Chương 391: Cái chết của Ninh Khiết! Nội chiến nổ ra!

Sỉ nhục lớn lao!

Ninh Kỳ lúc này cảm giác mình giống như không còn mảnh vải đứng ở bên trong ngọn lửa.

Toàn thân mỗi một tấc đều bị nướng, từ trong tới ngoài đều dường như cháy sạch vậy.

Mặc dù không ai biểu hiện ra ngoài, nhưng gã vẫn cảm nhận được trong lòng rất nhiều người ở đây có vẻ hả hê.

Còn có ánh mắt của bọn họ đều tràn đầy châm biếm.

Đại khái, gã là Thiếu quân tại vị ngắn nhấn trên cái thế giới này.

Mới vừa bị đề cử lên, chỉ chưa tới một canh giờ đã bị phế bỏ.

Vô cùng nhục nhã!

Trước đó Thái tử Ninh Dực mất mặt, nhưng giờ Ninh Kỳ càng thêm mất mặt.

Sẽ trở thành thiên hạ trò cười.

Lúc này Ninh Kỳ gần như dám khẳng định, phụ vương chắc chắn đã sớm đã tỉnh lại, ông ta rõ ràng có thể tới gián đoạn cái gọi là hội tuyển vua, nhưng hông vẫn tùy ý chờ đến khi có kết quả, chờ Ninh Kỳ hưởng thụ được mùi vị quyền lực sẽ bỗng nhiên xuất hiện vả vô mặt thật mạnh.

Bốp bốp!

Ninh Kỳ cảm giác được trên mặt mình bị vả đôm đốp điên cuồng.

Không chỉ có là Ninh Kỳ, còn có Liêm thân vương của đế quốc, còn có vương hậu họ Chúc.

Bạt tai Ninh Nguyên Hiến gần như quất tới tấp trên mặt bọn họ.

Thù hận!

Thù hận thấu xương.

Bất kỳ ngôn ngữ đều khó hình dung cảm nhận trong lòng Ninh Kỳ.

Phụ vương, người để con bị sỉ nhục đến nước này? Con sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.

...

Liêm thân vương của đế quốc nhìn Ninh Nguyên Hiến một lúc lâu.

Người này ở hai mươi mấy năm trước đã từng quỳ xuống xin rủ lòng thương, hôm nay lại trở nên cố chấp thế này?

Lại dám chống lại đế quốc như thế?

Cục diện lúc này đây phải làm gì?

Liêm thân vương cũng hiểu được đầu mình muốn nổ tung vậy.

Việc lần này chính là ông làm hỏng.

Hội tuyển vua, cưỡng ép quần thần viết xuống tên Ninh Kỳ, điều này khiến cho hình tượng của đế quốc trong lòng thần tử nước Việt tiêu tùng.

Dĩ nhiên, nếu như có thể đổi lấy Ninh Kỳ nối ngôi, chi phí như vậy cũng không có cái gì.

Thế nhưng bây giờ trò hề lộ, Ninh Kỳ lại không thể lên ngôi, ngược lại sẽ thành trò cười thiên hạ.

Chân chính mất cả chì lẫn chài.

- Ha ha ha... - Liêm thân vương của đế quốc tiến lên phía trước nói:

- Nguyên hiến hiền đệ, đệ trúng gió lần này làm cho người ta phải sợ hãi, Hoàng đế bệ hạ càng lo lắng, cho nên điều động ta đến, lẽ nào đệ trách cứ ta bao biện làm thay đi?

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Sao lại thế chứ? Đệ cảm ơn vương huynh còn không kịp.

Liêm thân vương của đế quốc nói:

- Việt vương tỉnh lại là tốt rồi, trong triều cũng có người chủ trì đại cục. Đại tang Thái hậu Việt quốc phải làm thật nhanh, tranh thủ xử lý, di thể không thể để mãi trên linh đường được đâu.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vương huynh nói có lý.

Tiếp tục, Ninh Nguyên Hiến nói:

- Các vị thần công, các ngươi cũng nhìn thấy, quả nhân tuy rằng thức tỉnh, thế nhưng bệnh thể chưa khỏi hắn, hành động bất tiện, nói bất tiện. Ninh Chính, con lấy tư cách Thái tử, kế tiếp liền do con giám quốc.

- Nhi thần tuân chỉ!

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Cương ở đâu?

Một lát sau, Ninh Cương xuất hiện ở trong triều đình.

Ninh Nguyên Hiến trong lòng nóng lên.

Gió mạnh mới biết cỏ cứng, vị Vương thúc Ninh Cương này quả nhiên không để cho ông thất vọng, thời khắc mấu chốt lại bỏ ra tính mạng bảo vệ Việt quốc.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Quả nhân chuẩn bị mật chỉ, là ngay trước cố mệnh đại thần Ninh Cương cùng Ninh Khải viết ra. Thế nhưng mật chỉ lại bị người đổi, cho nên Ninh Cương làm ra chuyện hủy mật chí, bởi vì thứ vương thúc hủy đi chính là mật chị, cử động lần này chẳng những không quá, ngược lại có công.

Ninh Cương dập đầu.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vương thúc, ta để Thẩm Lãng chuẩn bị cho cho ngài một bộ răng giả.

Vương thúc Ninh Cương đã bị đập gãy bốn cái răng cửa rồi.

Ninh Cương nói:

- Thần già rồi, khuôn mặt cũng không sao, răng mất thì mất thôi.

Ninh Nguyên Hiến cười nói:

- Không được, nói chuyện đớt như thế. Hiện giờ ta nói đã không rõ, nhưng ngài cũng không thể nói đớt thế được.

