Nghề nghiệp của Tuyết Ẩn là gì?
Thánh nữ?
Không, đó là kiêm chức.
Chuyên nghiệp của nàng là gián điệp.
Năm đó nàng được Viêm đế quốc phái đi nằm vùng ở bên người Khương Ly, chỉ có điều sức hấp dẫn nhân cách của Khương Ly bệ hạ quá kinh người, trực tiếp lay chuyển cả gián điệp như nàng.
Vì cái gọi là chuộc tội và tích đức suốt mười mấy năm qua, nàng ra sức cứu vạn dân, thế nhưng kỹ năng chuyên nghiệp chưa hề vứt bỏ đi.
Khi Thẩm Lãng mới từ Khương quốc trở về kinh đô đã dùng Thần nữ cô cô này gài bẫy hai vị triều thần, để thắng một trận hoành tráng trên cái triều hội nguy cơ tứ phía.
Sau khi nàng rời khỏi kinh đô, lúc Thẩm Lãng đưa tiễn có nhờ nàng đến quận Lang làm việc, xem có thể đột phá ranh giới cuối cùng của nàng hay không?
Tuyết Ẩn lúc ấy có nói, nàng vốn chẳng thuần chân một chút nào, nàng chuyện gì đều có thể làm ra được.
Để chứng minh điểm này, nàng còn tiến hành hầu tử thâu đào với với Thẩm Lãng, tỏ ý nàng là một người đàn bà không có ranh giới cuối cùng.
Thế là Thẩm Lãng liền cứng ngay tại chỗ, còn như thường lệ nằm mơ đến một màn này.
Mà hiện tại xem ra, quả thế.
Chuyện chuyên nghiệp vẫn là phải giao cho người chuyên nghiệp làm.
Bên người của Hà Nguyên Nguyên có thể có mấy chục tên võ sĩ Hắc Thủy Đài đang giám thị bảo hộ.
Thế mà Thần nữ Tuyết Ẩn làm được chuyện này mà thần không biết quỷ không hay.
Cho Hà Nguyên Nguyên ăn thuốc sáp, chuyện này là Thẩm Lãng dự mưu, thậm chí tờ giấy này cũng là Thẩm Lãng mô phỏng theo bút tích Hà Nguyên Nguyên mà viết.
Nhưng cái chuyện cho cốc đạo (hậu môn) của Hà Nguyên Nguyên nở hoa, thật sự là bản thân Tuyết Ẩn phát huy, không phải chủ ý của Thẩm Lãng.
Then chốt chuyện này trừ Tuyết Ẩn ra, ngay cả bản thân Hà Nguyên Nguyên cũng không biết.
Tỉnh dậy xong xuôi, Hà Nguyên Nguyên là có thể cảm giác được phía sau rất đau, nhưng nàng còn tưởng rằng là bản thân táo bón, đại tiện quá vón cục dẫn đến. Bởi vì gần đây nàng quả thực bị táo bón không giải thích được, mỗi một lần vào nhà xí đều vô cùng sợ hãi.
Không chỉ có như thế, sau khi Tuyết Ẩn đến quận Lang cũng không có lập tức động thủ.
Mà là giám thị tất cả, vẫn chờ đến Tô Kiếm Đình đi tới gần nhà Hà Nguyên Nguyên, xác định âm mưu họ Tô với Thẩm Lãng quả thực tồn tại, nàng mới quyết đoán xuất thủ.
Cho nên toàn bộ quá trình, không hề có kẽ hở.
Tô Kiếm Đình không có phát hiện, võ sĩ Hắc Thủy Đài cũng không có phát hiện, bản thân Hà Nguyên Nguyên cũng không biết trong bụng có một viên thuốc sáp.
Nếu như nàng chỉ là một gián điệp thì cũng làm không đến nước này. Nếu nàng chỉ chỉ là một đại tông sư, cũng làm không được điểm này.
