Chương 297: Ân khoa yết bảng! Kinh bạo muôn người!

Công việc chấm thi văn cần duy trì liên tục mấy ngày mấy đêm.

Mà thi võ thì rất nhanh.

Cứ thay phiên loại đi, cuối cùng có thể ở lại bao nhiêu người trên cơ bản coi như là trúng cử.

Cuối cùng phải làm chỉ là xếp hạng thành tích thôi.

Xếp hạng thi văn khá duy tâm, thế nhưng thi võ hạng liền đơn giản, trực tiếp điểm số tăng theo cấp số cộng, số lượng vòng tròn tăng theo cấp số cộng.

Người nào cao điểm nhất, số lượng vòng tròn càng cao liền sắp lên phía trước.

Lúc xếp hạng vẫn là căn cứ số báo danh, vẫn là không biết tên.

Dĩ nhiên, có chút thí sinh thực sự quá nổi danh, xuất thân từ danh môn quý tộc tuyệt đối, dù cho mặc áo thi y hệ nhau, dù cho mang theo mặt nạ cũng vẫn có thể bị nhận ra.

Nhưng muốn tuyệt đối công bằng là không thể nào.

Có tương đối công bằng đã hay lắm rồi, chí ít lúc này đây thi võ cũng không có bao nhiêu gian lận.

Có lẽ có một chút, thế nhưng cũng chỉ là giám khảo ở thời khắc mấu chốt thủ hạ lưu tình, lúc đầu có thể bị đào thải kết quả giữ lại ngươi.

Nhưng chung quy mà nói, tất cả toàn bằng năng lực.

Bất kể là cử tạ, hay là bắn tên, chỉ tiêu thành tích đều rõ ràng mồn một.

Mười ba giám khảo chấm thi võ chỉ dùng không đến nửa canh giờ, cũng đã xếp xong hạng.

Tiếp đó, dưới sự chứng kiến của mười mấy giám khảo mở cá cái rương niêm phong, lấy ra danh sách theo thứ tự.

Đối chiếu thứ tự với số báo danh, điền tên thí sinh vào.

Chẳng bao lâu, một bảng danh sách đi ra.

Tiếp đó, tất cả tĩnh lặng không tiếng động.

Mười ba giám khảo nhìn mặt nhau.

Đây là tình huống gì? Gặp quỷ à?

Muốn điên sao?

Lan Nhất, Lan Nhị, Lan Tam, Lan Tứ... Mãi cho đến Lan Thập.

Toàn bộ đều ở trên bảng danh sách này.

Thành tích tốt nhất chính là Lan Nhất, hạng thứ ba.

Thành tích lần được là Lan Nhị, hạng thứ năm.

Thành tích kém nhất là Lan Cửu, hạng mười chín.

Nói cách khác mười ăn mày họ Lan dưới trướng Thẩm Lãng, toàn bộ đậu cao.

Không chỉ có như thế, thành tích đặc biệt tốt.

Có năm người top 10.

Mười người vào top 20.

- Không phải nói Thẩm Lãng thu nhận toàn là ăn mày, lang thang đầu đường xó chợ, nửa tàn tật sao?

- Đúng vậy, bọn họ còn đi huấn luyện ở nơi bí mật suốt cả một tháng, còn lo bị người ta rình, liền chọn một cái trang viên bỏ hoang trên một hòn đảo giữa hồ, kết quả căn bản chẳng có kẻ nào buồn đi rình rập, chẳng ai hứng thú với bọn họ cả đâu.

- Bây giờ mười người toàn bộ đậu cao, cái này... Đây thật là gặp quỷ.

- Bắt đầu từ con số không luyện võ, chỉ thời gian một tháng, cứ nghịch thiên như vậy à?

Mười ba giám khảo ở đây cảm thấy thế giới quan bản thân hoàn toàn bị tác động mạnh chưa từng có.

Quá sợ hãi, thật là đáng sợ.

Là cuộc thi võ thuật chúng ta quá dễ dàng à?

Dĩ nhiên không phải, tiêu chuẩn mỗi lần cuộc thi võ thuật đều giống nhau.

Ba nghìn người tham gia, cũng chỉ có năm mươi người đậu.

Cái tỷ số đậu nghịch thiên này đã chứng minh tất cả.

Mười hai giám khảo còn lại đều hướng về phía quan chủ khảo, Binh Bộ Thị Lang đại nhân.

Ánh mắt mọi người đều có chút sợ hãi.

Nên làm sao xử lý?

Bảng danh sách này nếu như thả ra ngoài, sẽ gây ra sóng to gió lớn.

Thậm chí đám quân nhân thi rớt kia sẽ thành quần kết đội đi đập bộ binh.

Mười tên ăn mày họ Lan toàn bộ đậu cao?

