Chương 170: Quảng Thừa công tử và Phổ Chiếu công tử

Dịch giả: rolland

So với người khác, Hoàng Kiệt có thể nói là hết sức khiêm tốn.

Khiêm tốn đến mức danh hào Phổ Chiếu công tử như chẳng hợp với hắn.

Không giống ánh mặt trời chiếu khắp thiên hạ, áp đảo thế nhân, mà giống như ánh trăng ban đêm, u nhã thanh tĩnh.

Yến Triệu Ca nhìn Hoàng Kiệt, ánh mắt của Hoàng Kiệt cũng nhìn sang, bình tĩnh đối mặt cùng Yến Triệu Ca.

- Có ý tứ a.

Yến Triệu Ca nhẹ nhàng nhướng mày.

Tu vi thực sự của Hoàng Kiệt, Yến Triệu Ca không thể phán đoán dễ dàng, chỉ có thể cảm nhận bằng thính giác, tiếng tim đập, tiếng huyết dịch lưu thông hầu như không nghe thấy, ngưng trọng mà lưu loát.

Máu như thủy ngân, đây là đặc thù sau khi tẩy tủy phạt cốt lần hai mới có, đồng nghĩa với tu vi của Hoàng Kiệt thấp nhất cũng là Ngoại Cương sơ kỳ Tông Sư.

Ngoài ra, dưới tình huống Hoàng Kiệt cố ý thu liễm khí tức của mình, những đặc thù của cảnh giới khác không hiện ra, rất khó phán đoán tu vi cụ thể của hắn.

Đặc điểm của Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư chính là ngưng khí thành binh, trăm bước ngự khí, Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư là đạp cương phù không (dùng Cương khí trôi nổi trên không), những thứ này không ra tay thì không biết được.

Đặc thù của Tiên Thiên Tông Sư là Cương khí sinh ra linh tính, Cương khí của Hoàng Kiệt không phóng ra ngoài, cũng không cách nào phán đoán, đặc thù thứ hai là linh quang từ đỉnh đầu xông thẳng lên trời, nếu như Tiên Thiên Tông Sư cố ý, thì có thể thu liễm lại.

Cho nên đối với phán đoán về Hoàng Kiệt, chỉ có thể dừng bước tại cảnh giới Ngoại Cương sơ kỳ.

Thật ra thì so với tuổi tác mà nói, Hoàng Kiệt có tu vi Ngoại Cương sơ kỳ hoặc Ngoại Cương trung kỳ, cũng không lạ gì.

Võ giả có tuổi gần nhau, ngoài Yến Triệu Ca ra, Bích Hải Thành Lý Tĩnh Vãn, Thương Mang Sơn Tiếu Vũ, cũng có tu vi như thế này.

Tuổi tác của Hoàng Kiệt hơi lớn hơn, nhưng cũng không lớn hơn nhiều, mọi người coi như cùng lứa.

Nhưng trực giác của Yến Triệu Ca cảm thấy Hoàng Kiệt không đơn giản như vậy.

So với Đường Vĩnh Hạo kém một đoạn tuổi tác và tu vi mà nói. Phổ Chiếu công tử Hoàng Kiệt gần tuổi và là tứ công tử đương thời, nếu có bản lĩnh ra mặt đánh với Yến Triệu Ca một trận, đối với Đại Nhật Thánh Tông mà nói là tốt nhất.

Nhưng Hoàng Kiệt dường như không có ý xuất thủ.

Không chỉ không có ý giao thủ cùng Yến Triệu Ca, mà Hoàng Kiệt khi đối mặt với những người khác cũng hời hợt.

Lần này hắn tới Thông Thiên Hội Minh, tựa hồ chỉ đứng bên cạnh nhìn.

Người tham gia Thông Thiên Hội Minh, lúc này đều chuyên tâm nhìn cuộc chiến giữa Đường Vĩnh Hạo cùng Từ Phi.

Đấu trường căn cứ vào trận pháp của Trọc Lãng Các đặc chế, hai người Từ - Đường có thể buông tay thi triển, dư âm khi giao chiến đều bị ngăn trở, không lo lắng ảnh hưởng tới người khác.

Trước đó Đường Vĩnh Hạo cùng Tống Triều giao thủ bất quá tới điểm thì ngừng, bây giờ Đường Vĩnh Hạo cùng Từ Phi gia thủ, chính là long tranh hổ đấu thực sự.

Một đám người đứng xem, cho dù là Tiên Thiên Tông Sư, sắc mặt cũng ngưng trọng, còn người có cảnh giới thấp hơn, sau khi đánh giá cũng có thể lãnh hội được sự mạnh mẽ giữa hai bên đang giao chiến.

Giống như một năm gần đây Yến Triệu Ca đột nhiên nổi lên dùng tài nghệ trấn áp quần hùng. Ngay cả đệ tử hạch tâm của các Thánh Địa, mặc dù thiên phú, tiềm lực hay thực lực cùng đẳng cấp, nếu nghiên cứu kỹ mà nói cũng có sự phân chia mạnh yếu.

Từ Phi và Đường Vĩnh Hạo, chính là tồn tại đứng đầu trong đó!

Đường Vĩnh Hạo một kiếm trong tay, kiếm quang như mặt trời chiếu khắp thế gian, không chỗ nào không có.

Không chỉ đối thủ dưới ánh mặt trời không cách nào lẩn trốn, mà ngay cả chiêu thức biến hóa, dường như cũng bị hắn đoán trước được.

Đối thủ muốn làm gì, Đường Vĩnh Hạo thường sẽ dẫn đầu nửa khắc, tiên cơ khắc địch.

