Thời Tam Quốc, Đặng Ngải lén qua đường núi Âm Bình, tập kích Thành Đô Thục Hán, khiến cho Lưu Thiện đầu hàng (*).
(*) Tháng 10 năm 263, Đặng Ngải tiến vào đường núi Âm Bình, đây là một vùng núi hiểm trở, quân Thục không phòng bị. Sau khi Mã Mạc (trấn thủ khu vực Âm Bình) đầu hàng, Đặng Ngải dẫn quân đi hết đường núi rồi phá thành Miên Trúc. Giết được Gia Cát Chiêm xong, quân Ngụy tiến công vào Thành Đô, chúa Thục cùng đường, phải đưa thái tử ra đầu hàng quân Ngụy. Nước Thục diệt vong.
Đây đại khái là một trong những màn tập kích nổi tiếng nhất trong lịch sử.
Đặng Ngải dẫn binh bỏ qua phòng thủ chính diện nước Thục, đi qua hiểm cảnh hoang tàn vắng vẻ 700 dặm, quân đội sau cùng còn lại chỉ có chính là mấy nghìn người mà thôi, tỷ số thương vong cao dọa người.
Mà lần này.
Quân Thẩm Lãng, Ninh Chính vây bốn mặt, binh lực hắn vây khốn kinh đô nước Sở cũng chỉ không đủ vạn người.
Kinh đô nước Sở, được gọi là Lĩnh Đô, là thành trì lớn nhất nước Sở.
Toàn bộ quy mô thành thị, hoàn toàn tương xứng với thành Thiên Việt, tuyệt đối là một trong những thành kiên cố hiếm có của cả thế giới phương đông.
Toàn bộ dân cư trong thành vượt qua hơn mười vạn, bao gồm vương thành, nội thành, ngoại thành.
Trong đó ngoại thành nhiều lần xây dựng thêm, chu vi tường thành vượt qua năm mươi dặm, quả thực giống như một con quái thú khổng lồ chiếm giữ trên mặt đất.
Dưới trướng của Thẩm Lãng cùng Ninh Chính là chín ngàn năm trăm người, ở trước tòa thành khổng lồ này thoạt nhìn rõ ràng bé nhỏ không đáng kể.
Không chỉ có như thế, độ cao tường thành kinh đô nước Sở đến mười lăm mét, khủng khiếp như một căn nhà lầu cao năm tầng vậy.
Dùng không đủ vạn người tiến đánh kiên thành thiên hạ như vậy, thoạt nghe có vẻ có chút hoang đường.
Vậy có bao nhiêu quân phòng thủ ở kinh đô nước Sở?
Hai vạn Thành Vệ Quân, một vạn Cấm Vệ Quân, tổng cộng ba vạn.
Mức độ trống rỗng thế này, gần như xấp xỉ với đô thành nước Việt, thoáng khá hơn một chút.
Lúc này đây Sở vương phạt Việt cũng lôi cả Thái tử theo bên người.
Đóng giữ kinh đô, văn có Thượng Thư Đài, võ có Xu Mật Viện, vương hậu tọa trấn trong cung.
...
- Vương hậu nương nương yên tâm, quân đội các lộ xung quanh thành quận sẽ nhanh chóng đến thôi, nhanh nhất ngày mai cũng đến.
- Kinh đô nước Sở của ta vững chắc đồ sộ, không có mười vạn đại quân, đừng hòng đánh chiếm.
Vương hậu nước Sở năm nay năm mươi mấy tuổi, chẳng còn đẹp rực rỡ, nhưng bởi vì được bảo dưỡng, còn có mấy phần thướt tha.
- Người lĩnh quân nước Việt lĩnh là ai? - Sở vương hậu bèn hỏi.
- Ninh Chính, Thẩm Lãng!
- Thẩm Lãng? - Sở vương hậu trong mắt lộ ra thù hận khắc cốt ghi xương, lần trước chuyến săn biên giới, chính là người này đùa bỡn nước Sở trong lòng bàn tay.
- Quân đội của hắn mọc cánh hay sao? Lại bay đến kinh đô nước Sở của ta?
- Bọn họ... Chắc là từ nước Khương lên bắc, vượt qua dãy núi tuyết nghìn dặm mà đến.
Nghe những lời này, Sở vương hậu nói:
- Không có khả năng, không có quân đội có thể băng qua Đại Tuyết Sơn, lúc trước không có, sau này cũng sẽ không có.
Mọi người lặng im.
Nếu không phải vượt qua núi tuyệt, vậy thật sự bay tới?
Vương hậu nước Sở p phất tay nói:
- Bọn họ làm sao tới không quan trọng, mấu chốt là bọn họ phải chết như thế nào! Liên Xu Mật, kinh đô bây giờ có bao nhiêu quân phòng thủ?
- Hai vạn Thành Vệ Quân, một vạn Cấm Vệ Quân, mặt khác thần đã thu thập gia đinh trong các gia tộc hào môn ở kinh đô, lại được một vạn. - Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính nói.
Sở vương hậu nói:
- Bốn vạn? Còn có thể nhiều hơn không?
Xu Mật Sứ nước Sở nói:
- Trong thành có thật nhiều tiêu cục, bang phái, nếu có thể đủ phong quan cho bọn hắn, hẳn có thể đạt thêm con số một hai vạn người!
Sở vương hậu nói:
- Mau chiêu mộ, mau phong quan, lúc này tuyệt đối không thể keo kiệt.
Trong lòng Xu Mật Sứ Liên Kính nước Sở có chút phản đối.
Quân đội ở chỗ tinh, mà không ở chỗ nhiều.
Nhưng cái chức Xu Mật Sứ này của ông có phát biểu không lớn, Thái tử mới là người cầm lái Xu Mật Viện.
