Chương 243: Tô Nan từ chức! Thẩm Lãng nhậm chức!

Ván cờ này quốc quân dễ dàng thắng, nghĩa là muốn hạ ông ta thật không dễ dàng.

Tuy rằng chưa nói tới là đại quốc thủ, nhưng là tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng.

Nếu như Thẩm Lãng dùng trí não, đương nhiên có thể hạ Ninh Nguyên Hiến, nếu sử dụng kỳ nghệ của chính mình đương nhiên phải thua.

- Thẩm Lãng, ngươi cảm thấy Ngô vương vì sao có thể thắng ta? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Kỳ phong của ngài bị người ta nghiên cứu đã đời, mà hắn ta là một đối thủ ngài hoàn toàn không biết.

Ninh Nguyên Hiến gật đầu một cái rồi nói:

- Đúng rồi.

Tiếp tục ông lại thấy Thẩm Lãng bày cờ, tức khắc phất phất tay nói:

- Không được, ngươi quá tệ.

Thẩm Lãng lúc đầu muốn cùng quốc quân chơi cờ ca rô (*), bất quá vẫn quên đi.

(*) Kỳ thực, ban đầu cờ ca rô (ngũ tử kỳ/cờ năm quân/omok/ gomoku narabe) được chơi bằng các quân cờ vây. Đó là lý do vì sao Thẩm Lãng muốn bày cờ ca rô ngay trên bàn cờ vây.

Cờ ca rô quá đơn giản, nhất định là đánh hoài không dứt, có thể thấy sự kiên trì của quốc quân với kỳ nghệ của Thẩm Lãng đã đã tiêu hao hết.

- Ngươi cảm thấy Ngô vương như thế nào? - Ninh Nguyên Hiến bèn hỏi.

Thẩm Lãng nói:

- Trẻ tuổi, bộc lộ tài năng, tự tin, thích đánh nước cờ hiểm, ra bài không theo khuôn mẫu.

Quốc quân nói:

- Đều là ưu điểm.

Thẩm Lãng nói:

- Thế nhưng thần cảm giác hắn có một khuyết điểm, tương đối gấp vội.

- Hửm?

Thẩm Lãng nói:

- Hắn vài lần mượn hơi nhạc phụ thần không được, liền lập tức xuất nước cờ hiểm, trực tiếp dùng kế ly gián cắt đứt đường phong hầu của họ Kim, thậm chí nỗ lực bức phản của thần ra khỏi Việt quốc.

Quốc quân thản nhiên hỏi:

- Chơi nước cờ hiểm không tốt sao?

Thẩm Lãng đáp:

- Vậy cũng phải nhìn là lúc nào, nếu như là đối mặt nguy cơ vĩ đại, như vậy ra sức đánh một trận cuối cùng so với ngồi chờ chết càng mạnh hơn, nhưng hắn còn không đáng đi như vậy.

Quốc quân gật đầu:

- Ngươi nói tiếp.

Thẩm Lãng nói:

- Người như thế, thần cảm thấy có một khuyết điểm, ánh mắt của hắn cuối cùng tập trung với một chỗ quên sẽ toàn bộ, khi tinh lực của hắn chuyên chú với một điểm, dễ ở người khác đột phá ở địa phương.

Lông mày quốc quân giật một cái, bèn trách cứ:

- Ngồi vào xem trời, đàm binh trên giấy, đại ngôn bất sàm.

Mẹ trứng.

Là ngài bảo ta nói mà, kết quả ta nói xong xuôi, ngài lại đánh giá ba câu này.

Bất quá hôm nay quốc quân tìm Thẩm Lãng tới cũng không phải nói chuyện phiếm, mà là có chính sự.

- Thẩm Lãng, cái nhìn của ngươi với tân chính như thế nào?

Thẩm Lãng kinh ngạc hỏi lại:

- Có thể nói thật lòng được không?

Quốc quân rời khỏi vị trí của mình, đi tới chỗ cao và xa hơn. Như thế là có thể rời xa Thẩm Lãng một chút, bằng không giọng điệu của hắn nói càng dễ tức hơn.

Thẩm Lãng oán thầm, quốc quân này cũng quá khó khăn hầu hạ, ta cũng không có chỗ ngồi, mới vừa rồi cùng ngài chơi cờ gần như nửa ngồi trên mặt đất nhưng mà cũng đủ mệt chết ta rồi.

Cứ như vậy mà ngài còn chê ta chưa đủ cung kính.

Thẩm Lãng nói:

- Lời thật lòng chính là, nếu như đồ đao tân chính rơi vào trên đầu nhà thần, vậy nhà thần chỉ có thể liều mạng phản kháng, cuối cùng đây là cơ nghiệp của tổ tiên chém giết mà có được, không phải tiên vương ban cho.

Lời này tuyệt đối là đại nghịch bất đạo.

Lông mày của quốc quân giật một cái, nhưng lại yên ngay trở lại.

Nói ra rõ ràng, cuối cùng so với bằng mặt không bằng lòng còn khá hơn một chút.

Gia tộc họ Kim một chính là một, hai chính là hai. Là của ta chính là ta, không phải của ta cũng không cần.

Không giống gia tộc họ Tô, được voi đòi tiên, tham lam vô cùng.

Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Nhưng nếu tân chính không rơi ở trên đầu của thần, vậy vi thần giơ hai tay tán thành. Tân chính tốt, tân chính hay, dọn sạch toàn bộ cản trở, quân chủ tập quyền. Kể từ đó, quốc khố có tiền nhiều hơn, có thể mở rộng nhiều binh hơn, trong cuộc chiến tranh bá với các nước phía Nam, Việt quốc có thể thoải mái vẫy vùng.

