Chương 254: Quốc quân bị Thẩm Lãng hù dọa! Tin dữ đến Tô Nan

Hành tỉnh Thiên Bắc của nước Việt, bên trong thành Thượng Dã!

Toàn bộ thành thị đều biến thành một quân doanh khổng lồ, quốc quân Ninh Nguyên Hiến vay một món nợ khổng lồ làm quân phí, ngự giá thân chinh.

Trên phòng tuyến mười mấy dặm đã tập kết mười vạn đại quân.

Số vàng mỗi ngày, như là nước văng khắp nơi ra ngoài.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến không đau lòng chút nào, chỉ cần vượt qua nguy cơ lần này, nợ nần mấy triệu lượng vàng lại coi là cái gì?

Người tinh trí đều có một cùng đặc trưng, đó chính là phá sản.

Có lẽ là bởi vì vàng kích thích, hay bởi vì quốc quân ở đó, đại quân trong phòng tuyến Thiên Bắc của Việt quốc sĩ khí tận trời.

Khí tức đại quyết chiến càng ngày càng đậm.

Thậm chí quân đội Việt quốc còn vài lần chủ động xuất kích, đánh mấy chiến dịch cỡ nhỏ.

Tam vương tử Ninh Kỳ tính cách mặc dù có điểm lãnh bạo (*), nhưng ở trên chiến trường là lợi hại thật sự, dũng tướng bẩm sinh.

(*) lãnh đạm và bạo lực.

Mấy trận chiến đều là thắng.

Không chỉ có như thế, vị Tam vương tử này mỗi ngày đều đang kêu gào.

- Thằng nhãi Ngô vương, dám qua đây đánh một trận với ta không?

- Thằng nhãi Ngô vương, miệng còn hôi sữa, còn không xứng cùng phụ vương ta đánh một trận!

Những lời kêu gọi đầu hàng vẫn là bình thường, bỗng nhiên bên người Tam vương tử chợt xuất hiện một người rống to hùng hồn như là tiếng sấm vậy.

- Thằng nhãi Ngô vương, qua đây liếm trym to của lão tử đây nè!

Tức khắc, tất cả mọi người nhìn về phía người này.

Quả thực chính là Trương Phi tại thế, Phàn Khoái trọng sinh. (Chú thích của Bánh: đương nhiên thế giới này không có hai nhân vật đó)

Người này tên là Lam Bạo!

Đồng dạng là dân chạy nạn trận đại chiến động trời hai mươi năm trước.

Sau trận đại chiến giữa đế quốc Đại Viêm cùng đế chủ Khương Ly, chí ít ra đời mấy triệu dân chạy nạn chiến tranh, trốn hướng bốn phương tám hướng.

Khổ Đầu Hoan là dân chạy nạn chiến tranh, Lam Bạo này cũng vậy.

Người này trước được gia tộc họ Xung nhận nuôi, bởi vì tính cách nóng nảy đặc biệt dữ dằn, cho nên trước đặt tên là Xung Bạo!

Sau khi tiến vào gia tộc họ Xung, người này bởi vì huyết mạch thiên phú kinh người, trong nháy mắt quật khởi.

Võ đạo cá nhân của gã chưa nói tới đặc biệt cao minh, thế nhưng võ đạo chiến trường quả thực nghịch thiên.

Bình thường ít nói kiệm lời, chỉ khi nào lên chiến trường, quả thực liền trở thành người điên, thích giết chóc tàn nhẫn, bị người ta lấy biệt hiệu Hỗn Thế Ma Vương.

Nhưng mà sát tính người này quá nặng, Hầu tước Xung Nghiêu phải thay đổi họ cho gã, không cho gã mang họ Xung.

Đến khi mười mấy tuổi, gã theo đại sư Lan Đạo tập võ, thế là đổi tên sang Lan Bạo.

Nhưng lúc hai mươi tám tuổi, gã bị đại sư Lan Đạo trục xuất khỏi sư môn, bởi vì sát tính thực sự quá nặng.

Và cái tay họ Lan này cũng không cho họ, thế là gã đổi thành Lam Bạo!

- Ngô vương nhãi ranh, ngươi tới đây cho ta, lão tử muốn đè ngươi ra!

- Thằng nhóc Ngô vương kia, lão tử muốn bóp trứng của nhà ngươi, xẻo mông của nhà ngươi, ha ha ha!

Giọng của siêu dũng tướng như sấm sét, cách thật là xa đều nghe được rõ ràng.

Ngô vương trẻ tuổi mặt không đổi sắc.

Giống như không có nghe gì cả, thế nhưng thái giám tâm phúc có thể thấy rõ, khớp xương của ngón tay ông ta đã nhô ra, trong lòng đã tức giận vô cùng.

- Bệ hạ, Việt vương lại tăng binh. - Đại tướng quân Ngô Trực nói.

Ngô vương hỏi:

- Còn thêm binh? Ninh Nguyên Hiến điên rồi sao? Việt quốc còn có thể từ chỗ nào điều binh?

Đại tướng quân Ngô Trực đáp:

- Diễm Châu.

Ngô vương hít khí lạnh một hơi:

- Mười vạn đại quân Diễm Châu, đã bị ông ta tới hơn phân nửa, còn muốn từ chỗ Biện Tiêu điều binh? Ông ta hoàn toàn điên rồi.

Ngô Trực nói:

- Gần đây đại quân Việt vương mỗi ngày đều đang gây hấn, nhất là cái Lam Bạo, vài lần dẫn binh xuất kích.

Ánh mắt Ngô vương phát lạnh nói:

- Ổn định, ổn định!

Ninh Nguyên Hiến điên rồi, thế nhưng gã không có điên!

