Chương 116: Ngã ở chỗ nào, liền đứng lên ở chỗ đó

Nhìn Lục Vấn rơi vào trầm mặt, Yến Triệu Ca nhún vai.

Nguyên chủ thân thể của mình, còn trẻ khí thịnh, bị Lục Vấn ép bỏ không luyện Thất Tinh Kiếm.

Để chứng minh mình, ngay cả một môn kiếm đạo khác đứng hàng Thái Thượng Bát Cực Kiếm của Quảng Thừa Sơn cũng không luyện, lại đi nghĩ ra kiếm đạo mới, ngược lại có chút thành tựu.

Thật ra nguyên chủ thân thể này, thiên phú kiếm đạo cũng không yếu, môn Thất Tinh Kiếm này cũng có thành tựu cực cao.

Chỉ là một số người, trời sinh tu luyện một loại Võ học, rất thuận buồm xuôi gió.

Ví như Thái Dương Kim Châm Khí Công với Triều Nguyên Long, Thất Tinh Kiếm với Lục Vấn.

Nhưng muốn nói đến ngày sau đạt được thành tựu như Thạch Thiết còn chưa biết được.

Thạch Thiết không luyện Kim Cương Thân, tùy tiện chọn một Thái Thượng Bát Cực khác, bao gồm Thất Tinh Kiếm, vẫn là Thiết Sư Tử Vương "siêu quần bạt tụy".

Lục Vấn không luyện Thất Tinh Kiếm, đó là một chuyện khác.

Nhưng hắn có thể đem môn Thất Tinh Kiếm này, lấy hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi siêu việt tất cả Tông Sư của Quảng Thừa Sơn, không phải là may mắn mà là thực học.

So với nguyên chủ thân thể này, Yến Triệu Ca đối với Thất Tinh Kiếm có lý giải khác nhau.

Trong mắt Yến Triệu Ca, môn kiếm đạo này, rất có nhiều chỗ tiếp thu được, cũng có nhiều tiềm lực để đào móc.

Ngoài ra, đối với Yến Triệu Ca mà nói, bỏ qua Thất Tinh Kiếm, cũng không phải chuyện tình vẻ vang gì, giữ lại vết sẹo cũ, làm mình không thoải mái a...

Nguyên chủ thân thể tu luyện Võ đạo, Yến Triệu Ca đều dụng tâm nghiên cứu, hắn cũng không tốn nhiều tâm tư nhất vào kiếm đạo Tụ Lý Thanh Long, hay Đâu Suất Chưởng.

Mà là vào môn Thất Tinh Kiếm trong mắt người khác mình đã vứt bỏ.

Kết hợp với nội tình mà nguyên chủ thân thể lưu lại, Yến Triệu Ca có ngộ tính cao hơn, rất nhanh đem môn Thất Tinh Kiếm nhận thức sâu hơn.

Muốn xóa bỏ ấn tượng cũ trong mắt người khác, cũng không cần lấy Lục Vấn khai đao, tuy rằng Lục Vấn là đối thủ tốt nhất.

Nhưng nếu Lục Vấn tự mình đưa tới cửa, Yến Triệu Ca đương nhiên tiếp nhận rồi.

Vũ Khố Kinh Lâu tầng thứ tư, lão giả kia nhìn Yến Triệu Ca, ánh mắt sâu thẳm, nhìn không ra tâm tình:

- Ngộ tính thật cao...

Yến Triệu Ca mỉm cười chấp tay với Lục Vấn:

- Đa tạ.

Dứt lời, đi ngang qua Lục Vấn xuống lầu.

Triệu Minh tỉnh hồn lại, ánh mắt nhìn Lục Vấn, không có hèn mọn khinh thị, thậm chí có mấy phần thán phục.

Lục Vấn cũng quá mạnh.

Có thể trong Võ đạo Thánh địa khắp nơi là thiên tài như Quảng Thừa Sơn trổ hết tài năng, trở thành nhân vật đầu lĩnh trong thế hệ trẻ, không thể nghi ngờ Lục Vấn là thiên tài trong thiên tài.

Đáng tiếc hắn đụng phải Yến Triệu Ca.

Toàn bộ Quảng Thừa Sơn, trong cùng lứa tuổi, Võ giả cùng cảnh giới, ai dám phát ngôn bừa bãi là mình có thể nắm chắc thắng Lục Vấn?