- Thô không chịu nổi. - Quốc quân trách cứ.

Đây rõ ràng là chuyện tốt lợi nước lợi dân, kết quả trong miệng ngươi lại trở thành công cụ giành tư lợi của quân vương.

Quốc quân lại hỏi:

- Vậy nếu như cho ngươi đi thực hiện tân chính, ngươi sẽ làm như thế nào?

Thẩm Lãng nói:

- Không nói hai lời, nhổ cỏ nhổ tận gốc, tiêu diệt sạch sẽ đám quý tộc uy tín lâu năm kia.

Á!

Hình như nhà của ngươi cũng là quý tộc lâu đời.

Ngươi phản bội lập trường của mình, so với Tô Nan còn kiên quyết hơn.

Quốc quân nói:

- Hôm nay một số quý tộc lâu đời trong nước cũng móc nối, muốn đề cử gia tộc họ Kim của ngươi thành lãnh tụ mới, thành lập liên minh quý tộc lâu năm mới.

Thẩm Lãng nói:

- Bọn họ hoàn toàn là mơ mộng hão huyền, lúc gia tộc họ Kim của thần tràn ngập nguy cơ, bọn khốn kiếp kia không có một xuất thủ giúp một tay, mỗi một người đều bỏ đá xuống giếng, nhà thần vì trả khoản nợ, nhạc mẫu tự mình đi vay tiền, tìm mười gia tộc, mà chỉ mượn được một nghìn lượng vàng. Thù này thần cũng nhớ kỹ rõ ràng, cho nên bệ hạ hỏi thần có ủng hộ tân chính hay không thì thần đáp rằng nhất định ủng hộ. Bản thân thần ước gì cầm lấy đao tân chính, khai đao lấy máu từng người một để báo thù rửa hận.

Quốc quân muốn ngồi xa hơn một chút, nhưng đã sát đến tường, không thể lui nữa.

Rõ ràng là quốc gia đại sự, kết quả đến trong miệng Thẩm Lãng thành công cụ báo thù cho hả giận, cùng dạng người này nói chuyện thật sự là mất điểm.

Khuôn mặt của quốc quân thoáng trở nên nghiêm túc:

- Thẩm Lãng, nếu thật sự để cho ngươi thực hiện tân chính, ngươi sẵn lòng đi không?

Thẩm Lãng nói:

- Nếu như đơn thuần thực hiện tân chính, quên đi, thần ngay cả Chiếu Thư Tân Chính cũng không có xem qua. Nhưng nếu như là dùng danh nghĩa tân chính đi hại người, vậy vi thần sẵn lòng đi.

Tức khắc, quốc quân không thể nhịn được nữa.

- Lê Chuẩn, ném thằng láo toét này ra ngoài.

Đại thái giám Lê Chuẩn phất tay, hai thái giám đi đến, trực tiếp xách Thẩm Lãng ném ra ngoài.

Tiếp tục, quốc quân lại hạ lệnh:

- Ném thằng láo toét ấy vào.

Một lát sau, hai thái giám lại ném Thẩm Lãng vào.

Ninh Nguyên Hiến, kịch bản của ông hơi bị nhiều rồi đó.

Quốc quân lại nói:

- Thẩm Lãng, có dám đi thành Trấn Viễn không?

Thành Trấn Viễn? Đây chính là địa bàn trung tâm của Tô Nan.

Dĩ nhiên, thành Huyền Vũ không thuộc về gia tộc họ Kim, thành Trấn Viễn hôm nay cũng không thuộc về gia tộc họ Tô.

Đất phong gia tộc họ Tô chỉ có chừng ba nghìn cây số vuông chừng đó, chỉ chiếm một nửa thành Trấn Viễn.

Nhưng Tô Nan cùng Kim Trác cũng không giống nhau.

Kim Trác vừa thúi vừa cứng, bình thường cũng căn bản không cùng xích gần lại quốc quân. Thế nhưng khi tiên vương bảo gia tộc họ Kim lập tức rời khỏi quyền cai quản thành Huyền Vũ, gia tộc họ Kim không nói hai lời, liền ra khỏi sạch sẽ.

Mấy thập niên qua, bên trong thành Huyền Vũ không có một quan viên nào là gia tộc họ Kim.

Mà họ Tô thì không giống, một mặt tại đầu mối triều đình điên cuồng la liếm quân vương, bệ hạ anh minh, bệ hạ uy vũ, thần chỉ nghe lời bệ hạ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Nhưng ở góc riêng tư, ra sức thâm nhập thành Trấn Viễn cùng quận Bạch Dạ, thậm chí thấm nước toàn bộ cát ở hành tỉnh Thiên Tây.

Ba vị thành chủ Trấn Viễn đều chạy trốn, còn có hai thành chủ sau khi rời chức hai năm chẳng biết tại sao chết đi.

Cho nên hôm nay thành Trấn Viễn, hoàn toàn là thiên hạ của họ Tô.

Thành chủ Trấn Viễn trống chỗ hơn nửa năm, đều không người nào dám đi đảm nhiệm.

Thái Thú quận Bạch Dạ Trần Khởi Lũng mắc tội tham nhũng bị bắt mấy tháng, nhưng cái vị trí này vẫn còn trống như cũ.

