Chương 30: Cáo mượn oai hùm

Dịch giả: rolland

A Hổ vào bên trong tĩnh thất, nói:

- Hiện nay đã lấy được tin tức, Thập Diệp Kim Lan nọ, ở trong Lộc Liêu Sơn Mạch, có người thấy qua.

Yến Triệu Ca suy tư một chút: "Lộc Liêu Sơn Mạch sao? Lại là vùng phụ cận bên ngoài Trấn Long Uyên, ở trong Đông Đường bản địa."

"Ừ, đang lúc rãnh rỗi, đã như vậy, đi Lộc Liêu Sơn Mạch một chút, xem có thể đem Xích Linh Kỳ Chủ câu ra lần nữa hay không."

Trấn Long Uyên dị biến, Quỷ Phủ lão nhân Hàn Thịnh đột nhiên hiện thân, lại có Xích Linh Kỳ Chủ hoạt động ở một bên, Đại Nhật Thánh Tông cũng vì chuyện kia mà đồng dạng rục rịch.

Tuy rằng Đông Đường Quốc chủ nghiêng về Quảng Thừa Sơn, nhưng Quảng Thừa Sơn ở Đông Đường chỉ có Nghiêm Húc tọa trấn, hiển nhiên là chưa đủ.

Đông Châu Chấp Pháp Trưởng lão có chức trách trong người, không thích hợp ở lâu, nhưng Quảng Thừa Sơn cũng phái những cường giả khác tới, tuy rằng hiện nay ở Đông Đường gió nổi mây phun đầy đất, nhưng Quảng Thừa Sơn phái nhân thủ cũng không thiếu.

Chỉ là không biết Xích Linh Kỳ Chủ có thể bí quá hoá liều lần nữa hay không.

Về phần phân phó thủ hạ tìm kiếm Thập Diệp Kim Lan lần này, đối Yến Triệu Ca mà nói, có ý nghĩa càng thêm quan trọng.

Yến cha cùng Nhị sư bá của Yến Triệu Ca, cuộc cạnh tranh hạ nhiệm Chưởng môn của Quảng Thừa Sơn, đã dần dần đến khâu quan trọng nhất.

Sư tổ của Yến Triệu Ca, là lão Chưởng môn đương đại, đã có ý niệm bế tử quan tiềm tu trong đầu từ rất sớm.

Lần bế quan này khác với trước kia, thời gian xuất quan không xác định, rất có khả năng là rất dài, thậm chí có nguy cơ bỏ mình.

Cho nên lão Chưởng môn có dự định trước khi bế quan, xác lập người thừa kế chính thức.

Đối Yến cha mà nói, cầm xuống những Chấp Sự Trưởng lão như Thôi Hâm, Văn Ninh Chi, đối với đại cục không quan hệ nhiều.

Giai đoạn hiện tại, có Nội Tinh Lô nhưng không cách nào luyện chế Linh binh, cũng chỉ có thể nói là tăng thêm một chút ấn tượng, không có tác dụng quyết định.

Ở mức độ nào đó mà nói, thật ra là giúp tăng lên địa vị của Yến Triệu Ca là lớn hơn.

Trong lòng của Yến Triệu Ca cũng biết rõ chuyện này, nên cũng sớm có chuẩn bị, cho nên lúc phỏng đoán Nội Tinh Lô, đồng thời cũng tìm cách làm một chuyện khác.

Luyện chế một loại đan dược.

Một loại bảo đan sau Đại Phá Diệt, chưa từng xuất hiện qua ở Bát Cực Đại thế giới.

Chuyện này mà thành, đối với cạnh tranh chức Chưởng môn của cha mình mà nói, là một cái công lớn, hầu như có thể tạo được hiệu quả quyết định cuối cùng.

Đi ra chỗ ở, Yến Triệu Ca đi trên đường lớn trong Lâm Uyên Thành, vừa đi, vừa suy nghĩ trong lòng.

- Đúng rồi công tử, còn có chuyện này, những thứ mà ngài để cho ta tìm lúc trước, có hai loại dược liệu, ở trong toàn bộ thành thị trong khu vực Đông Đường đều hết hàng, phải qua mật khố của hoàng cung Đông Đường mới tìm được chút ít.

