Dịch giả: rolland
Yến Triệu Ca nhìn nửa đoạn cột đá bị hư hại, trong lòng "phiên giang đảo hải".
Đối với Đại Phá Diệt, Yến Triệu Ca một mực ghi nhớ trong lòng, có cơ hội tiếp xúc di tích, là chuyện hắn cảm thấy hứng thú vô cùng.
Nhưng hắn cũng biết, đến hiện tại, Bát Cực Đại Thế Giới cơ hồ chưa từng xuất hiện qua di tích liên quan đến Thần Cung.
Duy nhất hư hư thực thực chính là truyền thừa của Quảng Thừa Sơn, mơ hồ liên quan đến Thần Cung, nhưng còn chưa chắc chắn.
Ngoài ra, trong những tin tức tình báo mà Yến Triệu Ca nắm giữ, thì tại Bát Cực Đại Thế Giới sau Đại Phá Diệt chưa từng xuất hiện di tích liên quan đến Thần Cung.
Còn cái cột đá bị hư hại xuất hiện trong sa mạc của Phong Vực chính là một cây cột hành lang của Thần Cung gãy lìa lưu lại.
Vật này khiến tâm tình của Yến Triệu Ca đột nhiên nóng lên.
Bản thân hắn vẫn muốn nghiên cứu tình hình cụ thể của Đại Phá Diệt, so với những di tích khác mà nói, di tích của Thần Cung càng có giá trị hơn.
Mặc dù nhìn hình dáng của cột đá vô cùng tàn tạ, nhưng so với những di tích khác, hơn phân nửa sẽ lưu lại đầu mối cùng tin tức.
Yến Triệu Ca nhìn chằm chằm cột đá trong huyễn ảnh, sau đó nghiêm túc hướng đám người Nguyên Chính Phong nói:
- Đồ văn này quả thật huyền ảo cổ xưa, rất khó phá giải.
- Nhưng ta có chút suy nghĩ, bất quá bây giờ còn chưa nắm chắc, có thể mang cột đá này về không?
- Nếu vật thật đến tay, suy tính kỹ càng thì cơ hội phá giải sẽ lớn hơn.
Hà trưởng lão khẽ lắc đầu:
- Ngươi cũng biết Tây Cực Đại Mạc của Phong Vực. Tình hình nơi đó rất phức tạp, Võ Thánh cũng khó tuỳ ý.
Nàng có chút khổ não nói:
- Cái cột đá kia và lực lượng tự nhiên của Tây Cực Đại Mạc dây dưa cùng một chỗ, rất khó lấy ra, chỉ có thể lưu lại đó.
Khoé miệng của Yến Triệu Ca hơi co quắp một chút.
Đây có ý chính là, mình muốn nhìn cột đá, thì phải đích thân đi sa mạc ăn cát hả?
Nguyên Chính Phong nói:
- Có chút suy nghĩ thì tốt rồi, chuyện này cũng không gấp, thời tiết tại Tây Cực Đại Mạc hiện nay chính là Hắc Yểm Phong Bạo thổi mãnh liệt nhất, ngay cả Võ Thánh đi vào đều khó chiếm được tiện nghi.
- Chờ mấy tháng sau, Hắc Yểm Phong Bạo dần yếu bớt rồi hãy tiến vào.
- Di tích này cùng Tây Cực Đại Mạc hợp nhất, rất khó xê dịch, chúng ta không moi ra được, thì những người khác cũng giống như vậy, đồng thời cũng không cần lo lắng người khác phá hư.
Lão Chưởng môn nhìn Yến Triệu Ca nói:
- Triệu Ca cũng không cần cấp bách, chỉ cần nhớ chuyện này trong lòng là được.
Yến Triệu Ca gật đầu, dùng rót Cương khí vào trong tinh thạch, huyễn ảnh ánh sáng trước mắt tản đi.
Nhìn cột đá trước mắt dần dần biến mất, ánh mắt của Yến Triệu Ca có chút sâu thẩm.
Đối với người khác mà nói, đây là di tích sau Đại Phá Diệt rất khó phá giải.
Nhưng đối với hắn mà nói, đây chính là chìa khoá cởi ra mê hoặc, mưu tính vì tương lai, đồng thời cũng là một cơ duyên.
Yến Triệu Ca chớp chớp mắt, có lẽ, cũng không phải hoàn toàn không cách nào đem cột đá từ Tây Cực Đại Mạc ra ngoài...
Nhưng đúng như Nguyên Chính Phong nói, trước mắt cũng không gấp. Thiên tai như Hắc Yểm Phong Bạo, quả thật không phải hắn có thể ngăn cản.
Đại Tông Sư bị Hắc Yểm Phong Bạp xé nát, cũng không biết có bao nhiêu đây.
Phong Vực Thánh Địa Hắc Yểm Sơn năm xưa, một mực hy vọng đem toàn bộ Tây Cực Đại Mạc nắm trong tay.
Nhưng đến lúc bọn họ diệt vong, vẫn không làm được.
Hiện nay, Quảng Thừa Sơn, Đại Nhật Thánh Tông, Thương Mang Sơn đang chia cắt Phong Vực, thật ra thì chỉ chiếm cứ những những địa phương có thể khai thác, còn như vùng đất cằn cỏi như Tây Cực Đại Mạc chỉ khống chế khu vực bên ngoài rìa mà thôi.