Hai cái vị trí này là khó làm nhất.

Một khi đi đến hai chỗ này nhậm chức, nếu là cùng họ Tô thông đồng làm bậy, quốc quân liền nổi giận, tuyệt đối khi sống không lâu.

Nhưng nếu như người không cùng họ Tô thông đồng làm bậy, vậy thì không phải là chuyện có giữ ghế được lâu hay không, mà là có thể ngồi vững vàng hay không.

Thẩm Lãng đáp:

- Dám đi.

Quốc quân hỏi:

- Đây chính là đại bản doanh Tô Nan, ngươi không sợ chết, cũng dám đi sao?

Thẩm Lãng nói:

- Dám đi, vi thần từng nói muốn giết toàn tộc họ Tô, muốn giết sạch cả nhà họ. Người nhà này chẳng có một người tốt, toàn là súc sinh cầm thú.

- Khoe khoang khoác lác, chỉ bằng ngươi sao? - Quốc quân khinh thường nói:

- Một mình ngươi diệt họ Tô, ta không dám trông cậy vào. Nhiệm vụ quả nhân giao cho ngươi nhiệm vụ chỉ có một, nhìn chằm chằm họ Tô, kiềm chế họ Tô. Ta mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, tai họa cũng tốt, lừa gạt cũng được, chí ít để họ Tô trong vòng hai tháng không nên công khai mưu phản.

Trong lòng Thẩm Lãng cười nhạt một phen.

Cái gì gọi là nhìn thẳng họ Tô? Ổn định họ Tô?

Tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không nhận.

Trong vòng hai tháng nếu như ta không giết sạch cả dòng họ Tô thì rõ ràng đã nuốt lời thề trước nương tử.

Vậy tương lai ở trước mặt cục cưng Mộc Lan, ta sẽ không ngóc đầu lên được nữa.

Quốc quân nói:

- Ngươi hãy chuẩn bị chút đi, ngươi sẽ phải nhanh chóng đi đến thành Trấn Viễn. Nhiệm vụ duy nhất của người kiềm chế, ổn định bọn họ, chỉ cần trong vòng hai tháng bọn họ không công khai phản loạn, ngươi coi như là thành công, trở về ta sẽ ghi công cho ngươi.

Thẩm Lãng nói:

- Đến lúc đó ngài sẽ thưởng cái gì cho thần?

- Á?

Nhiệm vụ này của ngươi còn chưa hoàn thành, liền muốn phần thưởng?

Quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Vậy ngươi muốn cái gì hả?

Thẩm Lãng nói:

- Ta chỉ muốn một chút, sự công chính của bệ hạ liên quan với nhau Ngũ vương tử Ninh Chính, những vương tử trưởng thành khác đều phong Công phong Hầu, Ngũ vương tử vẫn không có gì cả.

Nghe những lời này, Ninh Nguyên Hiến hoàn toàn nổi giận.

- Lớn mật, Thẩm Lãng nhà ngươi có thân phận gì? Lại xía vào chuyện nhà của quả nhân vậy? Thật sự cho rằng đao của quả nhân không giết được ngươi sao?

Xì!

Những lời này ngài không biết đã nói bao nhiêu lần.

Lúc mà ngài luôn miệng nói đao của ta giết không được ngươi, căn bản sẽ không giết người.

Lúc ngài muốn giết người, cũng trên cơ bản không nói nói như vậy, trực tiếp ra một ý chỉ, giết sạch như chém trái cây.

- Ném ra, ném ra!

Tiếp đó, Thẩm Lãng lại bị ném ra ngoài.

- Nhãi con, còn có chút lương tâm. – Lúc Lê Chuẩn ném Thẩm Lãng ra ngoài lẩm bẩm nói.

Thẩm Lãng đứng tại quảng trường vương cung, không khỏi nhìn về phía Tây.

Kiếm vương tiền bối, bên kia ngài có thuận lợi không vậy?

Tay ngài đừng run rẩy, lòng cũng đừng run rẩy nhé.

...

Tô Nan chạy điên cuồng ngày đêm thần tốc, không ngủ không nghỉ.

Đám chiến mã dưới háng mấy trăm người đã chạy hết sức.

Đến trạm dịch kế tiếp, lập tức tiến hành thay ngựa.

Đã chạy hết tốc lực nửa đêm từ sáng đến tối, sắc trời đã tối.

Lúc này đã an toàn.

Bởi vì kế tiếp chỉ cần liên tục về phía tây, trên cơ bản cũng là phạm vi thế lực của Tô Nan.

Tuy rằng đám quan liêu này sẽ không theo ông ta làm phản, nhưng sớm đã bị ông ta kéo xuống nước, bị lượng vàng này no rồi.

Sẽ đi về phía tây hai trăm dặm, kỵ binh Tam Nhãn Tà liền sẽ tới nghênh tiếp.

Cho đến lúc này dù cho Việt quốc phái mấy vạn đại quân đuổi theo, Tô Nan cũng không sợ chút nào.

Đến nam Thiên Tây, vậy chính là địa bàn Tô Nan ta đây.

Tô Dong hỏi:

- Chủ nhân, quan dịch Vạn Sơn trước mặt đã địa bàn của chúng ta, có muốn nên dừng lại nghỉ hai canh giờ hay không?

Tô Nan lắc đầu đáp:

- Không nghỉ, nhưng cũng lấy ăn một bữa cơm, uống một chút nước ấm. Nhớ kỹ, chỉ ăn thức ăn chúng ta mang theo.