Lúc này đây mục tiêu chiến lược của gã rất đơn giản, tiếp tục tận dụng cơ hội trời ban khi Tô Nan mưu phản, cướp đoạt quần đảo Lôi Châu, thậm chí tiến thêm một bước cướp đoạt đảo Kim Sơn.

Kể từ đó, thì tương đương với một thanh lợi kiếm đè ở trên bụng của Việt quốc.

Một khi hoàn thành cái mục tiêu chiến lược này, kế tiếp liền tùy cơ ứng biến.

Đại quân Tô Khương nếu quét ngang toàn bộ hành tỉnh Thiên Tây, trực tiếp đánh tới dưới chân kinh đô Việt quốc, vậy Ninh Nguyên Hiến phía sau đại loạn, cái gọi là ngự giá thân chinh liền trở thành trò cười hoàn toàn.

Cho đến lúc này, mới là lúc Ngô vương xuôi nam rửa nhục, chín quận lúc trước cắt nhường toàn bộ đều phải đoạt lại.

Mà khi đó, Việt quốc cít nhất quăng một phần ba quốc thổ, triệt để trở thành vương quốc loại hai.

Nước Ngô nhảy lên, biến thành chúa tể phía nam.

Đại tướng quân Ngô Trực nói:

- Bệ hạ, Ninh Nguyên Hiến điên cuồng như vậy, ta sợ hắn có một ngày sẽ nhịn không được, trực tiếp cùng chúng ta quyết chiến. Mà chúng ta nếu không có chuẩn bị đầy đủ, sợ rằng gặp nhiều thua thiệt.

Ngô vương cau mày.

Gã dẫn binh xuôi nam vốn là diễn trò, là vì che giấu chiến lược cướp đoạt quần đảo Lôi Châu.

Thật không ngờ lại trực tiếp chọc giận tới tên điên Ninh Nguyên Hiến này, lại ngự giá thân chinh, làm ra tư thế muốn quyết đấu đến nơi.

Ngô vương bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể không ngừng thêm binh.

Nhưng nước Ngô cuối cùng hai mươi mấy năm trước đã trải qua biến động Diễm Châu, thực lực tổn hại tất nhiều, thực lực cả nước cách Việt quốc rất nhiều, tổng số binh mã không bằng Việt quốc.

- Phải tăng binh hai vạn! - Ngô vương nói:

- Việt vương ở thành, chúng ta ở vùng dã ngoại, nhất định phải bảo trì binh lực ưu thế.

Đại tướng quân Ngô Trực nói:

- Chúng ta cũng không còn binh để điều.

Ngô vương nói:

- Từ phía tây phối hợp, quân phòng thủ Diễm Châu đã không đủ bốn vạn, đại quân chúng ta cũng không nhất định trữ hàng ở chỗ đó nhiều như vậy.

Lúc này, một tên võ sĩ mặc giáp đen đi đến, người này là một tên Thiên hộ Hắc Thủy Đài của nước Ngô.

- Bệ hạ, Cừu Hào đã chính thức đầu hàng quốc gia của ta, cơ hội cướp đoạt thành Nộ Triều, cướp đoạt quần đảo Lôi Châu đã tới!

Chuyện này thành công rồi!

Ngô vương hưng phấn đứng lên!

Việt vương Ninh Nguyên Hiến với quần đảo Lôi Châu, với thành Nộ Triều không coi trọng, thế nhưng gã coi trọng.

Bởi vì quần đảo Lôi Châu khoảng cách Việt quốc gần, một khi lấy xuống, chẳng khác nào ngăn chặn cổng phía đông của Việt quốc.

Ninh Nguyên Hiến đã già rồi, chỉ quan tâm lục địa, không chú ý đại dương. Nhưng mà Ngô vương lại biết, hôm nay mua bán trên biển càng ngày càng phồn vinh, mua bán cướp đoạt trên biển quan trọng đến thế nào.

- Lệnh cho đại quân lên hạm, xuôi dòng xuống, trước tiên ở thành Thiên Phong tập kết, tụ họp đại quân Cừu Hào, xuôi nam tiến đánh thành Nộ Triều, cướp đoạt quần đảo Lôi Châu!

- Tuân chỉ!

Ý chỉ Ngô vương vừa ban xuống, hơn hai vạn đại quân nước Ngô, leo lên đủ loại thuyền, trùng trùng điệp điệp xuôi nam.

Cướp đoạt thành Nộ Triều, cướp đoạt quần đảo Lôi Châu chính thức mở ra!

...

Việt vương Ninh Nguyên Hiến chau mày.

Bên ngoài tiếng mắng chửi dũng tướng Lam Bạo như ấm sét vậy dù cho cách xa đến thế vẫn còn vang vọng vào tai của ông.

Quá thô tục.

Quả thực đ*t cả vợ, cha mẹ, kể cả bản thân Ngô vương qua một lần.

Ninh Nguyên Hiến là kẻ tinh trí, không muốn nghe những lời thô tục như thế này được.

Nhưng Lam Bạo dù sao cũng là siêu cấp dũng tướng bên mình, gần đây trong khoảng thời gian này liên tiếp xuất kích, chiến đấu quy mô nhỏ gần như bách chiến bách thắng.

Nhưng dưới tình hình như vậy, người này Ninh Nguyên Hiến cũng không dám dùng.

Không tính đến khoản thích giết chóc vô độ, mấu chốt là không hề có kỷ luật quân đội, hơn nữa thô tục không thể tả, Ninh Nguyên Hiến chẳng hề thích chút nào.

Cho nên lần trước chuyến săn biên giới, Ninh Nguyên Hiến liền loại gã ra ngoài, bây giờ suy nghĩ kỹ lại thật là có chút hối hận.

- Bệ hạ, Uy Vũ Công bên kia hỏi, có đúng không thể động thủ hay không?