Hơn nữa ở mấy vị đại thần đây cũng cảm thấy có chút nhỏ nói thành to.
Thẩm Lãng bất quá chỉ có không đến đến một vạn người mà thôi, hơn nữa không có bất kỳ khí giới công thành, mấy ngàn dặm xa xôi viễn chinh, đã sắp kiệt sức, tiến đánh loại thành kiên cố như kinh đô nước Sở, hoàn toàn chẳng qua là muốn chết mà thôi!
Có bốn vạn đại quân giữ thành, lẽ nào còn chưa đủ sao?
- Tiếp tục gọi nhập ngũ, hạ lệnh thành quận xung quanh xuất động toàn bộ quân đội, bao vây Thẩm Lãng cùng Ninh Chính quân đội, ta muốn chém chết bọn chúng, tuyệt đối không cho một người sống trở về nước Việt, ta muốn cho Ninh Chính cùng Thẩm Lãng biết, kẻ nào dám xâm phạm uy nghiêm kinh đô nước Sở của ta phải chết không có chỗ chôn!
- Vâng!
...
Chín ngàn năm trăm quân đội của Thẩm Lãng đến kinh đô nước Sở, sau đó cũng không có lập tức công thành.
Mà là tại chỗ tu chỉnh, đợi hừng đông!
Mà lúc này, tiếng kêu gọi nhập ngũ trong kinh đô nước Sở bừng bừng khí thế.
Đám gia đinh có vũ trang của các gia tộc quyền thế đều tập kết thành quân.
Đám du côn trong kinh đô, bọn lưu manh và những thành viên bang phái đều tập kết thành quân.
Rất nhiều bang chủ, tiêu đầu biến hóa nhanh chóng trở thành quan quân.
Toàn bộ bên trong kinh đô nước Sở có thể nói là ý chí chiến đấu sục sôi.
Sau khi trải qua giây phút ngạc nhiên ban đâu, tất cả mọi người trong kinh đô nước Sở hoàn toàn bị chọc giận.
Người nước Việt cũng không coi ai ra gì quá mức.
Chỉ có không đến vạn người, lại cũng dám tới tiến kinh đô ta sao?
Đơn giản là mất trí, người si nói mộng.
Tiếp đó, vô số lưu manh côn đồ, người tập võ đều hưởng ứng lệnh triệu tập vào quân.
Ngắn ngủi mấy canh giờ!
Lại lmộ binh hơn hai vạn người.
Những lưu manh côn đồ quả thực nhận được vinh quang trước nay chưa từng có.
Quốc gia hưng vong, thất phu cũng có trách nhiệm.
Bây giờ vương hậu lại mời chúng ta xuống núi, chúng ta mặc dù là lưu manh, nhưng chúng ta cũng có thể yêu nước Sở rất nhiều.
- Kiến công lập nghiệp.
- Chém tật giết tuyệt Ninh Chính cùng Thẩm Lãng!
- Lột da rút gân, nghiền xương thành tro lũ chó Việt quốc.
Đại vương ở phía trước chém giết, chúng ta ở phía sau bảo vệ kinh đô, ta tự hào biết bao!
Ngay sau đó, vương hậu cùng Xu Mật Viện, Thượng Thư Đài liên hợp hạ lệnh.
Phàm những ai chém một cái đầu lâu quân đội nước Việt, sẽ đổi được hai mươi lượng vàng.
Người nào chém đầu Thẩm Lãng, một vạn lượng vàng.
Người nào chém đầu Ninh Chính, năm nghìn lượng vàng.
Cái giá tiền này vừa ra, kinh đô nước Sở hoàn toàn sục sôi.
Đây quả thực là mức thưởng cực kỳ lớn.
Đây là muốn đại phát tài.
Hai mươi lượng vàng, trực tiếp có thể xây nhà lấy vợ.
Dùng để sống phóng túng thì đủ để hưởng dụng mấy năm.
Nhưng mà Ninh Chính dầu sao cũng là con của Việt vương, vì sao gã chỉ trị giá năm nghìn lượng vàng? Mà Thẩm Lãng chỉ là một người ở rể mà giá trị đến một vạn thế kia?
- Phát tài đi, phát tài đi!
- Nếu là giết tên tiểu bạch kiểm Thẩm Lãng này, đời này vinh hoa phú quý đều hưởng dụng bất tận.
- Không biết thịt Thẩm Lãng có thể đổi tiền hay không?
- Không biết xúc xích Thẩm Lãng có thể đổi tiền hay không?
- Chưa các chư vị, thằng súc sinh Thẩm Lãng này lại dám đánh lén kinh đô nước Sở của ta, hoàn toàn tranh thủ tấn công nước Sở của ta lúc không người, ta kiến nghị giết sạch quân đội Thẩm Lãng, sau đó cắt hết xúc xích chúng nó trả lại cho Việt vương, được không?
- Được, được, vậy cắt xúc xích Thẩm Lãng, sau đó cần phải đưa cho Kim Mộc Lan, hay là đưa cho Arunana VẬY?
- Cầm xúc xích đưa cho Kim Mộc Lan, thịt viên đưa cho con tiện nhân Arunana cùng Ninh Diễm.
Những tay lưu manh côn đồ này luôn cất lời thô tục liên tiếp.
Nhưng sĩ khí tuyệt đối tăng vọt.
Theo thời gian trôi qua, quân phòng thủ trong kinh đô nước Sở càng ngày càng nhiều.
Bốn vạn, năm vạn, sáu vạn, bảy vạn...
Chuyện này cuối cùng cũng chẳng giống như tình hình lúc Đặng Ngải đánh lén Thành Đô của nước Thục.
Lúc đó Ngụy mạnh Thục yếu, nước Thục từ trên xuống dưới vốn tràn đầy tuyệt vọng.