Ngoại trừ Phá Hiểu Thần Kiếm của Đại Nhật Thánh Tông, còn có nhiều tuyệt học kiếm đạo khác, Đường Vĩnh Hạo tiện tay lấy ra như đã thấm nhuần nhiều năm, sâu lắng tinh túy, biến hóa khó lường, muôn hình vạn trạng.

Tư Không Tinh tập trung tinh thần nhìn hai người tỷ thí, thấy vậy hơi cau mày nói:

- Đường Vĩnh Hạo, thật kỳ quái...

- Không kỳ quái, ngươi cảm thấy kỳ quái là vì ngươi không biết, Đường Vĩnh Hạo là kỳ tài kiếm đạo chân chính.

Yến Triệu Ca nói:

- Trong lời đồn, Bát Cực Đại Thế Giới hiện tại, trừ bốn tuyệt học kiếm đạo ra, những kiếm thuật khác, Đường Vĩnh Hạo chỉ nhìn một chút là có thể học.

Ánh mắt của Tư Không Tinh lóe lên, quay đầu nhìn Yến Triệu Ca.

Tuyệt học kiếm đạo cao thâm, cũng không phải đơn giản là có động tác chiêu thức, mà trong đó ẩn chứa kiếm ý, pháp môn vận khí, rất nhiều tinh nghĩa ảo diệu, vô cùng phức tạp.

Võ học của các Thánh Đại, không phải môn nào cũng giản lược đi.

Yến Triệu Ca khẽ mỉm cười:

- Đừng nhìn ta, đây là thật, nói cách khác, Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức cùng Thất Tinh Kiếm của bản môn, Đường Vĩnh Hạo không cần bí tịch, chỉ cần nhìn ta và ngươi luyện kiếm một thời gian, là hắn có thể lĩnh ngộ ra bảy tám phần.

- Nhưng mà, cho tới bây giờ, Đường Vĩnh Hạo chưa từng làm như vậy, hắn học kiếm, ngoài kiếm pháp của Đại Nhật Thánh Tông, cũng là những môn đã thất truyền.

- Những kiếm pháp đã có chủ, cho dù hắn xem hiểu, cũng không đi luyện.

Yến Triệu Ca khẽ thở dài:

- Không chỉ năm Thánh Địa, mà thậm chí kiếm pháp của những thế lực nhất lưu, nhị lưu, bất nhập lưu, Đường Vĩnh Hạo cũng tự khắc chế mình.

Yến Triệu Ca nhìn Đường Vĩnh Hạo trong đấu trường:

- Cho nên nói, đây là một người kiên định, dù dự kiên định của hắn, rất nhiều người đều khó hiểu.

Tư Không Tinh nhìn về phía Từ Phi nói:

- Từ sư huynh, cũng không kém hắn a.

Yến Triệu Ca mỉm cười nói:

- Tất nhiên rồi.

Mặc cho Đường Vĩnh Hạo trăm ngàn biến hóa, gió to sóng lớn, thì Từ Phi cũng như đá ngầm trong biển, không chút lay động.

Hắn triển khai Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, vừa công vừa thủ, chất phác đơn sơ, nhưng đại khí bàng bạc, ẩn chứa trăm ngàn ảo diệu vào một chỗ, khiến Đường Vĩnh Hạo không cách nào nắm giữa.

Hắn tự nghĩ ra Đại Huyền Hoàng Chưởng Thức, thi triển cùng Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, hồn nhiên nhất thể, uy lực tăng lên gấp bội, đem hàng ngàn hàng vạn kiếm quang của Đường Vĩnh Hạo ngăn cách bên ngoài một cách thành thạo.

Mắt của Đường Vĩnh Hạo nhìn Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, có thể lĩnh ngộ ảo diệu trong đó, dự đoán kiếm lộ của Từ Phi.

Nhưng vẫn không cách nào chiếm được thượng phong.

Tông Sư cảnh, Từ Phi đem Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức luyện đến trình độ cao nhất, cho dù Đường Vĩnh Hạo tu luyện Đại Huyền Hoàng Kiếm Thức, cũng không có khả năng tốt hơn hắn.

Hai đại Thông Thiên Tông Sư giao đấu, làm tấc cả mọi người tại đây no mắt.

Lúc này, truyền nhân của Thương Mang Sơn và Thiên Lôi Điện, từ phương hướng khác leo lên Phù Không Đảo.

Bên Thiên Lôi Điện, Lôi Minh công tử - Lâm Chu cùng Điện Thiểm - Yến Thiểm không đến, người cầm đầu là một thanh niên có tu vi cao hơn, tuổi tác tương đương với đám người Từ Phi, Đường Vĩnh Hạo, Tống Triều.

Yến Triệu Ca biết đối phương, hắn tên là Tà Tử Dật, là thiên kiêu trẻ tuổi thành danh đã lâu, cảnh giới trước mắt là Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư.

Nhưng theo Yến Triệu Ca biết, có một lần hắn giao thủ với địch nhân, mặc dù đánh chết đối phương, nhưng bản thân cũng lưu lại tai họa ngầm.

Bởi vì ảnh hưởng của cái này, khiến hắn tiến bộ chậm hơn một chút, nếu không hiện tại đã là Thông Thiên cảnh.

Bên cạnh Tà Tử Dật, là mấy Võ giả có tuổi nhỏ hơn một chút, mặc trang phục giống như hắn, tất cả đều là đệ tử hạch tâm của Thiên Lôi Điện.

Mà ở một hướng khác, chính là Võ giả của Thương Mang Sơn. Quả nhiên không thấy Lưu Thịnh Phong, người cầm đầu là Kỷ Hán Như.

Bên cạnh Kỷ Hán Như, Triệu Hạo mắt như ưng sói, kiêu ngạo quét nhìn mọi người.