Tiếp tục, quốc quân Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lúc trước là mật chỉ, bây giờ đạo minh chỉ tiếp theo. Quả nhân thân thể không tốt, bất cứ lúc nào cũng có thể có thể buông tay nhân gian. Một khi ngày đó đến, Ninh Chính lập tức nối ngôi làm vua. Cũng sắc phong Biện Tiêu, Ninh Cương, Ninh Khải, Kim Trác là bốn phụ chính đại thần.

Nghe những lời này, khuôn mặt Tể tướng Chúc Hoằng Chủ run lên.

Đây là r công khai làm mất mặt.

Lão là Tể tướng đệ nhất Thượng Thư Đài lại không thể đứng hàng phụ chính đại thần, sỉ nhục cỡ nào.

Tức khắc Chúc Hoằng Chủ run rẩy, tiến lên quỳ xuống nói:

- Bệ hạ, cựu thần đã tuổi già, chính thức hướng bệ hạ xin hài cốt.

Chúc Hoằng Chủ lại một lần nữa từ chức.

- Chuẩn. - Ninh Nguyên Hiến nói thẳng:

- Niên kỷ Chúc Hoằng Chủ quả thực lớn, cũng nên trở lại bảo dưỡng tuổi thọ, chấp thuận từ chức Tể tướng Thượng Thư Đài, nhưng giữ lại chức Thái sư Thái tử.

Chúc Hoằng Chủ dập đầu:

- Thần cảm ơn bệ hạ hồng ân.

Phó sứ Xu Mật Viện Xung Ngạc cố tình cũng theo từ quan, nhưng vẫn là áp chế xuống tới.

Lúc này, hắn không thể từ quan.

- Chúc Hoằng Chủ lui, Vương thúc Ninh Cương, chức Tể tướng đầu tiên Thượng Thư Đài phải do ngài chịu cực khổ rồi. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Ninh Cương nói:

- Thần sẽ tận tâm tận lực.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Kể từ đó, Thượng Thư Đài liền thiếu một người. Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nhà ngươi phải gánh nặng, gánh vác vị trí thứ tư của Thượng Thư Đài vậy.

Ngự Sử Đài đại phu Vương Thừa Trù dập đầu nói:

- Thần tuân chỉ, cảm ơn hồng ân bệ hạ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Thái tử, quả nhân tinh lực không tốt, tang sự Thái hậu liền giao cho con. Nhưng cần phải nhớ kỹ một điểm, không nên phô trương.

Ninh Chính dập đầu nói:

- Nhi thần tuân chỉ.

- Đi thôi, trở lại nghỉ ngơi. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Thẩm Lãng lại đẩy xe lăn rời khỏi triều đình.

Ninh Nguyên Hiến dĩ nhiên là biểu hiện ra ý kiến hoàn toàn buông tay, cầm tất cả quốc chính giao cho Ninh Chính.

...

Bên trong thư phòng!

Biện phi bới cơm cho Ninh Nguyên Hiến.

Đây là cơm bồ câu sữa (*) và súp gà hầm thật lâu, bồ câu sữa nấu thật chín mềm, trộn trong cơm cũng rất nhừ mà cũng đủ ngon.

(*) Cơm bồ câu sữa (nhũ cáp phạn) là cơm nấu với bồ câu non nguyên con, gạo thơm, gừng, hành, tỏi, rau thơm, muối vào cùng một cái nồi.

Trưởng công chúa Ninh Khiết quỳ gối trước mặt, nàng vẫn có vẻ đặc biệt yên lặng.

- Tại sao?

Ước chừng một lúc lâu, Ninh Nguyên Hiến mới cất lời hỏi.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Xin hãy xử tử muội đi.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ta hỏi muội tại sao?

Trán của trưởng công chúa Ninh Khiết dập xuống đất, rồi nói:

- Xin bệ hạ xử tử muội.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Không thể nói à?

Trưởng công chúa Ninh Khiết ngóc đầu lên nói:

- Vương huynh không nên tỉnh lại, huynh không nên tỉnh lại vào lúc này.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Vậy ta cần phải lúc nào tỉnh lại?

Ninh Khiết đáp:

- Nửa năm sau.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Là Ninh Hàn nói với muội như vậy à?

Ninh Khiết lại lặng im không nói.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Trong triều đình, ta bỗng nhiên ngã xuống, là ai trực tiếp ra tay?

- Muội! - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói, tiếp đó nàng móc ra một món đồ.

Đồng dạng là một viên đá quý, chẳng qua là đá quý màu xanh nhạt, đây là công tắc đá Ác Mộng?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Đây cũng là Ninh Hàn đưa cho muội, nó bảo muội làm phải không?

Trưởng công chúa Ninh Khiết lại một lần nữa lặng im.

Ninh Nguyên Hiến cất giọng lạnh nhạt:

- Nó muốn giết vua cha, vì sao bản thân không làm, phải cho muội động thủ?

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói rất từ tốn:

- Muội cho tới bây giờ đều chưa từng nghĩ muốn giết vương huynh, chúng ta chẳng qua là để cho muội ngủ nửa năm, đỡ phải mang đến tai họa ngập đầu cho Việt quốc, nhưng... Không nghĩ tới Thẩm Lãng vẫn cứu tỉnh quá nhanh. Xem ra cái tai họa ngập đầu này không ngăn được.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ninh Chính thượng vị, chính là tai họa ngập đầu. Liền nhất định phải Ninh Kỳ thượng vị, biến thành chó trung thành của hoàng đế, lúc này mới coi là giữ được giang sơn Việt quốc của ta? Ninh Khiết, trước đây muội ngưỡng mộ Khương Ly bệ hạ đến cỡ nào? Làm sao bây giờ ngươi cũng quỳ xuống?