Cộng thêm Lưu Thiện mềm yếu, cho nên gần như không đánh mà hàng.
Nhưng lúc này nước Sở không giống như vậy.
Hôm nay cũng coi là Sở mạnh Việt yếu, Sở vương ở tiền tuyến hát vang tiến mạnh, gần như muốn tiêu diệt nước Việt.
Vạn dân trong kinh đô nước Sở đang đứng ở trong cái cảm giác kiêu ngạo bành trướng và đầy vinh quang.
Hơn nữa Thẩm Lãng chỉ mang đến hơn chín ngàn quân.
Cái này nói rõ là đi tìm cái chết, dễ dàng được quân công, dễ dàng vinh quang, tội gì mà không cầm.
Sau khi phẫn nộ chán chê, rất nhiều người tập võ trong kinh đô nước Sở chẳng những không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại còn cho rằng nguy cơ lần này là cơ hội tốt để đại phát tài.
...
Nghỉ ngơi dưỡng sức tại chỗ ba canh giờ!
Trời đã sáng!
Chín ngàn năm trăm quân dưới trướng Thẩm Lãng bắt đầu tập kết.
Nếu như trên trời có một đôi mắt, có thể thấy hơn năm nhánh quân đáng tiến sát vào kinh đô nước Sở.
Đây đều là viện quân từ các thành quận xung quanh.
Đương nhiên, gần như không có một mống tinh nhuệ, toàn bộ cũng là quân phòng thủ địa phương.
Ngẩng đầu nhìn lên tường thành kinh đô nước Sở.
Hoàn toàn là quân phòng thủ chi chít, vô số kể.
Áo giáp cùng vũ khí coi như thống nhất, thế nhưng quân đội tác phong chẳng rõ ràng dứt khoát mất.
Thế nhưng trong mắt mỗi một quân phòng thủ đều tràn đầy phấn khởi, ánh mắt nhìn phía quân đội của Thẩm Lãng không giống như là đang nhìn người, mà là đang nhìn quân công cùng lượng vàng.
Thẩm Lãng cơ bản nhìn thoáng qua.
Quân phòng thủ trong thành lại nhiều như vậy?
Sáu vạn? Bảy vạn?
Vốn không phải chỉ có ba vạn à?
Trong một đêm, kinh đô quân phòng thủ nước Sở tăng gấp đôi hoặc hơn?
- Thẩm Lãng đâu? Ninh Chính ở đâu?
Thẩm Lãng không thèm để ý.
Ninh Chính ra khỏi hàng, khom người nói:
- Ninh Chính bái kiến Liên Xu Mật Sứ.
Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính cất giọng lạnh tanh:
- Ninh Chính, cử động lần này của ngài rõ ràng nghe rợn cả người.
Ninh Chính nói:
- Hai nước khai chiến, chỉ cần không tàn sát bình dân, vậy cũng không phải sự việc khủng khiếp gì.
Liên Kính cười nói:
- Dựa vào không đến một vạn người của ngươi ấy à? Thế mà cũng muốn đánh hạ kinh đô nước Sở của ta? Rõ ràng trò cười lớn vô cùng, lẽ ra ngươi là đứa con quý giá Việt vương thì ta cần phải cho ngươi thể diện, nhưng nếu những chuyện ngươi làm không thể diện, vậy đừng vội trách ta vô tình! Hôm nay nếu không chém giết hết bọn ngươi, chỉ sợ người trong thiên hạ sẽ chọc nước Sở của ta mềm yếu vô năng. Ninh Chính, Thẩm Lãng, hôm nay nếu không giết ngươi hai người, ta sẽ như kính như kiếm này!
Dứt lời, Xu Mật Sứ nước Sở chợt bẻ gãy kiếm trong tay!
- Công thành!
Ninh Chính không nói hai lời, trực tiếp hạ lệnh!
- Tùng tùng tùng tùng!
Tiếng trống trận vang lên!
Quân Niết Bàn thứ hai ra khỏi hàng, tiến tới!
Quân thần xạ thủ tộc Sa Man ra khỏi hàng, tiến tới.
Tổng cộng bảy ngàn năm trăm người, cất bộ pháp chỉnh tề.
Không ngừng tiếp cận tường thành kinh đô nước Sở.
Bức tường thành này thật sự cao đến nỗi để cho người ta cũng phải hơi lóa mắt.
Tới gần hai trăm mét.
150 mét.
Đứng nghiêm!
- Bắn cung, bắn!
- Vù vù vù vù...
Bảy ngàn năm trăm tên cung thủ lại một lần nữa bắt đầu bắn ra.
Chi chít mưa tên, hướng trên tường thành chợt vẩy tới.
Kinh đô quân phòng thủ nước Sở cũng không có bao nhiêu lo lắng.
Khoảng cách xa như vậy, hơn nữa từ bắn từ dưới lên?
Cung tên sao có cái lực sát thương đ*t chó gì chứ.
Tiếp đó...
Mưa tên rơi như vũ bão.
Vòi máu tung toé.
Trên tường thành, mấy trăm người đều trúng tên ngã xuống đất.
Người nước Sở kinh ngạc!
Đây... Đây là thứ cung thủ quái đàn gì thế.
Bắn được xa như vậy?
Lực sát thương lớn như vậy?
Đám quân phòng thủ này cũng không gan dạ bằng võ sĩ tộc Sa Man, sau khi cảm nhận được uy lực mưa tên quân đội của Thẩm Lãng…
Chúng đều ngồi xổm xuống, muốn dựa vào lỗ châu mai bảo hộ thân thể.
Đây quả thật là giảm bớt thương vong.
Nhưng cung tên có thể vứt bắn, trực tiếp từ bầu trời hạ xuống.