- Vâng!

Đám kị sĩ nhanh như chớp, phóng về phía quan dịch Vạn Sơn.

Mặc dù đã xấp xỉ hai ngày hai đêm không có ngủ, nhưng Tô Nan vẫn tinh thần tươi tỉnh.

Thậm chí trong lòng ầm ầm sóng dậy.

Quả thật, những sắp xếp của ông ta bị tên súc sinh Thẩm Lãng phá hủy tiết tấu.

Nhưng toàn bộ đại cục vẫn không có biến hóa.

Cục diện bốn bề bao vây tấn công Việt quốc vẫn hình thành như cũ

Khương quốc bên kia tuy rằng nội loạn, nhưng chắc sẽ nhanh bình thường lại, tiến vào hành tỉnh Thiên Tây.

Mà nước Ngô bên kia, Ngô vương trẻ tuổi sẽ nhất định phải đạt được mục tiêu chiến lược đầu tiên của gã.

Nước Sở bên kia thì sao?

Nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở lần này.

Tô Khương hợp nhất, phượng hoàng niết bàn vẫn sẽ hoàn thành.

Nhưng mà bởi vì thằng lỏi Thẩm Lãng phá hoại, khiến cho họ Tô chúng ta bị động trong chuyện đàm phán với nước Sơ, sẽ tổn thất rất nhiều lợi ích.

Nhưng chuyện họ Tô tự lập đã trở thành kết cục đã định!

Có thể người nào cũng sẽ không nghĩ tới.

Ở trong đại cục động trời này, kẻ đầu tiên ngã xuống lại là gia tộc họ Kim ấy nhỉ?

Thời khắc này Ninh Nguyên Hiến đang làm cái gì?

Nổi trận lôi đình? Hay là vẫn cố làm ra vẻ?

Chờ đại quân Khương quốc tiến vào hành tỉnh Thiên Tây, có thể không cần ta chủ động mở miệng, Ninh Nguyên Hiến sẽ đưa cái đầu của thằng oắt con Thẩm Lãng ra.

Rất nhanh!

Tô Nan cùng mấy trăm tên kỵ sĩtiến vào quan dịch Vạn Sơn.

Kế tiếp chỉ có thể nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ, uống một hớp nước ấm, ăn một chút lương khô cùng thịt khô.

Tô Nan ở trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn trời một cái.

Nguyên bản ánh trăng sáng tỏ, làm sao bỗng nhiên có chút tối?

Là một đám mây đen che ở mặt trăng.

Chung quanh mấy trăm tên kỵ sĩ mệt mỏi cực hạn, đều xuống ngựa, chuẩn bị uống nước ăn bánh.

Những tên lính trong quan dịch đang lần lượt thay yên ngựa cho chiến mã.

Mấy chục lão nông đang cắt cỏ.

- Xàng xạc!

- Xàng xạc!

Chém nát cỏ khô, đập một quả trứng gà vào, cho thêm chút lúa mạch, tiếp đó đút cho đám ngựa.

Những thứ chiến mã này như bừng tỉnh, nhai cỏ khô.

Tất cả đều vô cùng bình thường.

Nhưng Tô Nan không biết vì sao, tim đập nhanh hơn một chút.

Ánh mắt của ông ta như điện nhìn về phía binh sĩ ở trạm dịch và các lão nông đang cắt cỏ.

Giống như cũng không có cái gì không bình thường?

Nhưng...

Mí mắt luôn luôn giật!

Bỗng nhiên!

Có mấy con chiến mã ngừng ăn cỏ, ngừng hí.

Lũ côn trùng trong khu vực này cũng ngừng kêu.

Chúng nó giống như cảm nhận được một khí tức đáng sợ.

Ánh mắt Tô Nan nhanh chóng rơi vào trên người một lão nông.

Ông ta không có bất kỳ đặc biệt, thậm chí so với nông dân bình thường còn bình thường hơn.

Động tác cắt cỏ đặc biệt thành thạo quyết đoán.

Thế nhưng...

Chiến mã xung quanh rời xa, dế bên cạnh ông ta cũng không thèm gáy.

Tất cả ruồi muỗi cũng đều bay đi.

- Cản hắn lại!

Tô Nan gào to một tiếng.

Tiếp đó, ông ta chợt quay đầu ngựa lại, lao điên cuồng ra.

Mấy trăm tên võ sĩ kinh ngạc.

Tiếp đó trong nháy mắt rút đao ra kiếm, hướng Kiếm vương Lý Thiên Thu phóng đi.

Tô Nan này rõ ràng quá ngầu.

Lý Thiên Thu thật không có lộ ra bất luận cái gì kẽ hở, hơn nữa hai người cách mấy mười mét, Tô Nan vẫn đầu tiên nhìn thấy phát hiện khí tức nguy hiểm mạnh mẽ trên người Lý Thiên Thu.

- Giết, giết!

Mấy trăm tên cao thủ gia tộc họ Tô như thủy triều bao vây tấn công Kiếm vương Lý Thiên Thu.

Lý Thiên Thu không có mang bảo kiếm, chợt kéo một cái, rõ ràng giật dao cầu (*) kéo xuống.

(*) Dao cầu (trát đao) là loại dao lưỡi to, sống dày, mắc vào một cái giá dùng để xắt thuốc Bắc. Hồi nãy Kiếm vương Lý Thiên Thu sử dụng để xắt cỏ cho ngựa ăn.

- Xoẹt!