- Khương Ly đã chết. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Khương Ly có chết cũng không tính nhưng cũng kéo theo vô số người xuống vực sâu. Vương huynh, trên cái thế giới này thì không nên có anh hùng, năm đó bởi vì chúng ta ngưỡng mộ đối với hắn, thiếu chút nữa để họ Ninh vong tộc diệt chủng. Vương huynh cũng còn nhớ rõ sao, Khương Ly huỷ diệt, sau đó vương huynh chạy đến trước mặt Chúc Hoằng Chủ như chó vẩy đuôi mừng chủ, mà muội thì sao? Muội biểu hiện kịch liệt nhất, hoàn toàn là tùy tùng cuồng nhiệt nhất của Khương Ly, kết quả... muội bị bí mật nhốt ba tháng.

- Vương huynh, vương huynh có biết ba tháng này xảy ra chuyện gì hay không?

- Vương huynh, vương huynh có nghĩ rằng muội vô dục vô cầu là bẩm sinh à? Không, ta bị cắt đi.

- Tình cảm, tinh thần, ham muốn toàn bộ đều bị cắt đi.

Ninh Nguyên Hiến khuôn mặt run lên nói:

- Cho nên muội sợ à.

- Chẳng lẽ không cần phải sợ à? - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Muội tình nguyện chết mười lần, cũng không muốn chống lại loại tra tấn đáng sợ kia, cái loại đau đớn trầm luân như trong địa ngục. Thế giới này không có anh hùng, sự sùng bái anh hùng đã hủy diệt chúng ta một lần, không thể hủy đi chúng ta lần thứ hai nữa.

Ninh Nguyên Hiến nhìn cô em gái này một lúc lâu.

- Nói cho ta biết, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Trưởng công chúa Ninh Khiết lắc đầu nói:

- Muội không biết, nhưng muội chỉ biết là những thứ muội đã làm tất cả đều vì trăm năm cơ nghiệp của vương tộc họ Ninh, là vì giang sơn nước Việt.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Muội muội, nếu như muội nói chưa từng nghĩ đến chuyện giết ta thì ta tin! Nếu như trên cái thế giới này ngay cả muội đều muốn giết ta, vậy sẽ không có người có thể tín nhiệm được. Muội nói muội làm tất cả là vì Việt quốc giang sơn, vì cơ nghiệp trăm năm vương tộc họ Ninh, những thứ này ta đều tin cả.

- Muội muội, hãy nói cho ta biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chỉ cần muội nói cho ta biết, sau đó sẽ một lần nâng lên dũng khí của muội, ta vẫn có thể tin tưởng muội, ta vẫn cầm Hắc Thủy Đài giao cho muội và vẫn tin muội không giữ lại chút nào mà. – Giọng của Ninh Nguyên Hiến đầy tình cảm vô cùng.

Ninh Khiết cũng không nén nỗi nước mắt nữa, trực tiếp tuôn ra như mưa.

Nàng cũng chợt hướng Ninh Nguyên Hiến dập đầu, khóc thút thít:

- Vương huynh, van cầu huynh hãy phế bỏ Ninh Chính, lập Ninh Kỳ là Thái tử đi. Đây là một lần cơ hội sau cùng của nước Việt chúng ta, van xin vương huynh đó.

Ninh Nguyên Hiến tức giận đến cả người phát run, cất giọng run rẩy:

- Ninh Khiết, muội cứ bị hù dọa vỡ mật như vậy à? Cốt khí của muội ở đâu? Muội cứ như vậy cam tâm tình nguyện quỳ trên mặt đất, tùy ý đế quốc Đại Viêm xâu xé à?

Trưởng công chúa Ninh Khiết khóc ròng nói:

- Sống, so cái gì đều quan trọng hơn. Vương tộc họ Ninh truyền thừa mấy trăm năm, không thể liền hủy ở trong tay của vương huynh.

- Câm miệng, câm miệng... - Ninh Nguyên Hiến cất giọng run rẩy:

- Muội nói đi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ninh Khiết chỉ cần muội nói ra cho ta, ta sẽ tha cho muội khỏi chết!

Trưởng công chúa Ninh Khiết nhìn Ninh Nguyên Hiến, thu lại nước mắt.

- Không cần. - Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Vương huynh, muội cho tới bây giờ còn không sợ chết, thậm chí muộiđã sớm chán sống.

- Liền chết như vậy cũng tốt, không cần nhìn đến vương tộc họ Ninh diệt chủng, không cần nhìn đến giang sơn Việt quốc nghiền nát.

- Vương huynh, thế giới này không có anh hùng, thế giới này cũng không nên có anh hùng!

- Muội thực sự cho tới bây giờ cũng không có muốn mưu sát vương huynh.

Dứt lời!

Màu đen máu chậm rãi từ Ninh Khiết trong mắt, mũi, miệng chảy ra.

Nàng tự sát!

Sau một lát, thân thể đang quỳ thẳng tắp của nàng từ từ ngã lệch xuống.

Ninh Nguyên Hiến nhìn một màn này giống như là sét đánh.

Trong đầu hiện ra hình ảnh Ninh Khiết khi còn bé, Ninh Khiết mới lớn và Ninh Khiết sau khi trưởng thành.

- Muội muội...