Ngay cả kẻ lang thang đầu đường xó chợ cũng có thể đậu cao, phương diện này khẳng định có gian lận.

Binh Bộ Thị Lang đại nhân trong lòng cũng thấp thỏm bất an.

Đầu tiên, lần này cuộc thi ân khoa, có hai danh môn vẫn đậu cao, hơn nữa tên còn vào hai hạng đầu.

Tiết Lỗ của gia tộc họ Tiết, đoạt được hạng nhất ân khoa lần này, năm nay hai mươi tuổi.

Con trai của Trấn Bắc Hầu Nam Cung Ngạo Nam Cung Túng, đoạt được hạng nhì kỳ ân khoa thi võ này, năm nay mười bảy tuổi.

Còn có bảy đệ tử danh môn cũng đậu, thế nhưng thứ tự cũng rất khó coi.

Vốn nên là có thể vào trước ba, kết quả hạng tư, lúc đầu có thể vào trong mười hạng đầu, kết quả xếp hạng mười mấy.

Đương nhiên còn có thảm hại hơn.

Xấp xỉ có chừng mười người, vốn có thể đậu, kết quả bị rớt.

Tất cả chuyện này đều là bởi vì mười tên ăn mày họ Lan, bọn họ quá nghịch thiên, đè bẹp hết đối thủ trong cùng một tổ.

Bảng danh sách này một khi công khai ra ngoài, sẽ khẳng định nháo lật trời

Một Binh Bộ Thị Lang như ông còn không làm chủ được.

Ngay sau đó, ông nghĩ tới một người, tiểu Lê công công.

Suốt mấy ngày nay, Lê Ân tầm đến ba lần.

Hiển nhiên bệ hạ với lần này thi võ đặc biệt quan tâm.

Bảng danh sách này một khi tuôn ra, trách nhiệm ai cũng gánh chịu không được, nhưng có một người ngoại lệ.

Đó chính là quốc quân chí tôn vô thượng.

- Đi mời tiểu Lê công công tới.

Một lát sau, tiểu Lê công công liền vào được.

- Tiểu Lê công công, ngài hãy xem bảng danh sách này.

Lê Ân tiếp nhận vừa đọc, tức khắc chợt kinh hãi, tiếp đó vui vẻ.

Lại thực sự đậu, cái này cũng không tránh khỏi làm người ta sợ hãi quá đi.

Sau khi bị sốc, đương nhiên là mừng rỡ.

Ông giống như Lê Chuẩn, toàn tâm toàn ý chỉ vì quốc quân.

Phàm là những gì có lợi với bệ hạ, bọn họ đều ủng hộ không gì so được.

Trước mắt kết quả này tuy rằng có vẻ vô cùng hoang đường, thậm chí là đáng sợ.

Thế nhưng với bệ hạ tuyệt đối có lợi.

Chuyện tốt, chuyện tốt cực kỳ lớn.

Lần này thứ nhất, thiên hạ ai còn dám nói bệ hạ làm việc thiên tư? Ai còn dám nói bệ hạ xem khoa cử như trò đùa?

Chủ khảo Binh Bộ Thị Lang nói:

- Tiểu Lê công công, bằng không ngài cầm bảng danh sách này trước tiên đưa vào trong cung để bệ hạ xem qua?

Lê Ân trong lòng cười nhạt.

Các ngươi không phải là không dám công bố bảng danh sách này, sợ làm cho sóng to gió lớn à?

Thế là liền đem tất cả giao cho bệ hạ?

Chỉ với cái đức hạnh này của người, không chỉ vào không được Thượng Thư Đài, cũng vào không được Xu Mật Viện.

Bộ binh, bộ binh, quả nhiên rất bất lực.

Không có cách nào, trên đỉnh đầu có Xu Mật Viện đè lấy, bộ binh nào có quyền uy gì, nhiều lắm cũng chính là quản quân đội hai địa phương, xen vào một cái thuế ruộng.

Toàn bộ quân chính đại sự, toàn bộ đều ở bên trong Xu Mật Viện bên trong giải quyết rồi.

Hơn nữa càng thêm quá phận chính là, hiện nay Binh bộ Thượng thư chẳng những không có vào Thượng Thư Đài, ngay cả phó sứ Xu Mật Viện cũng không.

Mấy người đầu sỏ quân đội có ai để Binh bộ vào mắt? Không có quyền lực, hiển nhiên cũng không có chịu trách nhiệm.

- Được rồi, vậy ta liền sao chép một phần danh sách, đưa đi cho bệ hạ xem qua.

Kỳ thực quốc quân đã có khẩu dụ, mặc kệ thi võ cuộc thi kết quả hoang đường đến cỡ nào, chỉ cần công bằng công chính, vậy có thể công bố không sợ hãi chút nào.