Ninh Nguyên Hiến nhíu mày!

Lẽ ra bây giờ là động thủ cơ hội tốt, bởi vì toàn bộ thiên hạ đều tin tưởng Ninh Nguyên Hiến muốn cùng Ngô vương quyết chiến.

Vì diễn một vở kịch lớn này, không kể đển Ninh Nguyên Hiến ngự giá thân chinh, phối hợp toàn bộ danh tướng, hơn nữa trực tiếp hướng hội Ẩn Nguyên mượn tiền hơn hai trăm vạn lượng vàng lấy tư cách quân phí.

Quân Ngô trong phòng tuyến Diễm Châu đã tương đối rảnh rỗi chán chê.

- Không, vẫn chưa tới thời điểm! - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Kẻ địch từ lúc nào thả lỏng, thậm chí không hề đề phòng thế này?

Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:

- Chính là thời khắc nguy hiểm nhất ở Việt quốc chúng ta.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lúc thời khắc Tô Nan mưu phản chính là lúc Việt quốc chúng ta nguy hiểm nhất, cũng là nước Ngô rất buông lỏng thời điểm. Khi đó mới là lúc Biện Tiêu điên cuồng xuất kích, đánh một trận đại chiến kịch liệt khiếp sợ thiên hạ, giết đầu người nước Ngô lăn long lóc, giết cho các nước xung quanh cực kỳ kinh hãi, giết cho nước Sở rúc đầu về đi!

- Mệnh lệnh Trịnh Đà tiếp tục tỏ ra yếu kém, đóng kín Bạch Dạ Quan, không nên biểu hiện ra bất luận ý kiến xuôi nam gì!

- Vâng!

Da đầu đại thái giám Lê Chuẩn từng đợt tê dại.

Ông cũng hiểu được quốc quân điên rồi, trận đánh cuộc này quá lớn.

Hoàn toàn là khiêu vũ trên dây thép, một khi ngã xuống, phía dưới chính là vô số lưỡi dao sắc bén!

- Chỉ mong Trương Xung cùng cái con rắn độc nhỏ nhoi Thẩm Lãng này đừng cho quả nhân thất vọng! - Ninh Nguyên Hiến nói:

- Hy vọng hai người kia cộng thêm Trịnh Đà, có thể ngăn cản phản quân Tô Nan ở trong quận Bạch Dạ!

Lê Chuẩn không dám nói lời nào, thế nhưng quá khó khăn!

Trong tay Trương Xung có ba nghìn người, trong tay Thẩm Lãng chỉ có mấy trăm người, cho dù có đại quân Trịnh Đà phối hợp tác chiến. Muốn ngăn chặn phản quân Tô Nan, rõ ràng muôn vàn khó khăn.

Kỳ thực quốc quân so với bất luận kẻ nào còn hồi hộp hơn.

Quận Bạch Dạ hoàn toàn là địa bàn Tô Nan, Thẩm Lãng cùng Trương Xung hoàn toàn là đi sâu vào hang hổ, cửu tử nhất sinh.

Nhưng dùng người thì không nghi ngờ, nghi người ta thì không dùng.

Thẩm Lãng không có bản lãnh khác, nhưng bản lĩnh gieo tai họa thì đầy ra.

Thế cục quận Bạch Dạ đến tột cùng thế nào?

Thẩm Lãng, Trương Xung các ngươi tuyệt đối đừng cho quả nhân thất vọng nhé.

Lúc này, tiểu Lê công công vọt vào thật nhanh nói:

- Bệ hạ, quận Bạch Dạ cấp báo!

Ninh Nguyên Hiến chợt đứng lên.

Thậm chí không chờ Lê Chuẩn đọc, ông trực tiếp cướp về đọc.

Nhìn xong phong mật thư này sau đó.

Ninh Nguyên Hiến cảm giác được tóc của mình từng cọng đều phải dựng lên.

Ta... Mẹ... kiếp!

Ông ta là quốc quân, cho nên rất nhiều lời phải nói cho mì nước đường hoàng, cho nên luôn ngoài miệng nói để Trương Xung cùng Thẩm Lãng đi quận Bạch Dạ ổn định Tô Nan, đừng cho ông ta mưu phản.

Có nhiều lời ông không thể nói, chỉ có thể cho một ý chỉ, tuỳ cơ ứng biến.

Trong lòng ông biết, Thẩm Lãng sẽ khẳng định hiểu ám chỉ của ông.

Đảo loạn quận Bạch Dạ, không ngừng tạo rắc rối cho Tô Nan khiến cho ông không được an ổn.

Nhưng đọc hết mật thư này, Ninh Nguyên Hiến vẫn bị thủ đoạn của Thẩm Lãng làm cho hoảng hồn.

Thẩm Lãng, thằng nhóc này điên rồi à?

Ngươi đây giết bao nhiêu người hả?

Trực tiếp giết, gián tiếp giết, tối thiểu hết mấy vạn đi!

Toàn bộ quận Bạch Dạ bị Thẩm Lãng nhà ngươi gây tai họa cho chết, tối thiểu chắc mấy bạn?

Ngươi đây nào chỉ là to gan lớn mật?

Thương nhân Tây Vực ở quận Bạch Dạ tích lũy tài phú mấy thập niên, trong nháy mắt bị ngươi cướp sạch không còn.

Trong mật thư chỉ nhắc tới Thẩm Lãng lôi kéo mấy vạn dân chúng, điên cuồng cướp bóc, cướp toàn bộ quận Bạch Dạ không còn gì.

Đại quân Tô Toàn đang điên cuồng đuổi giết mấy vạn dân chúng này.

Kết cục sau cùng, mật thư còn không kịp nói tỉ mỉ, bởi vì còn chưa có xảy ra.