Ninh Nguyên Hiến hô to một tiếng, chợt ngã nhào xuống đất ôm tấm thân lạnh lẽo của Ninh Khiết vào trong ngực.

Lòng đau như dao cắt!

...

Ở một gian phòng bí mật dưới đất.

Chúc Hoằng Chủ nói rất từ tốn:

- Bóng tối đến trước tờ mờ sáng.

- Bình minh sao?

- Muốn khai chiến sao? - Tiết Bàn nói:

- Bây giờ trong kinh đô, vẫn có hơn một vạn tinh nhuệ nắm giữ ở trong tay chúng ta, một khi khai chiến, chưa chắc sẽ thua. Nếu Ninh Nguyên Hiến sống lại, vậy cũng có thể lại một lần nữa chết.

Xung Ngạc nói:

- Bên ngoài quân đội Ninh Chính càng nhiều, thế nhưng hắn căn cơ quá cạn. Nếu ở kinh đô khai chiến, phần thắng chúng ta vẫn rất lớn.

Ninh Kỳ nói:

- Sau khi khai chiến thì sao? Giết chết Ninh Chính, giết chết phụ vương, ta miễn cưỡng lên ngôi làm vua có đúng không?

- Có gì không thể? - Tiết Bàn nói.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Ninh Kỳ, cháu gái của thần Chúc Nịnh vẫn sẵn lòng gả cho ngài mà, chuyện hôn sự này như cũ sao?

Ninh Kỳ nói:

- Đương nhiên.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Các vị, chuyện kế tiếp giao cho ta lựa chọn thế nào?

Mọi người nhìn Chúc Hoằng Chủ.

- Trước tờ mờ sáng bóng tối đến, đây là khoảnh khắc tối tăm nhất, thế nhưng tin tưởng ánh bình minh của chúng ta chẳng bao lâu lại đến.

- Nguyên bản ta và Ninh Hàn đều muốn giữ một tia nguyên khí cho nước Việt, thế nhưng Việt vương bệ hạ hủy cái hy vọng cuối cùng này.

- Nếu như thế, chúng ta đây liền ẩn nấp chờ thời, lẳng lặng đợi, đợi cho một trận nổ động trời kia đến, đợi khoảnh khắc trời long đất lở ấy đến.

Nghe những lời này, tất cả mọi người gần như đều nín thở.

Vì sao Chúc Hoằng Chủ nói dọa người như thế? Trịnh trọng đến thế kia?

- Thiên hạ kịch biến sẽ phải đến nhanh thôi.

- Lần này là kịch biến thật sự, là kịch biến của cả vương triều phương đông,

- Kịch biến lúc này đây, như là sóng thần kinh thiên vậy, sẽ triệt để cuốn phăng toàn bộ thế giới.

- Không có bất kỳ người nào, bất kỳ thế lực nào có thể chống đối.

- Bất kể là nước Việt, hay là nước Sở, hoặc là cái gọi là nước Đại Nam, chỉ cần chắn ở trước mặt cơn sóng thần đều có thể triệt để hóa thành bột mịn.

- Cho nên, kế tiếp cả nhà họ Chúc của ta sẽ triệt để rời khỏi triều đình Việt quốc, tất cả mọi người sẽ từ quan.

- Tiết Triệt, rời khỏi kinh đô, mang theo tất cả mọi người, tất cả thế lực của ngươi rời khỏi kinh đô.

- Yến Nan Phi, mang theo các đệ tử Nam Hải kiếm phái của ngươi, mang theo toàn bộ dòng chính Hắc Thủy Đài, rời khỏi kinh đô, trở lại quần đảo Nam Châu của ngươi đi.

- Xung Ngạc, ngươi cũng từ đi chức vị phó sứ Xu Mật Viện, trở về hành tỉnh Thiên Tây, trở lại lãnh địa gia tộc họ Xung của ngươi đi.

- Ninh Kỳ, ngài rời khỏi Việt quốc, đi Viêm Kinh.

- Tất cả mọi người lẳng lặng chờ đời, chờ vậy kinh thiên vừa vang lên.

- Yến Nan Phi, Tiết Triệt hai người các ngươi có một cái nhiệm vụ. - Chúc Hoằng Chủ nói:

- Cái này không phải mệnh lệnh của ta, mà là mệnh lệnh họ Chúc Viêm Kinh.

Tiết Triệt cùng Yến Nan Phi nói:

- Xin Chúc tướng phân phó.

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Dùng hết mọi lực lượng, đánh hạ thành Nộ Triều, tiêu diệt gia tộc họ Kim.

Yến Nan Phi không khỏi kinh ngạc.

Lúc này đi diệt gia tộc họ Kim? Đi đoạt thành Nộ Triều?

Vì sao hả?

Chúc Hoằng Chủ nói:

- Nhớ kỹ, không tiếc bất cứ giá nào, mặc kệ chết bao nhiêu người, đều phải bắt thành Nộ Triều, tiếp đó triệt để phong toả toàn bộ toàn bộ phòng tuyến vùng biển phía Đông Việt quốc, hội Ẩn Nguyên sẽ toàn lực phối hợp các ngươi.

Tiết Triệt nói:

- Vâng!

...

Ngày kế!

Ninh Chính thu được vô số phần đơn xin từ chức.

Vượt qua trên trăm phần.

Dòng chính gia tộc họ Xung ở trên triều đình toàn bộ chào tạm biệt.

Tất cả những quan viên chính thống gia tộc họ Chúc cũng đều từ quan.

Gia tộc họ Tiết từ quan, Đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách từ quan.