Nhưng hai cái thân phận này cộng lại, vậy rất lợi hại.
Mà Thẩm Lãng sở dĩ nghĩ ra kế độc này, thật sự là bởi vì cái câu nói kia của Hà Nguyên Nguyên quá nổi tiếng.
Từ khi nàng bị quốc quân trục xuất xong xuôi, cách mỗi ba ngày liền viết thơ cho quốc quân, mỗi một phong thơ phía sau đều có thêm một câu, bệ hạ có thể xé bụng thần thiếp ra, nhìn tim của thần thiếp là đỏ hay trắng.
Không chỉ có như thế, mỗi lần nàng gặp gỡ đại nhân vật, cũng sẽ như thường lệ cộng thêm câu này, sẵn lòng mổ bụng để bệ hạ xem tim.
Tóm lại, nàng trăm phương nghìn kế đều muốn về bên người quốc quân, nghĩ hết tất cả biện pháp để cho người ta nhắn nhủ cho quốc quân.
Mổ bụng xem tim của Hà Nguyên Nguyên, đều sắp gần như trở thành điển cố, Thẩm Lãng muốn không biết còn khó.
Vân Mộng Trạch từng nói, Ninh Diễm cũng nói qua.
Cho nên ở trên phong di thư, Hà Nguyên Nguyên đương nhiên cũng sẽ cộng thêm một câu nói này.
Thần nữ Tuyết Ẩn dùng móng tay quét sơn đỏ nhẹ nhàng xẹt qua một cái, nhất định phải cực kỳ nhạt, người của Hắc Thủy Đài dù cho phát hiện, cũng chỉ sẽ cảm thấy là tình cờ.
Như vậy Thẩm Lãng là lúc nào phát hiện Tô Nan muốn lợi dụng Hà Nguyên Nguyên hại hắn vậy?
Ngay cái đêm hắn mới từ Khương quốc trở về ở quan dịch quận Lang, Hà Nguyên Nguyên không kiêng nề theo sau lưng Mộc Lan, xông vào quan dịch tới cùng Thẩm Lãng gặp mặt.
Vì tránh không gặp nên Thẩm Lãng tiến vào chăn Tuyết Ẩn cô cô, tiếp đó bị cục cưng Mộc Lan bắt được tại chỗ.
Mà cô gái này lại đang bên ngoài đợi Thẩm Lãng hơn một giờ, chỉ vì cùng hắn nói một câu.
Chuyện này vô cùng không bình thường.
Thẩm Lãng nhạy cảm cỡ nào, đương nhiên có thể từ bên trong ngửi ra âm mưu.
Hơn nữa Hà Nguyên Nguyên này cũng cơ hồ là kẽ hở lớn nhất của hắn, làm sao kẻ thù Tô Nan có thể bỏ qua?
Nếu bù đắp không được cái kẽ hở này, vậy khoét cho nó lớn hơn, hướng bên trong rót vào độc dược.
Tiếp đó, hoàn toàn bùng nổ kẻ địch nát bấy.
Mà một khi nổ banh, cái kẽ hở này cũng dĩ nhiên là biến mất.
Chân chính nhất cử lưỡng tiện.
Chân chính biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Còn Trương Xung thêm vào, hoàn toàn là niềm vui ngoài ý muốn.
Lúc đầu rất nhiều nhân vật cần bản thân Thẩm Lãng đóng vai, mà sau khi Trương Xung đến, Thẩm Lãng thậm chí còn không cần mở miệng.
Vị Trương Xung đại nhân lợi hại này, đã sớm sắp xếp mọi việc thỏa đáng, thậm chí so với bản thân Thẩm Lãng làm còn tốt hơn.
Thẩm Lãng lúc trước cũng đã nói.
Lúc này đây cùng Tô Nan giao thủ, thắng bại ngay trong nháy mắt.
Mà trận tuyệt địa phản sát này.
Thẩm Lãng là người bày ra, Tuyết Ẩn cùng Trương Xung là người thi hành.