Thế nhưng Ninh Nguyên Hiến đã đã nhìn ra, Thẩm Lãng định biến mấy vạn đạo tặc này thành vật hi sinh.

Người này là thật độc ác.

Quả nhân cảm thấy ngươi có khả năng, cảm thấy ngươi sẽ gây tai họa khủng khiếp.

Nhưng thật không ngờ sẽ tai họa đến nước này, bằng vào sức một mình, quả thực quậy toàn bộ quận Bạch Dạ đến long trời lở đất.

To gan lớn mật!

Quốc quân cầm mật thư đưa cho Lê Chuẩn, toét miệng nói:

- Từ nay về sau, danh tiếng Thẩm Lãng ở quận Bạch Dạ sẽ ngăn con nít khóc, quả nhân ở quận Bạch Dạ cũng thúi không thể ngửi nổi. Hắn chính một người điên, lúc còn ở kinh đô, quả nhân nói mỗi một câu nói hắn đều lắng nghe nghiêm túc, khỏi bàn ngoan đến cỡ nào, vừa đến quận Bạch Dạ liền ném quả nhân lên chín tầng mây, tướng ở xa, không cần nhận quân lệnh, trò này rõ ràng được hắn chơi vô cùng nhuần nhuyễn.

Thái giám Lê Chuẩn sau khi xem, cũng rợn cả tóc gáy.

Đây… chính là tiểu bạch kiểm mông trần ngủ cùng một cái mền với công chúa Ninh Diễm ấy à? Đây là thằng nhóc lanh lợi xấu xa kia sao?

Chỉ không đến nửa tháng, toàn bộ quận Bạch Dạ bị hắn rửa đến sạch sẽ, có mấy cái thành thị cơ hồ bị bị giết sạch. Toàn bộ thương nhân Tây Vực, võ sĩ Tây Vực, chó chạy quan liêu họ Tô, bị giết sạch.

Gần như toàn bộ thành thị quận Bạch Dạ, bây giờ đều ở vào trạng thái không quan phủ.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Mỗi người đều nói Ninh Nguyên Hiến ta đây giết nhiều, ta làm sao khốn nạn bằng thằng nhóc to gan lớn mật này.

- Hạ chỉ quở trách Thẩm Lãng, to gan lớn mật, đánh hắn mười roi.

- Hạ chỉ trách cứ Trương Xung, hắn quản thuộc hạ thế nào, hành vi như vậy chẳng phải là rét lạnh lòng dạ vạn dân Bạch Dạ hay sao?

Quốc quân trong lòng vừa khiếp sợ, lại là hân hoan.

Thật không ngờ, thằng nhóc kia có khả năng đến nước này, chỉ bất quá lá gan này cũng thật là lớn đến bầu trời.

- Tô Nan muốn sớm động thủ, muốn sớm mưu phản!

- Có thể hắn sẽ không kịp chờ đợi cùng Khương quốc hội sư!

Lê Chuẩn hỏi:

- Thẩm Lãng thật sự lợi hại như vậy?

Quốc quân nói:

- Thật sự lợi hại như vậy, trực tiếp ép Tô Nan đến bờ vực. Kẻ độc ác như Tô Nan, cũng chỉ có người độc hơn như Thẩm Lãng mới có thể khắc hắn.

Lê Chuẩn nói:

- Nhưng mà danh tiếng tiểu tặc này xem như là thúi hoàn toàn, có thể thấy được hắn thật sự không có dã tâm, chỉ chuyên báo thù.

Quốc quân trách mắng:

- Lão cẩu này, không cần phải nói bóng nói gió nói gỡ cho hắn, có dã tâm hay không, quả nhân vẫn là nhìn ra được.

Lê Chuẩn khom người nói:

- Thánh minh chẳng ai bằng bệ hạ.

Quốc quân đứng dậy, kích động đến toàn thân khô nóng, nói:

- Đi báo tin Biện Tiêu, chuẩn bị động thủ, thời khắc một kích động trời phải tới rồi!

Tiếp đó, ông đi tới bên ngoài đại doanh, dang tay ôm lấy gió lớn bên ngoài.

Thật sự là đại phong khởi hề vân phi dương (*)!

(*) Câu mở đầu trong Đại Phong ca của Lưu Bang, nghĩa là: gió lớn nổi lên (chừ), mây bay tỏa ra.

Đại cục lập tức sẽ phải mở ra.

Ninh Nguyên Hiến ta đây có những hào kiệt đại tài như Biện Tiêu, có Xung Nghiêu, có Diêm Sấm, có Chúc Hoằng Chủ, có Trương Xung ở đây, lo gì không vượt qua nguy cơ?

À!

Phải tính đến con rắn độc nhỏ Thẩm Lãng này.

Vở kịch lớn muốn mở ra.

Quả nhân tự mình điểm trận cho các ngươi tự mình nổi trống cho các ngươi.

Biện Tiêu, Trương Xung, Thẩm Lãng, ba người các ngươi hãy diễn cho thật tốt!

...

Chủ thành quận Bạch Dạ!

Tô Toàn rơi xuồng từ đầu thành.

Ngay sau đó, đầu đà Khổ Nan đáp xuống, Đại tông sư Ban Nhược đáp xuống.

Mười mấy người cao thủ cũng đều hạ xuống.

Chỉ bất quá có mấy người là bị giết, xác rơi xuống.

Đỉnh cấp cao thủ, chú ý một kích phải giết.

Bỏ lỡ một lần cơ hội, cũng sẽ không có nữa!

Tô Toàn rống lớn từng đợt!

- A... A... A...

Rõ ràng không cam lòng!

Ông ta tự mình xuất thủ, hơn nữa còn mời tới Đại tông sư Ban Nhược, vẫn không giết chết Trương Xung cùng Thẩm Lãng.