Thiên Ngoại Phi Trát Đao (*).

(*) dao cầu bay ra ngoài trời. Bánh chơi chữ nhái skill Thiên Ngoại Phi Thiên của Lý Thiên Thu.

Ba giây đồng hồ sau đó!

Một đợt mưa máu.

Mười mấy xác chết bay đến bầu trời.

Lý Thiên Thu lao ra khỏi trùng vậy.

Tiếp đó, cả người ông ta so với tuấn mã còn nhanh hơn, như là một bóng đen, hướng Tô Nan điên cuồng đuổi giết.

Tô Nan thúc giục chiến mã, điên cuồng chạy gấp.

Nhưng trong thời gian ngắn chạy nước rút, đại tông sư Lý Thiên Thu tốc độ nhanh hơn.

Dù cho Tô Nan đã trốn ra hơn mấy trăm cây số, nhưng vẫn bị ông ta đuổi kịp.

- A, nha nha nha nha nha!

Mây đen trên bầu trời tản ra.

Ánh trăng như nước, chiếu đầy mặt đấy.

Giọng của Lý Thiên Thu như bùng nổ.

Dao cầu trong tay, mang theo sát khí động trời.

Khoảng cách Tô Nan càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

Cuối cùng, chỉ cách mấy chục mét.

Nhưng mà...

Cũng chính là vào lúc này.

Tô Nan chẳng những không chạy, bàn tay bỗng nhiên nhấc lên, không chỉ rõ ràng dừng lại, hơn nữa còn quay đầu ngựa lại, ngược lại vọt về phía Kiếm vương Lý Thiên Thu điên cuồng tăng nhanh.

- Lý Thiên Thu, ngươi tìm đường chết à?

Giọng của Tô Nan vang dội như sấm rền vậy.

Tiếp đó, trường thương huyền thiết trong tay ông ta, chợt đánh về phía Lý Thiên Thu.

Hình dáng hai người.

Trong nháy mắt giao thoa lẫn nhau.

- Rầm!

Một tiếng vang thật lớn!

Hai bóng hình, chợt bị hai cổ lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài.

Thân thể Tô Nan kể cả chiến mã ngàn cân, trực tiếp bay ngang ra ngoài.

Sau khi rơi xuống đất!

Lại là một trận nổ.

Toàn bộ mặt đất nứt ra.

Tô Nan run trường thương huyền thiết lên, lại một lần nữa lớn tiếng quát:

- Lý Thiên Thu, ngươi tìm đường chết à?

Tiếp đó, ông ta như là tia chớp vậy, lại một lần nữa cuồng xung phong mà đến.

Trong tay trường thương huyền thiết, giống như ma quỷ hình thành một vòng xoáy.

Điên cuồng cuốn về phía Lý Thiên Thu.

- Leng keng leng keng...

Dao cầu trong tay Kiếm vương Lý Thiên Thu dù sao cũng là sắt thường.

Vỡ nát tan tành.

Trong phút chốc, lưỡi dao vỡ vụn như là mưa sa vậy tán ra xung quanh.

Vô số thân cây, đều gãy đoạn.

Xung quanh cây cối bụi cỏ, như là mưa đánh vào thân chuối, như là bị bị lưỡi liềm cắt qua vậy.

Sau chiêu thứ hai.

Tô Nan lại lắc trường thương một cái, lại một lần nữa đánh về phía Kiếm vương Lý Thiên Thu.

- Lý Thiên Thu, ngươi tìm đường chết à?

Trong tay Lý Thiên Thu đã không có kiếm, chợt bẻ một nhánh cây, như là Tiên Nhân Chỉ Lộ (tiên nhân chỉ đường), hướng Tô Nan lại đâm tới kiếm thứ ba.

- Rầm!

Trường thương huyền thiết của Tô Nan nổi gió, đảo qua đỉnh đầu Lý Thiên Thu.

Trong nháy mắt, vô số tóc bị cắt vụn.

Cành cây của Lý Thiên Thu thân thể Tô Nan, sau đó chợt vỡ vụn từng tấc.

- Bảo hộ chủ công, bảo hộ chủ công!

Mấy trăm tên võ sĩ cao thủ lao ra đến.

Bảo hộ Tô Nan ở chính giữa.

Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt (*)

(*) Đây là câu trong Tả truyện – Trang Công thập niên. Có nghĩa là: Trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt

Kiếm vương Lý Thiên Thu chán nản nhìn tay không của mình một cái, tiếp đó chợt nhảy một cái, lướt nhẹ đi.

Tô Nan nhìn hướng ông ta ra đi, cũng không có hạ lệnh truy kích.

- Ngựa đến.

Lại một con Thiên Lý Mã dắt qua đến.

Tô Nan phóng người lên ngựa nói:

- Nước nóng nấu xong chưa? Toàn bộ vào, tiếp tục chạy đi.

Sau một lát, Tô Nan dẫn đầu mấy trăm kỵ sĩ, tiếp tục chạy về phía tây.

Ở trên lưng ngựa, ông ta cầm lấy bình nước.

Thế nhưng, không có uống nước, mà là đang hộc máu.

Hết ngụm máu tươi này đến ngụm máu kia nôn vào bầu nước.

Ngực trái ông ta bị đâm thủng, bị cành cây Lý Thiên Thu đâm thủng.

Thế nhưng, ông ta dùng nội lực khóa lại vết thương, không cho chảy máu.

Vẫn mặt không đổi sắc, tiếp tục về phía tây.