Quân phòng thủ trên tường thành kinh đô nước Sở thực sự rất nhiều.
Theo mưa tên từng đợt hạ xuống thì cũng có từng lớp người thương vong kéo theo.
- Ầm ầm ầm rầm...
Một lát sau, máy bắn đá phía trên Sở vương thành phát uy.
Toàn bộ kinh đô nước Sở dùng dùng máy bắn đá để phòng ngự, ước chừng vượt qua sáu mươi cỗ.
Chỉ bất quá một bên tường thành cũng cũng chỉ có mười lăm đài, hơn nữa còn là hoàn toàn cố định.
Then chốt đây tường thành quá dài, nên số máy bắn đá có thể hướng sang quân đội của Thẩm Lãng tối đa không vượt qua mười cỗ.
Sau từng đợt đập nổ vang.
Mười mấy tảng đá chợt hướng quân đội của Thẩm Lãng đập tới.
Phát sinh từng đợt nổ.
Trên mặt đất đập ra những cái hố khủng.
Thế nhưng kết quả chiến đấu gần như là số không.
Nếu như đợt bắn đầu tiên của máy bắn đá đủ trúng mục tiêu thì cơ hồ là kỳ tích.
Mộc Lan giương cung cài tên.
Ngắm bắn một máy bắn đá, chợt bắn ra.
- Vù...
Đây là một mũi tên lớn vượt qua hai mét.
Là loại tên Thẩm Lãng chuyên môn đặc chế cho nàng.
- Rầm...
Mộc Lan có thần xạ, mũi tên lớn trực tiếp bắn vào tay đòn trên máy bắn đá, cắm sâu vào mấy tấc.
Đương nhiên, cho dù như vậy cũng không cách nào phá phá hư máy bắn đá.
Nhưng một giây sau.
- Rầm!
Một tiếng nổ vang.
Cánh tay đòn trên cỗ máy bắn đá trực tiếp bị nổ gãy.
Tức khắc, nửa phần còn lại của máy bắn đá văng thẳng ra ngoài.
Khiến cho mấy tên binh sĩ nước Sở xung quanh bị đập thành thịt nát.
Kế tiếp.
Mộc Lan bắt đầu trình diễn kỳ tích.
- Vù vù vù vù...
Phàm là máy bắn đá trong tầm bắn đều bị nàng bắn trúng, tiếp đó nổ gãy.
Mũi tên lớn này đương nhiên có chứa thuốc nổ bên trong.
Thế nhưng làm nổ gãy một khúc gỗ vẫn là dư sức có thừa.
Mười mấy cỗ máy bắn đã trên vương thành nước Sở đều bị hao tổn.
Tiếp tục, Mộc Lan giương cung cài tên, ngắm bắn chủ soái Liên Kinh của kinh đô nước Sở
Đây là một nhánh tên độc chứa kịch độc xyanua, một khi trúng tên, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dù cho trầy da, cũng chỉ là một đường chết.
- Vù...
Mộc Lan mũi tên như điện chớp, bay đi.
- Tới được! – Chủ soái nước Sở Liên Kính rống to hơn, đại kiếm trong tay chợt chém tới.
- Véo...
Mũi tên nhọn của Mộc Lan vọt tới trực tiếp bị đánh bay.
Liên Kính này sắp bảy mươi tuổi, lại vẫn dũng mãnh như thế?
Mà Liên Kính cũng lớn kinh, cô gái này là ai?
Bắn cung lại kinh người như vậy?
Mặc dù chém được mũi tên nàng bắn đến nhưng cánh tay Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính cũng không khỏi hơi hơi tê dại.
- Vù vù vù vù...
Quân Niết Bàn thứ hai cùng quân thần xạ thủ tộc Sa Man vẫn điên cuồng bắn tên.
Đã không có máy bắn đá uy hiếp, hai đội quân tới gần khu vực một trăm mét tường thành.
Lực sát thương tức khắc càng thêm kinh người!
Trên tường thành mấy vạn quân phòng thủ, lại bị đến không ngóc đầu lên được.
- Phản kích, bắn tên, bắn tên!
Đại tướng quân phòng thủ nước Sở rống to hơn.
Nhưng vô dụng.
Khoảng cách này, đã vượt qua phạm vi năng lực cung thủ nước Sở.
Quân Sở bắn ra mưa tên càng thêm kinh người, chi chít.
Ngắn ngủi một lát sau, liền bắn tới mấy chục vạn mũi tên, cắm trên mặt đất chi chít, như là con nhím vậy.
Kế tiếp.
Một màn để cho người ta đè nén cơn giận xuất hiện.
Quân Niết Bàn đầu tiên của Thẩm Lãng lại ỷ vào khôi giáp của mình vững chắc, đi phía trước thu mũi tên.
Quân đội của hắn dù sao cũng là viễn chinh đi quá xa, mỗi một sĩ binh tối đa chỉ vác hai ba trăm mũi tên.
Không bao lâu là có thể bắn hết.
Lúc này, lập tức thu về mấy chục vạn cái mũi tên.
Đám tướng lĩnh nước Sở trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
Kế tiếp phải làm gì?
Rốt cuộc là bắn? Hay là không bắn?
Bắn?
Khoảng cách này căn bản bắn không trúng mục tiêu.
Không bắn, vậy hoàn toàn bị đè bẹp.
Mấy vạn người bị mấy nghìn người đè bẹp.
Vô cùng nhục nhã, đối với sĩ khí hoàn toàn là đả kích khổng lồ!
...
Chủ soái nước Sở Liên Kính gần như muốn hộc máu.
Chưa từng có đánh trận chiến nào uất ức đến thế này.
Ông ta vẫn luôn phản đối mộ binh lưu manh côn đồ thêm vào quân phòng thủ.
Chiến tranh căn bản không phải dựa vào nhiều người mà thành công.
