sư áo đen đáp lại:

- Vâng, công tử.

Tuy rằng không có Băng Long Cốt Hồn giá trị nhất, nhưng hài cốt của Hàn Băng Ly Long, vẫn giá trị rất cao.

Yến Triệu Ca đi ra thung lũng sông băng rồi hướng bắc, đi tìm kiếm cái hàn đàm kia.

Đi trên đường, Yến Triệu Ca cầm tinh ngọc trong tay, lấy Cương khí rót vào trong đó, chấn động Băng Long Cốt Hồn.

Hình thể của Băng Long Cốt Hồn là một đạo bạch quang, di động liên tục trong tinh ngọc, đã bị Cương khí của Yến Triệu Ca kích thích, liền hướng vào trong cơ thể của hắn vọt tới.

Lực lượng mạnh mẽ trong đó, làm thân thể của Yến Triệu Ca liền có cảm giác tê dại.

Bất quá Yến Triệu Ca cũng không có để ý đến, quát thầm một tiếng, Đan Điền Khí Hải trong cơ thể, liền có thanh khí sinh ra, chính là đích truyền Thái Thanh Khí Công của Quảng Thừa Sơn.

Nhưng không giống với các Võ giả Quảng Thừa Sơn khác, trong đan điền của Yến Triệu Ca ngoài thanh khí ra, lại sinh ra khí mờ mờ ảo ảo như hỗn độn.

Đây mới là Võ đạo căn bản mà Yến Triệu Ca tu luyện, là tuyệt học đứng đầu được Thần Cung cất giấu trước Đại Phá Diệt, Vô Cực Thiên Thư.

Vạn sự vạn vật, hóa về hỗn độn vô cực.

Mà từ hỗn độn vô cực, sinh ra vạn sự vạn vật.

Bị hàn khí của Băng Long Cốt Hồn kích động, đoàn hỗn độn này lập tức hóa thành vô cùng nhiệt khí, sau lại cùng hàn khí tương hợp, hóa về hỗn độn lần nữa.

Mà trong quá trình này, Cương khí chuyển động quanh thân của Yến Triệu Ca, càng hùng hồn càng bá đạo!

Các huyệt khiếu lớn trong thân thể của hắn, bị sương màu băng lam chiếm cứ, hoá thành hình dạng giống như một đầu băng long.

Mỗi một huyệt khiếu, liền có một cái băng long chiếm cứ.

Bầy long thét dài, lân giáp toàn thân đóng mở, hiện ra lực lượng mênh mông.

Sau khi tu luyện xong ba mươi sáu đại chu thiên, Yến Triệu Ca tạm thời thu công, đem băng long tinh ngọc, lấy ra mai thiết bài nhỏ lần nữa.

Chỉ thấy đồ văn trên thiết bài đã không còn thiếu khuyết nữa, có thể nhận ra nội dung hàm nghĩa của văn tự cổ đại trên đó.

"Chúng tinh hội tụ, quần long nhập hải, thái cổ hàn uyên, nghịch lân kinh nguyệt. . ."

"Nơi chôn xương Hàn Băng Ly Long này, quả nhiên có liên quan với Băng Long Vũ Thánh, mà Băng Long Vũ Thánh này, dường như có liên quan đến huyền bí "quần long nhập hải" (đàn long vào biển) gì đó, những chữ này, chính là lời nhắn lại, hay là cảnh cáo?"

Yến Triệu Ca lắc đầu cười: "Thú vị, thú vị..."

Đối với Võ đạo truyền thừa của Băng Long Vũ Thánh lưu lại, Yến Triệu Ca cũng không coi trọng, nhưng Thánh binh của người này chẳng biết tung tích, đối Yến Triệu Ca hiên này mà nói, là đồ vật thực sự có sức hấp dẫn.

Bất quá, đầu mối hiện tại còn thiếu, đã là chuyện xa xôi về trước.

Hiện tại, Yến Triệu Ca chỉ cảm thấy hứng thú, thứ nhất là tung tích của Diệp Cảnh, thứ hai là Mạnh Uyển ở trong hàn đàm lúc trước.

"Thái Âm Chi Nữ..."

Yến Triệu Ca cười khổ một tiếng:

"Thiên Vực lớn như vậy, lại tìm không được một Thái Âm Chi Nữ, vận khí của Quảng Thừa Sơn thật là kém mà."

Thái Âm Chi Nữ quá mức thưa thớt, cũng không phải Thánh địa nào đều có.

Cho nên hai lần Thái Âm Chi Thí trước đây, Quảng Thừa Sơn chỉ có thể giương mắt nhìn, nhìn Thái Âm Chi Nữ của những tông khác tỷ thí, người thắng thì đem Thái Âm Quan Miện bỏ vào túi.

Điều này làm cho Yến Triệu Ca rất buồn.

Thái Âm Quan Miện hiện thế sau Đại Phá Diệt, mặc dù là Yến Triệu Ca cũng không có nhiều lý giải lắm, nhưng trong các điển tịch mà Thần Cung cất giấu trước Đại Phá Diệt, đã có công pháp điển tịch hàng đầu rất thích hợp cho nữ Võ giả Thái Âm Chi Thể tu luyện, tuyệt đối hơn bất kỳ loại nào hiện có trên Bát Cực Đại thế giới.

Nếu như Quảng Thừa Sơn có một đệ tử như vậy, dù cho ngoại trừ Thái Âm Chi Thể ra, Võ đạo thiên phú của bản thân bình thường đi nữa, Yến Triệu Ca cũng có nắm chắc mười phần đem bồi dưỡng, đi tranh đoạt Thái Âm Quan Miện.

Thế nhưng "không bột đố gột nên hồ", nói cái gì đều uổng phí cả.

Yến Triệu Ca trợn mắt, từng trận "trứng" đau "cúc" chặt a.