Ánh mắt của mọi người nhìn về phía ông ta vô cùng ngưỡng mộ pha lẫn khiếp sợ.

Chủ nhân lại cường đại như vậy?

Lại cùng Kiếm vương Lý Thiên Thu bất phân thắng bại?

...

Kiếm vương Lý Thiên Thu ngồi ở bên hồ, vô cùng đau khổ.

Ta lại vô dụng như này à?

Ta xuất thân nông dân, để lòng ta tự ti đến thế sao?

Nhìn thấy Tô Nan cao cao tại thượng, uyên đình nhạc trì (núi cao vực sâu - thâm sâu khó dò).

Ông ta lại chột dạ.

Tô Nan ngay từ đầu còn đang chạy trốn.

Sau đó không chạy thoát được, quyết đoán xoay người, chủ động xung phong liều chết Lý Thiên Thu.

Ba tiếng gào to: Lý Thiên Thu ngươi tìm đường chết à?

Một màn này, để Lý Thiên Thu nghĩ tới khi còn bé, cha mẹ ông ta không cẩn thận đắc tội đình trưởng.

Sau đó không lâu, đình trưởng nhảy vào trong nhà lớn tiếng quát: Lý lão tam, ngươi tìm đường chết à?

Tiếp đó đình trưởng cùng đám tay sai đánh xuống điên cuồng.

Cha, mẹ, còn có cả nhà không dám chống lại, cứ như vậy quỳ rạp trên mặt đất, bị rõ ràng đánh tới gần chết.

Kể từ đó, bóng ma trong lòng với quan gia của Lý Thiên Thu sinh ra.

Nhìn thấy quan viên cấp thành chủ cũng không nhịn được run rẩy cả cõi lòng.

Ông ta lúc còn rất nhỏ đã được đời trước Kiếm vương mang đi, đến Kiếm Đảo ở rể.

Những năm tháng kế tiếp chính là không ngừng luyện võ, luyện võ, luyện võ.

Trở nên càng ngày càng lớn mạnh.

Thế nhưng, ông ta vẫn quá ít gặp gỡ người khác.

Trừ phi có người chủ động tới cửa tỷ võ, ông ta kỳ thực không có tiếp xúc mấy người. Hơn nữa người tới luận võ, ông ta toàn bộ xem như người trong giới võ đạo, không biết đối phương có thân phận chính thức nào, đến tột cùng làm quan lớn gì.

Lúc Bá tước Tấn Hải Đường Luân mang con trai đưa đến Kiếm Đảo, để Lý Thiên Thu nhận làm đồ đệ.

Ngay từ đầu Lý Thiên Thu thật sự không muốn nhận, bởi vì cùng đệ tử hào môn cùng một chỗ thực sự mất tự nhiên. Thế nhưng Đường Viêm là một thằng ngốc, ở trên người gã chẳng thấy cái mùi vị đệ tử hào môn cao cao tại thượng, thế là ông ta đã nhận.

Sau đó cùng Thẩm Lãng ở cùng với nhau một đoạn thời gian, đối phương trừ hay nói chuyện tầm phào, ngược lại cũng không để cho người ta khó chịu, bởi vì trên người Thẩm Lãng cũng không có khí tức cao cao tại thượng.

Thế nhưng ngày hôm nay gặp được Tô Nan.

Cái loại cao cao tại thượng này, cái loại ánh mắt nhìn vạn vật như là cỏ rác này.

Thật là làm cho Lý Thiên Thu đặc biệt khó chịu.

Ông ta lần nữa tự nói với nhủ thầm rằng lòng mình không nên run sợ, tay không nên run rẩy.

Nhưng... run vẫn hoàn run.

Ngõ hẹp gặp nhau dũng giả thắng.

Cao thủ hàng đầu quyết đấu, ý tứ chính là khí thế.

Tiếp đó, khí thế của Lý Thiên Thu bị đè lại.

Nhìn bản thân trong nước.

Lý Thiên Thu thở dài nói:

- Ta thật vô dụng, đời này của ta đều không có tiền đồ.

...

Tô Nan thuận lợi mà trở về đến lãnh địa gia tộc.

Tiếp đó, sứ giả gia tộc họ Tô ở kinh đô mới đưa lên tấu chương thỉnh tội của Tô Nan.

- Thần tuổi già không thể tả, già yếu nhiều bệnh, xin hài cốt hồi hương, bảo dưỡng tuổi thọ, đặc biệt hướng bệ hạ từ đi tất cả chức vụ.

Quốc quân tỏ ý tuyệt đối không muốn làm điều đó.

Ba lần từ chối.

Sứ giả họ Tô ba lần thay Tô Nan chào tạm biệt.

Quốc quân lệ rơi, nói:

- Tô công tại sao bỏ ta đi vậy?

Tiếp đó, ông ta đã chấp nhận lời từ giã của Tô Nan.

Đến tận đây, Tô Nan từ hai chức phó sứ Xu Mật Viện cùng đại tướng quân Trấn Quân.

Thế nhưng, danh dự Thái tử Thiếu Bảo vẫn bảo lưu.

Sứ giả họ Tô cảm ơn chảy nước mắt, dập đầu, tỏ ý gia tộc họ Tô nguyện đời đời đời đời thuần phục bệ hạ.

Sau khi Tô Nan từ quan hai canh giờ!

Mấy trăm người quỳ gối trên pháp trường.

Những người này, đại bộ phận cũng là dòng chính của Tô Nan, còn có người nhà của bọn họ.