Ông cảm thấy nguyên bản dựa vào hai vạn Thành Vệ Quân cùng một vạn Cấm Vệ Quân là đủ dùng rồi.
Nhưng vương hậu dám mộ binh tùm lum người nhập ngũ.
Lần này, trên tường thành hò hét loạn cào cào.
Thương vong ngày một lớn thì đám người kia lập tức liền gào khóc thảm thiết.
Hoàn toàn không có tính kỷ luật.
Liên Kính lúc này hạ lệnh, toàn bộ dân quân toàn bộ lui ra khỏi tường thành, lấy tư cách đội dự bị.
Trên tường thành, chỉ chừa Cấm Vệ Quân cùng Thành Vệ Quân.
Quả nhiên, lần này người trên tường thành liền thanh tịnh.
Ba vạn đại quân giơ lên cao thuẫn lên chống mưa tên bay khắp trời.
Thương vong trong nháy mắt giảm thiểu.
Cục diện ổn định!
Ch3ủ soái quân Sở Liên Kính không khỏi cười nhạt.
Thẩm Lãng vẫn là quá ngây thơ rồi.
Đội cung thủ của ngươi lợi hại thật đấy, nhưng nếu muốn công thành thì vẫn phải leo lên tường thành.
Ngay cả thang công thành ngươi cũng không có, ta cũng muốn chống mắt mà xem ngươi làm sao leo lên tường thành?
Đúng ngay lúc này!
Một người khổng lồ toàn thân mang siêu trọng giáp xuất hiện, gã vác một cây đại kiếm, ôm một cái rương, lao điên cuồng về phía cổng thành.
Người này đương nhiên là Đại Ngốc!
Tướng lĩnh quân Sở hét lên:
- Dùng hỏa tiễn, bắn hắn, bắn hắn...
Thế là vô số mũi tên nhọn bắn đến trên người Đại Ngốc.
Nhưng mà, nhất định là phí công.
Gi áp trên người gã dày đến dọa người, nào có tên nào bắn xuyên qua nổi.
Chẳng bao lâu, Đại Ngốc trực tiếp vọt tới phía dưới cửa thành.
- Tảng đá, đập, đập...
Theo một tiếng ra lệnh.
Vô số gỗ lăn, tảng đá, đều hướng đập lên người Đại Ngốc.
Nhưng mà vô dụng!
Tãng đá mấy chục cân nện ở trên người gã nhiều lắm là một lần lảo đảo mà thôi.
Căn bản không có thể ngăn cản gã được.
Bộ giáp trên người gã nặng tầm bốn năm trăm cân, một tảng đá nện xuống cũng chỉ móp chút xíu.
- Dầu sôi, dầu sôi...
Đại tướng nước Sở hạ lệnh.
Tiếp đó, mấy người đại lực sĩ nước Sở nâng chảo dầu lên trút xuống.
Đại Ngốc rất lợi hại, thế nhưng dầu sôi vẫn là không ngăn nổi.
Nhưng mà vào lúc này.
Kim Mộc Lan cùng vương hậu Sa Mạn phát tên bắn liên tiếp điên cuồng.
Chuyên môn ngắm bắn những đại lực sĩ nước Sở đang vác chảo dầu ở đầu thành.
Hai người cũng là thần xạ thủ, liên tiếp bắn mũi tên này đến mũi tên khác.
- A... A... A...
Những đại lực sĩ này sau khi bị bắn chết, chảo dầu sôi trực tiếp rơi vãi trên tường thành, dầu sôi văng sang các binh sĩ nước Sở xung quanh, kết quả là họ bị phỏng chín thịt.
- A... A... A...
Quân Sở trên đầu thành truyền đến từng đợt kêu thảm thiết thê lương vô cùng.
Đại Ngốc phát uy!
Gã cầm lấy đại kiếm bằng Huyền Thiết chém về phía cổng thành.
Đại tướng nước Sở kinh ngạc.
Đây... đây muốn làm gì?
Lẽ nào tên ngốc to con muốn chẻm thủng cổng ra một lỗ lớn sao?
Nằm mơ đi!
Cửa cổng này dày đến nửa thước, một nửa cũng là sắt.
Ngươi làm sao chém?
Ngươi dù cho chém một ngày một đêm, cũng chém không ngã.
Chém suốt một hồi, trực tiếp phá lớp gỗ bọc bên ngoài, lộ ra bảng sắt dày bên trong.
Kế tiếp, Đại Ngốc lấy ra một bao đồ, trực tiếp dán trên miếng sắt ở cổng thành.
Đây là cái gì?
Vũ khí bí mật của Thẩm Lãng lại ra sân.
Thermite (nhiệt nhôm).
Chính là cái thứ lần trước đốt chảy cột sắt ở cái lầu ven sông của hội Ẩn Nguyên.
Một hỗn hợp bột nhôm và bột oxit sắt theo tỷ lệ.
Đồ chơi này đối với những tài nguyên mà Thẩm Lãng nắm giữ cũng không có gì khó khăn trong quá trình chế tạo.
Bởi vì công thức của nó rất đơn giản.
Nhưng ... cái thứ như nhôm này muốn mạng đó.
Quá, quá khan hiếm.
Tất nhiên, trên thực tế, có rất nhiều dự trữ nhôm trong lớp vỏ trái đất.
Tuy nhiên, tất cả đều tồn tại trong tình trạng quặng aluminosilicate (nhôm silicate), với cơ sở luyện kim của Thẩm Lãng bây giờ, muốn chiết xuất nhôm nguyên chất thật sự là quá khó khăn.
Chiết xuất nhôm từ bauxite (nhôm phèn thổ) vẫn tương đối giản đơn hơn một chút.