Lê Ân công công chỉ muốn sớm đi báo hỉ cho quốc quân thôi.

Chủ khảo Binh Bộ Thị Lang nói:

- Vậy bản quan liền ở chỗ này chờ tin tức của tiểu Lê công công.

Lê Ân cầm danh sách, ra khỏi bãi săn Thiên Việt, lao về phía vươngc ung.

...

Bên trường thi võ bị chấn động cùng lật đổ.

Ân khoa thi văn bên này chẳng phải từng là như thế sao?

Thậm chí chấn động bên này càng thêm kịch liệt.

Trải qua ba ngày ba đêm chấm bài thi, sáu giám khảo cuối cùng quyết định có 93 phần bài thi trúng tuyển.

Tuy rằng luận võ cử khá hơn một chút, nhưng tỷ số đậu vẫn rất thấp, không đủ trăm người.

Sau khi xác định những thí sinh đậu, kế tiếp sẽ tiến hành xếp hạng.

Chuyện này hao phí thời gian tầm một ngày một đêm.

Thành tích thi văn lại không có điểm số, quá duy tâm.

Lại không giống cái phần bài thi của thiên tài kia, thiếp kinh cùng minh toán hoàn toàn đúng, sách luận hiếm có, thi phú càng là nghìn năm bất hủ.

Nhắm mắt lại cũng có thể định là hạng nhất.

Chúc Hồng Bình cũng rất đáng gờm, nhắm mắt lại đều có thể định là thứ hai.

Nhưng phần lớn bài thi, kỳ thực rất khó tiến hành xếp hạng.

Nhưng khó hơn nữa cũng phải cho ra kết quả.

Cho nên tranh cãi khắc khẩu ầm ĩ, nào là bỏ phiếu, nào là quan chủ khảo biểu quyết.

Cuối cùng đã định xong từ hạng nhất đến hạng chín mươi ba.

Tiếp đó, chính là mở ra tên niêm phong.

Sáu vị giám khảo ở đây tuyệt đối tràn đầy mong đợi, thậm chí thời gian mấy ngày nay đều dựa vào cái lo lắng này mà sống.

Vị thiên tài đè bẹp Chúc Hồng Bình đến tột cùng là người nào hả?

Lại có thể viết ra sách luận và thi phú như vậy, thật sự là một tiếng hót lên làm kinh người.

Một thứ lo lắng khác khiến cho mấy vị giám khảo còn gắng gượng sống còn chính là bài thi của Lan Phong Tử.

Nhưng kỳ quái là, lúc chấm tất cả bài thi cũng không có phát hiện có bài nào nộp giấy trắng.

Xem ra Lan Phong Tử không có nộp giấy trắng.

Tiếp đó một vị giám khảo mỗi khi phát hiện bài thi đặc biệt không tuân theo chuẩn mực, sẽ kháo cho tất cả mỗi người cùng sang, nói đây là bài thi của Lan Phong Tử.

Bằng không làm sao như vậy? Kết quả bài thi dở ẹc không chỉ có một phần.

Thế nhưng mọi người xem cái bài kém nhất đổ lên trên đầu Lan Phong Tử.

Đề thiếp kinh cộng thêm minh toán tổng cộng một trăm hai mươi câu, lại chỉ trả lời ba câu.

Rác rưởi thế này, nhất định là Lan Phong Tử không thể nghi ngờ, chỉ có người chưa từng đi học mới có thành tích nát be nát bét như vậy.

Nhưng mà bài thi í ẹ như vậy lại có hơn mười bài.

Mấy vị giám khảo cảm thấy thông minh cùng tôn nghiêm của mình đều bị khiêu khích mãnh liệt.

Mẹ của bọn này là ai vậy.

Vốn tưởng rằng chỉ có một phế vật như Lan Phong Tử, thật không ngờ đến nhiều như vậy.

Người nào cho các ngươi dũng khí tới tham gia cuộc thi ân khoa?

Ngươi có thành tích tệ như vậy, cha mẹ ngươi biết không? Các ngươi tới cuộc thi này sao? Hoàn toàn là mất mặt xấu hổ.

Khoa cử tôn nghiêm ở đâu, thánh nhân tôn nghiêm ở đâu? Các ngươi cái này là coi danh giáo của ta như không có gì à?

Dĩ nhiên, loại học sinh tệ hại siêu cấp này chẳng ngoại lệ gì đâu, toàn bộ xuất thân từ trường Thái học, toàn là đệ tử thương gia giàu có đi thi lấy tiếng.

Từ đó có thể thấy được, quốc quân Ninh Nguyên Hiến quả thực không có ranh giới cuối cùng, vì mò tiền nên đều nhận mọi thứ rác rưởi vào trường Thái học.