Hắc Thủy Đài động tác rất nhanh, chỉ không đến ba ngày, liền bắt tất cả bọn họ.

Quốc quân lần thứ hai hạ chỉ trách cứ.

Bọn ngươi ăn lộc vua, một bữa cơm toàn bộ đến từ vạn dân Việt quốc, lại cấu kết nước Ngô, tàn hại con dân Việt quốc, rõ ràng mất trí, chết chưa hết tội.

Toàn bộ chém giết!

- Giết!

Giơ tay chém xuống.

Mấy trăm cái đầu người rơi xuống đất!

Kinh đô lại một lần nữa thần hồn nát thần tính, huyết khí tận trời!

...

Quốc quân lại một lần nữa triệu kiến Thẩm Lãng, lần này còn có Trương Xung.

- Quả nhân muốn ngự giá thân chinh cùng Ngô vương quyết chiến.

Một câu nói này, ông ta nói hữu lực, tiếng sát phạt vang vọng.

Trong lòng Thẩm Lãng nhịn không được thoáng khiếp sợ, vị này quốc quân ở thời khắc mấu chốt, rõ ràng sát phạt quyết đoán.

Căn bản sẽ không ngồi xem nguy cơ nhào đến, mà là chủ động xuất kích.

Lấy sát ngăn sát.

Đại chiến nước Nam Ẩu bừng bừng khí thế, ông ta lại vẫn dám ở phía bắc mở ra chiến tranh.

Mặc kệ ông ta bàn tính như thế nào? Bất kể có phải hay không thật sự Ngô vương quyết chiến, chuyện này đều là một trận mạo hiểm to lớn.

Một khi thất bại, hậu quả khó lường.

Tuy rằng chưa nói tới đánh cược vận mệnh quốc gia, nhưng cũng kém không xa.

Nhưng quyết đoán này vẫn là khiến người ta hài lòng.

Đổi thành phần lớn vua chúa, đối mặt nguy cơ như vậy, có thể cũng chỉ sẽ ra sức gìn giữ cái đã có, dùng bản lĩnh ngoại giao hòa hoãn, bị động ứng đối với những nguy cơ này

Mà vị quốc quân này tình nguyện mạo hiểm nguy hiểm to lớn, cũng muốn chủ động xuất kích, đổi bị động là chủ động.

Liền chỉ cần cái quyết đoán này, cũng giỏi lắm rồi.

Không gì tốt hơn cái này, tiếp đó trong vòng mấy tháng, toàn bộ Việt quốc, thậm chí toàn bộ phía nam đều có thể gió nổi mây phun, trời long đất lở.

Bất kể là chiến trường phía nam, hay là chiến trường phương bắc, một khi thất bại.

Hậu quả khó lường, toàn bộ Việt quốc sẽ trong nháy mắt chuyển biến xấu đến cục diện đáng sợ.

Ninh Nguyên Hiến một thân nhung trang, đứng sừng sững trong điện, nhìn Trương Xung cùng Thẩm Lãng trên đất.

- Quả nhân quyết chiến ở phương bắc, hành tỉnh Thiên Tây bên kia, giao cho các ngươi, có thể để cho quả nhân yên tâm sao?

- Trương Xung, Thẩm Lãng, các ngươi có thể gánh được ngàn quân sao?

Trương Xung dập đầu nói:

- Thần, dốc hết toàn lực.

Thẩm Lãng nói:

- Có thể, không thành vấn đề.

Quốc quân ánh mắt run lên, Thẩm Lãng ngươi đây tỏ thái độ, để ta vô cùng không an lòng, cứ lỗ mãng như thế kia à?

May mà có Trương Xung, tính ra vẫn lão luyện thành thục.

Quốc quân nói:

- Trương Xung, nhiệm vụ ta giao cho các ngươi chỉ có một, ổn định họ Tô, chí ít trước khi chiến trường phương bắc tươi sáng khả quan, hắn không nên công khai phản loạn. Mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải trấn áp hắn, nhất định phải khống chế hắn.

Trương Xung nói:

- Thần, làm hết sức.

Quốc quân nói:

- Nhỡ ra, họ Tô công nhiên mưu phản tự lập, các ngươi cũng phải ngăn chặn hắn ở trong quận Bạch Dạ, không thể lan tràn nửa bước về phía đông. Nếu như phản quân Tô Nan vượt qua quận Bạch Dạ, vậy hai ngươi cũng không cần đầu nữa, trực tiếp lấy xuống đi.

Trương Xung dập đầu nói:

- Nếu phản quân Tô Nan cướp đoạt quận Bạch Dạ, thần nguyện đưa đầu tới.

- Thẩm Lãng! - Quốc quân bỗng nhiên quát lớn.

Lưng Thẩm Lãng trong nháy mắt thẳng tắp.

Quốc quân nói:

- Không muốn, không muốn nổi sóng, nhất định phải ổn, mọi việc đều phải phục tùng mệnh lệnh Trương Xung, có nghe hay không?

Thẩm Lãng đáp:

- Vâng.

Quốc quân nói:

- Ta biết ngươi và họ Tô có đại thù, thế nhưng trước ổn định họ Tô mấy tháng, đến khi quả nhân giải trừ phiền phức phía bắc, sẽ diệt họ Tô báo thù cho ngươi. Nhớ kỹ một chữ, ổn! Nhớ kỹ hai chữ, kiềm chế! Nhất định không cần loạn!

Thẩm Lãng nói:

- Thần tuân chỉ!

