Lúc này nghe được tin báo đại thắng xong, quốc quân Ninh Nguyên Hiến đầu tiên ước chừng ngây người một hồi!
Hoá ra bị đả kích quá lớn cùng ngạc nhiên quá lớn đưa tới phản ứng giống hệt nhau.
Nhưng mà lúc bị đả kích, cả người giống như là sét đánh, vẫn không nhúc nhích.
Nhưng lúc ngạc nhiên quá lớn, cả người có hơi quắt lại một chút, tiếp đó có thể sẽ còn hơi mắc tiểu.
Nhưng cái đầu vẫn trong nháy mắt chỉ thấy một mảnh trắng, tiếp đó hoàn toàn bao phủ.
Ninh Nguyên Hiến là một kẻ tinh trí, cho tới bây giờ đều không nói lời thô tục.
Thậm chí cũng không thể nói từ ngữ thô tục khi gặp người khác.
Ước chừng được mấy phút sau, ông mới nói một câu.
Ngọa tào (mẹ kiếp)!
Nghe những lời này, ông vội vàng giựt mình tỉnh lại, ánh mắt như điện nhìn sang tất cả những người ở đây.
Tất cả mọi người cúi đầu nhìn xuống đất, giống như chẳng nghe được gì cả.
Duy chỉ có vị sử quan trẻ tuổi cảm thấy thật khó khăn.
Gã chịu trách nhiệm ghi chép mỗi một câu mà quốc quân nói khi công khai, không thể bỏ sót bất kỳ chữ nào.
Ta lấy tư cách sử quan nhất định phải có đạo đức, cho dù chết cũng phải ghi mỗi tiếng nói cử động của quốc quân.
Lấy sử vì kính, có thể biết hưng phế.
Thế là, gã viết hai chữ trên giấy da cừu: Triều ta (*).
(*) Quốc quân ban đầu mắng ngọa tào (wò cáo), viên sử quan ghi là ngã triêu (wǒ cháo), ngã triêu vừa có nghĩa là triều của ta vừa có nghĩa là một câu tỏ tình trong thời hiện đại
Xem đây này, sử quan như ta có đạo đức biết bao nhiêu.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến mắt đỏ ngầu, mặt đỏ bừng, chợt trực tiếp đoạt lấy mật tấu trưởng công chúa Ninh Khiết.
Hơn một trăm chữ ngắn ngủi, thế nhưng ông lại xem hết lần này đến lần khác.
Thẩm Lãng dẫn đầu kỵ binh Khương quốc, từ phía sau lưng tập kích, chủ lực họ Tô gần như toàn quân huỷ diệt.
Đại hoạch toàn thắng, đại hoạch toàn thắng.
Quá sung sướng!
Quá mức nghiện!
Quốc quân hận không thể đốt cái tin thắng trận, tiếp đó hóa thành khói ngửi vào trong lỗ mũi.
Ước chừng hưng phấn một khắc đồng hồ!
Tiếp đó Ninh Nguyên Hiến tiến vào trạng thái càng thêm hưng phấn hơn nữa.
Nhưng mà mới vừa mới vừa rồi là hưng phấn ở mặt ngoài, lúc này hưng phấn ở bên trong t.
Ông ta dùng một tay ném kinh Phật mình vừa cầm đọc.
Còn nhìn cái trứng.
Đồ vô dụng ý kiến không có.
- Mang rượu lên, mang rượu lên, mang rượu lên...
Chuyện trọng yếu nói ba lần.
Lê Chuẩn Đại công công đã bưng rượu ra để ngay trước mặt quốc quân.
Quốc quân còn chưa nói mang rượu lên, Lê Chuân cũng đã chuẩn bị.
Quốc quân híp mắt, chỉ vào Lê Chuẩn nói:
- Lão cẩu nhà ngươi, dám đi guốc trong bụng quả nhân à? Cẩn thận giết ngươi diệt khẩu.
Nói xong, chính ông cũng không nhịn được cười ha ha.
Tiếp đó ông trực tiếp cầm lấy bầu rượu, tự rót tự uống.
Quá ngon!
Đây là rượu gì thế? Mà sao uống ngon thế này?
Thật ra thì vẫn là rượu cũ, nhưng mà đêm qua uống như là nước đái ngựa vậy.
Vừa uống rượu, ông vừa đọc tin thắng trận.
Cả người phiêu phiêu dục tiên.
Quả nhân muốn làm thơ!
Quả nhân vui vẻ, phải thừa dịp cơ làm một bài thơ thật hay, thật hiếm hoi mới được.
Tiếp đó Ninh Nguyên Hiến bắt đầu nổi hứng lên.
Cảm hứng dào dạt mấy phút, cũng không có nói ra được một câu thơ.
Quên đi, lúc cao hứng như thế, còn làm thơ cái rắm gì kia chứ.
Cầm hơn phân nửa bầu rượu uống hết một hơi.
Quốc quân hơi ngã người ra trên chiếc giường nhỏ, vừa thở mạnh vì uống hơi nhiều.
- Lợi hại, lợi hại, lợi hại, lợi hại!
Chuyện quan trọng là nói hơn bốn lần!
- Thằng nhóc Thẩm này thật lợi hại!
- Quả nhân thật sự chỉ đối với hắn có một chút xíu hy vọng, thật không ngờ hắn lại thực sự làm xong rồi.
- Mang theo mấy trăm người tiêu diệt vua Khương, còn đỡ Arunana lên ngôi, từ đó về sau Khương quốc chính là minh hữu Việt quốc của ta, sẽ vô hại ở biên quan phía Tây suốt mấy thập niên.
- Quả nhân giao cho hắn nhiệm vụ thực sự chính là kiềm chế Tô Nan một hai tháng mà thôi, hắn lại tiêu diệt chủ lực của Tô Nan.