- Nhanh, nhanh lên, nhanh lên!

- Ta muốn nhìn, đến tột cùng là thiên tài tuyệt đỉnh nào diệt Chúc Hồng Bình.

- Kinh đô chúng ta lúc nào lại ra một yêu nghiệt như vậy?

Mấy vị giám khảo trợn mắt lớn đến cực hạn, hơn nữa còn chẳng dám nháy mắt, e sợ cho bỏ lỡ cái gì trong cái chớp mắt này.

Khi mở ra niêm phong tên của bài thi hạng nhất.

Tiếp đó...

Tất cả mọi người ngạc nhiên một phen.

Lan Lĩnh?

Người này là ai vậy hả?

Lần này cuộc thi ân khoa có người này sao?

Quả thực sáu giám khảo đều không phản ứng kịp.

Ước chừng một lúc lâu, một giám khảo trong đó nói:

- Lan Lĩnh hình như là... Lan Phong Tử đó!

Nghe những lời này, tất cả da đầu mọi người ở đây đều tê dại.

Toàn bộ thế giới quan giống như đều bị lật đổ kịch liệt.

Lan Lĩnh chính là Lan Phong Tử?

Cái tay ăn mài lưu lạc mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng không có đường đường chính chính đi học sao?

Gã không chỉ đậu cao, hơn nữa còn viết ra loại sách luận hiếm có này, còn viết ra thi phú nghìn năm bất hủ?

Là gã điên rồi?

Hay là cả thế giới điên rồi?

- Lúc đang thi, không phải Lan Phong Tử này vẫn mải ngủ à? - Một giám khảo yếu ớt nói ra.

- Không, hắn cũng không phải ngủ suốt, mỗi môn thi hắn đều viết đáp án, có lúc là một canh giờ, có đôi khi không đến nửa canh giờ.

- Nói như vậy, sau khi hắn viết xong bài lại đi ngủ sao?

- Chắc hẳn là vậy!

- Vậy ngày thi thứ hai, cái phần sách luận《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》hiếm có kia, hắn chỉ dùng chưa tới một canh giờ?

- Ngày thứ nhất thiếp kinh cùng minh toán, tổng cộng một trăm hai mươi câu, hắn chỉ dùng nửa canh giờ?

- Ngày cuối cùng thi phú, hắn dùng không đến hai khắc.

- Đây, đây căn bản không phải thiên tài gì, đây là yêu quái rồi.

Thật là đáng sợ!

Quá kinh khủng.

Sáu giám khảo giống như bị tê cứng cả người nên sững sờ không nhúc nhích.

Ước chừng qua một đoạn thời gian thật dài.

Có một giám khảo nói:

- Có phải lộ đề hay không, có phải có gian lận hay không?

Mọi người lặng im.

Cái này coi như rất giống là lộ đề .

- Dù cho lộ đề, có thể viết ra《 Luận Phân Phong Kiến Chế 》hay như vậy à? Có thể viết ra 《 Thu Nhạn Thi 》 cùng 《 Bằng Điểu Phú 》 à?

- Sách luận kia, tìm được một đại gia, dốc hết tâm huyết có thể còn có thể viết ra. Nhưng 《 Thu Nhạn Thi 》 cùng 《 Bằng Điểu Phú 》 trừ phi có tài năng kinh thiên, bằng không dù cho mười năm cũng nín không ra được.

Nhưng mà cái này đều không trọng yếu.

Mấu chốt là kế tiếp phải làm sao?

Lan Phong Tử đoạt hạng nhất, bảng danh sách này một khi công bố ra ngoài, toàn bộ kinh đô chỉ sợ đều có thể động đất.

Vô số nước bọt của thí sinh, sẽ bao phủ sáu vị giám khảo này.

Tất cả mọi người sẽ kêu réo gian lận.

Chuyện này đã vượt qua phạm vi.Lễ bộ Thị lang có khả năng đủ gánh nổi

- Đăng báo bệ hạ đi, để cho bệ hạ càn cương độc đoán đi!

...

Bên trong vương cung!

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến lại một lần nữa bị tác động mạnh chưa từng có trước đấy.

Lan Phong Tử giành được hạng nhất thi văn ân khoa thi văn, chuyện này ông đã biết, đã bị kinh hãi một lần rồi.

Thế nhưng mười tên ăn mày còn lại kia, cuộc thi võ thuật lại toàn bộ đậu cao, lần này mang tới chấn động càng lớn hơn.

Chuyện này, chuyện này không thể tưởng tượng nổi nữa rồi.

Chuyện này, chuyện này đến tột cùng làm sao làm được hả?

Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng.