Cho nên sản lượng hàng năm ở hầm mỏ trên toàn bộ đảo Kim Sơn vẫn thấp dọa người.
Làm hai bộ giáp cho Mộc Lan, tiếp đó làm một chút Thermite (nhiệt nhôm), lại chế tạo một chút áo giáp đặc biệt đã dùng hết sạch.
Mà Đại Ngốc lúc này đang để Thermite (nhiệt nhôm) trên cổng thành chứng hơn mấy chục cân.
Cắm lên dung dịch dẫn lửa.
Sau khi Đại Ngốc đốt, tiếp đó chợt xoay người chạy.
Bởi vì Thẩm Lãng đã nói với gã, thứ này này đặc biệt đáng sợ, áo giáp mấy trăm cân đều không phòng được.
Trong nháy mắt, Đại Ngốc liền chạy ra khỏi xa mấy chục mét.
Sau khi đốt xong mồi lửa.
Tiếp đó...
- Ầm...
Cái này không giống như nổ tung.
Cũng không có nổ cái gì.
Thế nhưng tuôn ra ánh sáng lại gần như vượt qua mặt trời.
Ngọn lửa màu trắng kinh người chợt tuôn ra, phóng xuất ra nhiệt độ cao hai ngàn năm trăm độ.
Trong nháy mắt!
Tường thành dày cui kia trực tiếp bị đốt thủng một lỗ lớn.
Quân phòng thủ sau cổng thành hoàn toàn kinh ngạc sững sờ!
Cái này, cái này là thứ quỷ quái gì vậy?
Cửa thành dày như vậy cũng đốt thủng được?
Kế tiếp phải làm gì?
Đại Ngốc lại vọt tới.
Chợt đập cửa thành một cái.
Từng đợt nổ, cửa thành kịch liệt lay động.
Thế nhưng còn chưa mở.
Thermite (nhiệt nhôm) tuy rằng đốt thủng lớp bản sắt, thế nhưng không đốt xuyên qua chốt gài cửa bên trong.
Thế là, Đại Ngốc lại thả một bao Thermite (nhiệt nhôm) tới.
Lại một lần nữa đốt, tiếp tục lại xoay người chạy đi thật nhanh.
- Dập tắt lửa, dập tắt lửa...
Thủ tướng trong cổng thành tiến lên, ra sức muốn dập tắt mồi lửa này
Thế nhưng một giây sau...
- Ầm...
Ngọn lửa kinh người, lại một lần nữa tuôn ra.
Thủ tướng nước Sở này cả người trong nháy mắt bị cháy rụi.
Cùng lúc đó.
Cổng sắt bị nung đỏ, không ngừng đi xuống nhỏ xuống sắt lỏng.
- A... A...
Đại Ngốc chợt rống lên một tiếng.
Cả người điên cuồng tăng nhanh.
Như là xe tăng điên cuồng xung phong.
- Rầm...
Cả người đập thật mạnh vào cổng thành.
Một tiếng vang thật lớn.
Cánh cổng thành vĩ đại của nước Sở bị mở toang ra!
Bởi vì chốt gài đã bị nung chảy, làm sao chịu nổi sức mạnh khổng lồ của Đại Ngốc.
Quân Sở triệt để kinh hãi.
Cái này, cái cổng thành vốn không thể bị phá cứ như vậy mở ra?
Cứ như vậy bị phá!
Ông trời, đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?
Vì sao một màn trước mắt này, ta hoàn toàn xem không hiểu vì sao?
Tiếp đó, Đại Ngốc chợt co giật cự kiếm huyền thiết, một mình bất chấp mấy trăm quân phòng thủ sau cổng thành, cứ như vậy lao đến.
- Xoẹt, xoẹt, xoẹt...
Quả thực không có chỗ kịp lấp lại.
Toàn bộ quân địch che ở trước mặt Đại Ngốc, hết thảy chỉ có một kết cục, trực tiếp bị bổ ra, thân thể kể cả áo giáp trực tiếp bị chém thành hai khúc.
Chân chính chết không toàn thây.
- Rầm...
Chợt một kiếm đập ngang.
Mười mấy quân Sở bay thẳng lên trời.
Một Đại Ngốc giống như xe tăng nghiền ép tới.
Ở trên chiến trường, Đại Ngốc tồn tại như một BUG, ngay cả Kiếm vương Lý Thiên Thu cũng kém xa uy lực của gã.
Một người đè bẹp mấy trăm người.
Ngay sau đó, Khổ Đầu Hoan hô to!
- Quân Niết Bàn đầu tiên, vào thành!
Hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên bày trận hướng vào trong thành.
Áo giáp trên người bọn họ tuy rằng không bằng lúc trước nhưng đã nặng bốn năm mươi cần, Mạch Đao trong tay không bằng lúc trước nhưng cũng nặng bốn mươi mấy cân, hoàn toàn do thép tinh khiết rèn mà thành.
- Ầm ầm ầm...
Hai nghìn quân Niết Bàn như cơn lũ sắt thép tiến vào trong kinh đô nước Sở.
Chủ soái quân Sở Liên Kính gần như viền mắt muốn nứt ra.
Đây... đây là gặp quỷ à?
Cửa thành cứ như vậy phá?
Thẩm Lãng lại dùng cái quỷ gì thủ đoạn?
Nhưng bây giờ không kịp kinh hãi.
Bởi vì quân địch đã vào thành,
Hắn gầm hạ lệnh:
- Cản, cản, đi giết sạch Việt quân!
Theo ông ta ra lệnh một tiếng, vô số kể quân đội nước Sở, hướng Đại Ngốc cùng quân Niết Bàn đầu tiên bao vây.
Thế nhưng...
Đây là trong thành.
Rõ ràng đúng dịp!
