Chương 124: Không nói liền đánh!

Yến Triệu Ca chẳng để ý đến phản ứng của Hầu Tường, buồn cười lắc đầu nói:

- Thái Âm Quan Miện vào trong tay Đại Nhật Thánh Tông, Thương Mang Sơn ngươi không giúp bên nào thì được, nhưng nếu giúp đỡ Đại Nhật Thánh Tông, vậy thì đầu óc có vấn đề.

- Đừng nói phải chịu lệ thuộc vào người khác, nếu Thương Mang Sơn chỉ có một điểm kiến thức như ngươi, vĩnh viễn không quật khởi được.

Khi thấy Tư Không Tinh thay thế cho Cảnh Vân Chi, giao thủ với Hầu Tường, Triệu Minh liền thở ra một hơi.

Lo lắng trong lòng hắn không còn, lại được Phong Vân Sanh hỗ trợ dẹp hết quấy rối xung quanh, nhất thời "như mạnh hổ xuống núi", tấn công đối thủ.

Một bên Yến Triệu Ca dập lửa, một bên nhìn qua toàn trường.

Sau khi nhìn một vòng, Yến Triệu Ca chú ý đến đứa bé được Triệu Minh che chở kia.

Đó là một cậu bé khoảng mười tuổi, nhìn có chút ngơ ngác, tâm trí không đầy đủ.

Hắn quỳ sát bên cạnh một nam tử, lắc lắc cánh tay của nam tử:

- Cha, cha?

Yến Triệu Ca hơi nhíu mày, chỉ nhìn qua liền biết nam tử nằm dưới đất đã tắt thở.

Thấy nam tử không để ý tới mình, cậu bé loạng choạng đứng lên, đi tới bên kia như không thấy đao quang kiếm ảnh gần đó.

Hắn đi tới bên cạnh một nữ tử, lau động cánh tay của nàng:

- Mẫu thân, mẫu thân?

Yến Triệu Ca thầm than một tiếng.

Hài tử này, là một cô nhi...

Cậu bé mờ mịt nhìn xung quanh, trong ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, giống như không biết tại sao cha mẹ không phản ứng với mình.

Cảnh Vân Chi được Tư Không Tinh thay thế, đi tới bên người cậu bé, ánh mắt không đành lòng, lại nhìn thi thể trên mặt đất, trong mắt hiện lên lửa giận.

Ngoại trừ người nhà của cậu bé, nhưng người đã chết khác đều là quản sự tại dược điền của Xích Hồng Phái.

Cảnh Vân Chi hét lớn một tiếng, gia nhập vào cuộc chiến của Triệu Minh, cùng Phong Vân Sanh giết Võ giả của Thiết Nguyên Phái.

Tên nam tử trung niên có tu vi Ngoại Cương trung kỳ Tông Sư kia, chính là chưởng môn của Thiết Nguyên Phái, lúc trước gây rối.

Lúc nàu đối mặt với đệ tử đích truyền của Quảng Thừa Sơn, Triệu Minh, cho dù cùng cảnh giới tu vi cũng nhanh chóng thua thiệt.

Hắn cầu cứu với Hầu Tường:

- Cứu...

Lời còn chưa dứt, Triệu Minh đã đâm tới một kiếm!

Đúng lúc này, phía xa truyền đến một tiếng hừ lạnh:

- Muốn giết người trên địa bàn của Thương Mang Sơn sao?

Một đạo Cương khí mạnh mẽ, xuyên qua hư không mà tới, cương mãnh hùng hồn, giống như khai sơn cự phủ, bổ về phía Triệu Minh!

Đối phương rõ ràng không dốc hết sức, nhưng một búa này bổ tới, Triệu Minh cũng không cách nào ngăn cản, đón lấy, không chết cũng trọng thương!

Yến Triệu Ca không biến sắc, lấy ngón tay làm kiếm đâm ra.

Bảy đạo Cương khí, ngưng tụ thành kiếm, như thất tinh hội tụ, chặn lại cự phủ do Cương khí hóa thành.

Bảy đạo kiếm khí lấy tốc độ nhanh chậm khác nhau, đánh vào cự phủ Cương khí, cũng không đem nó phá hủy, mà nhẹ nhàng đánh lệch sang hướng khác.

Triệu Minh thấy thế, tiếp tục ra tay, một kiếm đâm xuyên qua ngực của chưởng môn Thiết Nguyên Phái.

Nam tử trung niên trừng lớn hai mắt, ngã xuống đất.

Cảnh tượng sau cùng trong mắt hắn, là một nữ tử bị hắn giết chết không nhắm mắt cùng một cậu bé khờ khạo đang đứng bên cạnh.

Tức khắc, trước mắt nam tử trung niên là một màu đen kịt, một hơi thở cuối cùng nghẹn ở ngực.

Phong Vân Sanh, Triệu Minh, Cảnh Vân Chi, càn quét địch nhân tại đây, sau đó tập trung lại đứng bên cạnh Yến Triệu Ca.

Yến Triệu Ca nói:

- Ta tới chậm, Cảnh sư muội, hãy nén bi thương. Triệu sư đệ, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện.

Triệu Minh thận trọng gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía xa.

Hướng kia, chính là phương hướng mà cự phủ Cương khí đánh tới, có một đoàn người, từ chân núi đi lên.

Yến Triệu Ca nhìn tới, thấy người cầm đầu, trên đỉnh đầu có một đạo Linh quang mờ mịt quán thông về phía chân trời, cũng không che giấu đi, đó chính là một Tiên Thiên Tông Sư.

Đối phương nhìn qua mới hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt lạnh lẽo, thân hình cao lớn.

Hắn mặc một bộ trang phục màu đen, vạt áo thêu hình ngọn núi, chính là trang phục của đệ tử hạch tâm đích truyền của Thương Mang Sơn.