Thẩm Lãng từng sáng tạo kỳ tích rất nhiều lần, nhưng theo Ninh Nguyên Hiến, tất cả kỳ tích cũng không bằng lúc này đây.

Thật sự làm cho người ta không thể tin nổi.

Mười tên ăn mày, lúc trước vẫn là nửa tàn tật, chỉ thời gian một tháng, liền bồi dưỡng chúng thành tinh anh võ đạo tuyệt đối, hơn nữa ở cuộc thi võ thuật đậu cao?

Chuyện này nghe vào thực sự như mê sảng vậy.

Kết quả, Thẩm Lãng lại thực sự làm được

Thằng nghiệp chướng này, thằng nghiệp chướng này.

Thật sự không tầm thường.

Nhưng mà cái thằng lỏi con vô liêm sỉ kia, nếu như có thể làm được, vì sao không nói trước với ta kia chứ?

Hơn nữa mấy ngày hôm trước, lúc mười huynh đệ họ Lan trở về kinh đô, ông đã rõ ràng sai người cưỡi ngựa dò trước, Thẩm Lãng nhà ngươi vẫn để cho bọn họ buộc chặt ở trên lưng ngựa hô to gọi nhỏ tiến vào kinh đô, chính là vì để thiên hạ vạn dân xem thường bọn họ, ngươi đây quá ranh mãnh, thích giở trò đùa tai quái.

- Thẩm Lãng này là loại vô liêm sỉ, hắn chẳng những là muốn lừa gạt người trong thiên hạ, hắn ngay cả quả nhân đều muốn gạt, muốn lường gạt.

- Tội khi quân, tội khi quân, cẩn thận ta lột da hắn bây giờ.

Lê Chuẩn cùng Lê Ân lại một lần nữa bất đắc dĩ cúi đầu xuống.

Bệ hạ, chúng ta có thể dọa được sao? Ngài nói mãi không chán nhưng chúng ta đều chán nghe rồi.

Lê Ân nói:

- Hai vị chủ khảo đại nhân không nắm được chủ ý, cũng đành nhờ bệ hạ càn cương độc đoán.

Quốc quân Ninh Nguyên Hiến cười lạnh nói:

- Có cái gì không nắm được chủ ý? Lúc này đây cuộc thi ân khoa, mặc kệ thi văn cùng thi võ, đều công bằng công chính đi, không có nửa điểm gian lận đi, đã như vậy lại có cái gì không thể công bố sao?

Lê Ân nói:

- Bọn họ là lo lắng bảng danh sách công bố sau đó khiến cho sóng to gió lớn, bọn họ không chịu nổi.

- Đúng là thứ không có tiền đồ. - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lẽ nào cũng bởi vì quá mức sợ hãi, ta sẽ phải trục xuất Lan Phong Tử cùng mười người kia à? Lẽ nào quả nhân còn phải nhượng bộ cho cái lũ kém tài hèn hạ kia sao?

Ninh Nguyên Hiến trong lòng thật cao hứng.

Quá mức nghiện.

Suốt hơn một tháng nay, ông thật sự bị mắng đến muốn nổi đóa.

Mấy tên Ngự Sử mỗi ngày tố lên, biểu hiện ra là tố cáo Thẩm Lãng, trên thực tế kiếm của bọn họ chỉ ngay vào Ninh Nguyên Hiến.

Chỉ thiếu chút nữa chỉ vào mũi ông chửi hôn quân.

Thế nhưng ở chỗ riêng tư, không biết có bao nhiêu quan viên cùng thư sinh mắng Ninh Nguyên Hiến là hôn quân.

Bây giờ cuối cùng mở mày mở mặt.

Làm mất mặt khắp thiên hạ, quá sung sướng!

Ninh Nguyên Hiến ta đây chẳng những không phải hôn quân, ngược lại tuệ nhãn biết anh tài.

Mà đám người các ngươi, mới là những tên mắt mù tầm thường.

- Yết bảng, yết bảng, còn chờ cái gì hả? Trời sắp tối rồi!

- Lê Chuẩn, ngươi đi Xu Mật Viện, Lê Ân ngươi đi trường thi, giao trách nhiệm bảo bọn hắn lập tức yết bảng.

- Không chỉ có như thế, còn phải dán cả hai bảng văn võ cùng một lượt

- Tuân chỉ!

Lê Chuẩn cùng Lê Ân nhanh đi ra ngoài làm việc, quốc quân muốn vả mặt, bọn họ đương nhiên phải giành giật từng giây.

...

Ngoài trường thi, hơn hai ngàn tên thi văn thí sinh ngẩng đầu mà đợi.

Xu Mật Viện bên ngoài, chỉ có mấy trăm người đang chờ đợi yết bảng, bởi vì thi hành chính là chế độ đào thải, bản thân có đậu hay không kỳ thực cũng sớm đã biết rồi, duy nhất lo lắng chính là hạng.