Cổng thành này cũng gọi là cổng Huyền Vũ, bên trong cũng là đường lớn Huyền Vũ rộng vô cùng.
Trên con đường có chiều rộng hơn mười mét, vừa vặn để hai nghìn quân Niết Bàn đầu tiên xếp thành trận hình chiến đấu hoàn mỹ nhất.
Quân đội nước Sở vọt tới như tre già măng mọc.
Thế nhưng đánh giáp lá cà, quân Niết Bàn đầu tiên vô địch!
Nhất đao lưỡng đoạn.
Một đao hai đoạn!
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Hai nghìn nhánh Mạch Đao không ngừng chém xuống.
Như là cỗ máy tàn sát dễ dàng chém kẻ địch xông lên thành hai nữa.
Chiến trường ngay cổng thành hoàn toàn là tàn sát nghiêng về một phía.
Quân Niết Bàn đầu tiên liền ở trong thành, xây xong một trận địa phòng ngự.
- Quân Niết Bàn thứ hai vào thành!
- Quân Niết Bàn thứ ba vào thành!
Sau một lát!
Gần ba nghìn quân Niết Bàn thứ hai, hơn bốn ngàn thần xạ thủ tộc Sa Man của vương hậu Sa Mạn, toàn bộ tiến vào trong thành.
- Thay đổi trận!
Hai nghìn quân Niết Bàn thay đổi trận, trở thành một cái trận hình chữ khẩu (口)to lớn.
Quân Niết Bàn thứ hai cùng thần xạ thủ tộc Sa Man, tổng cộng hơn bảy ngàn người điền vào cái trận hình chữ khẩu này.
Quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến vô địch, áo giáp vô định giống như một bức tường bằng sắt thép.
Liên quân cung thủ tầm xa ở bên trong điên cuồng bắn mưa tên.
Màn phối hợp này quả thực hoàn mỹ.
Đại lộ Huyền Vũ này trống trải như thế, quả là nơi phù hợp nhất để mở ra trận tàn sát.
Hơn nữa đây không còn là bắn từ thấp lên cao mà là bắn trên đất bằng.
- Vù vù vù vù...
Ở trong vòng hơn một trăm mét, quân Niết Bàn thứ hai gần như vô địch.
Thần xạ thủ tộc Sa Man tuy rằng yếu đi một chút, nhưng vẫn có lực sát thương kinh người.
Cường cung hai thạch trong vòng một trăm mét có thể xuyên thủng bất kỳ áo giáp nào của nước Sở.
Ngay từ đầu quân đội nước Sở liên tục không dứt xông lên cùng quân Niết Bàn đầu tiên cận chiến.
Như là thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.
Thế nhưng đến phía sau.
Bọn họ đã không cách nào tiến gần được.
Bởi vì quân Niết Bàn thứ hai cùng thần xạ thủ tộc Sa Man bắn ra mưa tên quá kinh người.
Hoàn toàn là tàn sát điên cuồng về một phía.
Từng đợt sóng mưa tên, điên cuồng mà thu hoạch sinh mệnh.
Cấm Vệ Quân nước Sở gan dạ không gì sánh được.
Theo chủ soái mệnh lệnh hoàn toàn không sợ chết chút nào mà xông lên.
Thế nhưng tại đây điên cuồng mưa tên trước mặt.
Hết thảy đều là phí công.
Một vạn Cấm Vệ Quân này gần như toàn quân huỷ diệt.
Thành Vệ Quân không phải quân tinh nhuệ.
Nhưng ở đây dù sao cũng là kinh đô nước Sở, bất kỳ quân phòng thủ đều tràn đầy cảm giác vinh dự.
Cho nên mãi cho đến thương vong ba thành, sau đó hai vạn Thành Vệ Quân nước Sở mới hoàn toàn tan vỡ, chạy tứ tán mọi nơi.
Mà vậy chút gia đinh nhà quyền thế quý tộc, sớm như chim muông tan tác.
Còn chút giang hồ hảo hán muốn tới lập công, thành viên bang phái càng không thấy bóng dáng, chui vào trong phố lớn ngõ nhỏ kinh đô nước Sở, sau đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tầm chiến đấu kịch liệt hai canh giờ sau đó!
Quân phòng thủ nước Sở,binh bại như núi đổ.
Thương vong vượt qua hơn hai vạn còn lại mấy vạn người đều chạy trốn.
Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính, dẫn đầu tinh nhuệ sau cùng, lui giữ vào nội thành kinh đô!
Một lúc lâu sau.
Kinh đô nước Sở nội thành thất thủ.
Xu Mật Sứ Liên Kính dẫn đầu tàn quân lui giữ hoàng cung.
Ninh Chính cùng Thẩm Lãng dẫn đầu chín ngàn đại quân, tiến đánh hoàng cung nước Sở!
...
Cái Sở vương cung này rõ ràng nguy nga lộng lẫy.
Diện tích vượt qua hai cây số vuông, tầng tầng lớp lớp, cột chạm thềm đá, đồ sộ rộng lớn.
Cung phòng lớn nhỏ bên trong tầm hơn một vạn gian!
Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kínhdẫn đầu bốn năm nghìn người thoát khỏi lao vào bên trong vương cung, định bụng muốn làm màn giãy dụa sau cùng.
Ông ta đã không muốn đánh thắng Thẩm Lãng, nhưng lại là có thể thủ vững, đến khi viện quân các lộ đến.
Tối đa thủ vững hai ba ngày, mấy vạn đại quân liền sẽ đến cứu viện kinh đô.
Thẩm Lãng chỉ có mấy nghìn người, ở nơi tim gan địch cảnh sẽ chống đỡ không được bao lâu.
Cái vương cung kiên cố này đúng là có đại điện và quảng trường rộng rãi, nhưng cũng có đường hẹp chật chột, cũng có cung phòng chặt chẽ, quân đội Thẩm Lãng đều rất khó phát huy.