- Sự lợi hại quả thực vô biên vô hạn, thằng nhỏ này, thằng ranh con này... Rõ ràng trời ban cho ta à?
- Thật uổng công quả nhân thích hắn, lão cẩu à, ngươi nói Thẩm Lãng này có phải cũng có chút giống ta hay không?
- Trương Xung cũng lợi hại, Trương Xung cũng giỏi lắm!
- Quả thật sự thần kỳ, lúc đó Thẩm Lãng mang theo mấy trăm người nói muốn đi diệt vua Khương Arutai, Ninh Khiết viết lên ngàn chữ cáo trạng, thiên hạ ai cũng không tin, kết quả Trương Xung lại tin, hơn nữa sống chết giao phó.
- Hai người này đã từng đối thủ lớn nhất, lại trở thành tri kỷ, thú vị thú vị!
- Quả nhân thắng, thắng!
Cuối cùng lúc quốc quân nói ra câu này, giọng đã có hơi nghẹn ngào, khóe mắt đều trực tiếp ẩm ướt.
Trong khoảng thời gian này, người chịu áp lực lớn nhất, không phải Trương Xung, càng không phải là Thẩm Lãng, mà là Ninh Nguyên Hiến.
Trương Xung cùng lắm thì chết, Thẩm Lãng cùng lắm thì thất bại.
Duy chỉ có Ninh Nguyên Hiến, phải cõng cả trách nhiệm thành bại của cả quốc gia.
Mỗi ngày đều sống chẳng khác gì một năm.
Mỗi ngày đều nghĩ đến những gì xấu nhất, không biết bao nhiêu lần từ trong ác mộng giật mình tỉnh giấc.
Bây giờ cuối cùng thắng.
Thắng lợi hoàn toàn!
Thắng, thắng!
Ninh Nguyên Hiến sau khi nói xong, chén rượu trong tay rơi xuống trên đất.
Cả người ngủ luôn một mạch.
Đại thái giám Lê Chuẩn tiến lên, dùng động tác nhẹ nhàng cực kỳ đắp một lớp chăn lụa mỏng lên người quốc quân.
Lần trước chuyến săn biên giới thất bại, quốc quân bốn ngày ba đêm cũng không có ngủ.
Mà lần này...
Ông biểu hiện ra mỗi ngày dđều ngủ, nhưng trên thực tế căn bản muốn ngủ cũng không được.
Mỗi ngày đều trở nên tiều tụy, tóc cũng thi nhau rụng.
Ông ta thậm chí còn đã suy tính chuẩn bị cho tình thế xấu nhất.
Thậm chí ngay cả những lời lẽ cầu xin Ngô vương tha thứ thì ông cũng suy nghĩ xong, ngay cả cắt nhượng quận nào cũng đã chuẩn bị.
Một khi cục diện xấu nhất phát sinh.
Vậy coi như danh tiếng đời này của Ninh Nguyên Hiến coi như xong rồi.
Lê Chuẩn mấp máy môi trong yên lặng hướng Lê Ân nói:
- Đệ hãy quan sát, ta đi ngủ một lúc nhé.
Đại thái giám Lê Chuẩn cũng thực sự chịu không nổi nữa.
Ông chân chính trung thần gia nô, những gì chủ nhân lo lắng thì ông còn lo lắng hơn, những gì chủ nhân vui vẻ thì ông càng vui hơn nữa.
Trong khoảng thời gian này ông căn bản cũng không ngủ được bữa nào.
Ninh Nguyên Hiến không cầu nguyện, Lê Chuẩn đều cầu cả thần phật đầy trời.
Lúc này tin chiến thắng truyền đến, cả người Lê Chuẩn gần như muốn hụt hơi.
Vui vẻ hơn thì toàn thân đều không có một chút sức lực.
...
Trong đại doanh của vua Ngô!
Ngô Khải trẻ trung vẫn ở chỗ cũ đi qua lại.
Làm sao tin tức còn chưa đến kia chứ?
Chiến báo của hành tỉnh Thiên Tây đáng lý phải đến rồi.
Lần trước họ Tô đưa tới tin tức, nói Trương Xung đã bị bệnh, hơn nữa họ Tô đã tóm được con trai cùng cháu trai của Trương Xung.
Cho nên cuộc chiến hành tỉnh Thiên Tây quận Bạch Dạ cũng đã kết thúc.
Tám trăm dặm khẩn cấp, cái chiến báo này hẳn là phải đến rồi.
Ngô Trực nói:
- Đại vương chớ vội, kết quả đã quyết định!
Đại soái Ngô Trực, Ngô vương thúc thúc, Thái Tử Thái Phó, Xu Mật Sứ.
Ông ta kỳ thực cũng xem như một phái cựu thần bảo thủ, nhưng dù sao cũng là Vương thúc, lòng dạ vẫn hướng về cháu của mình.
Dù cho ông ta rất không đồng ý về suy tính cũng cách làm của vua Ngô, nhưng nhất định sẽ kiên định đứng bên này.
Ngô Khải gật đầu không ngừng.
Đúng vậy, kết quả đã nhất định.
Trương Xung nhất định sẽ diệt vong, Tô Nan nhất định sẽ quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây.
Lần này nước Ngô của ta nhất định rửa sạch nhục trước.
- Báo, báo, tám trăm dặm khẩn cấp, tám trăm dặm khẩn cấp!
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên thanh âm dồn dập.
Ngô vương chợt đứng lên, trực tiếp liền xông ra ngoài.
Một võ sĩ Hắc Thủy Đài nước Ngô chợt xông vào quỳ gối trước mặt Ngô Khải cất giọng run rẩy:
- Bệ hạ, chiến báo thành Nộ Triều!
Ngô vương kinh ngạc.