Trương Xung nói:

- Bệ hạ, thần có thể mang đi bao nhiêu binh mã?

- Ba nghìn! - Quốc quân nói.

Thẩm Lãng kinh ngạc:

- Ba nghìn?

Quốc quân nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Làm sao? Chê ít sao? Đây ba nghìn vẫn là quả nhân từ trong kẻ răng rút ra!

Lời này rõ ràng không giả, giao cho Trương Xung ba nghìn đại quân, quốc quân thật sự nghĩ hết tất cả biện pháp mới có được.

Đại chiến phía nam, phía bắc, quốc quân này còn muốn đích thân biểu diễn, chế tạo ra tư thế đại quyết chiến Ngô Việt, phối hợp Biện Tiêu tập kích bất ngờ.

Nhưng ba nghìn binh mã thật tình là thiếu.

Họ Tô có mấy nghìn tư binh, cộng thêm mã tặc Tam Nhãn Tà, chí ít hơn một vạn người.

Trú quân đóng ở miền nam hành tỉnh Thiên Tây đã sớm nát bét, bị họ Tô thâm nhập đục khoét trăm ngàn lỗ.

Lúc chiến tranh với Khương quốc, toàn dân đều là binh, căn bản không biết có bao nhiêu.

Lúc này đây Trương Xung cùng Thẩm Lãng đi đại bản doanh Tô Nan, đối mặt sẽ có bao nhiêu quân đội?

Hai vạn? Ba vạn? Bốn vạn?

Thậm chí càng nhiều.

Một khi Tô Khương thuận lợi hợp hai làm một, đó chính là thiên quân vạn mã.

Quốc quân cất cao giọng nói:

- Trương Xung, Thẩm Lãng hai người các ngươi nếu có thể đủ ổn định cục diện hành tỉnh Thiên Tây, kết quả tốt nhất đương nhiên là để Tô Nan không công khai mưu phản. Mà nhỡ ra mưu phản, cũng nhất định phải ngăn chặn hắn! Tuyệt đối đừng cho toàn bộ miền nam hành tỉnh Thiên Tây thất thủ, chỉ cần chống cho đến khi quả nhân đại thắng ở chiến cuộc phương bắc, các ngươi liền lập công lớn.

- Trương Xung, Công tước Biện Tiêu đã vài lần hướng ta cần ngươi, lần này ở hành tỉnh Thiên Tây nếu như ngươi thành công, chức Hạ đô đốc Diễm Châu sẽ là của ngươi.

Trương Xung lại một lần nữa lạy xuống dập đầu nói:

- Thần sẽ dốc hết toàn lực.

Quốc quân đưa ánh mắt rơi vào trên đầu Thẩm Lãng, không biết nên nói cái gì.

Thằng nhỏ này với chuyện thăng quan tiến tước không có bất kỳ hứng thú gì.

- Tuyên chỉ đi!

Lê Chuẩn cất cao giọng nói:

- Bệ hạ có chỉ!

- Phong Trương Xung là Đề đốc trú quân hành tỉnh Thiên Tây kiêm Thái Thú quận Bạch Dạ.

- Phong Thẩm Lãng là thành chủ Trấn Viễn.

- Khâm thử!

Hai người Trương Xung cùng Thẩm Lãng lạy xuống.

- Thần lĩnh chỉ tạ ơn!

Sau khi lĩnh chỉ ra khỏi cung!

Thẩm Lãng hướng Trương Xung nói:

- Trương công, có một câu nói ta không biết có nên nói hay không?

Trương Xung nói:

- Mời Thẩm công tử hãy nói.

Thẩm Lãng nói:

- Tướng ở bên ngoài quân lệnh có thể không nhận, ý của bệ hạ là để chúng ta bảo vệ cho quận Bạch Dạ, ngăn chặn phản quân Tô Nan, không cho tiến về phía Đông. Mà ý của ta là... ở trong vòng một hai tháng giết sạch cả dòng họ Tô Nan!

- Á!

Thẩm Lãng nói:

- Mặt khác, có thể ta vừa đến thành Trấn Viễn, sẽ với gia tộc họ Tô đại khai sát giới, hơn nữa sẽ giết người tương đối nhiều, đến lúc đó hy vọng Thái Thú đại nhân có thể giúp ta giữ được.

Trương Xung hỏi:

- Ngươi vừa đến thành Trấn Viễn sẽ phải giết ngay à?

Thẩm Lãng gật đầu.

Da đầu Trương Xung tê dại, ông nói:

- Có thể sẽ giết bao nhiêu? Ngươi phải cho ta thấu cái kể ra, ta xem cái này oan ta có thể hay không lưng được dưới.

Thẩm Lãng vươn một ngón tay.

Trương Xung hỏi:

- Một trăm?

Thẩm Lãng lắc đầu.

Trương Xung hỏi:

- Một nghìn?

Thẩm Lãng lắc đầu đáp:

- Giết luôn một lượt!

Trương Xung nhếch miệng, khuôn mặt gian khổ phải nhăn.

Ba ngày sau!

Trương Xung cùng Thẩm Lãng dẫn đầu ba nghìn đại quân rời khỏi kinh đô, đi hành tỉnh Thiên Tây.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, hơi nhức đầu cho nên một chương này viết thật lâu, ta đi nằm một chút tiếp đó viết phần 2! Lạy xin các huynh đệ hỗ trợ, bánh điểm tâm chiến đấu hăng hái đến cùng.