Ba người cũng là cao thủ hàng đầu.
Tô Nan thua không oan.
...
Toàn tràng đều vì cái biến cố này hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Đầu của cái tên Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y đều phải bùng nổ.
Cả người Đại Lý tự Thiếu Khanh Vương Kinh Luân đều sững sờ.
Tại sao có thể như vậy hả?
Vừa rồi Thẩm Lãng rõ ràng còn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, làm sao trong nháy mắt liền nghịch chuyển.
Làm sao tất cả sai lầm, đều ở trên đầu họ Tô kia chứ?
Đây... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?
Mà Ninh Diễm cũng hết hôn, hướng Vân Mộng Trạch kế bên hỏi:
- Ca, không, ngựa giống, xảy ra chuyện gì hả?
Cọp cái này chính là như vậy.
Lúc đau lòng buồn thảm kêu “ca” ngọt sớt, bây giờ cảm thấy không sao thì đổi giọng kêu “ngựa giống”.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch đương nhiên sẽ không tính toán với nàng, trong lòng hắn chỉ có hai chữ.
Lợi hại!
Đệ của mình lợi hại.
Cái từ này gã vẫn từ chỗ Thẩm Lãng học được.
Cái màn xoay chuyển tức thời này, Vân Mộng Trạch nhìn cũng sửng sốt luôn.
Mà Trương Xung cũng có chút kinh hãi.
Mặc dù trong lòng ông biết toàn bộ quá trình, nhưng lúc chân chính phát sinh, ông vẫn muốn nói một tiếng lợi hại.
Cái mưu kế này thực hiện không khó.
Khó khăn là sớm dự phán, trước địch một bước.
Thẩm Lãng quả thực lợi hại.
...
Nhưng mà vào lúc này, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y bỗng nhiên nói:
- Không, tất cả chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, thế tử Tô Kiếm Đình không có khả năng cưỡng bức làm bẩn Hà quý nhân, không thể nào.
Nghe những lời này.
Tất cả mọi người hướng ánh mắt nhìn sang gã.
Ngu ngốc!
Thằng ngu này chết chắc rồi.
Đây là ánh mắt tất cả mọi người.
Yến Vĩ Y nói ra khỏi miệng xong xuôi, cũng lập tức hiểu họa bản thân là từ miệng mà ra.
Dựa theo phản ứng bình thường, gã phải nói: Thế tử Tô Kiếm Đình không có khả năng giết quý nhân Hà Nguyên Nguyên.
Nhưng gã lại nói: Tô Kiếm Đình sẽ không cưỡng bức làm bẩn Hà quý nhân.
Xem ra ngươi biết được không ít, cùng họ Tô có chuyện cấu kết hả?
Lê Chuẩn trong lòng trong nháy mắt phán định Yến Vĩ Y tử hình.
Tiếp đó, vị đại thái giám này đứng dậy thản nhiên nói:
- Chư vị đại nhân, vụ án này quá ly kỳ phức tạp, chân tướng đến tột cùng như thế nào còn khó nói, tất cả mọi người không tránh khỏi gặp chuyện, nếu là ngoại giới có cái tin vịt gì xuất hiện, các vị ở đây đều thoát không khỏi liên quan.
Lê Chuẩn nói lời này chuẩn khỏi chỉnh.
Ở trong lòng ông ta đã sớm cảm thấy chân tướng rõ ràng, nhưng vụ án này thật là đáng sợ, không có một chữ có thể tiết lộ ra ngoài.
- Chúng ta phải đi hồi bẩm bệ hạ, xin ngài càn khôn độc đoán.
Tiếp đó, Đại công công Lê Chuẩn số khổ lại một lần nữa bôn ba.
Lúc này đây không chờ đến công chúa Ninh Diễm động thủ, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch trực tiếp đưa ông lên ngựa.
- Cảm ơn Vân thế tử.