Không phải chiến báo hành tỉnh Thiên Tây?
Chiến báo thành Nộ Triều có cái gì mà đọc kia chứ?
Không phải nói Kim Sĩ Anh làm phản họ Kim, thành Nộ Triều nhất định chiếm được sao?
Con người chính là như vậy, đối với những thứ vốn cho là của mình cũng chẳng vui chút nào.
Niềm vui ngoài ý muốn mới là vui thật.
Tô Nan quét ngang hành tỉnh Thiên Tây, Việt quốc chiến bại ở phía tây, hai chuyện này đối với Ngô vương mà nói, mới thật sự là ngạc nhiên.
Nhưng mà, có tin tức tốt cuối cùng không tồi.
Ngô vương tiếp nhận tấu chương, phát hiện phía trên cắm ba cọng lông quạ.
Gã không khỏi cau mày, Ngô Mục vẫn còn quá trẻ, chiếm thành Nộ Triều tuy rằng ý nghĩa trọng đại, nhưng nắm chắc mười phần, dùng ba cọng lông quạ có hơi lố rồi.
Khi mở ra tấu chương để đọc.
Hàng chữ thứ nhất liền viết: Bệ hạ, thần có tội, thành Nộ Triều đã chiến bại!
Trong nháy mắt!
Ngô vương giống như gặp sét đánh vậy.
Cả người đứng ngẩn ngơ bất động, chẳng qua là hai tay không ngừng run rẩy.
Dường như những chữ nghĩa trên mật tấu này dao động khiến cho gã chẳng còn nhận ra chữ nào.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao lại như thế?
Ngô vương nhắm mắt lại, mới có thể thoáng đứng vững.
Dùng sức hít sâu, ước chừng một lúc lâu mới mở mắt.
Tiếp đó, tiếp tục cầm đọc mật tấu của Ngô Mục!
Phần mật tấu này viết đặc biệt chi tiết, ước chừng hơn một nghìn chữ.
Toàn bộ quá trình cuộc chiến thành Nộ Triều, Ngô Mục đều không hề giấu diếm.
Những sai lầm thuộc về mình gã đều viết, ngay cả những sai lầm không thuộc về mình cũng viết ra nốt.
Từ giữa những hàng chữ Ngô vương có thể thấy rõ ràng ngũ tạng của em họ gã bị đốt cháy thế nào, , hận không thể lập tức chết đi.
- Vương thúc, ngài xem một chút đi.
Ngô vương cầm mật tấu đưa cho Ngô Mục.
Tiếp đó, bước chân gã hơi có chút tập tễnh trở lại vị trí của mình ngồi xuống.
Cuộc chiến thành Nộ Triều thua!
Chiến lược đảo Lôi Châu thất bại!
Gã đã bỏ bao nhiêu chi phí?
Ngô vương đã tự dẫn mấy vạn đại quân xuôi nam, tiếp cận vùng biên giới Việt quốc, chính là vì chiếm lấy thành Nộ Triều mà che giấu tai mắt người khác.
Đây là chiến tranh lớn đầu tiên từ sau khi gã nối ngôi.
Bây giờ lại thua!
- Kim Sĩ Anh, Kim Sĩ Anh...
Ngô vương nghiến răng nghiến lợi hô lên ba chữ này.
Nếu không phải là Kim Sĩ Anh, lần này nước Ngô làm sao thất bại thảm như thế?
Nước Ngô của ta dùng mỹ nhân kế, ngươi lại dùng kế phản gián?
Lại để ta thua đến thảm như thế sao?
Ba vạn đại quân, hao tổn một vạn tám.
Cái này cũng chưa tính cái gì, mấu chốt là ở suốt thời gian dài, không còn có trông cậy vào chiếm thành Nộ Triều.
Còn có quan hệ cùng hội Ẩn Nguyên, sẽ lập tức chuyển biến xấu tiếp nữa.
Một trận chiến này thua, hội Ẩn Nguyên dự chi quân phí trên trăm vạn lượng vàng, cũng trực tiếp thả luôn xuống sông.
Ngô Trực sau khi xem xong, cả người cũng rét run.
Nhưng ông là cựu thần, thời khắc mấu chốt này muốn đứng vững.
- Bệ hạ, ngài nhất định phải tỉnh lại. - Ngô Trực nói:
- Cục diện còn chưa tới xấu nhất, chiến báo hành tỉnh Thiên Tây sắp tới. Một khi Trương Xung huỷ diệt, Tô Nan quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây. Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ thỏa hiệp, nhất định sẽ chủ động tìm chúng ta đàm phán, cho đến lúc này chúng ta vẫn có thể đoạt lại chí ít ba quận, một trận chiến này vẫn là đại thắng.
- Bệ hạ, tỉnh lại nào!
Nghe những lời này, Ngô vương tức khắc thoáng tỉnh lại đi.
Không sai, thế cục còn chưa tới xấu nhất.
Nước Ngô của ta chiếm lấy thành Nộ Triều thất bại, chỉ là thất bại cục bộ mà thôi, mất đi cũng chỉ có một chút binh mã.
Thế nhưng Việt quốc lại phải đối mặt tai họa ngập đầu, đối mặt vận mệnh bị chia cắt.
Nước Ngô của ta còn chưa có thua.
Chỉ cần kết quả chiến trường hành tỉnh Thiên Tây vừa ra, Ninh Nguyên Hiến nhất định sẽ thỏa hiệp.
Tiếp đó, Ngô vương giữ vững tinh thần, nói:
- Vương thúc, chúng ta cùng nhau chờ, cùng nhau chờ!
- Chờ chiến báo hành tỉnh Thiên Tây, đợi Ninh Nguyên Hiến chủ động cầu xin tha thứ, chủ động yêu cầu đàm phán!
- Quả nhân còn chưa có thua, còn chưa có thua!
