Chương 118: Yến Triệu Ca bị sập cửa vào mặt?

Yến Triệu Ca nhìn Phong Vân Sanh, lại nhìn Tư Không Tinh, lắc đầu cười:

- Nếu Phó sư bá xuất quan, vậy cũng trong dự liệu.

- Đi thôi, chúng ta nhích người đi Thiên Bắc châu.

Yến Triệu Ca vỗ tay, dẫn đầu đi trước.

Cũng giống như dự đoán của hắn, Triệu Minh gần đây cũng chuẩn bị đi Xích Hồng Phái ở Thiên Bắc châu, vừa lúc kết bạn đồng hành.

Sau khi gặp mặt Thủ Tọa trưởng lão của Thiên Bắc châu, đám người Yến Triệu Ca nói lời từ biệt với Triệu Minh, Triệu Minh tự đi tới lãnh địa của Xích Hồng Phái, mà nhóm người Yến Triệu Ca tiếp tục đi tới Vân Đình Hồ.

Vân Đình Hồ thuộc cảnh nội của một tiểu quốc ở phía đông Thiên Bắc châu, diện tích không lớn, nhưng phong cảnh xinh đẹp vô cùng.

Hồ nước gợn sóng, đứng trên bờ hồ nhìn ra xa, có thể thấy trên mặt hồ quanh năm có mây trắng không tan.

Đặc biệt khi linh khí chấn động, cuốn lấy bốn phía Vân Đình Hồ, tạo thành một địa phương riêng biệt giữa hồ.

Hơi nước trong không khí ngưng kết thành sương mù, không có gió cũng không có mưa.

Ở đây bốn mùa như xuân, ngay cả nhiệt độ khí hậu cũng không biến hóa lớn, thế nên mây trắng kia vẫn không tiêu tan, tạo nên một lương đình giữa hồ.

Kiến trúc vẫn luôn tồn tại ở đó, do mây trắng tạo thành.

Bọn người Yến Triệu Ca đã là Tông Sư, trực tiếp đạp nước đi tới giữa hồ.

Chưa kịp đi tới giữa Vân Đình Hồ, mặt hồ đột nhiên xuất hiện một màn nước, như lá chắn.

Yến Triệu Ca giương mắt lên nhìn, nhất thời trợn mắt.

Chỉ thấy trên màn nước, thình lình xuất hiện chữ viết.

"Người của Yến gia chờ bên ngoài, những người khác tiến vào."

A Hổ thấy thế, khuôn mặt biến thành mướp đắng:

- Công tử...

Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh nhìn nhau, dù các nàng không hiểu tình huống gì xảy ra, nhưng hiện tại cũng biết, vị Phó trưởng lão trong truyền thuyết kia, rất không thích gặp cha con Yến Triệu Ca.

A Hổ chà xát tay, lặng lẽ truyền âm cho Yến Triệu Ca:

"Công tử, chúng ta không có biện pháp xông vào a."

Màn nước trước mắt này nhìn như rất mỏng, nhưng muốn nếu cho rằng màn nước yếu ớt, đó chính là cái bẫy.

Đây là cường giả Đại Tông Sư thành danh lâu năm, Phó Ân Thư, lấy Võ đạo Quyền ý của bản thân, hóa thành màn nước.

Cũng giống như lúc trước Thạch Thiết lấy Quyền ý cầm cố thiên địa, khiến cho Nghiêm Húc tiến thối không được.

Đối với người có cùng cảnh giới hoặc cao hơn Phó Ân Thư mà nói, màn nước trước mắt này không tính là gì, nhưng đối với Yến Triệu Ca, A Hổ, cái màn nước này so với tường đồng vách sắt còn muốn khó vỡ hơn.

Yến Triệu Ca nhìn màn nước, lắc đầu cười:

- Không sao.

Hắn quay đầu nhìn Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh, vừa cười vừa nói:

- Phó sư bá có lệnh, các ngươi đi vào trước đi.

Phong Vân Sanh cùng Tư Không Tinh trao đổi ánh mắt, chỉ thấy vẻ mặt của Yến Triệu Ca rất bình tĩnh.

Trải qua thời gian dài như vậy, các nàng cũng biết, Yến Triệu Ca là một người chỉ muốn chiếm tiện nghi không chịu thua thiệt, cho dù đối mặt với trưởng bối trong tông môn, cũng giống như vậy.

Yến Triệu Ca nhìn các nàng, mỉm cười:

- Các ngươi tiến vào, ta tự nhiên có cách đi vào.

Khóe miệng của Phong Vân Sanh nhếch lên một cái, như cười mà không cười, lặng lẽ giơ ngón cái với Yến Triệu Ca, không do dự, bước tới màn nước.

Tư Không Tinh nhìn Yến Triệu Ca, khẽ gật đầu, sau đó cũng hướng màn nước đi tới.

Khi các nàng đi tới, màn nước tự động mở rộng, để cho hai nàng tiến vào.

"Công tử, có câu nói như thế này?"

A Hổ nhìn các nàng đi vào, có chút "đau trứng" truyền âm nói:

"Thà rằng đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân, thà rằng đắc tội tiểu nhân không đắc tội nữ nhân?"

"Ai đắc tội nàng? Chính nàng ta lòng dạ hẹp hòi mà thôi."

