Chương 184: Lại đấu người áo đen bịt mặt

Dịch giả: rolland

Yến Triệu Ca vỗ vỗ Phán Phán, tiếp tục lên đường, vừa đi, vừa suy nghĩ:

"Người kia, lúc nãy còn giữ lại thực lực."

"Cũng là sợ bại lộ thân phận sao? Nhưng không cần thiết a, hắn đã hoàn toàn đoạ ma."

"Chẳng lẽ hắn có biện pháp từ Tà Ma hoá thành người trở lại sao?"

Yến Triệu Ca hơi nhướng mày:

"Chỉ là nhìn hắn cùng trùng thiên ma khí trong ma vực hết sức tương hợp, đoạ ma không chỉ trong thời gian ngắn, mà đã nhiều năm rồi."

Yến Triệu Ca lắc đầu, tạm thời đem nghi vấn trong lòng đè xuống, chú ý phân biệt đường đi, tiếp tục tiến về phía trước.

Yến Triệu Ca đi trong chốc lát, đột nhiên khẽ động.

Mặc dù bị ma khí trùng điệp che chắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy cách đây không xa, có người đang giao thủ.

Yến Triệu Ca vội vàng tăng tốc đuổi tới, rất nhanh liền thấy trong hắc vụ có linh quang chớp động, đan xen khắp nơi, đánh long trời lỡ đất.

Kích động ma khí xung quanh không ngừng tan biến.

Yến Triệu Ca nhìn kiếm quang rực rỡ này, chân mày liền nhướng lên:

- Từ sư huynh, còn có... Đường Vĩnh Hạo?

Sau khi Yến Triệu Ca thu liễm khí tức tới gần, thì thấy trong hắc vụ, có ba người đang đánh nhau không ngừng.

Yến Triệu Ca định thần nhìn lại, không khỏi cảm khái "oan gia ngõ hẹp".

Một người trong đó, chính là tên áo đen đeo mặt nạ tập kích mình lúc trước.

Còn một bên, chính là hai thiên kiêu của Quảng Thừa Sơn và Đại Nhật Thánh Tông, Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo, đang liên thủ đánh với người áo đen.

Nói đến thì hai người chưa bao giờ liên thủ đối địch, ngược lại, từ lúc niên thiếu đã là đối thủ.

Nhưng lúc này, lần đầu tiên liên thủ nghênh địch, lại cho thấy ăn ý mười phần, giống như sư huynh đệ đồng môn phối hợp nhiều năm vậy.

Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo liên thủ, một công một thủ, một chính một kỳ, Từ Phi kiếm chưởng song tuyệt, cùng thi triển Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức cùng Đại Huyền Hoàng Chưởng Thức, hùng hồn rộng lớn, chất phác phong phú, gió thổi không lọt.

Đường Vĩnh Hạo một kiếm trong tay, chỉ thấy kiếm quang đầy trời, ùn ùn kéo đến, trong bóng đêm ma vực, giống như vì thiên địa mang đến quang minh.

Hai người Từ - Đường, tùy ý một người, đã là Thông Thiên cảnh đỉnh phong, cách Đại Tông Sư chỉ kém một bước.

Hơn nữa bọn họ còn là người xuất sắc trong đích truyền hạch tâm của Quảng Thừa Sơn cùng Đại Nhật Thánh Tông, là thiên chi kiêu tử không thể tranh cải, không phải những Võ giả Thông Thiên cảnh khác có thể so sánh.

Hai người lúc này liên thủ đối địch, phối hợp ăn ý, uy lực tăng thêm.

Chẳng qua là đối thủ của bọn họ cũng không phải đơn giản.

Mặc dù cố kỵ Lôi Đế Chi Nhãn tàn phiến của Yến Triệu Ca, sau một kích tập kích đánh lén không thành liền rút lui, thế nhưng thực lực của người áo đen, ở trong Võ giả cùng cảnh giới, không thể nghi ngờ là siêu quần bạt tuỵ.

Lúc này hắn lấy một chọi hai, đối chiến Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo, mà vẫn còn dư lực.

Bản thân hắn là người đoạ ma, trong ma vực, thực lực được đề thăng rất nhiều.

Yến Triệu Ca lạnh lùng nhìn người áo đen, nhẹ giọng gọi:

- Phán Phán?

Phán Phán lúc này tâm ý tương thông với Yến Triệu Ca, cả người dấy lên Bạch Hoả.

Bạch Hoả mạnh mẽ co rút lại, không ngừng ngưng tụ, cuối cùng hoá thành một ngọn lửa nhỏ màu nhũ bạch.

Bạch Hoả nhảy lên giống như một yêu tinh xinh xắn, cùng thân thể to lớn của Phán Phán vô cùng tương phản.

Nhưng trong đó tràn đầy một loại lực lượng huỷ diệt kinh khủng!

Linh Kiếm Bích Long trong tay Yến Triệu Ca, trong nháy mắt có lôi quang màu tím loé lên.

Cương khí toàn thân hóa thành ngọn lửa nóng bỏng, trong nháy mắt, lực bộc phát tăng lên đến trình độ cao nhất.

Sau một lát, Yến Triệu Ca "nhân kiếm hợp nhất", thân hình bay lên không, cùng Linh Kiếm Bích Long hóa thành một đạo bích quang, chém tới người áo đen bịt mặt!