Vân Mộng Trạch nói:
- Lê công công rõ ràng bề tôi trung thành gương mẫu, Việt vương có người hầu như công công đây, rõ ràng may mắn vô cùng.
Nhìn xem thế tử Vân Mộng Trạch người ta kia kia, biết nói chuyện đến nước nào?
Lê Chuẩn vừa chắp tay, tiếp đó phi về phía Bắc.
...
Một lúc lâu sau!
Lê Chuẩn ở vị trí mười mấy dặm phía bắc kinh đô, gặp nghi trượng quốc quân.
Ông lại một lần nữa tiến vào cái hành cung đang di chuyển của quốc quân, sau đó lại quỳ xuống:
- Bệ hạ, đây là thứ trong bụng quý nhân Hà Nguyên Nguyên mổ ra được.
Quốc quân cau mày, dùng khăn tay lụa cần mảnh giấy da này, không che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt.
- Bệ hạ, Tô Kiếm Đình hại thiếp, bôi bẩn thiếp, ép thiếp nói xấu Thẩm Lãng.
Nhìn xong những dòng chữ này, khuôn mặt quốc quân chợt co giật một hồi:
- Bôi bẩn nàng?
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Phía sau cốc đạo (hậu môn) của quý nhân Hà Nguyên Nguyên có vết thương, lúc trước nữ y quan không có phát hiện, còn tưởng rằng là Thạch Tín tổn thương, chắc hẳn là Tô Kiếm Đình gây nên.
Quốc quân ánh mắt co rụt lại.
- Ha ha...
- Ha ha ha ha...
Ông ta không có nổi giận, ngược lại cười to, chỉ bất quá chất giọng chua chát.
Đây là thật sự có người cắm sừng cho ông.
Thật không ngờ, vị thế tử Tô Kiếm Đình này điên cuồng như vậy, lớn mật như thế.
Vô cùng kích thích hả?!
Nữ nhân mà quả nhân dùng rồi, ngươi dùng vô cùng đã ghiền ấy nhỉ?
Quốc quân nhắm mắt lại.
Kể từ đó, dưới sàng Lý Văn Chính phát hiện hình nộm nguyền rủa Thái tử, cũng là họ Tô làm sao?
Chuyện này có thể đúng.
Thái tử cùng Tam vương tử một khi phát sinh tranh chấp đảng phái kịch liệt, người được lợi là ai?
Đương nhiên là phe trung lập Tô Nan.
Lúc đó Tô Nan mới vừa hồi triều không lâu sau, tiếp tục bành trướng lực lượng phe trung lập.
Cái này đúng, cái này hợp lý.
Thẩm Lãng chỉ là một tên ở rể nhỏ nhoi, hắn có cái dã tâm cẩu thí (dã tâm cũng vô đụng), hắn ăn no cái bụng mới đi châm ngòi tranh chấp đảng phái giữa Thái tử cùng Tam vương tử.
Ngay lúc đó, thậm chí ngay cả Thái tử cùng Tam vương tử là ai hắn cũng không biết, hai người kia đấu, hắn nửa điểm lợi ích đều không chiếm được.
Về phần hắn bán thơ từ cho Hà Nguyên Nguyên?
Chính là vì khoe mẽ, chính là vì tán gái, chính là vì đoạt tình yêu của Lý Văn Chính.
Chuyện này vô cùng phù hợp tính cách càn rỡ của hắn.
Người này chính là như vậy, hắn vì hại vợ trước Từ Thiên Thiên còn chuyên môn viết một quyển sách.
Bây giờ gia tộc Từ Quang Doãn xong đời, Từ Thiên Thiên gần như trở thành ngoại thất, 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》 tập hai hắn cũng không viết, hơn nữa hình như cả đời cũng chẳng muốn viết nữa.
Ngay sau đó, quốc quân bỗng nhiên nói:
- Có khả năng này không, tất cả chuyện này cũng là Thẩm Lãng thao túng gây nên?