Sở dĩ có mấy trăm người đến xem bảng, một là bởi vì những người đậu cao muốn tới khoe khoang.

Thứ hai, những người không đậu cũng có bạn bè thân tích, bọn họ cũng tới xem bạn bè mình có đậu cao không?

Nếu như bọn họ đậu, đó chính là tin dữ. Nếu như bọn họ cũng không đậu, vậy những người này yên tâm

Biết ngươi cũng thảm như ta, mới có thể cân bằng dễ chịu tâm lý.

Trừ lần đó ra, còn có mấy nghìn người cũng đang chờ đợi xem bảng, trừ gia nô hào môn quý tộc ra, còn có lưu manh côn đồ, bởi vì bọn họ cùng Thẩm Lãng có đánh cuộc.

Lần này Thẩm Lãng phải thua không thể nghi ngờ, tất cả mọi người chờ hướng trên mặt Thẩm Lãng nhổ nước miếng mà.

Mặt trời chiều ngã về tây!

Đám người càng ngày càng nôn nóng, càng ngày càng không nhịn được.

Làm sao còn chưa có yết bảng hả?

Lần này so với năm rồi chậm hơn một canh giờ.

Sẽ không phải xảy ra chuyện đi?

Có phải có gian lận hay không?

Cho dù có gian lận cũng không quan hệ, cứ yết bảng cái đã, chỉ cần chúng ta xác định Lan Phong Tử cùng kia mười tên ăn mày không có đậu là đủ rồi, chúng ta là có thể đi phun nước miếng vô mặt Thẩm Lãng.

Đột nhiên.

Đám người đều tản ra.

Bởi vì một đại nhân vật đến.

- Chúc công tử, Chúc công tử!

Tất cả mọi người đều khom mình hành lễ.

Bởi vì tới là Chúc Hồng Bình, chân chính thiên chi kiêu tử.

- Chúc công tử, ngài còn tự mình đến nhìn bảng hả?

- Chúc công tử, ngài căn bản không cần phải tới, chắc chắn hạng nhất rồi.

- Đúng, Chúc công tử nếu không phải hạng nhất, vậy ngày mai mặt trời sẽ phải mọc đằng tay.

Mọi người nói những lời này chủ yếu là nịnh hót, nhưng cũng là suy nghĩ trong lòng bọn họ.

Có thể thấy được gia tộc họ Chúc thao túng dư luận vẫn là vô cùng thành công, Chúc Hồng Bình giành được hạng nhất vẫn chẳng khiến người ta đỏ mắt, ngược lại đều là thứ mọi người hy vọng.

- Chúc công tử mấy năm trước đáng lý hạng nhất, Chúc tướng rõ ràng đè ép hắn đến hai kỳ thi, lấy tư cách danh môn hậu bối danh môn cũng chẳng đễ dàng gì.

- Đúng vậy, đúng vậy, lần này Chúc công tử nếu không được hạng nhất, ta liền móc mắt ra.

- Đúng, nếu như Lan Phong Tử có thể đậu thì vậy ta móc mắt xuống.

Chúc Hồng Bình rụt rè mà cười, tiếp đó cũng đứng ở phía dưới chờ yết bảng.

Hành động này của gã quả thực thu hoạch hảo cảm rất nhiều người.

Cháu của Tể tướng, cháu của vương hậu mà cũng tự đến nhìn bảng, hơn nữa chẳng có ra vẻ chút nào.

Quả nhiên là kinh đô hạng nhất tài tử.

- Thẩm Lãng thì sao? Thẩm Lãng thì sao? - Bỗng nhiên có người bèn hỏi.

- Cái thứ tai họa trần gian Thẩm Lãng nào dám lại đây? Hắn phải thua không thể nghi ngờ, nếu đã tới, chẳng phải là bị nước bọt chúng ta cho chết đuối sao?

- Giấy trắng mực đen đánh cuộc viết rõ ràng, hơn nữa còn ký tên in dấu tay, chẳng lẽ Thẩm Lãng còn dám nuốt lời ấy à?

- Ta đây đã cố nhịn phun đờm ba ngày, định bụng chờ phun trên mặt Thẩm Lãng, nếu như hắn không tới nên làm cái gì bây giờ?

- Bảng danh sách sau khi ra ngoài, chúng ta trực tiếp phóng đi phủ đệ Ninh Chính, đi bao vây Thẩm Lãng, chỉ cần hắn vừa ra khỏi cửa, chúng ta lập tức tới phun nướ cbọt, dù sao cũng giấy trắng mực đen viết rõ ràng, kiện cáo dù cho đánh tới trước mặt quốc quân chúng ta cũng có lý lẽ.