Cái gã đàn ông trung niên xấu xí kia đến tột cùng là người nào hả?

Lại lợi hại như vậy!

Có một đỉnh cấp cao thủ thế này bảo vệ ở bên người Trương Xung, từ võ đạo khả năng giải quyết Trương Xung liền gần như là số không.

Càng chưa nói võ công của Trương Xung cũng rất cao.

Cũng chính là lúc này Trương Xung bạo lộ ở bên ngoài, nếu ông ta ẩn giấu trong mấy nghìn quân đội.

Dù cho đại tông sư cũng không thể ám sát ông ta được.

Nhưng mà, trên thân kiếm của Tô Toàn đã bôi độc, Trương Xung đã bị ông ta đâm trúng gây thương tích, hy vọng có thể chết!

Thế nhưng ông ta suy nghĩ nhiều rồi!

Trương Xung mới vừa ở giữa.

Thẩm Lãng nói thẳng:

- Đại Tráng, hút toàn bộ máu trên vết thương của Trương đại nhân ra đi!

Đại Ngốc là tên biến thái, tuy rằng chưa nói tới bách độc bất xâm, thế nhưng... Cũng kém không xa.

Đại Ngốc tiến lên, trực tiếp hút máu từ vết thương của Trương Xung ra.

Trong nháy mắt, Trương Xung gần như đều phải sợ run.

Bởi vì... mỗi một ngụm máu được hút ra, đều có gần nửa cân.

Đừng nói máu độc, dù cho máu bình thường cũng bị hút rất nhiều.

- Xì!

Đại Ngốc phun ra một phát, thực sự ước chừng hơn một trăm ml.

Tiếp đó, Thẩm Lãng xuất ra dao mỏ, nhanh chóng cắt đứt thịt trên vết thương của Trương Xung, tiếp tục dùng chỉ khâu lại, đắp lên thuốc trị thương.

Động tác rất nhanh!

Dù cho trên thân kiếm Tô Toàn có độc, cũng đã không còn ngại nữa.

Kế tiếp, Thẩm Lãng sẽ viết mấy cái toa thuốc, để Trương Xung mỗi ngày uống thuốc, rút sạch độc còn sót lại,

Hắn quan sát huyết dịch trên đất.

Quả nhiên không có đoán sai, trên thân kiếm Tô Toàn có bôi độc, hơn nữa còn là độc của một loại rắn!

- Không ngại nữa. - Thẩm Lãng nói:

- Loại rắn độc này tuy rằng kinh người, thế nhưng còn không kịp tiến vào trong cơ thể Trương đại nhân, kế tiếp uống thuốc ngăn cản nhiễm trùng là được.

Trương Xung cúi đầu nhìn vết thương ngay ngực, dài chừng ba tấc.

Cái này Tô Toàn võ công thật cao, so với Tô Nan cũng chỉ kém một chút.

Hai người cũng không có nói cảm tạ.

Lúc trước Thẩm Lãng cứu Trương Xung một mạng.

Mà lần này, Trương Xung là Thẩm Lãng cản một kiếm, xem như trả nợ.

Nhưng lập tức Thẩm Lãng lại xuất thủ cứu chữa!

Cho nên loại ơn cứu mạng này, đã dây dưa không rõ.

Thẩm Lãng hướng sang người trung niên xấu xí kia rồi nói:

- Trưởng công chúa Ninh “không cứng”, nếu có đại chiến sau đó, xin ngài mang theo cao thủ Hắc Thủy Đài thời thời khắc khắc đều bảo hộ ở bên cạnh Trương Xung đại nhân, không nên cho Tô Nan bất luận cơ hội tranh thủ lợi dụng nào.

Trên thực tế đối với sự tồn tại trưởng công chúa Ninh Khiết Thẩm Lãng cũng không biết, quốc quân thật đúng là nham hiểm.

Ninh “không cứng”?

Tất cả mọi người tức khắc ngó về phía Thẩm Lãng?

Cái này... Đây là cái biệt hiệu gì?

Thẩm Lãng mau chóng ngậm miệng, rõ ràng ngại quá, nói thuận miệng.

Trưởng công chúa Ninh Khiết liếc Thẩm Lãng một cái, nàng với đàn ông không có hứng thú, thế nhưng với suy nghĩ tà ác của đàn ông lại hiểu hết trơn.

Thẩm Lãng cho nàng cái ngoại hiệu này thì nàng hiểu ra ngay.

Thế nhưng, nàng chẳng qua là lạnh lùng liếc Thẩm Lãng một cái, không còn có để ý tới.

Thẩm Lãng cười nói:

- Trương công, bước đầu tiên này của chúng ta đại công cáo thành! Kế tiếp, Tô Nan như tên đã trên dây không bắn không được, đợi không được hội sư cùng Khương quốc, ông ta sẽ làm phản.

Trương Xung nói:

- Thẩm công tử lợi hại.

Đối với trận đại chiến này, chỗ mấu chốt nhất là gì vậy?

Cắt bỏ Tô Khương, không cho hai cái đại quân hội sư!

Tô Nan muốn một mũi tên ba con chim, mà Thẩm Lãng chẳng phải từng là dùng từng củ cà rốt dụ khẩu vị của Tô Nan.

Hôm nay, trực tiếp ép ông ta đến trên vách đá.

- Kế sách một mũi tên ba con chim của Tô Nan rất hay, cũng độc ác, nhưng chỉ có điều… quá tham.

Trương Xung đồng ý.

Lợi ích động lòng dạ con người.

Thẩm Lãng lợi hại hơn ở chỗ chính là coi tiền tài như là phân, coi quyền thế như cặn bã.

Ở trận đánh thành Nộ, Thẩm Lãng biểu hiện điểm này vô cùng nhuần nhuyễn.