- Sau khi điều tra, là vì thế lực luyện chế đan dược lớn nhất Đông Đường quốc, Đan Thạch Các trắng trợn thu mua.

- Đồng thời, gần đây Đan Thạch Các đột nhiên bắt đầu bán thánh dược chữa thương đã tuyệt tích từ lâu, Yên Vân Tán.

Yến Triệu Ca suy nghĩ một chút rồi nói:

- Yên Vân Tán, ta nhớ không lầm là độc môn bí phương của Đan Hỏa Thần Kiếm Cao Triết, theo Cao Triết ngã xuống, cũng thất truyền theo.

Ở sau khi các thế lực đại Thánh địa dần dần xác lập cách cục của Bát Cực Đại thế giới, Đan Hỏa Thần Kiếm Cao Triết là cường giả đứng đầu hiếm có nổi lên, từng đăng lâm Võ Thánh cảnh thời trước.

Thái độ làm người cùng tính cách rất cuồng ngạo, nhưng quả thật là có chân tài thực học.

Kiếm đạo trác tuyệt đồng thời, cũng là luyện đan thánh thủ đứng đầu lúc đó, đan kiếm song tuyệt.

Chẳng qua là quan hệ cùng Quảng Thừa Sơn cũng không hòa thuận.

Bất quá, người này cũng đã ngã xuống nhiều năm.

- Có thể là Đan Thạch Các dưới cơ duyên xảo hợp, chiếm được bí phương mà Cao Triết lưu lại năm đó đi.

A Hổ suy đoán nói.

Yến Triệu Ca cũng chẳng quan tâm mà gật đầu, không có để cái này ở trong lòng.

Yên Vân Tán đúng là thánh dược chữa thương nhanh hiếm có, nhưng đối với mình mà nói cũng không phải là vật không thể thiếu.

Đi được chốc lát, trong lòng của Yến Triệu Ca khẽ động, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vài bóng người xuất hiện ở một đầu khác trên đường phố.

Đám người kia đang ở tranh luận gì đó, tuy rằng cách xa, nhưng lấy thính lực của Yến Triệu Ca, tự nhiên là nghe được nhất thanh nhị sở (rõ ràng).

- Phí sư đệ, đối phương căn bản là đang làm khó, ngươi cần gì phải nghe theo hắn!

Một thiếu niên có thân hình cao lớn, vẻ mặt không phục nói.

Hắn là đệ tử trẻ tuổi đi theo Yến Triệu Ca ra sơn môn lịch luyện, Yến Triệu Ca nhớ hắn tên là Lam Văn Ngôn.

Mấy người bên cạnh Lam Văn Ngôn, cũng đều là đệ tử trẻ tuổi đi ra ngoài lịch luyện.

Nhiệm vụ lịch lãm ở Trấn Long Uyên đã kết thúc, ngoại trừ Diệp Cảnh đang mất tích, mười lăm người khác, có lựa chọn phản hồi Quảng Thừa Sơn, có người thì vẫn ở lại Lâm Uyên Thành, tiếp tục tu luyện, lịch lãm.

Ở trước mặt bọn Lam Văn Ngôn, là một thiếu niên có tuổi không sai biệt lắm đang ngồi dưới đất, cười khổ một tiếng.

- Mã sư huynh có toàn quyền phụ trách giám sát chúng ta tu luyện hằng ngày, chuyện mà hắn phân phó, ta chỉ có thể làm theo.

Lam Văn Ngôn nổi giận đùng đùng:

- Thế nhưng lấy tu vi bây giờ của ngươi, đi xuống thác nước lớn, nửa canh giờ là chuyện không có khả năng.

- Một canh giờ, hắn muốn giết ngươi sao?

Thiếu niên họ Phí mặt ủ mày chau nói:

- Chết thì sẽ không chết được, giống như lần trước, sau khi ta bất tỉnh, hắn sẽ đem ta mò lên.

Một người bên cạnh hỏi:

- Ngươi có đắc tội hắn hay không, có thể đây là hắn cố ý trả thù ngươi a?