Trên bích quang, hoả quang đỏ thẫm loé lên, từng đạo lôi điện không ngừng co ra rút vào.

Cương khí của Yến Triệu Ca hoá thành thiên địa hư ảo, ở trong đó, có một thanh long ngang trời xuất thế, lôi hoả lượn lờ quanh thân, thanh thế kinh thiên!

Cùng lúc đó, Phán Phán gầm nhẹ một tiếng, ngọn lửa nhỏ màu nhũ bạch, lấy tốc độ cực nhanh, như một viên lưu tinh, bắn tới người áo đen!

Viêm Phích Lịch!

Yến Triệu Ca kiếm quang như rồng, trong nháy mắt xé rách sương mù dày đặc, cùng Viêm Phích Lịch của Phán Phán đánh tới tên Đại Tông Sư kia.

Mặc dù đang kịch chiến, nhưng dù sao đối thủ cũng là Đại Tông Sư, lại tác chiến trong sân nhà ma vực, lực cảm nhận cực kỳ mạnh mẽ, trước tiên đã phát hiện Yến Triệu Ca cùng Phán Phán đến gần.

Yến Triệu Ca không nói hai lời, lập tức động thủ, thế công vô cùng dữ dằn.

Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo cũng không khách khí, quả quyết nắm chắc thời cơ, hai kiếm đều ra, như thế dời sông lấp biển tấn công tới tên Đại Tông Sư.

Đối thủ mang mặt nạ, đối mặt với ba cường giả trẻ tuổi liên thủ công kích, tay cầm kiếm theo bản năng động một cái.

Nhưng rất nhanh, hắn khắc chế lại động tác của mình, lần nữa lùi về phía sau, lập tức rút lui!

Chỉ là công kích của ba người Yến Triệu Ca và Phán Phán hết sức bá đạo, đối phương vừa lui, dưới khí cơ dẫn dắt, lấy khí thế ngút trời tấn công tới.

Trong không khí truyền ra tiếng đau đớn, tên Đại Tông Sư cường đại này, đã bị thương dưới tay đám người Yến Triệu Ca.

Nhưng thực lực của hắn cũng rất mạnh, dựa vào địa lợi ma vực, thành công bỏ chạy.

Tên này một lòng muốn chạy trốn, đám người Yến Triệu Ca rất khó đem hắn lưu lại.

Yến Triệu Ca thu lại Linh Kiếm Bích Long, rơi xuống đất, ánh mắt nhìn về phía Từ Phi cùng Đường Vĩnh Hạo.

Phía xam Tư Không Tinh biết mình không đủ sức, sáng suốt không đến gần cản trở, lúc này cũng đi tới.

Thấy ánh mắt của Yến Triệu Ca nhìn về phía Đường Vĩnh Hạo, Từ Phi lập tức nói:

- Là ta cùng Tư Không sư muội gặp tập kích, Đường sư huynh đi ngang qua, trượng nghĩa tương trợ

Đường Vĩnh Hạo bình tĩnh nói:

- Cửu U, Tuyệt Uyên, đều là công địch của Bát Cực Đại Thế Giới ta.

Hắn cũng không phải một người cố chấp không thay đổi.

Nếu như người giao thủ với Từ Phi là cường giả Đại Tông Sư của Đại Nhật Thánh Tông hoặc Thiên Lôi Điện, mặc dù Đường Vĩnh Hạo chưa chắc bỏ mặt, nhưng hắn cũng không cầm tiêu chuẩn của mình ép buộc người khác.

Từ Phi chính là người xuất sắc trong thế hệ trẻ của Quảng Thừa Sơn, tiền đồ tương lai không thể lường.

Trưởng bối trong tông hoặc là cường giả của Thiên Lôi Điện minh hữu, muốn sớm đem người này diệt trừ, Đường Vĩnh Hạo sẽ không nghe lệnh vây công, cũng sẽ không tiến lên ngăn cản.

Nhưng nếu bất ngờ gặp nạn trong tay công địch của Bát Cực Đại Thế Giới là Viêm Ma hay Cửu U, khiến Từ Phi rơi vào nguy hiểm, Đường Vĩnh Hạo cũng sẽ không chút do dự nào mà xuất thủ tương trợ.

Dù là sau chuyện này hắn sẽ cùng Từ Phi đánh long trời lỡ đất, ngươi chết ta sống.

Yến Triệu Ca nhìn về phía Đường Vĩnh Hạo, từ từ gật đầu:

- Cảm ơn Đường sư huynh viện thủ.

Đường Vĩnh Hạo thở dài, cười nói:

- Yến sư đệ nói quá lời, ngược lại là một kiếm vừa rồi của Yến sư đệ quả thật xuất sắc, khiến ta mở rộng tầm mắt.

Yến Triệu Ca biết người này có chút thành võ si, vì vậy cũng mỉm cười:

- Đường sư huynh quá khen.

Yến Triệu Ca nhìn xung quanh, hỏi:

- Đường sư huynh ở chỗ này, không biết đồng môn của ngươi...

Đường Vĩnh Hạo đáp:

- Hoàng Kiệt Hoàng sư đệ đã chiếu cố bọn họ, lúc ta rơi vào ma vực đã thất lạc với bọn họ.

Yến Triệu Ca nghe vậy, hơi híp mắt.

Câu nói vừa rồi của Đường Vĩnh Hạo, trong đó vô tình tiết lộ nhiều tin tức...