Quốc quân chẳng qua là thuận miệng hỏi ra, người này hết sức đa nghi, hận không thể hoài nghi mỗi người.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Thẩm Lãng ở bên trong Đại Lý tự bị đánh, gần như động đại hình.
Ý kiến lời này vô cùng rõ ràng, Thẩm Lãng là một kẻ rất sợ đau.
Lê Chuẩn nói tiếp:
- Hơn nữa lúc viên thuốc sáp được lấy ra, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói một câu rất kỳ quái, hắn nói tất cả chuyện này cũng là âm mưu của Thẩm Lãng, thế tử Tô Kiếm Đình không thể nào biết cưỡng bức làm bẩn quý nhân Hà Nguyên Nguyên.
Quốc quân chợt nheo mắt lại.
Ông ta đương nhiên nghe được câu nói này không bình thường.
Lẽ ra ngươi phải nói, Tô Kiếm Đình không có khả năng giết Hà Nguyên Nguyên.
Yến Vĩ Y nhà ngươi giống như với cái chết của Hà Nguyên Nguyên có chuẩn bị tâm lý vậy?
Hắc Thủy Đài đây là có người cùng họ Tô cấu kết hả?
Tất cả đều chân tướng rõ ràng.
Tất cả chuyện này cũng là âm mưu của họ Tô.
Hà Nguyên Nguyên là Tô Kiếm Đình giết chết, chính là vì mưu hại Thẩm Lãng.
Không biết vì sao, trong lòng quốc quân ngược lại thở phào nhẹ nhõm.
Thậm chí hoàn toàn không có tức giận như vừa rồi.
Khi ông nghe được Thẩm Lãng khi quân, làm bẩn Hà Nguyên Nguyên, đồng thời nỗ lực nguyền rủa Thái tử dẫn phát tranh chấp đảng phái, ông ta rõ ràng nổi giận kinh khủng như chưa từng có..
Cảm thấy mình bị phản bội.
Mà bây giờ tất cả chuyện này là họ Tô gây nên.
Ông ta lại không tức giận như vậy.
Cảm thấy như thế ngược lại là chuyện đương nhiên.
Bởi vì ông thích thằng nhóc Thẩm Lãng này.
Bị người thân cận nhất phản bội, mới có thể càng phẫn nộ.
Mà kẻ địch mặc kệ đối với ngươi làm chuyện gì, dường như là chuyện đương nhiên.
Mà ở trong lòng quốc quân, đã sớm coi Tô Nan thành đối thủ rồi.
Đương nhiên Tô Kiếm Đình cưỡng bức làm bẩn Hà Nguyên Nguyên, chuyện này để quốc quân tức giận vô cùng, ông hận không thể băm gã thành muôn mảnh.
Thế nhưng...
Cơn giận đó còn chẳng bằng khi nghe nói Thẩm Lãng phản bội, lúc đó ông rất muốn lấy bằng được đáp án.
Có thể trong lòng ông với Hà Nguyên Nguyên căn bản cũng không có xem trọng thật sự.
- Vụ án này dừng ở đây, cả nhà của tên Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y có phải chết hết hay không? - Quốc quân bèn hỏi.
Đại thái giám Lê Chuẩn nói:
- Còn có một nhà, vợ và con của hắn.
Quốc quân nói:
- Đi bắt, giết hết. Tra khảo cái tên Yến Vĩ Y này, chỉ cần một đáp án, hắn có phải cùng họ Tô cấu kết hay không, Hắc Thủy Đài đến tột cùng bị thâm nhập đến mức nào? Nhưng chỉ lướt qua liền thôi, một khi được cái đáp án không sai biệt lắm, liền lột da hắn treo trên cột cờ Hắc Thủy Đài.
- Vâng! - Lê Chuẩn nói.
Quốc quân lại nói:
- Tô Kiếm Đình đã từng mang theo võ sĩ Tây Vực đi tiến đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ đúng không?