Phí sư đệ thở dài một tiếng:

- Trước đây không hiểu chuyện, lúc hắn tham ô, ta phá hủy chuyện tốt của hắn, hiện tại tất nhiên là hắn trở về thu thập ta.

- Vậy thì được rồi, ngươi lại không để ý tới thua thiệt, sợ hắn làm gì, hắn trả đũa ngươi, ngươi có thể đi phản ánh với Chấp Sự Trưởng lão a.

Phí sư đệ buồn bực trả lời:

- Trước đây ta cho là như vậy, sau đó mới biết được bối cảnh sau lưng người ta là Chấp Sự Trưởng lão, bằng không hắn chuyện gì cũng không có, hiện tại có thể trở lại báo thù ta sao?

- Cho dù báo cho Chấp Sự Trưởng lão biết, Mã sư huynh chỉ cần nói là vì để cho ta khắc khổ tu luyện, liền có thể giải thích qua, cực đoan một chút, hắn không nhận trách phạt nào, khẳng định sẽ trả thù ta càng thậm tệ hơn.

Phí sư đệ nhìn đám người Lam Văn Ngôn trước mặt, cười khổ nói:

- Lúc đầu vì muốn trợ giúp, ta xin rời tông môn tới chỗ này, sớm biết như vậy, liền không tới, ta đã đem sự tình trước đây nghĩ quá đơn giản.

- Hôm nay, muốn trở lại sơn môn, trước tiên cũng phải báo cho Chấp Sự Trưởng lão, Mã sư huynh ở bên cạnh thổi gió một chút, ta không thể trêu vào hắn, ngay cả trốn đều trốn không thoát.

Lam Văn Ngôn cau mày, vị Phí sư đệ trước mắt này nhập môn cùng lúc với hắn, giao tình thâm hậu, lần này đến Lâm Uyên Thành, vốn tưởng rằng là bạn cũ đã lâu gặp lại, ai biết tình cảnh của bạn cũ lại đến nông nỗi như vậy.

Suy nghĩ một chút, Lam Văn Ngôn do dự nói:

- Lần này chúng ta, là cùng Yến sư huynh đi qua, thân phận địa vị của Yến sư huynh đặc thù, nếu như có thể mời hắn nói một câu, Mã sư huynh cũng không dám làm khó ngươi, nếu ngươi muốn rời đi Lâm Uyên Thành, cũng có hi vọng.

- Yến Triệu Ca Yến sư huynh?

Hai mắt của Phí sư đệ sáng ngời, nhưng rất nhanh liền ảm đạm xuống:

- Loại chuyện nhỏ này, Yến sư huynh chưa chắc sẽ quản, hơn nữa ta nghe nói, Yến sư huynh cùng Lâm Uyên Thành Hứa trưởng lão, quan hệ rất tốt.

Lam Văn Ngôn nói:

- Chúng ta thay người báo lên sơn môn bên kia.

- Mã sư huynh chỉ là một ít chuyện nhỏ làm ta khó chịu, thật sự là không bắt lỗi được, có người của tông môn tới hỏi, hắn cũng có thể chống đỡ qua.

Phí sư đệ cười khổ nói:

- Quên đi, quên đi, ta nhịn một chút đi, Mã sư huynh nhả khẩu khí này xong, hẳn là không sao, hắn cũng không có khả năng thực sự giết chết ta, coi như ta đang tiếp thu tôi luyện là được rồi.

Yến Triệu Ca yên lặng nhìn một màn này, vẻ mặt không có biến hóa chút nào, chỉ nghiêng đầu hỏi:

- Trong trí nhớ của ta, đệ tử thân truyền của Hứa Xuyên không có họ Mã, trong thân thích cũng không có mà?

- Đúng vậy.

A Hổ gật đầu, sau đó lui ra, chỉ trong chốc lát sau trở lại nói:

- Người nọ kêu là Mã Nhạc, là cháu của một vị cố trưởng lão (đã chết) của bản môn, Hứa Xuyên lúc còn trẻ đã từng nhận được ân huệ của Mã trưởng lão kia, cho nên mới trông nom giùm hậu duệ của hắn là Mã Nhạc.