Nói khó nghe chính là, Tây Cực Đại Mạc hoàn toàn không phải nơi người ở.
Giống như vùng đất chết Địa Vực, là một mảnh hung địa.
Nhưng đáng yên tâm chính là, thiên tai tại Tây Cực Đại Mạc có sự tương quan với thời tiết tại đại, tựa như Hắc Yểm Phong Bạo kinh khủng kia chính là lấy nửa năm vì chu kỳ, lúc mạnh lúc yếu.
Lúc phong bạo yếu bớt, Võ giả có thể tiến vào sâu trong sa mạc.
Dĩ nhiên, tai kiếp trong sa mạc không chỉ có Hắc Yểm Phong Bạo.
Yến Triệu Ca nói:
- Trước tiên ta sẽ quan sát đồ văn được thác ấn lại, suy nghĩ kỹ càng trong đó, đợi phong bạo yếu bớt, sẽ tiến vào trong đó.
Nguyên Chính Phong gật đầu nói:
- Nên như vậy.
- Sư tổ...
Yến Triệu Ca hơi do dự một chút, sau đó mở miệng hỏi:
- Vương trưởng lão vì nguyên nhân gì, mà bị Tuyệt Uyên lôi kéo vậy?
Vương trưởng lão, được Thiên Lôi Điện đưa tin, chính là thành viên cao tầng nhất lẫn vào Quảng Thừa Sơn hiện tại của tổ chức Tuyệt Uyên.
Một vị Đại Tông Sư lâu năm, cùng thế hệ với đám người Nguyên Chính Phong, Hà trưởng lão, bình thường đức cao vọng trọng.
Đám người Nguyên Chính Phong hơi yên lặng một chút, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối. Nguyên Chính Phong không nói gì, ngược lại Hà trưởng lão trả lời vấn đề cho Yến Triệu Ca:
- Vương sư huynh, lớn tuổi...
Một câu nói đơn giản mờ mịt, nhưng Yến Triệu Ca vẫn nghe hiểu hàm ý trong đó.
Cao tuổi già yếu, đột phá vô vọng, thọ nguyên sắp hết.
Vương trưởng lão rất lớn tuổi, so với cảnh giới của hắn, thọ nguyên đã đi tới cuối cùng, mà hy vọng tăng tiến tu vi của hắn chỉ có chút mong manh.
Yến Triệu Ca thầm than một tiếng, vì Vương trưởng lão tiếc hận, đồng thời trái tim cũng nhói lên, vô ý thức ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Ở nơi đó, Nguyên Chính Phong vẻ mặt ôn hòa, ngồi ngay ngắn trên ghế.
Mặc dù sớm biết ý chí của Nguyên Chính Phong kiên định mạnh mẽ, tuổi tác tuy cao, nhưng tính cách sáng suốt lạc quan, bất quá Yến Triệu Ca vẫn không thể không lo lắng.
Bởi vì chuyện năm xưa để lại di chứng, Nguyên Chính Phong đột phá đến Siêu Phàm nhiều năm, đứng trên đỉnh phong của tất cả Đại Tông Sư, nhưng cách Võ Thánh vẫn kém một tầng ngăn cách.
Phải biết rằng, năm đó Nguyên Chính Phong trở thành Siêu Phàm Đại Tông Sư còn sớm hơn đám người Hoàng Quang Liệt, An Thanh Lâm!
Kết quả là, vẫn dừng lại ở cảnh giới Siêu Phàm nhiều năm, nhìn những người năm đó rơi lại phía sau mình, từng cái từng cái vượt qua.
Nguyên nhân cũng không phải "giang lang tài tẫn" (*), mà vì có gông xiềng trên người.
Mặt khác, Hoàng Quang Liệt bên Đại Nhật Thánh Tông lại bế quan tìm kiếm đột phá, càng gây áp lực to lớn thêm cho Nguyên Chính Phong.
Không có ai biết, trong lòng Nguyên Chính Phong có bao nhiêu lo lắng, có bao nhiêu không cam lòng, có bao nhiêu áp lực.
Huống chi, bởi vì chịu vết thương cũ, thọ nguyên của Nguyên Chính Phong so với những Siêu Phàm Đại Tông Sư khác ngắn hơn.
Mặc dù nghĩ như vậy, có chút xúc phạm sư tổ, nhưng bỏ qua tình cảm, Yến Triệu Ca không thể không cân nhắc vấn đề này.
Ý chí lực của Nguyên Chính Phong cường đại như vậy, một khi tâm tính mất thăng bằng, sẽ càng cố chấp cực đoan hơn người bình thường.
Trên thực tế, sau khi biết được trong các Thánh Địa có người của Tuyệt Uyên, trong Quảng Thừa Sơn người lo lắng cho Nguyên Chính Phong cũng không phải số ít.
Yến Triệu Ca ngẩng đầu nhìn về phía Nguyên Chính Phong, cùng ánh mắt của lão giả tiếp xúc, chỉ thấy hai mắt của đối phương trong suốt linh động, không chút nào đục ngầu, giống như hài đồng vậy.
Nguyên Chính Phong tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng của Yến Triệu Ca, cười một tiếng:
- Nói không nóng lòng thì có chút gạt người, khắp thiên hạ đều biết lão phu chịu áp lực to lớn.
- Nhưng ít ra, chuyện trước mắt, lão phu còn gánh được.
------------------------
(*) giang lang tài tẫn: tài năng dùng hết.