Lúc này có người cười lạnh nói:

- Bệ hạ sẽ không bảo vệ hắn, lần này Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày không trúng, hơn nữa còn ở đi ngủ phía trên trường thi, ném vào chính là thể diện bệ hạ, Thẩm Lãng phạm vào tội khi quân. Chỉ cần bảng danh sách kia một khi được ban ra, mười một tên ăn mày kia nhất định đầu rơi xuống đất, tử tội Thẩm Lãng cũng có thể miễn, nhưng mang vạ khó thoát, hắn phải xui xẻo.

Mọi người vừa nghe, đều cảm thấy có lý.

Nhưng mà vào lúc này, đám người lại một lần nữa oanh động.

- Thẩm Lãng đến, Thẩm Lãng đến!

- Tên ở rể này thật đúng là dám đến a!

- Tên tiểu súc sinh này còn thật không biết chữ chết viết như thế nào hả?

- Nói không chừng hắn đói khát khó nhịn thì sao? Chờ đờm dãi chúng ta nhiều năm.

Tiếp đó, toàn bộ trường thi đầy tiếng khụ khụ.

Có ít nhất mấy nghìn người ra sức khụ đờm ra.

Mà bên người Thẩm Lãng, có chừng trên trăm nữ tráng sĩ bảo hộ.

Có một chỗ bĩ hét lớn:

- Thẩm Lãng, trước đánh cuộc tính sao đây?

Thẩm Lãng cười nói:

- Đương nhiên chắc chắn.

Chúng sinh vui mừng.

- Thẩm Lãng, đây chính là ngươi nói, tất cả mọi người đều nghe được, Thẩm Lãng nói đánh cuộc chắc chắn.

- Kia một hồi chúng ta phun nước miếng vào, Thẩm Lãng nhà ngươi không thể tránh né, cũng không thể phản kháng!

Thẩm Lãng nói:

- Sau khi yết bảng, nếu như ta thua, tùy ý các ngươi phỉ nhổ. Nhưng nếu như ta thắng, mời các ngươi cũng nhớ kỹ đánh cuộc, ăn mười cân phân.

Nghe những lời này, vô số người cười rần rần.

Thẩm Lãng làm sao có thể thắng?

Tin tức đã sớm truyền tới, Lan Phong Tử ở phía trên trường thi ngủ ngon.

Mặt khác mười họ Lan ăn mày ở trường thi võ, ngày đầu tiên liền cút ra teo héo.

Dù cho mặt trời mọc từ đằng tây, Thẩm Lãng cũng tuyệt đối không thể nào thắng.

Thẩm Lãng lại một lần nữa cất giọng cường điệu.

- Ta giữ lời, vậy các ngươi giữ lời chứ?

Mọi người rối rít nói:

- Chắc chắn, chắc chắn! Nếu là Lan Phong Tử cùng mười tên ăn mày đậu cao thì tất cả chung ta ăn mười cân phân.

- Ta hứa!

- Ta hứa!

Chúc Hồng Bình hạng nhất thiên tài kinh đô sau khi nghe nói như thế, không khỏi cau mày.

Đối với Thẩm Lãng, gã cũng nghe tiếng đã lâu, thật không ngờ dĩ nhiên thô bỉ không thể tả đến nước này để lòe người, thật sự khiến cho người ta hoàn toàn thất vọng.

Nhưng gã tôn trọng quân tự trong miệng không ra ác ngôn nên xem Thẩm Lãng như thành không khí vậy.

Sau khi Thẩm Lãng đến, tâm trạng mọi người càng thêm nôn nóng.

Làm sao chưa yết bảng vậy?

Cái này đã so với mọi khi chậm một nửa canh giờ, đến tột cùng xảy ra chuyện gì vậy?

Mà ngay tại lúc này.

Cách đó không xa truyền đến từng đợt chiêng kêu vang.

Mấy người lớn cuống họng hô to:

- Yết bảng, yết bảng.

Lúc trước là không có quy củ này, yết bảng chính là lặng yên yết bảng.

Tất cả mọi người không khỏi một phen phấn chấn.

Rốt cuộc đã tới, rốt cuộc đã tới.

Mấy nghìn người ùa lên.

Mấy tên võ sĩ cũng không có tận lực làm cho người ta nôn nóng, mấy người cùng tiến lên, trực tiếp dán toàn bộ bảng danh sách.

Không chỉ có có bảng danh sách ân khoa thi văn.

Kể cả bảng danh sách ân khoa thi võ cũng cùng nhau dán ra.

Mọi người kinh ngạc, lúc trước cũng không có quy củ này, trường thi dán chính là bảng danh sách thi văn.

Nhưng mà như thế cũng tốt, cũng không cần chạy đến bên ngoài Xu Mật Viện.