Toàn bộ triều đình Việt quốc, gần như trống gần một nửa.

Lúc trước họ Chúc, họ Xung che khuất bầu trời lại toàn bộ biến mất.

Tức khắc, văn võ bá quan trên triều đình còn dư lại không khỏi cảm thấy mờ mịt.

Trên triều hội, không có nghị ra cái gì.

Trong thư phòng, Ninh Chính cùng mấy người đại thần chính thống Thượng Thư Đài, Xu Mật Viện thương nghị.

- Điện hạ, giữ bọn họ lại.

- Điện hạ, đóng kín cửa thành kinh đô, giữ bọn họ lại.

- Họ Xung, họ Tiết một khi trở về lãnh địa, nhất định sẽ mưu phản.

Tân tấn phó tướng Thượng Thư Đài Vương Thừa Trù vẫn là một cái bình xịt cỡ bự (*).

(*) Từ ngữ dân mạng Trung Quốc, chỉ những người ưa chỉ trích, công kích người khác trên mạng internet.

- Thái tử điện hạ, nhất định không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở này.

- Xung Ngạc không thể đi, Tiết Triệt không thể đi.

- Lập tức hạ chỉ, định tội bọn họ làm phản, tiếp đó phát binh diệt ngay.

Giám quốc Thái tử Ninh Chính nói:

- Ninh Cương Vương thúc, Vương thúc Ninh Khải, hai người cảm thấy thế nào?

Ninh Cương nói:

- Điện hạ, nếu là bây giờ tuyên bố bọn họ là phản bội, vậy nội chiến sẽ ở kinh đô bạo phát.

Ninh Khải nói:

- Ở trong phạm vi kinh đô, binh lực của chúng ta chiếm ưu thế.

Vương Thừa Trù nói:

- Điện hạ tuyệt đối không thể có lòng dạ đàn bà, dù cho nội chiến nổ ra ở kinh đô, coi như đánh cho cảnh hoàng tàn khắp nơi, lại có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Ninh Chính nói:

- Nếu ở kinh đô bạo phát nội chiến không thể làm một mẻ, khoẻ suốt đời. Nội chiến không thể tránh né, nhưng không thể nổ ra ở kinh đô. Một phát tiêu diệt lãnh địa họ Tiết, lãnh địa họ Xung, đây mới gọi là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Nghe những lời này, mấy người đầu sỏ triều đình kinh hãi.

Nhất cử tiêu diệt lãnh địa họ Tiết, lãnh địa họ Xung đương nhiên được, xem như là trực tiếp giải quyết rồi trăm năm tai hoạ ngầm.

Nhưng làm sao có thể làm được?

Việt quốc dù cho cường thịnh nhất thời điểm cũng làm không được.

Sở vương dẫn đầu ba mươi vạn đại quân tiến đánh thành Trấn Tây cũng không có đánh xuống.

Đây chính là sào huyệt gia tộc họ Xung, đã căm rễ hơn trăm năm rồi.

Mà bây giờ Ninh Chính có thể xuất ra bao nhiêu quân đội?

Nhiều nhất sẽ không vượt qua năm vạn.

Ba mươi vạn đều đánh chẳng được thành Trấn Tây, huống chi bốn năm vạn?

Còn có gia tộc họ Tiết.

Chiến lược cách biển làm vua thì bọn họ so với gia tộc họ Kim đã mở ra sớm mấy chục năm.

Hôm nay phủ Bá tước Vũ An gia tộc họ Tiết trống không, tất cả thế lực gia tộc họ Tiết đều ở quần đảo Nam Châu này.

Đây là một đại quân phiệt siêu cấp ngụy trang thành Nam Hải kiếm phái.

Họ Tiết không chỉ lũng đoạn tất cả đường mậu dịch hàng hải vùng biển phía nam, hơn nữa còn cũng coi là thế lực phụ thuộc của núi Phù Đồ.

Có hải quân vô cùng cường đại, võ đạo quân đoàn.

Không có hạm đội trên mặt biển muốn tiêu diệt gia tộc họ Tiết hoàn toàn là người si nói mộng.

Quần đảo Nam Châu khoảng cách hành tỉnh Thiên Nam ước chừng hai nghìn dặm, quần đảo này bao lớn, có bao nhiêu quân đội đóng ở đây, có bao nhiêu thành lũy?

Tin tức cũng là không hoàn chỉnh.

Bởi vì gia tộc họ Tiết nâng đỡ Nam Hải kiếm phái vượt qua trăm năm, đại quy mô di dân sang quần đảo Nam Châu kéo dài mấy chục năm.

Núi Phù Đồ với Nam Hải kiếm phái nâng đỡ, cũng vượt qua mấy chục năm.

Cho nên gia tộc họ Tiết quần đảo Nam Châu, tuyệt đối là một siêu quái vật lớn.

Từ những việc lúc trước xảy ra cũng có thể thấy được gia tộc họ Tiết, Nam Hải kiếm phái mạnh đến cỡ nào.

Núi Phù Đồ chiếm lấy quyền khai phát di tích thượng cổ trên đảo Hắc Thạch, sau đó Nam Hải kiếm phái điều động trên biển hạm đội phong tỏa tất cả vùng biển, vận dụng hạm đội vượt qua trên trăm chiếc, hơn một vạn người.

Mà gia tộc họ Kim có bao nhiêu hạm đội?

Không vượt qua bốn ngàn người, hơn nữa huấn luyện thành quân không vượt qua hai năm.