Vì đoạt thành Nộ Triều, vì thu hút Cừu Thiên Nguy, đảo Kim Sơn nói ném ra liền ném ra, vài trăm vạn lượng vàng, nói ném ra liền ném ra.

Mà hôm nay cũng là như thế này!

Hắn dẫn theo mấy vạn người cướp bóc bao nhiêu vàng bạc?

Con số khổng lồ.

Thế nhưng hắn không để vào mắt chút nào, chính là dùng để câu dẫn đại quân của Tô Nan.

Mấy vạn bạo dân mang theo số vàng khổng lồ, cái này ở trong mắt Tô Nan hoàn toàn là một miếng thịt siêu béo, dễ dàng ăn ngay vào trong miệng, mong muốn duy nhất chính là ăn hết, đừng làm cho thịt mỡ chạy trốn.

Cứ như vậy, Thẩm Lãng dùng khối thịt mỡ bự chảng này làm mồi luôn luôn dụ dỗ, để đẩy đại quân của họ Tô lên bờ bực.

Tiếp đó, chính hắn chợt xoay người, dùng mấy vạn đạo tặc bẫy chết hơn phân nửa.

Đẩy đại quân Tô Toàn lên trên đỉnh vách núi.

Đối với số lượng vàng khổng lồ, Thẩm Lãng không động tâm.

Đối với mấy vạn đạo tặc, hắn cũng không động tâm nửa điểm.

Nếu như đặt ở trong mắt những kẻ kiêu hùng khác, mấy vạn đạo tặc này chính là mấy vạn đại quân, dùng tốt đến kinh người cỡ nào, quyền thế kinh người ra sao? Thế nhưng Thẩm Lãng không có, xoay người liền ném đi, đẩy bọn họ xuống vách núi.

Tô Nan quá thông minh, thứ ông ta muốn nhiều lắm.

Cho nên trận quyết đấu này.

Ông ta gần như không có mò được gì, một mũi tên ba con chim toàn bộ thất bại!

Hôm nay, đại quân Tô Toàn nguy cấp.

Cục thịt béo này chỉ ăn được một miếng nhỏ.

Có thể làm sao?

Lui binh?

Không có khả năng, chuyện này đối với sĩ khí binh sĩ tác động lớn ra sao?

Người ta còn tưởng rằng hơn một vạn đại quân lại bị mấy nghìn đại quân Trương Xung dọa lui.

Không lùi binh, vậy vây thành thì sao?

Cũng không tiện!

Bởi vì Trương Xung đã bắt lại chủ thành quận Bạch Dạ, hơn nữa lấy được số lượng vàng khổng lồ, ông ta có thể không ngừng chiêu mộ những người dân khỏe manh nhập ngũ.

Chỉ cần cho Trương Xung thời gian, quân đội của ông ta sẽ lớn mạnh từng ngày.

Biện pháp duy nhất, cũng chỉ có thể đâm lao phải theo lao, lập tức công thành.

Tên đã trên dây, không bắn không được.

Thừa dịp Trương Xung đặt chân chưa ổn, lập tức đại quân công thành!

Nhưng chuyện thứ nhất này coi như là sớm mưu phản tự lập, cũng đợi không được đại quân Tô Khương hội sư.

Cho nên bước đầu tiên Trương Xung nói đại công cáo thành!

Thúc ép Tô Nan sớm mưu phản, tan vỡ đại quân Tô Khương hội sư.

...

Thẩm Lãng nói:

- Trễ nhất trong vòng ba ngày, Tô Nan sẽ phải tuyên bố khởi binh phản Việt tự lập, đến lúc đó hơn một vạn đại quân của ông ta sẽ điên cuồng công kích quận thành Bạch Dạ. Cho đến lúc này, ngài sẽ tiếp nhận áp lực không gì sánh nổi .

Cũng không phải sao?

Trương Xung trong tay cũng chỉ có ba bốn ngàn quân đội, phải chống đỡ kẻ địch đông gần gấp bốn.

Trận chiến giữ thành nhất định vô cùng thê thảm cực kỳ.

Trương Xung nói:

- Ta chỉ có thể nói dốc hết toàn lực! Thành còn người còn, thành phá người mất!

Quốc quân định ra ranh giới cuối cùng!

Ngăn phản loạn của Tô Nan ở trong quận Bạch Dạ, chí ít một hai tháng.

Ở thời gian này chủ thành quận Bạch Dạ thất thủ, vậy Thẩm Lãng cùng Trương Xung đều xem như là thua.

Thẩm Lãng mở ra toa thuốc, giao cho Trương Xung.

- Trương công, chỉ có giây phút ngắn ngủi gặp gỡ lại phải chia ly, thừa dịp đại quân Tô Toàn còn chưa có vây kín, ta phải đi rồi.

Công chúa Ninh Khiết kinh ngạc.

Thẩm Lãng lại không ở lại tới giữ thành à? Ngươi lại muốn đi đâu?

Trương Xung nói:

- Mấu chốt của trận chiến này ở chỗ đại quân nước Khương! Một khi để Khương quốc cùng họ Tô hội sư, chúng ta đây cho dù có bản lĩnh khổng lồ cũng phải thua không thể nghi ngờ, căn cứ mấy nghìn người cho chúng ta mượn căn bản đỡ mấy vạn đại quân Tô Khương không được.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Chính là ý chỉ bệ hạ chỉ là cho các ngươi ngăn cản phản quân Tô Nan một hai tháng, đến khi chiến cuộc phía bắc khả quan, đại quân chủ lực xuôi nam, cùng Tô Nan quyết chiến hành tỉnh Thiên Tây, diệt trừ hắn ngay lần đó!