Chúc Hồng Bình biết mình nắm chắc hạng nhất, gã sở dĩ đến xem bảng, không phải là vì khoe khoang, mà là vì lễ phép, vì để tránh cho khiến người ta tạo thành ấn tượng cùng người khác bất đồng.

Cho nên chỉ cần liếc mắt nhìn tượng trưng gã sẽ rời đi.

Thế nhưng ngẩng đầu nhìn lên, trái tim không khỏi run lên.

Phát hiện người hạng nhất không phải là mình, mà là một cái tên Lan Lĩnh.

Lại nhìn tên thứ hai, mới là tên của gã Chúc Hồng Bình.

Điều này, điều này sao mà được kia chứ?

Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Ta nắm chắc hạng nhất, tại sao rơi xuống hạng nhì?

Cuộc thi lần này Chúc Hồng Bình ta đây phát huy vô cùng tốt, làm sao xuất hiện văn chương của ai so với ta càng thêm ưu tú?

Chẳng lẽ là bởi vì thân phận bối cảnh của ta, cho nên mới phải tận lực chèn ép à?

Không phải, gia gia cũng không nói gì về chuyện đè ép ta mà?

Còn nữa, cái tay Lan Lĩnh này là ai hả?

Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói.

Không chỉ là Chúc Hồng Bình, tất cả mọi người xem bảng danh sách xong xuôi, đầu tiên là ngạc nhiên.

Hạng nhất lại không phải Chúc Hồng Bình?

Gặp quỷ à?

- Trên bảng danh sách không có Lan Phong Tử, không có Lan Phong Tử, Thẩm Lãng thua, mọi người hướng hắn nhổ nước miếng đi!

Đông đảo du côn oanh động.

Đều hướng Thẩm Lãng vọt tới, chuẩn bị thực hiện đánh cuộc, ra sức nhổ nước miếng.

Chúc Hồng Bình có được hạng nhất hay không bọn họ không chú ý, chỉ cần trên bảng danh sách không có tên Lan Phong Tử là được rồi.

- Thắng, thắng, phun vào Thẩm Lãng đi.

Nhưng mà vào lúc này.

Có người buồn bã nói:

- Lan Phong Tử chẳng qua là biệt hiệu mà thôi, tên của hắn gọi là Lan Lĩnh.

Nghe những lời này, mọi người khiếp sợ.

Không thể nào, vẫn còn có việc này?

- Không sai, tên Lan Phong Tử gọi là Lan Lĩnh!

- Mặt khác mười tên ăn mày tên gọi Lan Nhất, Lan Nhị, mãi cho đến Lan Thập, tất cả toàn bộ đều đậu cao, thi võ hạng thứ ba đến hàng thứ mười chín.

- Lan Phong Tử ân khoa thi văn hạng nhất, đoạt giải Nguyên kinh đô.

- Mười tên ăn mày họ Lan, thi võ toàn bộ có tên trên bảng.

- Thẩm Lãng thắng!

- Hắn thắng!

Mọi người ngẩng đầu, nhìn trên bảng danh sách.

Cũng không phải sao, mười một tên ăn mày dưới trướng Thẩm Lãng toàn bộ đậu cao.

Chúng sinh da đầu từng đợt tê dại.

Đầu tiên là yên tĩnh như chết.

Tiếp đó, giống như mặt hồ tĩnh lặng có một tảng đá ném vào.

Dấy lên sóng to gió lớn.

Điều này, điều này sao mà được kia chứ?

Mặt trời không có mọc từ phía tây kia chứ?

Ta không có ảo giác mà.

Thế giới này chưa hủy diệt kia mà.

Thế tại sao lại xuất hiện chuyện vô lý như vậy?

Mười một tên ăn mày huấn luyện một tháng sau, không chỉ tham gia cuộc thi khoa cử, hơn nữa còn tên đề bảng vàng.

Ở nơi này là kỳ tích hả?

Thẩm Lãng là người hay là quỷ?

Hắn căn bản là yêu quái đi.

Điên rồi, thế giới này quá điên cuồng!

Mà lúc này, giọng của Thẩm Lãng vang lên yếu ớt.

- Các vị chịu thua đi, ta thắng, các vị nên ăn mười cân phân rồi.

Tiếp đó, hắn chợt lấy ra một cuộc giấy thật dài ghi danh sách đánh cuộc trước kia, giấy trắng mực đen viết rõ ràng.

Tầm hơn mấy trăm ngàn người kí tên, còn có vân tay.

...

Chú thích của Bánh: Ngày hôm nay ở bên ngoài làm việc, một chương này là vùi ở trên ghế viết ra, lạy xin hỗ trợ, lạy xin vé tháng, đa tạ các huynh đệ!