Hắn nhìn thấy Yến Triệu Ca, ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

Yến Triệu Ca bình tĩnh liếc hắn, cũng nhận biết đối phương.

Kỷ Hán Như, một trong những nhân vật đứng đầu thế hệ trẻ của Thương Mang Sơn, giống như đám người Lục Vấn, Tiêu Thăng, tuổi so với Lục Vấn, Tiêu Thăng hơi lớn hơn một chút.

Ở Bát Cực Đại Thế Giới, Tiểu Sơn Quân Kỷ Hán Như như sấm bên tai, người nổi bậc trong thế hệ trẻ.

Mấy năm trước, Kỷ Hán Như cùng với truyền nhân của Thánh Địa Lôi Vực Thiên Lôi Điện, Lôi Minh công tử đánh một trận.

Lôi Minh công tử chính là con trai độc nhất của một cự đầu trong Thiên Lôi Điện, cùng Quảng Thừa công tử Yến Triệu Ca, Phổ Chiếu công tử Hoàng Kiệt xưng là Tứ công tử đương thời.

Kỷ Hán Như trong cuộc chiến năm đó lấy kết quả hòa nhau, chứng tỏ địa vị của mình trong cường giả thế hệ trẻ.

Trước khi đến Vân Triệu Sơn, Yến Triệu Ca đã gặp hắn một lần, biết Kỷ Hán Như vừa lúc lịch lãm ở Vân Triệu Lĩnh, lần này gặp lại, đã ở Vân Triệu Sơn.

Kỷ Hán Như nhìn Yến Triệu Ca, lạnh lùng nói:

- Ở Vân Triệu Sơn giết người, đây là đạo làm khách của Quảng Thừa Sơn sao?

Yến Triệu Ca nhấc tay lên, ra hiệu cho Kỷ Hán Như nhìn về phía Tư Không Tinh đang giao thủ cùng Hầu Tường, nói:

- Xích Hồng Phái là tông môn của Thiên Vực ta, Cảnh sư muội là đệ tử của bản môn, mướn Linh điền của Thương Mang Sơn, chưa bao giờ thiếu cung phụng cho các ngươi.

- Bản môn tới chơi, đệ tử Thương Mang Sơn ngươi liền dung túng người khác đốt Linh điền.

- Đây là đạo đãi khách của Thương Mang Sơn sao?

Về thái độ đối với Quảng Thừa Sơn, trong nội bộ của Thương Mang Sơn tồn tại nhiều ý kiến khác nhau.

Mà theo Yến Triệu Ca biết, trong thế hệ trẻ, Kỷ Hán Như thuộc về phe phái không hảo cảm với Quảng Thừa Sơn.

Cho nên đối với Kỷ Hán Như, Yến Triệu Ca cũng không cho hắn sắc mặt gì.

Yến Triệu Ca nhìn Kỷ Hán Như, mặt không biểu tình nói:

- Hay là nói, các ngươi đang cố tình?

Kỷ Hán Như lạnh nhạt nói:

- Ta biết các ngươi tới nơi này làm gì, nhưng điều đó cũng không phải là "các ngươi không kiêng nể ai".

- Ngươi nói nhiều đạo lý như thế nào đi nữa cũng không thay đổi được một chuyện, nơi này là Vân Triệu Sơn, là địa bàn của Thương Mang Sơn.

- Cho dù xảy ra chuyện gì, bản môn có quy củ của mình, tất cả dựa vào quy củ mà xử lý, người của Quảng Thừa Sơn ngươi vượt quá phận sự, càng giết người tại đây, muốn khi dễ Thương Mang Sơn ta không có người sao?

Yến Triệu Ca cười một tiếng:

- Lúc cần cần ngươi xuất hiện, thì quả thật các ngươi không tồn tại.

Cương khí toàn thân của Kỷ Hán Như bắt đầu khởi động, bước ra một bước, Võ giả Thương Mang Sơn phía sau hắn cũng làm động tác tương tự.

- Ai động thủ giết người, có một tính một, đều bắt lại cho ta, giao cho tiền bối trong tông môn xử lý.

- Yến Triệu Ca, ta không có tâm tư đấu khẩu với ngươi, gần đây ngươi danh tiếng quá lớn, nhưng không biết có mấy phần thực lực?

- Kỷ Hán Như ta chưa bao giờ tin tưởng lời đồn, ta chỉ tin tưởng hai mắt cùng nắm đấm!

Vừa nói, hắn đánh ra một quyền, quyền thế trầm trọng như núi!

Yến Triệu Ca không thèm để ý, dùng một chưởng đón lấy.

Một chưởng đánh ra, như long ngâm hổ gầm!

Cương khí phảng phất như hỏa diễm ngưng kết trong tay của Yến Triệu Ca, chính diện chặn lại quyền thế của Kỷ Hán Như.

Kỷ Hán Như cười nhạt:

- Theo ta chọi cứng sao?

Trong sáu đại Thánh Địa, Võ đạo của Thương Mang Sơn lấy thế lớn, lực vững mà xưng!

Quyền thế trầm trọng như núi, lấy xu thế nghiền nát, muốn phá hủy Đâu Suất Chưởng của Yến Triệu Ca.

Nhưng cổ tay của Yến Triệu Ca chuyển động, lực lượng điên cuồng tăng lên, trong nháy mắt bạo phát!

- Nói như vậy, lấy cứng đối cứng đánh với ngươi thì như thế nào?

Giữa Đâu Suất Chưởng, dung nhập tinh túy của Đại Lực Ma Viên Quyền!

Lực lượng đột nhiên bạo phát, rung chuyển trời đất!

Quyền thế như núi, trong nháy mắt ngưng trệ, rung động kịch liệt, nổ tung!