Dịch giả: rolland
Ánh mắt của Yến Triệu Ca nhìn về phía tháp cao màu vàng đang đứng sừng sững kia, cùng với hình chiếu của quang môn màu đỏ trên mặt đất.
Cửu U môn, sắp mở.
Lưu Thịnh Phong hơi kinh ngạc, sau đó cười quái dị:
- Gấp mười, gấp trăm lần trả lại cho ta? Ngươi dựa vào cái gì?
- Không sai, coi như bây giờ ta trãi qua tẩy lễ sống lại, thực lực tăng lên, vẫn không phải là đối thủ của người thì thế nào?
Lưu Thịnh Phong cười điên cuồng:
- Cửu U hạ xuống, nơi nầy trở thành thiên đường của ta, chẳng lẽ ngươi có thể ngăn được ta sao?
- Bên ngoài có nhiều Đại Tông Sư như vậy, ngươi có thể làm được gì?
- Ngươi quả thật không tệ, có thể âm thầm lẽn vào, nhưng một tên có tu vi Tông Sư như ngươi thì có thể làm được gì?
Lưu Thịnh Phong cười ha hả nghiêng người, hướng về Yến Triệu Ca làm một động tác nhường đường, ra hiệu cho Yến Triệu Ca đi tới tháp cao màu vàng.
- Chúng ta nhường đường cho ngươi, mặc ngươi công kích hạch tâm trận pháp, lấy tu vi của ngươi, cũng không phá hư được trận pháp lớn như vậy, giống như con kiến lây cây mà thôi.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:
- Quả thật, lấy tu vi của ta hiện tại không làm được.
- Cửu U hạ xuống, thật sự là chuyện nên ngăn cản, nếu không, cho dù ta cứu được Diệp sư huynh, Trương sư muội bọn họ, thì cuối cùng mọi người cũng cùng nhau xông đời.
- Vì vậy, ngươi cho là ta tại sao vừa rồi không trực tiếp đánh ngươi thành đầu heo, mà phải mất thời gian chuẩn bị vài thứ hả?
Khi Yến Triệu Ca đang nói chuyện, thì bên tai mọi người đột nhiên vang lên lôi âm cuồn cuộn.
Trong lôi âm, một viên bảo châu màu tím từ từ dâng lên, giống như một vầng mặt trời màu tím xuất hiện trong trời đất huyết sắc này.
Chính là Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến!
Lôi đình cuồng bạo mang đến cho người ta áp lực từ bên trong phóng ra, từng đạo lôi xà màu tím sẩm không ngừng vặn vẹo trong không trung.
Ngón tay của Yến Triệu Ca nhẹ nhàng điểm về phía trước, tốc độ hết sức chậm chạp, đầu ngón tay giống như phải chịu gánh nặng ngàn vạn cân, chịu tải trọng lượng vô cùng.
Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến biến thành bảo châu màu tím, phát ra tiếng oong oong vang dội, hoá thành lôi quang, ầm ầm đánh tới tháp cao màu vàng!
Lôi quang màu tím đụng mạnh vào tháp cao màu vàng.
Trên tháp lập tức nứt ra một kẽ hở mà mắt thường có thể thấy, từ trên đỉnh tháp kéo dài đến đáy.
Từng đạo trận văn màu đen quấn quanh tháp cao không ngừng chấn động, rất nhiều trận văn đứt gãy.
Ngay cả quang môn màu đỏ phía trên đỉnh tháp đều run rẩy, bề ngoài chấn động như gợn nước.
Nhưng nó cũng không vỡ vụn hoàn toàn!
Hình chiếu của quang môn màu đỏ trên mặt đất vẫn còn tồn tại!
Khí tức kinh khủng càng ngày càng mạnh, Cửu U môn vẫn tiếp tục mở ra!
Hạch tâm trận pháp bị công kích, bản thân trận pháp cũng không ngừng vận chuyển, mà đem lực lượng phân giải, đại trận cũng phát sinh biến hoá to lớn.
Màn trời màu đỏ trên đầu mọi người nứt ra, hắc vụ cuồn cuộn.
Trong ma khi ngút trời, hai đạo linh quang phóng lên cao, chỉ thấy một đen một đỏ hai ngọn núi khổng lồ, xuất hiện trong mắt đám người Yến Triệu Ca.
Hai ngọn núi này giống như cao trăm ngàn trượng, lơ lửng trên trời, mang đến áp lực to lớn.
Rất nhiều linh phù khổng lồ hội tụ lại, hoá thành một linh trận to lớn đem hai ngọn núi nâng lên, sau đó hai ngọn thần sơn ầm ầm đụng nhau!
Khí thế cuồng bạo đem ma vực xung quang vỡ ra!
Tòa núi màu đen kia rõ ràng chiếm thượng phong.
Trên bầu trời truyền đến tiếng cười lớn:
- Sơn Thạch Ông, ngươi vốn không phải đối thủ của ta, ở chỗ này càng không phải!
Tiếng cười kia chính là âm thanh của Thương Mang Sơn Mạc trưởng lão.
Vốn lúc trước hắn bị vây giết, nhưng hiện tại lại uy phong lẫm lẫm, áp chế Sơn Thạch Ông.Tiếng cười to lớn của hắn truyền tới:
- Đây chính là chỗ dựa của các ngươi sao?
