Dịch giả: rolland
Nguyễn Bình mới hai bảy hai tám tuổi, phong thần tuấn lãng, dáng vẻ bất phàm.
Hắn chính là một trong những đệ tử hạch tâm của Thánh địa Trạch Vực Trọc Lãng Các, tinh thông Võ học đích truyền của Trạch Vực, tài nghệ không tầm thường.
Nhưng càng làm cho Yến Triệu Ca chú ý là, theo hắn biết, vị sư huynh này tựa hồ có lòng "cầu hoàng" với Mạnh Uyển của Đại Nhật Thánh Tông, thậm chí say mê.
Tuy hai người chênh lệch hơn mười tuổi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Nguyễn Bình.
Chỉ là hơn nữa năm qua, tình hình của Bát Cực Đại Thế Giới thay đổi, quan hệ giữa các Thánh Địa trở nên khẩn trương.
Trọc Lãng Các luôn không quan tâm thế sự, mọi cử động sẽ càng thêm mẫn cảm.
Mặc dù Nguyễn Bình là đệ tử vãn bối, nhưng làm hạch tâm của Trọc Lãng Các, nếu hắn còn như trước thì sẽ hết sức gai mắt.
Không biết sư môn cố ý chỉ điểm, hay chính Nguyễn Bình tự mình khắc chế, biểu hiện gần đây của hắn, nhìn qua giống như tâm tư đối với Mạnh Uyển dần dần phai nhạt.
Ánh mắt của Nguyễn Bình đảo qua Lưu Thịnh Phong cùng Yến Triệu Ca, khẽ gật đầu:
- Các vị, xin mời đi theo ta.
Lưu Thịnh Phong cười, thu hồi bộ dạng như lang như hổ, nhưng ánh mắt vẫn một mực quan sát Yến Triệu Ca cùng Diệp Trọng Châu.
Tuổi của Diệp Trọng Châu cùng Nguyễn Bình tương đương, đã sớm nhận thức, lúc này nói:
- Nguyễn Bình, khó có khi đến nơi này một chuyến, ngươi phải dẫn chúng ta đến Thanh Già Hồ nghe tiếng đã lâu a.
Thanh Già Hồ ở tây bắc Trạch Vực, đó nơi tổ chức Thông Thiên Hội Minh lần này.
Nơi này ngàn dặm ngập nước, quanh năm bị sương mù bao quanh, nhưng sương mù trên mặt hồ biến ảo, đẹp không tả xiết.
Trong lúc mây cuộn mây tan, càng ẩn chứa vô tận thiên địa chí lý, sinh ra nhiêy2 kỳ quan, là nơi nhiều Võ giả hướng tới.
Võ giả của Trọc Lãng Các, bình thường cũng có người đến đây tiềm tu ngộ đạo.
Lần này Trọc Lãng Các làm người tổ chức Thông Thiên Hội Minh, đem nơi tổ chức an bài ở đây.
Nguyễn Bình mỉm cười nói:
- Đây là tự nhiên, các vị có thể tự do hoạt động, nhưng trên mặt hồ, có trận pháp do tiền bối mượn địa thế bày ra.
- Mọi người phải cẩn thận, không nên xúc động trận pháp cấm chế.
Yến Triệu Ca cùng Tư Không Tinh, còn có đám người Bích Hải Thành, Thương Mang Sơn dưới sự hướng dẫn của Nguyễn Bình cùng nhau bước vào thủy vực của Thanh Già Hồ.
Mọi người đạp trên mặt hồ, Yến Triệu Ca nhìn xung quanh, cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Vân vụ phiêu đãng, sương mù cùng hồ nước không ngừng đan xen biến ảo.
Giới hạn giữa trời đất tựa hồ không rõ, Yến Triệu Ca nhìn qua, hồ nước như sinh ra tại bầu trời, mà vân vụ như hóa thành hồ nước.
- Lưu Thủy Huyễn Vân Kình của Trọc Lãng Các, chẳng lẽ từ nơi này mà đến?
Yến Triệu Ca hứng thú nhìn cảnh tượng trước mắt này, Tư Không Tinh bên cạnh hắn cũng động tác tương tự.
Đám người Diệp Trọng Châu đi cùng, thì mỉm cười nhìn về phía Tư Không Tinh.
Bên cạnh Diệp Trọng Châu, một nữ tử chừng hai mươi tuổi than nhẹ:
- Là một người say mê Võ đạo.
Nữ tử này tên là Lý Tĩnh Vãn, giống như Diệp Trọng Châu, đều là thiên kiêu thế hệ trẻ của Bích Hải Thành, tuổi tác tương đương với Yến Triệu Ca, Tiếu Vũ.
Ngũ quan như họa, tuy không thanh lệ như Tư Không Tinh, nhưng cũng là mỹ nhân khó có được.
Không giống như Diệp Trọng Châu rộng rãi, Lý Tĩnh Vãn có vẻ rất ôn hòa, nàng tò mò nhìn về phía Tư Không Tinh.
Dọc đường đi, Tư Không Tinh có vẻ cực kỳ an tĩnh, ngoại trừ chào hỏi ra, không nói lời nào.
Có chuyện gì, đều đi theo Yến Triệu Ca, nhưng cho dù Diệp Trọng Châu hay Lý Tĩnh Vãn, đều có thể nhìn ra Tư Không Tinh cũng không phải một người không có chủ kiến, mà giống như sợ phiền phức vậy.
Người thiếu nữ này, tựa hồ đặt mọi tâm lực vào việc tu luyện, mà không có ý nghĩ thậm chí chẳng thèm phân ra chút thời gian ở chỗ khác.