Tức khắc, Vương Thừa Trù nói:

- Điện hạ, có thể thả Xung Ngạc đi, nhưng không thể thả Tiết Triệt đi. Xung Ngạc không phải đứng đầu họ Xung, nhưng Tiết Triệt lại đứng đầu họ Tiết lẫn Nam Hải kiếm phải, Nam Châu. Một khi thả hắn rời khỏi kinh đô, chính là thả cọp về núi.

Ninh Chính nói:

- Vương tướng, vậy dùng tội gì tên giữ Tiết Triệt lại?

Vương Thừa Trù nói:

- Tội danh còn không đơn giản à? Mưu phản a!

Thật không hỗ danh Ngự Sử Đại Phu, am hiểu nhất chụp mũ người ta, lúc trước luôn miệng nói Kim Trác mưu phản, bây giờ nói Tiết Triệt mưu phản.

Ninh Chính nói:

- Nhưng mà Tiết Triệt không có bất kỳ chứng cứ mưu phản.

Tiết Triệt suất đội cướp giết Ninh Chính, cái này chẳng khác nào mưu phản.

Nhưng việc này không thể công khai, một khi công khai liền lôi cả Thiên Nhai Hải Các, núi Phù Đồ vào hết.

Vương Thừa Trù nói:

- Muốn chứng cớ gì, trước quyết định tội danh bắt người, sau đó sẽ điều tra cũng được.

Ninh Chính nói:

- Muốn xuất sư nổi danh, danh chính ngôn thuận.

Vương Thừa Trù bất đắc dĩ.

Điện hạ rõ ràng quá chính trực, thậm chí có điểm cổ hủ.

Đương nhiên lấy tư cách thần tử thì ông ta quả thực muốn một chính trực quân vương. Vương Thừa Trù với Ninh Nguyên Hiến rất có phê bình kín đáo, làm một quân vương không thực hiện vương đạo, tận dụng đi đường ngang ngõ tắt.

Bây giờ Ninh Chính biểu hiện chính trực, ông lại cảm thấy cổ hủ.

Như vậy là Ninh Chính cổ hủ à?

Dĩ nhiên không phải!

Cục diện dưới mắt, căn bản không giữ được Tiết Triệt.

Tiết Triệt, Yến Nan Phi, Diêm Ách cũng là cao thủ cấp tông sư.

Đương nhiên ba người này chỉ có một mình Yến Nan Phi có danh hiệu tông sư, nhưng hai người khác cũng có thực lực tông sư.

Ngày đó tại vương cung, Ninh Nguyên Hiến là dùng oai của quân vương trấn trụ bọn họ.

Nếu muốn dựa vào vũ lực, thật đúng là bắt không được.

Không chỉ có ba người này là cao thủ, Ninh Kỳ cùng Xung Ngạc cũng là cao thủ hàng đầu.

Nhiều võ sĩ Hắc Thủy Đài cũng là xuất thân Nam Hải kiếm phái, cho nên thế lực võ đạo trong kinh đô, phe Ninh Chính rơi xuống hạ phong.

Có thể tự bảo vệ mình.

Bởi vì Ninh Chính có đám người vợ chồng Lý Thiên Thu, Chung Sở Khách, Lê Mục, Đại Ngốc.

Nhưng muốn giữ Tiết Triệt, tuyệt đối không có khả năng.

Huống chi, phía sau Tiết Triệt còn cất giấu cao thủ núi Phù Đồ, cao thủ hội Ẩn Nguyên.

Cho nên bọn họ hoàn toàn rời khỏi, giao một kinh đô hoàn chỉnh cho Ninh Chính, đây là chuyện tốt.

...

Giám quốc Thái tử phê chuẩn từng cái.

Thế là, Xung Ngạc dẫn theo tất cả mọi người gia tộc họ Xung rời khỏi kinh đô.

Tiết Triệt, Yến Nan Phi dẫn vô số người rời khỏi kinh đô.

Đến tận đây, Hắc Thủy Đài thiếu hơn phân nửa, tất cả chủ lực toàn bộ rời khỏi.

Hắc Kính Ti dưới trướng Thẩm Lãng thừa cơ thay thế bổ sung đi vào, chấp chưởng Hắc Thủy Đài.

Đại thái giám Lê Chuẩn, kiêm nhiệm Đề đốc Hắc Thủy Đài.

Không sai, Diêm Ách đi, sau đó Hắc Thủy Đài trực tiếp xuống cấp.

Họ Tiết cùng họ Xung toàn bộ rời khỏi.

Nhưng họ Chúc tuy rằng từ quan, nhưng vẫn như cũ ở lại bên trong thành Thiên Việt, không có bất kỳ ý muốn đi khỏi.

Còn có một người không có rời khỏi.

Tam vương tử Ninh Kỳ!

...

Tang lễ của Thái hậu được tổ chức trang nghiêm nhưng không xa hoa phô trương.

Lễ tang sau khi chấm dứt, Liêm thân vương của đế quốc sẽ phải rời khỏi.

- Ninh Kỳ, ngươi xác định không theo ta trở về Viêm Kinh sao? - Liêm thân vương nói:

- Hôm nay họ Tiết lui, họ Xung cũng lui, ngươi ở lại kinh đô, có lẽ là một con đường chết.

Ninh Kỳ lắc đầu nói:

- Cảm ơn ý tốt của thân phương, đã đến nước này, Ninh Kỳ càng phải ở lại kinh đô.

Ý muốn Ninh Kỳ rõ ràng.

Nếu gã đi Viêm Kinh liền hoàn toàn trở thành kẻ thất bại, sa sút tinh thần, thậm chí là con rối của đế quốc Đại Viêm.