Yến Triệu Ca bĩu môi:

"Thả lỏng chờ một chút là được."

"Rất nhanh nàng sẽ chủ động nhận chúng ta đi vào."

A Hổ thầm líu lưỡi, hắn biết công tử xưa nay kiêu ngạo tận trời, nhưng đối phương bây giờ cũng không phải bình thường.

Luận thân phận, Phó Ân Thư cùng một tầng thứ với Phương Chuẩn, Thạch Thiết, cho dù thực lực và địa vị thấp hơn, nhưng cũng không phải một vãn bối có thể đấu lại.

... Hơn nữa, nữ nhân này còn là người không phân rõ phải trái.

Nếu nàng muốn gõ một đệ tử vãn bối, chỉnh ngươi gần chết, ngươi cũng không có chỗ kêu oan.

Vị là đệ tử cùng lứa với bọn người Yến Địch, Thạch Thiết, lúc còn trẻ cũng là một hỗn thế ma vương a.

Trong các đệ tử đích truyền của lão Chưởng môn Quảng Thừa Sơn, Nguyên Chính Phong, Yến Địch nhỏ tuổi nhất, nhập môn trễ nhất, lúc hắn nhập môn, thì những người khác đã xuất sư.

Trước khi Yến Địch nhập môn, các sư huynh sư tỷ vẫn còn trẻ, người Nguyên Chính Phong tín nhiệm nhất là Thạch Thiết, người Nguyên Chính Phong thưởng thức nhất là Phương Chuẩn, nhưng người làm Nguyên Chính Phong vui nhất là Phó Ân Thư.

Cha mẹ của Phó Ân Thư không chỉ là đồng môn với Nguyên Chính Phong mà còn là bằng hữu sinh tử, đáng tiếc hai người mất sớm, Phó Ân Thư hầu như do Nguyên Chính Phong nuôi lớn, tình cảm giữa hai người như cha con.

Một ý nghĩa khác mà nói, Nguyên Chính Phong rất nuông chìu Phó Ân Thư từ nhỏ.

Yến Triệu Ca nghĩ trong lòng, phải cảm tạ Thạch Thiết.

Nếu không có Đại sư huynh nghiêm túc như hắn trấn áp, ngay cả mặt mũi của Nguyên Chính Phong cũng không bán, thì Phó Ân Thư đem Quảng Thừa Sơn phá càng nhiều.

A Hổ nhìn Yến Triệu Ca, chép miệng nói:

- Công tử, khi đối mặt với Phương trưởng lão, ngươi tự tin, lòng tin của ta cũng theo ngươi, dù sao Phương trưởng lão rất lý trí.

- Nhưng Phó trưởng lão mà nói, khi nàng làm việc phần lớn dựa vào tâm trạng.

Yến Triệu Ca nhún vai một cái, dựng lên ba ngón tay.

- Thứ nhất, tuy Phó sư bá là người rất tuỳ tính, thích làm bậy, phần lớn dựa vào yêu ghét cá nhân quyết định, nhưng nàng vẫn rất yêu quý tông môn.

- Nàng sinh ra tại đây, sư tổ coi nàng như con, vô cùng thương yêu, làm sao nàng không kính yêu sư tổ như phụ thân đây?

Yến Triệu Ca vừa nói vừa thu hồi một ngón tay:

- Trước mặt đại sự của Quảng Thừa Sơn, nàng có thể áp chế tâm tình, lấy đại cục làm trọng.

- Thứ hai, mặc dù oán thầm sau lưng trưởng bối cũng không tốt lắm, nhưng Phó sư bá đúng là không có tính nhẫn nại, cho dù thấy hứng thú cũng "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới" (*).

Yến Triệu Ca lại thu hồi một ngón tay:

- Thế nhưng, Phó sư bá khi tu hành Võ đạo, vô cùng quyết tâm, nhiều năm như một ngày. Đừng coi nàng lúc trẻ tính tình như hỗn thế ma vương, nhưng nàng cần cù luyện công, ngay cả Đại sư bá rất khen ngợi.

- Phó sư bá đối với bí mật của Võ đạo, rất ham muốn tìm tòi nghiên cứu, có cái gì không hiểu, nàng sẽ ăn ngủ không yên, chừng nào tìm ra ảo diệu trong đó mới bỏ qua.

Yến Triệu Ca nói, cũng có chút tán thưởng:

- Không điên cuồng không thành công, Phó sư bá có thể đi tới tu vi như ngày hôm nay tất nhiên không phải dựa vào vận khí.

- Phó sư bá rất sĩ diện, thích cùng người khác đấu khí (**), nhưng so với mặt mũi, nàng càng quan tâm nan đều của Võ đạo hơn.

Nói đến đây, Yến Triệu Ca vừa cười vừa thu hồi lại ngón tay cuối cùng:

- Còn thứ ba, ha ha, nhìn khắp toàn bộ Quảng Thừa Sơn, Phó sư bá đều có tính tình nôn nóng, tính kiên nhẫn quá kém...

Lời còn chưa dứt, màn nước trước mắt đột nhiên yên tĩnh, không một tiếng động mở rộng.

------

(*) "ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới": ý chỉ làm việc không kiên nhẫn.

(**) đấu khí: tranh hơn thua.