Trương Xung nói:

- Nhưng Thẩm công tử không muốn chờ đại quân chủ lực của bệ hạ, muốn dựa vào hai người chúng ta, chém tận giết tuyệt gia tộc họ Tô.

Trưởng công chúa Ninh Khiết trong nháy mắt da đầu tê dại.

- Các ngươi điên rồi? Điều này sao có thể làm được kia chứ? - Ninh Khiết hạ giọng nói:

- Quân tội trong tay hai người các ngươi cộng lại nhiều nhất nhưng mà bốn ngàn, có thể kéo dài phản quân Tô Nan một tháng, coi như thắng lợi vĩ đại, muốn tiêu diệt mấy vạn đại quân Tô Khương, hoàn toàn là người si nói mộng. Ý chỉ bệ hạ nói rõ ràng, cho các ngươi cùng quân đại tướng Trịnh Đà liên thủ, kiềm chế Tô Nan một hai tháng, vì để cho chiến cuộc phía bắc tranh thủ thời gian!

Thẩm Lãng nói:

- Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không nhận!

Tiếp tục, Thẩm Lãng hướng Trương Xung chắp tay nói:

- Trương công, cáo từ! Xin ngài cố chống đỡ, chí ít thủ vững một tháng! Đến lúc đó ta nhất định dẫn đầu đại quân đến đây, cùng nội ngoại giáp kích, chém tận giết tuyệt Tô Nan phản quân.

Trương Xung nói:

- Thẩm công tử bảo trọng, ta chỉ có thể nói thành còn ngườ coòn, thành mất người mất!

Tiếp đó, tiếp đó Thẩm Lãng cỡi chiến mã, dẫn theo hai trăm người, một mình hai ngựa, ra đi thật nhanh.

Thừa dịp quận thành Bạch Dạ còn chưa có bị địch nhân vây kín, từ cửa thành phía đông đi ra ngoài, biến mất ở trong màn đêm.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nhìn hình dáng Thẩm Lãng biến mất, hạ giọng hỏi:

- Hắn đi làm cái gì?

Trương Xung đáp:

- Tiêu diệt đại quân Khương quốc chủ lực.

Ninh Khiết hỏi:

- Thế này, chỉ bằng hai trăm người của hắn, muốn tiêu diệt bốn năm vạn đại quân Arutai ấy à?

Trương Xung nói:

- Hơn nữa phải ở trong vòng nửa tháng hoàn thành!

Cả người trưởng công chúa Ninh Khiết đều phải điên rồi.

Khương quốc chủ lực bốn năm vạn đại quân, Thẩm Lãng nhà ngươi chỉ có hơn hai trăm người mà thôi, hơn nữa ngươi còn tay trói gà không chặt.

Hơn hai trăm người muốn diệt bốn năm vạn?

Nằm mơ à?

Ninh Khiết không nhịn được nói ra:

- Trương đại nhân, Thẩm Lãng là người điên, lẽ nào ngài cũng là người điên à? Ý chỉ bệ hạ rõ ràng, kiềm chế Tô Nan phản quân một hai tháng, không phải tiêu diệt đâu!

Trương Xung nói:

- Công chúa điện hạ, ngài cảm thấy ta có thể ngăn ở Thẩm công tử à? Hắn đã sớm nói muốn báo thù rửa hận, muốn giết sạch gia tộc họ Tô.

Ninh Khiết nói:

- Hắn và Tô Nan có thù gì vậy?

Trương Xung nói:

- Đại khái là lúc trước gia tộc họ Tô bỏ đá xuống giếng với gia tộc họ Kim, hơn nữa Tô Kiếm Đình cắt một kiếm sau lưng nhạc mẫu của hắn.

Trưởng công chúa Ninh Khiết cười chê.

Chỉ… có chút thù hận thế này? Ta còn tưởng rằng là thù giết cha giết mẹ.

Cũng bởi vì phía sau lưng nhạc mẫu Tô Bội Bội bị cắt một kiếm, Thẩm Lãng nhà ngươi sẽ phải giết toàn tộc họ Tô sao?

Đầu óc nhà ngươi cũng quá nhỏ hẹp đi.

Trương Xung nói:

- Hơn nữa, vụ án ở kinh đô Tô Nan lợi dụng Hà Nguyên Nguyên mưu hại Thẩm công tử, nỗ lực đây hắn đưa vào chỗ chết.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nhìn Trương Xung một lúc lâu nói:

- Trương đại nhân, ngài thật giỏi lắm.

Ý tứ này đặc biệt rõ ràng.

Trương Xung đại nhân ngươi và Thẩm Lãng ở quận Nộ Giang tuyệt đối là sống chết đại thù đi.

Thậm chí số lần các ngươi giao thủ, vượt qua xa Tô Nan.

Kết quả Thẩm Lãng với Tô Nan không chết không thôi, với Trương Xung nhà ngươi chẳng khác gì bạn tri kỷ vong niên vậy.

Trương Xung nói:

- Thần và Thẩm công tử không có thù riêng.

Trưởng công chúa Ninh Khiết nói:

- Thẩm Lãng liền mang theo hơn hai trăm người, muốn đi diệt đại quân chủ lực Khương quốc, hắn định làm gì?

Trương Xung đáp:

- Thần không biết.

Ninh Khiết nói:

- Ngài không biết, thế mà ngài còn tin tưởng hắn sao? Còn dùng tính mạng mà chờ đợi sao?

Trương Xung nói:

- Thần không có lựa chọn nào khác! Lần này bệ hạ phái ta và Thẩm công tử hai người tới quận Bạch Dạ, biểu hiện ra là thần là chủ đạo, hắn là phụ, thế nhưng Thẩm công tử không cam lòng đứng sau, chúng ta cũng không thể nội chiến, cho nên là hắn là chủ ta là phụ được rồi.