Lông mày của Yến Triệu Ca nhấc một cái:

- Tay chân của Hứa Xuyên rất sạch sẻ, lúc chiếu cố ân nhân, lại dung túng cho hắn tham ô sao?

A Hổ lắc đầu:

- Thời gian vội vàng, không tra được tình hình chính xác, bất quá Hứa Xuyên có khả năng không biết chuyện này.

- Tên Mã Nhạc này ở trước mặt của Hứa Xuyên, lại giả bộ rất khiêm tốn, một chút lỗi lầm, Hứa Xuyên nhìn mặt mũi của Mã trưởng lão quá cố, mà bỏ qua.

- Kết quả là bị tên Mã Nhạc này cáo mượn oai hùm, dẫn đến những người khác không tuỳ tiện đem chuyện của hắn nói cho Hứa Xuyên biết.

A Hổ ha hả cười nói:

- Điển hình là gạt trên lừa dưới a.

Yến Triệu Ca lại không có cười, trái lại híp mắt:

- Không, lấy sự khôn khéo của Hứa Xuyên, thủ hạ của hắn cùng tên Mã Nhạc này, không gạt được hắn.

- Còn có người khác giúp Mã Nhạc, chỉ là mục tiêu của đối phương, kỳ thực là đang chỉ về Hứa Xuyên.

- Tên Mã Nhạc này, từng bước một, dần dần biến thành sơ hở của Hứa Xuyên, nói không chừng lúc nào đó liền chọc một cái sọt lớn, liên lụy tới Hứa Xuyên.

- Nhất là hiện tại Hứa Xuyên kiêm luôn hai chức vị Chấp Sự của Lâm Uyên Thành cùng Linh Phong Cốc, sợ rằng đối phương đã chuẩn bị động thủ. . .

Nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt của Phí sư đệ, đám người Lam Văn Ngôn còn định nói thêm, đột nhiên một âm thanh ở bên cạnh vang lên:

- Phí sư đệ, thế nào mà ngươi còn không đi? Chẳng lẽ còn muốn sư huynh ở thác nước lớn đợi ngươi sao?

Một thanh niên nam tử có vóc người trung đẳng đi tới, cười tủm tỉm nhìn mọi người, bỗng cười nhẹ nói.

- Đúng vậy, ta chính là muốn chỉnh hắn, các ngươi có thể làm gì sao?

Người mới tới chính là Mã Nhạc, môi của thiếu niên họ Phí giật giật, không có phát ra âm thanh nào, hướng về phía đám người Lam Văn Ngôn cười khổ một tiếng, đi về hướng Mã Nhạc.

- Ngươi không cần cùng hắn đi.

Một âm thanh trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên, thân ảnh của Tư Không Tinh xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Trên mặt của Lam Văn Ngôn lộ ra vui mừng, vội vàng hướng Tư Không Tinh thi lễ:

- Tư Không sư tỷ.

Tầm nhìn của Tư Không Tinh xẹt qua trên người thiếu niên họ Phí cùng Mã Nhạc.

- Khắc khổ tu luyện, kiên nghị nhẫn nại, vốn là chuyện tốt, sư môn có một số trưởng bối cũng sẽ bắt buộc, yêu cầu đệ tử tiếp nhận.

- Nhưng đó xuất phát từ lòng tốt, mà không phải là trả thù cá nhân.

Mã Nhạc nhìn bạch y của mình, lại nhìn lam bào khoác ngoài bạch y của Tư Không Tinh, sâu trong ánh mắt hiện lên một tia oán độc.

Hắn cười ha ha nói:

- Tư Không sư muội nói đùa, ta chỉ là cùng bọn họ đùa giỡn một chút mà thôi.

Tư Không Tinh nhàn nhạt nói:

- Không có gì buồn cười.

Mã Nhạc lặng lẽ nói:

- Tư Không sư muội ngươi là mặc lam bào, tự nhiên ta sẽ không đấu lại ngươi.

- Bất quá ngươi có thể ở lại Lâm Uyên Thành bao lâu? Hắn có thể dựa vào ngươi bao lâu? Ngươi không có quyền đưa hắn chuyển đi nơi khác, cũng không có quyền chuyển ta đến nơi khác.

- Ngươi đi rồi, hắn làm sao bây giờ?