Quân Niết Bàn đầu tiên Mạch Đao rất dài, cần mở rộng ra, tại bên trong vương cung rất khó thi triển. Cung thủ ở loại địa phương này, càng thêm bị động.
Hơn nữa quân đội của Thẩm Lãng quá xa lạ với địa hình vương cung nước Sở.
Xu Mật Sứ nước Sở tin tưởng vững chắc, ở bên trong vương cung này, ngược lại có thể đánh ra một trận phản chiến tuyệt đẹp, có thể cho quân đội của Thẩm Lãng mang đến thương vong to lớn.
Thẩm Lãng cùng Ninh Chính đứng ở cửa cung ra.
Đại Ngốc chợt ôm một cột cờ to lớn, Mộc Lan mang theo Thẩm Lãng phàn nhảy đến trên cột cờ, quan sát toàn bộ hoàng cung.
Không được!
Bên trong nhà cửa quá dày đặc.
Khiến cho quân Sở mai phục đánh lén.
Thần xạ thủ tộc Sa Man cũng được, bọn họ vốn là am hiểu cận chiến với địa phương chật hẹp.
Thế nhưng đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai không được, một khi tiến vào hoàng cung, sau đó nhất định sẽ có thương vong vĩ đại.
Phải làm sao?
Chỉ cần bắt Sở vương cung, một trận chiến này liền triệt để thắng.
Nhưng Thẩm Lãng thực sự không cách nào chống đỡ thương vong to lớn.
Đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai quá trân quý, dù cho thương vong một phần ba, hắn cũng đau lòng không gì sánh được.
Vương hậu Sa Mạn ý kiến đặc biệt minh xác.
Nàng sẵn lòng dẫn đầu tộc Sa Man vương bài tiến vào vương cung, nhưng đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai cũng phải lao vào giết.
Muốn để cho võ sĩ tộc Sa Man bán mạng ở phía trước, quân đội của Thẩm Lãng ở bên ngoài vây xem, đây là không thể nào.
Do dự mấy phút.
Thẩm Lãng hạ lệnh:
- Hỏa thiêu Sở vương cung!
Nghe những lời này.
Ninh Chính kinh hãi, Mộc Lan ngạc nhiên, Kiếm vương Lý Thiên Thu kinh hãi, Khổ Đầu Hoan không tiếng động.
Đây... đây chính là bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ.
Sở vương không chỉ là vua nước Sở, cũng là vua chư hầu của đế quốc Đại Viêm.
Nếu đốt Sở vương cung.
Chỉ sợ toàn bộ thiên hạ đều có thể sốc hoàn toàn.
Thẩm Lãng cất giọng thản nhiên:
- Dù sao, thần tuyệt đối không muốn cái đầu tiên, quân Niết Bàn thứ hai sẽ có thương vong to lớn. Đây là cuộc chiến nghiêng nước, cũng không phải mời khách ăn cơm, ta không tàn sát bình dân nước Sở, ta chỉ đốt vương cung nước Sở, thế nào?
Ninh Chính xem Thẩm Lãng một cái nói:
- Được! Thế nhưng, mệnh lệnh này để ra ra!
Tiếp tục, Ninh Chính hô to nói:
- Vương hậu nước Sở nghe đây, Xu Mật Sứ nước Sở Liên Kính nghe đây, ta là Ninh Chính! Ta lệnh cho các người lập tức đầu hàng, bằng không ta để lại hỏa thiêu Sở vương cung.
Nghe những lời này.
Người nước Sở kinh hãi.
Ninh Chính điên rồi sao?
Phóng hỏa đốt Sở vương cung.
Chuyện này sẽ làm tức giận toàn bộ các nước phương đông đi.
Hai nước Sở Việt mặc dù là quan hệ đối địch, nhưng cũng đều là vương quốc thuộc hạ của vương triều Đại Viêm.
Trình độ nào đó, lại là nước anh em.
- Không nên đầu hàng, không nên đầu hàng.
- Ninh Chính tuyệt đối không dám phóng hỏa đốt hoàng cung.
- Một khi đốt, lại sẽ khiếp sợ thiên hạ, làm tức giận chư vương.
Ninh Chính đốt một nén nhang.
Một nén nhang đốt xong, sau đó nếu đám người Sở vương hậu còn không đầu hàng, lập tức phóng hỏa đốt cung.
Một khắc đồng hồ sau đó!
Một nén nhang cháy hết
Bên trong vương cung quân phòng thủ từ chối đầu hàng.
Ninh Chính hạ lệnh.
Phóng hỏa, đốt cháy Sở vương cung!
Một lát sau!
Ngọn lửa tận trời!
Toàn bộ Sở vương cung cháy hừng hực.
Gần như hoàn toàn nhuộm đỏ lên chân trời phía nam!
Vạn dân kinh đô nước Sở gặp việc này đều khóc thét.
Những tên giang hồ hảo hán đào tẩu, thành viên bang phái lại một lần nữa tuôn ra như mưa.
Bao vây tấn công quân đội Thẩm Lãng.
Nhưng mà...
Dựa vào huyết khí dũng cảm vô dụng.
Lại là tàn sát nghiêng về một phía.
Đám dân quân nước Sở sau khi bị giết hơn một vạn người sau đó, lại một lần nữa đều chạy trốn.
Sở vương cung hỏa hoạn điên cuồng lan tràn, trong nháy mắt cuốn phăng nửa vương cung.
Bên trong vương cung như là địa ngục.
Tất cả những người trong cung đều chạy trốn, sau khi lao ra quỳ xuống đất đầu hàng.
Đến tận đây!
Kinh đô nước Sở, hoàn toàn thất thủ!