- Thằng nhóc con Yến gia, nhi tử của Thiên Lôi Điện - Lâm Thiên Phong, đem tin tức ngươi lấy được Thánh binh tàn phiến truyền cho thiên hạ đều biết, làm sao chúng ta không biết chứ?
- Nhưng như vậy thì thế nào? Ngươi vẫn là một Võ giả Tông Sư cảnh mà thôi, Thánh binh tàn phiến cho dù là tàn phiến, cũng có nguồn gốc từ Thánh binh, ngươi có thể thúc giục mấy phần lực lượng trong đó hả?
- Vận khí của lão phu không tệ, vừa vặn ở gần, Thánh binh tàn phiến này, lão phu thu, cảm tạ ngươi đưa bảo cho lão phu a!
Thần sơn màu đen dường như càng ngày càng lớn, trực tiếp trấn áp thần sơn màu đỏ, thậm chí, bề ngoài của thần sơn màu đỏ xuất hiện vết nứt.
Mạc trưởng lão cười lạnh:
- Con nít miệng còn hôi sữa, ỷ vào mấy phần thiên phú, liền không biết trời cao đất rộng, thiên tài giống như ngươi, dễ dàng chết yểu nhất!
- Còn muốn so chiêu với lão phu? Có thể a, hôm nay lão phu thoả mãn ngươi!
- Đợi Cửu U hạ xuống, lão phu sẽ từ từ "bào chế" ngươi!
Triệu Hạo trên mặt đất, mặt không biểu tình nói:
- Để hắn lại cho ta, không tự tay làm thịt hắn, trong lòng ta không dễ chịu, ý niệm không thông.
Mạc trưởng lão ha ha cười to:
- Vậy nhìn mạng hắn có cứng không, có thể sống sót dưới tay lão phu hay không.
Tháp cao màu vàng mặc dù bị Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến đánh vỡ, nhưng Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến cũng bị mắc kẹt trong đó, bị tháp cao màu vàng hút lại.
Từng đạo huyết quang lóe lên, tháp cao màu vàng như có sinh mạng, muốn đem Lôi Đế Chi Nhãn chiếm đoạt!
Lưu Thịnh Phong nhìn về phía Yến Triệu Ca, cười ha ha nói:
- Còn ngu ra đó làm gì, không nhanh cứu bảo bối ra đi?
- Nếu ngươi cứu ra được bảo bối rồi cụp đuôi chạy trốn, ngươi nói ngươi có thể chạy thoát chết hay không đây?
- Còn bên ta, ngươi không cần để ý tới.
Lưu Thịnh Phong cười ha hả đi về phía đám người Diệp Trọng Châu:
- Để bọn hắn tự tay đáp trả ta gấp trăm ngàn lần, còn không có hy vọng gì, ngươi nên gửi hy vọng mình có thể sống sót, sau này ngươi thay bọn hắn trả thù ta a.
- Nhưng ngươi cũng biết, ta là người sợ chết, nhất định ta sẽ trốn thật tốt nha.
Đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao nhìn Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến bị tháp cao màu vàng vậy khốn, cảm nhận khí tức kinh khủng bên trong Cửu U môn phát ra càng ngày càng nồng nặc, càng chân thực, lúc này cũng sinh ra cảm giác tuyệt vọng.
Trương Dao căm tức nhìn Lưu Thịnh Phong, hét lớn:
- Chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, đồ hèn nhát!
- Lúc trước Yến sư huynh đánh ngươi nát như một bãi bùn, ngươi ngoắc đuôi xin xỏ, ngay cả chó cũng không bằng, thật là tức cười!
Lưu Thịnh Phong cười nói:
- Muốn chọc giận ta giết ngươi thống khoái chứ gì? Nào dễ dàng như vậy?
- Đúng, ta chính là ỷ mạnh hiếp yếu, ở trước mặt cường giả, ta là con chó nhỏ khôn khéo biết nghe lời, nhưng ở trước mặt người yếu như Trương sư muôi đây, ta là ác mộng đáng sợ nhất.
Lưu Thịnh Phong đi tới trước mặt Trương Dao, bóp gò má của nàng, ép nàng đối mặt với hắn:
- Tiểu cô nương, bây giờ bãi bùn nát như ta muốn quét mặt ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng chưa hả?
- Bỏ tay của ngươi ra.
Âm thanh của Yến Triệu Ca đột nhiên vang lên bên tai của Lưu Thịnh Phong.
Lưu Thịnh Phong nhíu mày, hắn đột nhiên phát hiện, giọng nói của Yến Triệu Ca rất bình tĩnh, không có chút nào cảm giác thất bại nào.
Ánh mắt của Yến Triệu Ca quét qua ba người Lưu Thịnh Phong cùng Triệu Hạo, nhìn đám người Diệp Trọng Châu, Trương Dao ngã dưới đất, đột nhiên cười một tiếng.
- Ta không phải nhằm vào ai a, ta chỉ muốn nói...
Ánh mắt của Yến Triệu Ca lạnh lẽo:
- Các ngươi ở đây, phàm là người đứng, đều là rác rưởi.