Ninh Khiết nói:

- Vậy ngươi cảm thấy Thẩm Lãng bằng vào hơn hai trăm người, có thể tiêu diệt chủ lực Khương quốc à?

- Không biết. - Trương Xung nói:

- Có thể... Có thể đi!

Ninh Khiết nói:

- Điên rồi, các ngươi đều điên rồi! Chuyện này ta nhất định phải bẩm báo bệ hạ, ý chỉ bệ hạ rất rõ ràng, là kiềm chế đại quân của Tô Nan, không phải tiêu diệt, không phải tiêu diệt!

Trương Xung nói:

- Công chúa điện hạ xin cứ tự nhiên, thế nhưng Tô Nan như tên đã trên dây, không bắn không được. Chúng ta cũng như tên đã trên dây, không bắn không xong.

...

Tô Toàn tiến hành kiểm kê sau cùng!

Hai vạn đạo tặc, bị giết tám ngàn, còn lại hơn một vạn thừa dịp bóng đêm chạy đi.

Hơn nữa toàn bộ là dọc theo tường thành trốn chạy, như là thỏ chui vào đồng ruộng trong rừng cây biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

- Chỉ lấy được ba mươi vạn lượng vàng, còn dư lại đều... Không thấy!

- Năm nghìn tên cướp bóc nhiều nhất bị Thẩm Lãng bỏ vào trong thành, tiếp đó giết sạch, đám vàng bị Trương Xung lấy được, có thể sẽ trở thành quân phí.

Tô Nan thực sự muốn bùng nổ.

Không ngờ hơn một vạn đại quân như thế, cực khổ lâu như vậy, gần đến giờ sau cùng, thịt mỡ bị người khác ngậm đi.

Ta toi công bận rộn một trận?

Kế hoạch một mũi tên ba con chim, toàn bộ thất bại.

Vàng không có đến tay, Thẩm Lãng cũng chạy trốn, chủ thành quận Bạch Dạ cũng không chiếm được.

Hơn nữa, miễn phí tặng cho Trương Xung mấy chục vạn lượng vàng làm quân phí?

Tô Toàn nói:

- Lúc này đây có thể tổn thất bao nhiêu vàng?

- Có thể một triệu trở lên, thương nhân Tây Vực đã nhiều năm dự trữ, toàn bộ bị cướp sạch không còn

Tô Toàn trước mắt tối sầm.

Chủ công còn muốn một mũi tên ba con chim, kết quả toàn bộ thất bại.

Chân chính là tiền mất tật mang.

Kế tiếp phải làm gì?

Lập tức công thành à?

Đó chính là sớm mưu phản.

Đại quân nước Khương còn chưa có tới hội sư!

Thế nhưng lui binh sao?

Không có khả năng, với sĩ khí tổn thương quá lớn.

Vây nếu không đánh?

Cũng không được, Trương Xung lúc này đặt chân chưa xong, càng sớm đánh càng tốt.

Nhưng mà vào lúc này, một trinh sát báo lại!

- Đại nhân, Thẩm Lãng dẫn đầu hai trăm võ sĩ từ cổng phía đông rời khỏi chủ thành quận Bạch Dạ biến mất!

Tô Toàn run rẩy.

Con rắn độc này lại muốn làm gì?

Hắn có thể lưu lại trong thành thật tốt kia mà, lại muốn đi đâu hả?

Rất nhanh, ông ta hiểu!

mục tiêu Thẩm Lãng có thể ở Khương quốc, có lẽ là đại quân chủ lực của nước Khương.

- Đại sư Khổ Nan!

Không có đến khi Tô Toàn thì đầu đà Khổ Nan Đại Kiếp Tự lập tức dẫn hai nghìn tăng binh chạy như bay xuống truy sát Thẩm Lãng.

Bây giờ Thẩm Lãng cùng Đại Kiếp Tự đã thù sâu như biển.

Ngay sau đó đại tông sư nước Sở Ban Nhược cũng chạy như điên.

Mục tiêu của nàng chỉ có một, Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Tô Toàn nói:

- Tô Dong, đưa cái tin dữ này bẩm báo chủ công đi, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ? Do chủ công quyết đoán!

- Vâng! - Tô Dong phóng người lên ngựa, phi về hướng phủ Hầu tước Trấn Viễn!

...

Giữa trưa ngày kế, bên trong phủ Hầu tước Trấn Viễn!

Tô Nan cầm mật thư Tô Toàn, toàn thân run rẩy từng đợt, hai tay triệt để lạnh lẽo.

Giống như hoàn toàn không thể tin nổi.

Kế hoạch một mũi tên ba con chim có thể nói là diệu kế an thiên hạ.

Tuy rằng chưa nói tới không sơ hở tý nào.

Nhưng là tuyệt đối là có tám chín thành chắc chắn.

Có thể có được số vàng khổng lồ, có thể danh chính ngôn thuận tiến vào chiếm giữ chủ thành quận Bạch Dạ, vẫn có thể giết chết Thẩm Lãng.

Kết quả thì sao?

Tính ra cũng không có thành công.

Tiểu tặc Thẩm Lãng này lại chạy trốn.

Chủ thành quận Bạch Dạ cũng bị Trương Xung chiếm.

Vậy hơn một trăm vạn lượng vàng, gần như đã đánh mất toàn bộ, một nửa rơi vào tay Trương Xung, trở thành quân phí.

Trận quyết đấu giữa ông ta và Thẩm Lãng lúc này đây, có thể nói là thể diện hoàn toàn biến mất.

Bị Thẩm Lãng đùng đùng mà làm mất mặt!

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, liên tục viết mấy canh giờ lại đói ngất đi. Ta đi ăn cơm, tiếp đó tiếp tục gõ chữ. Cuồng xin hỗ trợ, cuồng xin vé tháng!