Chứ đừng nói là đánh bại Lục Vấn trong lĩnh vực hắn am hiểu nhất.

Hiện tại, Võ giả dưới Đại Tông Sư, Lục Vấn là người đừng đầu về Thất Tinh Kiếm của Quảng Thừa Sơn.

Qua ngày hôm nay, Thất Tinh Kiếm của Lục Vấn vẫn khinh thường tất cả Võ giả Tông Sư của Quảng Thừa Sơn, nhưng trên đầu hắn, lại nhiều thêm một người mạnh hơn.

Đó là thanh niên mà hắn ép vứt bỏ Thất Tinh Kiếm, lại dùng Thất Tinh Kiếm đánh bại hắn!

Triệu Minh nhìn Lục Vấn, thở dài, đi theo phía sau Yến Triệu Ca xuống lầu:

"Người hơn thiên tài, là thiên tài trong thiên tài."

"Có thể thắng được thiên tài trong thiên tài, lại là người như thế nào?"

Yến Triệu Ca quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Minh đi sau lưng mình, vẻ mặt suy nghĩ, không khỏi cười nói:

- Võ học như Thất Tinh Kiếm, cũng không phải luyện một lần là xong, trở về từ từ suy nghĩ đi.

Triệu Minh tỉnh lại, gật đầu nói:

- Đạo lý ta cũng biết, nhưng bế quan tiềm tu không được, ta phải đi Xích Hồng Phái ở Thiên Bắc châu.

Yến Triệu Ca cười hắc hắc nói:

- Con rể tới cửa hả?

Xích Hồng Phái là tông môn lớn của Thiên Bắc châu, cũng giống như thế lực Đông Đường quốc, chiếm lấy một phương, tôn Quảng Thừa Sơn làm chủ.

Đông Đường quốc cùng Xích Hồng Phái tuy một ở Thiên Đông châu, một ở Thiên Bắc châu, nhưng cũng có giao lưu.

Trong phạm vi Xích Hồng Phái quản lý, sản xuất rất nhiều dược thảo, một bộ phận nguyên liệu luyện đan luyện dược của Đông Đường quốc đều tới từ Xích Hồng.

Xích Hồng Phái là một tông môn, đối với thiên tài trong lãnh địa của mình, tất nhiên có khát cầu, nhưng làm thế lực của Thiên Vực, khẳng định bị Quảng Thừa Sơn ảnh hưởng.

Những thiên tài trẻ tuổi đứng đầu nhất, dĩ nhiên sẽ mong muốn bái nhập vào Quảng Thừa Sơn, Xích Hồng Phái đã thấy ra điều này từ lâu.

Vì tăng mạnh liên hệ giữa nhà mình cùng Quảng Thừa Sơn, nội bộ của Xích Hồng Phái cũng sẽ tiến cử nhân tài bái vào Quảng Thừa.

Con gái Chưởng môn hiện tại của Xích Hồng Phái chính là môn hạ của Quảng Thừa Sơn.

Có vài phần mong muốn thông gia, Triệu Minh cùng người kia mới dần tiến tới.

Đối với Yến Triệu Ca trêu chọc, Triệu Minh bình tĩnh nói:

- Còn không gặp qua lão Chưởng môn của Xích Hồng Phái, cho nên lần này đi gặp.

Yến Triệu Ca gật đầu:

- Chúc ngươi mã đáo thành công, nếu thời gian trùng hợp, chúng ta có thể đồng hành

Mặc dù Triệu Minh hiếu kỳ tại sao Yến Triệu Ca phải đi Thiên Bắc châu, nhưng cũng không hỏi nhiều, gật đầu nói:

- Điều này không thể tốt hơn, vừa lức trên đường ta thỉnh giáo Thất Tinh Kiếm của ngươi.

Nói đến nơi đây, trong lòng Triệu Minh thở dài, mời hơn nửa năm trước, mình bởi vì tuổi tác, tu vi so với Yến Triệu Ca cao hơn, mà bây giờ người sau vượt qua người trước.

Quả thật là không thể so sanh được.

Yến Triệu Ca tạm biệt Triệu Minh, sau đó trở lại chỗ của mình.

Chuẩn bị xong, Yến Triệu Ca gọi Phong Vân Sanh đến cùng nhau xuất phát, đi Sơn Vực.

Chuyến đi này không chỉ vì chuyện của Sơn Vực Vân Triệu Sơn, còn phải giải quyết vấn đề khôi phục lại Thái Âm Chi Thể cho Phong Vân Sanh.