Nhưng mà vào lúc này!
Bên ngoài lại truyền tới một trận tiếng vó ngựa dồn dập.
- Cấp báo, cấp báo...
Tên mật thám đi tới trước đại doanh, trực tiếp từ trên chiến mã lăn xuống, nhanh chóng nhảy vào bên trong đại doanh Ngô vương.
- Đại vương, chiến sự quận Bạch Dạ kết thúc, đại quân họ Tô thất bại thảm hại, gần như toàn quân huỷ diệt!
Một trận sấm sét vang lên chẳng có căn cứ gì.
Ngô vương cảm giác như mình bị ảo giác nghe nhầm vậy.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì?
- Bệ hạ, chủ lực họ Tô thất bại thảm hại, gần như toàn quân huỷ diệt.
Viền mắt của vua Ngô trong nháy mắt trở nên đỏ ngầu, lông tóc cả người thiếu điều muốn dựng lên, quát ầm lên:
- Làm sao có thể? Sao có thể được kia chứ?
- Họ Tô mật báo không phải nói rõ sao, Trương Xung trọng bệnh, mắt thấy lại phải chết. Hơn nữa bọn họ còn bắt đi con trai cùng cháu trai của Trương Xung à? Không phải nói đoạt được quận thành Bạch Dạ, đã trở thành kết cục chính xác sao?
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Chuyện gì?
Tên mật thám nói:
- Thẩm Lãng bỗng nhiên dẫn đầu kỵ binh Khương quốc từ phía sau lưng đánh tới, đại quân chủ lực họ Tô không hề có phòng bị, chỉ không đến nửa ngày ngắn ngủi, đã bị giết được quăng mũ cởi giáp, binh bại như núi đổ.
Ngô vương chợt một phen lảo đảo.
Thẩm Lãng, lại là Thẩm Lãng!
Tiếp tục,hai chân gã như nhũn ra, phát hiện mình hoàn toàn không thể nào đứng nổi.
Không ngừng lui về phía sau lui về phía sau, trực tiếp ngồi phịch xuống ghế.
Tin dữ khủng khiếp.
Hơn nữa còn là hai!
Quả nhân thua!
Hơn nữa còn thua vô cùng thảm.
Cuộc chiến thành Nộ Triều thua.
Biện Tiêu nhảy vào bên trong nước Ngô đại khai sát giới, đến nay vẫn chẳng thể bao vây gì được.
Bây giờ Ninh Nguyên Hiến ở hành tỉnh Thiên Tây đại hoạch toàn thắng, chủ lực Tô Nan huỷ diệt.
Đại thắng huy hoàng, Ninh Nguyên Hiến trực tiếp từ địa ngục lên tới thiên đường.
Mà Ngô Khải, trực tiếp từ thiên đường ngã vào địa ngục.
Tại sao phải như thế?
Ngô Khải ta đây đến tột cùng đã làm sai điều gì?
Trời cao vì sao đối với ta như vậy?
Giọt lệ chảy từ khóe mắt của Ngô vương xuống.
Ngô Khải cảm giác được thân thể của chính mình không có một chút nhiệt độ, thậm chí không có một chút tri giác.
Kế tiếp gặp hậu quả gì?
Biện Tiêu thế nào mới có thể lui binh?
Ninh Nguyên Hiến sẽ lại há mồm sư tử ngoạm thế nào?
Lại muốn cắt nhường một quận?
Ngô Khải ta đây mới vừa nối ngôi, sẽ phải chịu nhục mất chủ quyền thế sao?
Ngô vương cất giọng run rẩy:
- Vương thúc, có phải là cháu có thật sự không ổn, phải chăng không thích hợp với cái ngai vàng này hay không?
Nghe những lời này, Ngô Trực chợt quỳ trên mặt đất, lớn tiếng nói:
- Bệ hạ anh tư bừng bừng phấn chấn, kiên nghị quả cảm, nếu ngài không thích hợp làm vua, ngày đó dưới còn có người phương nào xứng làm đại vương nước Ngô đây?
Ngô Khải hỏi:
- Vậy vì sao cháu mới vừa nối ngôi không lâu mà đã gặp đại bại như thế?
Ngô Trực nói:
- Bệ hạ, có chút thời điểm thắng bại chỉ có thể là tính toán của ông trời. Một quân vương chỉ có ở trong thất bại cùng đau khổ mới có thể dần dần trở nên anh minh cơ trí, bệ hạ tuyệt đối không thể bởi vì thất bại lúc này đây mà mất đi sự sắc bén! Thần tử có thể trung dung bảo thủ, nhưng quân vương không thể tầm thường. Lúc trước bệ hạ sắc bén, cựu thần sợ điều đó lộ ra, cho nên mới như thường lệ khuyên nhủ ngài bảo thủ một chút. Nhưng sự sắc bén của ngài cũng là thứ thần mong muốn nhất, tuyệt đối không thể bởi vì thất bại này mà lùi bước.
Ngô Trực quỳ gối lê mấy bước, khóc lớn nói:
- Thần cả gan lại nói vài câu, Ngô Mục lần này tuy rằng thất bại, thế nhưng hắn làm được chẳng kém, chỉ bất quá đối thủ của hắn quá mạnh mẽ, trải qua ma luyện lần này mới sẽ trở thành một đại danh tướng. Nhưng ngài lại là toàn bộ ưu tư của hắn, nếu ngài từ nay về sau ủ rũ tiếp nữa, vậy toàn bộ phe phái tân duệ trong nháy mắt sẽ suy sụp.