Mà ở lại đô thành Việt quốc, có thể còn có một cơ hội.

Liêm thân vương nhìn chằm chằm Ninh Kỳ một lúc lâu nói:

- Thiên hạ nhiều người kiệt xuất, thật đúng là anh tài xuất hiện lớp lớp. Ninh Kỳ nhà ngươi quả nhiên là con trai ruột Ninh Nguyên Hiến, ở trong nghịch cảnh ngược lại hiện ra sáng suốt kinh người.

Ninh Kỳ khom người nói:

- Thân vương khen trật rồi.

Liêm thân vương nói:

- Yên tâm đi, trước tờ mờ sáng bóng tối, cũng đen không được bao lâu.

...

Ninh Kỳ đảm nhiệm Thiếu quân hơn một canh giờ, tiếp đó đã bị phế bỏ.

Hôm nay Ninh Chính trở thành Thái tử giám quốc, trên người Ninh Kỳ chỉ có một chức quan, phó sứ Xu Mật Viện.

Lẽ ra dù cho gã ở lại kinh đô cũng có thể đóng cửa không ra, nhưng gã vẫn mỗi ngày đều vào triều, mặc dù từ đầu tới đuôi không nói được một lời.

Thái tử Ninh Chính giám quốc, sau đó quốc quân Ninh Nguyên Hiến liền hoàn toàn đến phía sau màn, mỗi ngày đều ở trong cung Biện phi tĩnh dưỡng, hoàn toàn uỷ quyền.

Ninh Chính mỗi ngày đều cầm tấu chương đưa qua, nhưng Ninh Nguyên Hiến một quyển cũng không nhìn.

Cầm toàn bộ chính sự đều giao cho Ninh Chính, tùy ý cho gã thi triển.

Ông mỗi ngày chính là nghe đọc sách, phơi nắng, cố gắng tập luyện hồi phục cơ thể.

Kết quả buông tay như vậy lại rất tốt.

Toàn bộ kinh đô, thậm chí toàn bộ Việt quốc đều ngay ngắn rõ ràng.

Đương nhiên đó cũng không phải Ninh Chính lợi hại đến cỡ nào.

Mà là nhân tâm tự định.

Đã trải qua hai năm đại chiến, lại trải qua một tháng triều đình kịch biến.

Vô số dân chúng đều ở vào trạng thái hoảng sợ không chịu nổi một ngày.

Hôm nay cuối cùng bình tĩnh trở lại, an cư lạc nghiệp cũng không kịp, nào có suy nghĩ gây rối.

Còn có một chuyện, Ninh Chính so với Ninh Nguyên Hiến cần chính nhiều lắm, nào có tâm tư gây chuyện.

Mặc kệ chuyện gì, đều có thể quán triệt đến cùng.

Mặc kệ gặp phải khó khăn gì, cũng sẽ không muốn bỏ qua, mà là triệt để giải quyết cho xong.

Quả thật, Ninh Chính chấp chính kinh đô, so với trước thiếu rất nhiều lãng mạn.

Nhưng cuối cùng là bình tĩnh phát triển.

Triều cục lấy một loại phương thức đặc biệt ly kỳ dần dần an định.

...

Thế nhưng loại yên tĩnh này nhất định chẳng qua là tạm thời.

Mùng tám tháng mười một.

Giám quốc Thái tử Ninh Chính chính thức bãi miễn chức Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây của Trương Tử Húc, cho đòi ông ta trở về kinh đô, đảm nhiệm chức Lễ bộ Thị lang.

Cái này đương nhiên là lên chức.

Tất cả mọi người cho rằng, Trương Tử Húc sẽ chạy, sẽ không đi nhậm chức.

Nhưng không nghĩ tới, ông ta lại thực sự đã trở về, hơn nữa ngoan ngoãn đi nhậm chức Lễ bộ Thị lang.

Ngày chín tháng mười một.

Ninh Chính miễn đi quyền Đô đốc hành tỉnh Thiên Bắc của Trương Xung, đảm nhiệm Đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.

Ngày kế, Trương Xung rời khỏi hành tỉnh Thiên Bắc, dùng tốc độ cao nhất xuôi nam.

Mười ba tháng mười một, Trương Xung đi hành tỉnh Thiên Tây, chính thức nhậm chức Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Tây.

Lúc này, tất cả mọi người đã nhìn ra.

Triều đình Việt quốc sẽ đối động thủ gia tộc họ Xung.

Mười bảy tháng mười một, Uy Vũ Công Biện Tiêu chính thức chào tạm biệt chức Xu Mật Sứ.

Việt vương Ninh Nguyên Hiến đồng ý.

Đến tận đây, Xu Mật Viện Chính Sử Việt quốc trống ghế.

Ngày kế Ninh Nguyên Hiến chẳng chờ đối phương đồng ý, trực tiếp sắc phong Xung Nghiêu là Xu Mật Viện Chính Sử Việt quốc, đồng thời hạ chỉ Xung Nghiêu lập tức tiến vào kinh đô đi nhậm chức.

Cùng lúc đó.

Chính lệnh Thượng Thư Đài cùng Xu Mật Viện Việt quốc cũng đến thành Trấn Tây.

Yêu cầu gia tộc họ Xung hưởng ứng tân chính, xoá tư quân của gia tộc, giao binh quyền Trấn Tây trả lại cho Xu Mật Viện.

Cùng lúc đó!