Mà A Hổ, trải qua một thời gian nghiền ngẫm, đã thành công bình cảnh, đăng lâm Tông Sư thập trọng, Thông Thiên cảnh!

Nhìn hắn hơi ngốc, nhưng tu luyện Võ đạo, ngộ tính không tệ, Yến Triệu Ca nhắc nhở, hắn liền tìm được bí quyết đạp phá bước cuối cùng, thành công đột phá.

- May mắn còn kịp, khá tốt, khá tốt.

A Hổ há cái miệng rộng, láu cá cười.

Yến Triệu Ca vỗ vai hắn:

- Đi, theo ta đến Chấp Sự Điện.

Đến Chấp Sự Điện, Yến Triệu Ca lại nhìn thấy Nhị sư bá của mình, Thủ tọa của Chấp Sự Điện, Phương Chuẩn.

Phương Chuẩn trước tiên nói:

- Liên quan đến di sản của Băng Long Võ Thánh, bởi vì liên quan đến Địa Ngục, nên tông môn trước tiên phải thăm dò xử lý, nhưng thứ không liên quan đến Địa Ngục, đều thuộc về ngươi.

Yến Triệu Ca mỉm cười nói:

- Tính ta và tông môn liên hợp khai quật di sản cũng được.

- Đồ của ngươi, tông môn chắc chắn không chiếm tiện nghi.

Phương Chuẩn nói:

- Tình huống cụ thể, chờ Đại sư huynh về rồi hẳn nói.

Yến Triệu Ca gật đầu, biết sự việc trọng đại, Thạch Thiết lần thứ hai ra tay, mang thiết bài đi Bắc Hải.

Phương Chuẩn nói tiếp:

- Về phần chiếc nhẫn xuất xứ từ Diệp Cảnh kia, trãi qua tra xét, có thể xác nhận liên quan đến Viêm Ma Đại Đế trước Đại Phá Diệt, nhưng chỉ lưu lại một lường khí tức yếu ớt, chỉ đơn thuần là cổ vật, cùng Viêm Ma Đại thế giới quan hệ không nhiều.

Yến Triệu Ca bình tĩnh nói:

- Đây là một tin tức tốt.

- Không sai, đúng là tin tức tốt.

Ánh mắt của Phương Chuẩn đảo qua Yến Triệu Ca cùng Phong Vân Sanh:

- Đúng rồi, còn nửa năm thời gian, lại đến Thông Thiên Hội Minh lần nữa, Triệu Ca ngươi nếu tham gia thì chuẩn bị sẵn sàng đi.

Thông Thiên Hội Minh, cũng không phải là hội minh Võ giả Thông Thiên cảnh, mà là hội minh Võ giả thế hệ trẻ của Bát Cực Đại Thế Giới.

Ba năm một lần, chủ yếu nhìn tiềm lực, mà không phải tu vi cảnh giới cao thấp.

Ý của "Thông Thiên" là chỗ này.

Danh tiếng của Tứ công tử đương thời, là do lần hội minh trước truyền ra, ngoài ra còn có những thiên kiêu thế hệ trẻ khác, cũng từ hội minh truyền ra.

Cũng có cá nhân tông môn, lựa chọn giấu dốt, âm thầm phát triển.

Nhưng nhân vật thiên tài va chạm giao lưu, thường có thể ma sát, cho người tham dự có lợi ích không nhỏ, thu hoạch ngoài ý muốn.

Võ giả tu luyện, chưa bao giờ ngồi một chỗ bế môn tôi luyện.

Cho nên tham gia hay ẩn giấu là chuyện của mỗi người.

Yến Triệu Ca gật đầu:

- Ta biết.

Phương Chuẩn nói tiếp:

- Về chuyện các ngươi đi Sơn Vực lần này, tông môn sẽ có cường giả đi theo.

Tuy trong bụng của Yến Triệu Ca chứa càn khôn, nhưng lần này đi Sơn Vực, thật ra là cùng Thương Mang Sơn chính thức quan hệ, cần phải có đại lão trong tông môn mang đội.

Yến Triệu Ca đối với chuyện này đã sớm biết:

- Nhị sư bá, không biết vị trưởng lão nào mang đội?

Phương Chuẩn nói:

- Là Phó sư muội.

Yến Triệu Ca nghe vậy, mí mắt nhảy loạn:

-... Phó sư bá?