- Bệ hạ, bệ hạ của ta! Thần cũng nói thẳng, lần này cùng đánh với Ninh Nguyên Hiến, ngài biểu hiện đặc biệt xuất sắc. Thần cảm thấy sai lầm duy nhất của ngài chính là không ngăn được đánh bại Ninh Nguyên Hiến mê hoặc, do đó quên mất mục tiêu chiến lược ban đầu của mình, không ngừng điều binh từ phía tây, nỗ lực biến hai vua quyết chiến từ giả thành thật, đây coi như là thấy lợi tối mắt, cái này mới đưa đến tây tuyến trống rỗng, kỵ binh Biện Tiêu nhảy vào tim gan Ngô quốc chúng ta đốt giết cướp đoạt, nhưng từ đó về sau ngài biểu hiện tốt, nếu không cho ba vạn đại quân tây tuyến trở lại bao vây Biện Tiêu, ngược lại để cho bọn họ tiếp tục thêm vào đại doanh, bảo trì tạo áp lực cho Ninh Nguyên Hiến, đây hoàn toàn là việc của một đấng quân chủ anh minh.
- Thành bại nhiều khi ý trời, bệ hạ tuyệt đối không thể tự trách mình, càng thêm không nên hoài nghi bản thân.
- Còn những lão thần tử phái bảo thủ phản công? Bệ hạ xin yên tâm, có cựu thần ở đây, ai dám giương mắt, ta giết cả nhà chúng nó.
- Bệ hạ ngài tuyệt đối phải tỉnh lại, kế tiếp cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán, còn muốn dựa vào bệ hạ, người nào cũng không thể thay thế!
Những lời này của Ngô Trực phát ra từ đáy lòng, đánh vào tâm hồn Ngô vương.
Để cho thân thể lạnh lẽo của gã dần dần có độ ấm.
Để trái tim chết lặng của gã dần trở nên nóng hổi.
Ý chí mới vừa hơi tán loạn kia, lại một lần nữa ngưng tụ.
- Đúng, ta không thể ngã tiếp nữa!
- Ta là Ngô vương, hậu quả cỡ nào, bất cứ trách nhiệm nào, chỉ có thể mỗi mình ta gánh chịu.
- Ta còn muốn cùng Ninh Nguyên Hiến đàm phán, chiến đấu của ta còn chưa kết thúc, ngược lại mới vừa bắt đầu!
...
Trong phủ Hầu tước Trấn Viễn!
Trịnh Đà thay phiên ngủ tất cả những thê thiếp xinh đẹp của Tô Nan, sau đó ngủ luôn cả thê thiếp của Tô Kiếm Đình.
Thật là như là thiên đường vậy.
Phóng đãng thả sức vài ngày.
Hẳn là đến lúc làm chánh sự.
Hẳn nên viết tấu chương mới đưa lên quốc quân.
Lúc mới vừa chiếm được phủ Hầu tước Trấn Viễn vì sao không phát tin chiến thắng cho quốc quân?
Bởi vì không thể.
Bởi vì khoảng cách thời gian tin chiến thắng cùng quận thành Bạch Dạ quá ngắn.
Rất nhiều người sẽ hoài nghi vì nhà ngươi đánh chiếm cái tòa thành phủ Hầu tước Trấn Viễn quá dễ dàng đi, ngươi đây cơ hồ là mới vừa hành quân chạy tới liền lập tức đánh hạ.
Cho nên phải chờ mấy ngày nữa, ra vẻ như đã đại chiến mấy ngày mấy đêm vậy.
Không chỉ có như thế.
Còn muốn phá hoại bôi máu lên tường thành của phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Còn phải cho cả mớ thi thể chất đống cho hoành tráng.
Tóm lại, nhất định phải biến thành tình trạng chiến đấu thảm thiết.
Trịnh Đà là võ tướng, tấu chương không cần phải cầu kỳ, cứ làm như không có học hành là được.
- Sau đại chiến quận thành Bạc Dạ, thần dẫn đầu đại quân nam tiến không ngủ tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn. Chiến đấu kịch liệt năm ngày năm đêm, thương vong hơn một vạn, chém giết phản quân Tô Nan tám ngàn, cuối cùng đoạt được tòa thành của họ Tô, hoàn toàn dẹp loạn được Tô Nan.
- Nhưng Tô Nan lão tặc quá mức gian xảo, dẫn đầu mấy người tâm phúc lánh nạn, khiến cho hai người chúng thần không thể có công lao trọn vẹn, xin bệ hạ thứ tội!
Hai người viết xong tấu chương, điều động hai đội kỵ binh, trước tiên đưa thư cho quốc quân cùng Thái tử.
Bá tước Trịnh Đà nói:
- Không chỉ có đưa cho quốc quân cùng Thái tử, còn muốn điều động mười mấy đội người, tuyên dương nơi nơi, công khai tin chiến thắng. Muốn làm cho cả người trong thiên hạ đều biết, hai người Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên tiêu diệt phản quân Tô Nan, bình ổn hỗn loạn ở tây Việt quốc, cứu vãn những gì mà cơn gió to sóng lớn vừa quật ngã, đỡ những tòa nhà đồ sộ ngả nghiêng!
Lương Vĩnh Niên gật đầu không ngừng.
Trịnh Đà nói:
- Lương đại nhân, chúc mừng lập được công trạng lớn, từ đó về sau ngài chính là cột chống trời của nước Việt chúng ta.
Lương Vĩnh Niên ra vẻ phân bua:
- Không dám không dám, diệt phản quân Tô Nan, công đầu do Bá tước Trịnh Đà, ngài mới là cột chống trời Việt quốc của ta.
Tiếp tục, Lương Vĩnh Niên cau mày nói:
- Nhưng bệ hạ cũng sẽ biết, tiêu diệt chủ lực đại quân Tô Nan là Thẩm Lãng cùng Trương Xung.