Huyền Vũ Hầu Kim Trác chính thức tấu lên, sẵn lòng giao ra chín thành đất phong, chỉ chừa phủ Hầu tước Huyền Vũ cùng với trang viên phụ thuộc.

Cai quản thành Nộ Triều đã vượt qua ba năm, hôm nay gia tộc họ Kim đất phong đã không quan trọng gì, phần lớn con dân đều đã di chuyển đến đảo Lôi Châu.

Đảo Kim Sơn, thành Nộ Triều, đảo Lôi Châu mới là căn bản của họ Kim.

...

Sau khi ý chỉ đến thành Trấn Tây.

Xung Nghiêu cáo ốm, không muốn đi kinh đô đi nhậm chức Xu Mật Viện Chính Sử.

Việt quốc Thượng Thư Đài điều động quan viên đi thành Trấn Tây, yêu cầu đo đạc đất phong phủ Hầu tước Trấn Tây.

Việt quốc Xu Mật Viện quan viên đi thành Trấn Tây, bắt đầu với họ Xung tư quân, Trấn Tây quân tiến hành đăng ký tạo sách.

Thủ đoạn gọn gàng dứt khoát, làm chuẩn bị thu hồi đất phong gia tộc họ Xung, cắt giảm tư quân họ Xung.

Xung Sư Sư giận tím mặt, đại khai sát giới.

Giết ba gã quan viên Xu Mật Viện, đánh mười bảy tên quan viên Thượng Thư Đài.

Triều đình Việt quốc tức giận.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến hạ chỉ, lệnh Xung Nghiêu giao ra hung thủ giết người Xung Sư Sư.

Đồng thời chủ động nộp lên trên danh sách binh lính, nộp lên trên bản đồ đất phong, hưởng ứng tân chính Việt quốc.

Bằng không, coi là phản bội.

Xung Nghiêu mặc kệ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến chiêu cáo thiên hạ, gia tộc họ Xung mưu phản.

Hạ chỉ Đại đô đốc hành tỉnh Thiên Tây, thống lĩnh quân Niết Bàn Kim Mộc Lan, tiêu diệt họ Xung phản bội.

Toàn bộ Việt quốc, lại một lần nữa khiếp sợ!

Nhanh như vậy, vội vã như vậy à?

Mới vừa mới đánh xong vận mệnh quốc gia cuộc chiến, lại muốn đánh Xung Nghiêu?

Dân chúng ngạc nhiên, thế nhưng quan viên triều đình lại đều không khiếp sợ một chút nào.

Trận đại chiến này bản ở mấy tháng trước liền bạo phát, là Ninh Chính không muốn ở kinh đô bạo phát nội chiến.

Hơn nữa gia tộc họ Xung là quý tộc đứng đầu Việt quốc, quân phiệt lớn nhất, thậm chí cũng coi là cột chống trời.

Lập tức tuyên bố là phản bội, với vạn dân Việt quốc có tác động quá lớn, cần nhất định hoà hoãn.

Nội chiến nhất định sẽ bạo phát.

Nhưng ít nhiều vẫn là phải để ý chuyện danh vọng cho chính đáng.

...

Xung Nghiêu truyền hịch thiên hạ.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến trúng gió, triều chính đã bị Ninh Chính nắm trong tay, quân vương đã thành con rối.

Gia tộc họ Xung là trung thần Việt quốc trăm năm, vì giang sơn Việt quốc, vì cơ nghiệp trăm năm vương tộc họ Ninh, Xung Nghiêu hiệu triệu thiên hạ tướng lĩnh, vào kinh đô cần vương.

Ngay sau đó, gia tộc họ Xung điên cuồng thêm binh.

Quân đội lập tức từ sáu vạn tăng vọt đến mười vạn, cũng không biết quân lương từ đâu tới, quân phí từ đâu tới.

Tiếp đó, quân đội gia tộc họ Xung tứ diện xuất kích.

Trong khoảng thời gian ngắn liền triệt để chiếm lĩnh toàn bộ toàn bộ quận thành phía bắc hành tỉnh Thiên Tây.

Đến tận đây!

Việt quốc nội chiến, chính thức nổ ra!

Toàn bộ phía bắc hành tỉnh Thiên Tây đều rơi vào trong tay đại quân họ Xung.

Trừ thành Cổ Lan ra.

Kim Mộc Lan dẫn đầu, hơn bốn ngàn người bao gôm quân Niết Bàn đầu tiên và thứ hai thủ vững thành Cổ Lan!

Cái thành Cổ Lan này khoảng cách thành Trấn Tây cũng chỉ có không đến hai trăm dặm.

Từ trên bản đồ nhìn xuống, thành Cổ Lan tứ cố vô thân, rơi vào trong vòng vây tầng tầng lớp lớp của đại quân họ Xung.

...

Ngày chín tháng mười hai!

Xung Ngạc dẫn đầu bốn vạn đại quân, tiến công thành Cổ Lan do Kim Mộc Lan trấn thủ.

Hộ tống xuất chinh, còn có đối thủ cạnh tranh của Kim Mộc Lan: Xung Sư Sư.

Thành Cổ Lan là một thành nhỏ cũ nát.

Quân phòng thủ của Kim Mộc Lan cũng chỉ có hơn bốn ngàn người.

Đôi bên chênh lệch binh lực gấp mười lần.

- Hơn bốn ngàn quân của Kim Mộc Lan này là quân tinh nhuệ nhất của nước Việt hiện giờ!

- Một khi diệt xong, trong tay Ninh Chính sẽ không có bất kỳ lực lượng có thể chống đối đại quân họ Xung của ta.