Tuy rằng đạo lý đối nhân xử thế cơ bản vẫn hiểu, nhưng không phải là một người giỏi về giao tiếp, tâm tư của nàng không đặt trên phương diện này.
Diệp Trọng Châu cười nói: - Thiên phú rất xuất chúng, lại hết sức chuyên tâm, ông trời sẽ không bạc đãi nàng.
Lý Tĩnh Vãn nói:
- Đúng vậy, còn trẻ như vậy, liền đến cảnh giới Nội Cương hậu kỳ Tông Sư đỉnh phong, nghe nói nửa năm trước đây, ở Sơn Vực cùng Hầu Tường của Thương Mang Sơn giao thủ, chỉ là Nội Cương trung kỳ Tông Sư, tốc độ tiến bộ như vậy, cũng quá dọa người.
Địa thế nơi này rất rộng, tiểu đảo trên hồ dày đặc, đoàn người đạp nước mà đi, rất nhanh đi tới khu vực trung tâm.
Trong Thanh Già Hồ, chỉ có mấy tiểu đảo diện tích lớn, như ở chỗ này, là chủ đảo của Thanh Già Đảo, là nơi tổ chức Thông Thiên Hội Minh.
Lên Thanh Già Đảo, có đệ tử của Trọc Lãng Các tiếp khách, an bài nơi ở cho mọi người.
Kiến trúc nơi này, tràn đầy phong cách Trạch Vực, từng tòa kiến trúc tinh xảo đan xen vui mắt.
Sau khi Yến Triệu Ca thu xếp ổn thỏa, liền đi ra lầu trúc, một lần nửa đi tới trên hồ.
Lúc đi ngang qua vân vụ, Yến Triệu Ca nhắm hai mắt, tùy ý thả lỏng, đi dạo trên mặt hồ.
A Hổ đi theo phía sau, cũng không quấy rầy Yến Triệu Ca.
Sự chú ý của hắn, đều đặt tại hoàn cảnh xung quanh, phòng ngừa có người quấy nhiễu Yến Triệu Ca, sinh ra tình huống nguy hiểm.
Ảo diệu của Thanh Già Hồ, lúc này hắn không có tâm tư đi tìm hiểu.
Chờ Thông Thiên Hội Minh chính thức mở ra, Yến Triệu Ca tham gia, A Hổ mới có thể đi ra đây.
Tuy hai mắt nhắm lại, nhưng linh giác của Yến Triệu Ca được thả ra tối đa, huyệt khiếu toàn thân nhẹ nhàng đóng mở, phun ra nuốt vào thiên địa linh khí, đồng thời cảm nhận nhịp đập linh khí trên Thanh Già Hồ, cảm thụ ảo diệu của bảo địa này.
Đi trong chốc lát, Yến Triệu Ca dừng bước, đứng yên không động, đưa hai tay ra chậm rãi vẽ loạn trong vân vụ.
Sau một lúc, Yến Triệu Ca một lần nữa đi tới, tiếp túc đạp nước mà đi, đi một khoảng cách nhất định, lại đứng yên không động.
Cứ đi một chút lại dừng một chút, động tác của hay tay không ngừng.
Vân vụ xung quanh Yến Triệu Ca, bị lôi kéo đến bên người, dần dần hình thành một khối khí lớn, cùng nhau chuyển động.
"Nhìn mây nước biến ảo trên Thanh Già Hồ, làm ta đối với Võ đạo của bản thân có cách nghĩ mới."
Yến Triệu Ca suy nghĩ:
"Đặt chân vào Tiên Thiên, Cương khí sinh ra linh tính, đến Tiên Thiên trung kỳ, Cương khí hóa thành thiên địa hư ảo, tiến thêm một bước diễn sinh thay đổi hư - thật, tìm kiếm bí mật thiên địa."
"Trong này, có thể lợi dụng một vài cái gì đó."
Trong lúc đang suy nghĩ, Yến Triệu Ca đột nhiên sửng sốt:
- Hả?
A Hổ bên cạnh nhắm mắt đi theo hỏi:
- Công tử, làm sao vậy?
Yến Triệu Ca hơi nheo mắt lại, ánh mắt nhìn xung quanh:
- Trận thế này, tựa hồ có biến hóa a.
A Hổ chẳng biết ra sao, trên mặt cũng mờ mịt.
Yến Triệu Ca không có nói tiếp gì, trận pháp cùng đan đạo, luyện khí như nhau, là tri thức đạo lý tương đối độc lập, cùng một nhịp thở với Võ đạo, nhưng tu vi của Võ giả cũng không hoàn toán quyết định tạo nghệ trận pháp.
Hơn nữa, linh trận bao phủ toàn bộ Thanh Già Hồ trước mắt, biên độ biến hóa rất nhỏ, cũng không quá rõ ràng.
Tu vi của A Hổ tuy đạt tới Thông Thiên cảnh, nhưng đối với trận pháp không đọc qua, cho nên không nhìn ra cũng không có gì ngạc nhiên.
Đối với Yến Triệu Ca mà nói, trận pháp là khoản yếu của hắn, nhưng đó là so với những phương diện khác của hắn.
Nếu so với Võ giả Tông Sư khác, Yến Triệu Ca có tạo nghệ trận pháp cũng rất nổi tiếng.
Huống chi Yến Triệu Ca trong những ngày gần đây có lòng bù đắp đề cao, đối với phương diện trận pháp khá có mẫn cảm.
Lúc này, hắn rất nhanh liền phát hiện khác thường.
Yến Triệu Ca sờ càm nghĩ:
"Chậc, đây là di chứng mà Thương Mang Sơn lúc trước tản ra tin đồn thổi phồng ta sao?"