Trịnh Đà cười lạnh nói:
- Thẩm Lãng là dùng thứ quân đội gì tiêu diệt chủ lực họ Tô? Kỵ binh Khương quốc, cái này là dẫn bọn dã man nhập cảnh, lòng muông dạ thú, hành vi này cùng Tô Nan có cái gì khác nhau chớ? Ý đồ không tốt, rành rành trên giấy, đây là ý đồ mưu phản. Trăm năm trước đó, bọn Man tộc này nhập cảnh gây biết bao tai họa còn rõ mồn một trước mắt.
Lương Vĩnh Niên đâm thêm:
- Đúng, đúng! Hơn nữa hắn ý vào có kỵ binh Khương quốc làm chỗ dựa, chính là một tiểu quan lục phẩm, với hai người chúng ta cuồng vọng làm càn, không chỉ không phục tùng mệnh lệnh tới tiến đánh phủ Hầu tước Trấn Viễn, hơn nữa còn ra sức cản trở nhiều mặt, mới để cho Tô Nan chạy trốn!
Trịnh Đà nói:
- Không chỉ có như thế, hắn còn phóng túng kỵ binh Khương quốc ở cảnh nội điên cuồng đốt giết đánh cướp, cho nên một trận chiến này hắn mặc dù có công, thế nhưng gây hại còn lớn hơn.
Lương Vĩnh Niên kinh ngạc, điểm này thật sự không có mà.
Trịnh Đà nói:
- Hắn không có làm, chúng ta có thể thay thế hắn làm.
Nghe những lời này, Lương Vĩnh Niên hiểu rõ.
Trước tiên giả mạo kỵ binh Khương quốc nơi nơi cướp bóc, giết lương mạo nhận công lao, sau đó vu oan tội danh đến trên đầu Thẩm Lãng, chẳng phải hay hơn sao?
Thời khắc mấu chốt, nhất định phải độc ác quả quyết.
...
Hai ngày sau!
Một nhánh kỵ binh Khương quốc xuất hiện ở bên trong quận Bạch Dạ, đốt giết cướp đoạt nơi nơi.
Giết sang thành này đến này. Trừ thành Trấn Viễn cùng quận thành Bạch Dạ, cái khác thành trì toàn bộ đều tao ngộ cướp bóc chém giết.
Cái quận Bạch Dạ này cũng là xui xẻo, rõ ràng bị cướp bóc hai lần.
Chỉ bất quá lần đầu tiên Thẩm Lãng dẫn người cướp bóc chính là thương nhân Tây Vực, mà lần này gặp nạn chính là bình dân.
Giết cho đầu người lăn long lóc, xe đầu người thi nhau vận ra.
Thiêu hủy vô số nhà cửa.
Cướp bóc rất nhiều vàng bạc.
Những thứ kỵ binh Khương quốc này mỗi khi đến một thành trì chém giết cướp bóc, liền rống to bảo đây là phụng mệnh lệnh Thẩm Lãng tới cướp bóc.
Thẩm Lãng hướng nữ vương Khương quốc mượn binh một vạn, nhưng lại là không có tiền trả.
Kỵ binh Khương quốc chúng ta giúp đỡ Thẩm Lãng đánh bại đại quân Tô Nan, kết quả một đồng xu cũng không chiếm được.
Cho nên Thẩm Lãng đồng ý với chúng, để mặc chúng tùy ý cướp bóc, quận Bạch Dạ bên trong tùy ý bọn họ cướp bóc, mặc kệ cướp được bao nhiêu đều xem như là quân phí cùng khao thưởng.
Những dân chúng này nơi nào có thể phân biệt rõ những thứ này?
Bọn họ chỉ biết cướp bóc đốt giết là trang phục Khương quốc kỵ binh, giơ lên là cờ Điểu Lang của Khương quốc.
Hơn nữa Thẩm Lãng đúng là dựa vào kỵ binh Khương quốc đánh bại đại quân họ Tô.
Trong nháy mắt, toàn bộ quận Bạch Dạ vô số dân chúng đều nguyền rủa Thẩm Lãng.
- Tên tiểu bạch kiểm này thành chủ không chết tử tế được.
- Hóa ra lúc trước ta còn khen ngợi hắn, bởi vì hắn chỉ dẫn người cướp bóc thương nhân Tây Vực, chưa từng có động tới bình dân.
- Hiện tại hắn lại không có tiền, lại cướp bóc phổ thông bình dân chúng ta.
- Ông trời, ngươi vì sao không mở mắt, cho sét đánh chết Thẩm Lãng đi kia chứ.
- Trời đánh!
Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên giết quá độc ác.
Toàn bộ quận Bạch Dạ, gần như thôn thôn làm tang sự, khắp nơi có đồ tang.
Sau đó có người âm thầm vọt đi tức thì, nói muốn đi cáo Thẩm Lãng giết loạn người vô tội, phạm phải tội ác đầy trời.
Lập tức, hết nhóm người này đến nhóm người kia đi cáo trạng khắp nơi.
Có đi quận thành Bạch Dạ, hướng phủ Thái Thú cáo trạng.
Có đi quận Lang hướng Tam vương tử cáo trạng.
Có đi phủ Hầu tước Trấn Viễn hướng Bá tước Trịnh Đà cáo trạng.
Thậm chí có một thần tử về hưu, mang theo cả trăm tên trí thức tiến vào quốc đô cáo ngự hình.
Quận Bạch Dạ mới vừa được bình yên lại một lần nữa gió nổi mây phun.
...
Hôm nay Trịnh Đà đóng ở phủ Hầu tước Trấn Viễn, Lương Vĩnh Niên đóng ở thành Trấn Viễn!
Phủ Chủ bộ của thành Trấn Viễn cũng tạm thời trở thành hành dinh Trung đô đốc.
Mỗi ngày đều có vô số người quỳ gối trước mặt Lương Vĩnh Niên mà gào khóc thê thảm.
- Đô đốc đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho thảo dân.
- Phụ mẫu của thảo dân đều bị loạn binh của Khương quốc giết, thê tử của thảo dân cũng bị đám súc sinh này gieo tai họa.
- Đô đốc đại nhân, xin ngài hãy làm chủ cho thảo dân, cả nhà của thảo dân bị loạn binh của Khương quốc giết, nhà cửa cũng bị đốt, hôm nay không nhà để về.
- Tên giặc Thẩm Lãng này, dung túng Man binh làm hại, xin đô đốc đại nhân trừng trị.
Mấy nghìn người người quỳ gối trước hành dinh Trung đô đốc Lương Vĩnh Niên Trung, khóc trời trách đất, bi thảm vạn phần.
Toàn thân của vị Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên run rẩy, lệ rơi đầy mặt, hét lớn:
- Tên giặc Thẩm Lãng kia, ngươi lại dẫn Man quân vào Việt quốc của ta đốt giết đánh cướp. Ngươi giết con dân của ta, như là giết cha mẹ ta, thù này không đội trời chung!
- Tên giặc Thẩm Lãng, lòng dạ ngươi thật độc ác. Tô Nan làm phản, thế nhưng con dân quận Bạch Dạ lại có tội gì? Ngươi lại để kỵ binh Khương quốc giết cho thập thất cửu không (*), ngươi phạm vào tội lớn ngập trời, tội lớn ngập trời!
(*) Mười nhà hết chín nhà trắng tay
- Các vị hương thân phụ lão yên tâm, Lương Vĩnh Niên ta đây dù cho phải đánh liều cả chức quan, cũng nhất định đòi cho các người một sự công bằng!
- Tên giặc Thẩm Lãng này, thiên lý bất dung!
Trong nháy mắt, mấy nghìn dân chúng quỳ xuống khóc lớn:
- Thanh thiên đại lão gia, thanh thiên đại lão gia!
...
Kế tiếp, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên phát động tất cả lực lượng, viết tấu chương tố cáo Thẩm Lãng.
Những tấu chương tố cáo thay phiên nhau vọt đến kinh đô như thủy triều.
Dẫn Man quân nhập cảnh, tai họa như vậy đã phát sinh cả trăm năm trước, kết quả vô cùng thê thảm.
Hôm nay lại phát sinh một lần nữa, sẽ khẳng định sẽ gây đau khổ cho những người Việt quốc vốn có thần kinh vô cùng yếu ớt.
Lương Vĩnh Niên cười to:
- Kể từ đó, đại công của tên giặc Thẩm Lãng liền tan thành mây khói. Nhưng mà Ninh Khiết ở quận Bạch Dạ, có thể không lừa được quốc quân.
Trịnh Đà nói:
- Không cần lừa gạt quốc quân, lừa gạt người trong thiên hạ, lừa gạt thần tử cả triều là được.
- Hơn nữa, người ở quận Bạch Dạ đốt giết cướp giật nhất định phải là Man quân Khương quốc, tuyệt đối không thể là quân đội Việt quốc, đương nhiên càng không thể là quân đội của hai người chúng ta, bởi vì chúng ta đại biểu triều đình Việt quốc kia mà!
- Huống hồ Thẩm Lãng lúc trước đã từng ma bạo dân cướp bóc, lần này hất nước bẩn lên người hắn thì quả nhiên vừa vặn!
- Thẩm Lãng mới vừa lập được công trạng lớn, lúc này chỉ sợ đang đắc ý vênh váo đi, một chậu nước bẩn này chắc là đủ cho hắn hồn phi phách tán, ha ha ha ha!
...
Ở dưới sự bảo vệ của hơn hai ngàn kỵ binh Khương quốc, được mấy xe đầu người, Thẩm Lãng trùng trùng điệp điệp tiến vào cảnh nội Việt quốc!
Nhưng mà mới vừa tiến vào bên trong lãnh địa quận Bạch Dạ không lâu sau, trinh sát hồi báo, phát hiện địch tình!
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Địch tình?
Sau một lát, vô số người khua chiêng gõ trống mà đến!
Một nhánh quân đội vượt qua năm nghìn người, chắn trước mặt Thẩm Lãng.
Là quân đội Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên, phía sau còn theo mấy nghìn dân chúng, khua chiêng gõ trống chính là những người này.
- Chớ có chạy Thẩm Lãng!
- Trời đánh Thẩm Lãng, ngươi trả lại mạng người nhà của ta đây.
- Thiên đao vạn quả Thẩm Lãng đi.
- Đô đốc đại nhân, giết những thứ súc sinh Khương quốc này, giết Thẩm Lãng, lấy lại công đạo cho chúng ta.
Mấy nghìn dân chúng vô cùng phẫn nộ, ánh mắt nhìn phía Thẩm Lãng tràn trề thù hận khắc cốt ghi xương, hận không thể lột da rút gân vậy.
- Ầm ầm ầm!
Một trận tiếng trống trận kịch liệt vang lên.
Một người đàn ông toàn thân nhung trang oai hùng vọt ra, đúng là Trung đô đốc hành tỉnh Thiên Tây Lương Vĩnh Niên.
- Thẩm Lãng, ngươi có biết tội của ngươi không? - Lương Vĩnh Niên rống to.
Thẩm Lãng nheo mắt lại, vuốt tay, nhún vai.
Lương Vĩnh Niên nói:
- Cách đây trăm năm, Man tộc nhập cảnh, đốt giết cướp giật, khiến năm quận Việt quốc của ta thất thủ, những người bị đốt bị giết vượt qua mười vạn, tội ác chất chồng, giống như ngay hôm qua. Hôm nay ngươi lại một lần nữa dẫn kỵ binh Khương quốc vào cảnh nội Việt quốc của ta, còn chẳng giao ra quân phí cho bọn chúng, liền để cho bọn chúng đi cướp bóc bình dân bách tính, đã nhiều ngày kỵ binh Khương quốc ở mấy thành quận Bạch Dạ đốt giết đánh cướp, tử thương vô số, vô cùng thê thảm.
- Thẩm Lãng, những bình dân vô tội đến cỡ nào? Tô Nan mưu phản, cùng bọn họ có quan hệ gì đâu? Hành vi của ngươi như vậy quả thực không bằng cầm thú!
Lương Vĩnh Niên hét lớn:
- Các hương thân, các ngươi thấy rõ ràng chưa, có phải những thứ kỵ binh Khương quốc này đến nhà các ngươi đốt giết cướp giật hay không?
Đông đảo dân chúng nhìn kỹ một hồi, tiếp đó lớn tiếng nói:
- Không sai, chính là bọn họ, chính là những y phục này, chính là những thứ cờ này.
Cờ nước Khương quá rõ ràng.
Điểu Lang!
Thẩm Lãng hiểu quá rõ ràng.
Lương Vĩnh Niên cùng Trịnh Đà độc ác, những chuyện mà ngay cả Tô Nan cũng chẳng dám thực hiện, mà hai người này lại làm.
Bọn họ giả mạo kỵ binh Khương quốc đốt giết cướp giật nơi nơi, không chỉ cướp cả đống tiền của phi nghĩa, giết lương thần mạo nhận công lao, hơn nữa còn đẩy tội danh đến trên đầu Thẩm Lãng.
Bọn họ làm chuyện này là giết bao nhiêu người vậy?
Ngay sau đó, mấy cỗ xe ngựa vọt ra, rồi hơi đảo một chút.
Tức khắc vô số đầu người lăn từ trên xe ngữa, ước chừng mấy nghìn cái.
- Đây vẫn chỉ là gần một nửa. - Lương Vĩnh Niên cất giọng chẳng khác gì chim quyên kêu la rướm máu:
- Thẩm Lãng nhà ngươi có còn nhân tính hay chẳng? Ngươi để những thứ kỵ binh Khương quốc này cướp bóc cũng thì thôi, vì sao còn muốn đại khai sát giới? Diệt sạch nhân tính!
Thẩm Lãng nhìn mà than thở.
Không nhìn ra, Trịnh Đà cùng Lương Vĩnh Niên lại ngoan tuyệt đến nước này.
Vì đoạt công, vì vu oan Thẩm Lãng, vì ở đây đảo loạn quận Bạch Dạ, lại giết hơn một vạn người.
Chuyện này cơ hồ không thua gì đồ tể Tả Lương Ngọc cuối nhà Minh.
Lợi hại, lợi hại!
Lương Vĩnh Niên chợt rút kiếm, rống to:
- Các hương thân, bây giờ đầu sỏ gây nên đang ở trước mắt, ta cho các ngươi chỗ dựa, vì người nhà của các ngươi báo thù rửa hận, báo thù rửa hận!
- Toàn bộ quân đội, chuẩn bị tác chiến, bảo hộ dân chúng!
- Thẩm Lãng, ngươi lập tức khoanh tay chịu trói, giao ra hung thủ Khương quốc đốt giết cướp giật đi nào!
Mấy nghìn dân chúng này cảm thấy phía sau có năm nghìn đại quân làm chỗ dựa, cộng thêm trong lòng quả thực lửa giận ngút trời, tức khắc trực tiếp vọt tới, từ hai bên bao vây lấy hai nghìn kỵ binh của Thẩm Lãng.
Nhưng cũng không dám tới thật gần, thế là cách hơn mười mét kêu đánh kêu giết.
Tiếp đó, bọn họ nhặt lên những hòn đá trên mặt đất, đều hướng Thẩm Lãng ném điên cuồng!
- Trời đánh Thẩm Lãng, trả người nhà lại cho ta.
- Trời đánh súc sinh, tội đáng chết vạn lần!
Nhìn thấy quân đội Thẩm Lãng không có phản ứng, bọn họ lại ra sức nhích gần lại hơn một chút.
Những hòn đá ném tới ngày càng nhiều, nước bọt và lời chửi rủa văng tứ tán khắp nơi.
Lương Vĩnh Niên nhìn thấy một màn này, trong lòng cảm thấy vô cùng dữ thoải mái.
- Thẩm Lãng, lần này ngươi nhảy vào Nộ Giang cũng rửa không sạch, cùng chúng ta đấu ngươi vẫn còn non và xanh lắm.
Thẩm Lãng liếm môi một cái, gãi gãi mũi.
- Lương Vĩnh Niên, ngươi quá ngu ngốc đấy? Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý những thứ nước bẩn này sao?
- Vu oan ta đốt giết cướp giật? Giết người vô tội lung tung sao?
- Tùy tiện! Giả nhiều không có ý nghĩa, đùa thật còn tốt hơn!
- Lương Vĩnh Niên, ta vốn còn muốn để quốc quân thu thập ngươi, bây giờ không cần, ta sẽ lột da rút gân, chém ngươi thành muôn mảnh.
- Nói giết cả nhà ngươi, liền nhất định giết cả nhà ngươi!
Tiếp đó, khuôn mặt Thẩm Lãng phát lạnh, rống to:
- Chém giết nhánh quân đội trước mặt này hết cho ta!
- Bất luận kẻ nào dám can đảm tới gần quân ta trong vòng mười mét, bất kể có phải là bình dân hay không, bất kể có phải là vô tội hay không, đều coi là mưu phản, toàn bộ giết sạch!
- Giết!
Tức khắc, hai nghìn tên kỵ binh Khương quốc xung phong tiến lên như thủy triều!
- Xoẹt xoẹt xoẹt...
Đại khai sát giới như là cắt rau dưa.