Lê Chuẩn nói:
- Vâng.
Quốc quân cả giận:
- To gan lớn mật, dám tiến đánh phủ đệ Bá tước triều đình, hơn nữa còn nỗ lực giết cô ruột, đơn giản là mất trí.
Mẹ trứng.
Chuyện này ông đã sớm biết, hơn nữa còn là Tô Nan cho Ngự Sử chủ động tố cáo, ông sẽ theo miệng quở trách một câu.
Bây giờ lại chuyên môn lấy ra nói.
- Bay đâu, bắt giam Tô Kiếm Đình, quả nhân ngược lại là muốn biết, hắn muốn làm gì? Ngay cả cô ruột đều muốn giết?
- Vâng!
Một đội kỵ binh chạy như bay.
- Còn Thẩm Lãng? Hắn và Ninh Diễm đã xảy ra chuyện gì vậy? - Quốc quân bèn hỏi.
Lê Chuẩn nói:
- Lão nô không biết.
Quốc quân nói:
- Bắt cái thằng lỏi ăn chơi này vào trong cung, đánh hắn ba roi. Hư hỏng bạ đâu nói đấy, đã thành hôn, hơn nữa còn là ở rể nhà người, hết lần này tới lần khác còn muốn câu tam đáp tứ, nếu không có cái tính chiêu hoa dẫn bướm, nếu không có chuyện hắn chủ động đi thông đồng Hà Nguyên Nguyên, làm sao lại có chuyện hôm nay? Người như thế giam ba ngày ở Đại Lý tự chưa đủ, phải đến một năm rưỡi mới có thể thành thật.
Lê Chuẩn nói:
- Bệ hạ quả nhiên nói đúng hơn ai cả, người này hư hỏng quả thực làm người nghe kinh sợ, trước đó không lâu còn mới vừa ở kinh đô trở thành trò cười gây náo loạn.
Quốc quân nói:
- Cái trò cười gì thế?
Lê Chuẩn nói:
- Hắn rời vợ quá xa, trong nhà thiếp thị lại mang thai, có thể thực sự không nhịn nổi, hắn liền muốn đi thanh lâu. Cải trang diện lén lút đi, nhưng tâm lý lại không qua được một cửa ải kia, tới tới lui lui tiến tiến xuất bốn năm lần, đều không có thể chơi gái. Kết quả có một ngày bị công chúa Ninh Diễm nhìn ra bóng lưng, trực tiếp kêu phá thân phận của hắn, từ đó về sau Thẩm Lãng biến thành trò cười của kinh đô, đều nói hắn bất lực phương diện kia.
- Ha ha ha... - Quốc quân nghe được Thẩm Lãng gặp phải chuyện lúng túng thế này, tức khắc nhịn không được cất tiếng cười to.
Tiếp đó lại chửi ầm lên.
- Cái tên càng rỡ hoang đường thế này, mắt Kim Trác rõ ràng bị mù, mới nhận một cái tên như Đăng Đồ Tử (*) làm rể.
(*) Đăng Đồ Tử cùng Tống Ngọc làm quan của nước Sở. Vốn ghen ghét tài hoa của Tống Ngọc, Đăng Đồ Tử đặc điều nói xấu không cho Tống Ngọc vào hậu cung. Tống Ngọc lúc ấy phản bác ở quê nhà có tuyệt thế mỹ nhân là hàng xóm sát vách nhưng ông ta cũng chẳng đoái hoài. Trái ngược lại, Đăng Đồ Tử có một người vợ xấu xí chả đẹp, thế mà ông này vừa gặp đã yêu, còn đẻ một hơi 5 đứa và quy chụp tội háo sắc cho Đăng Đồ Tử. Từ đó ba chữ Đăng Đồ Tử là để chỉ kẻ háo sắc.
Lê Chuẩn tâu lên:
- Cũng không phải sao, người này da mặt dày, tính cách vô sỉ, cho là thật trước đây chưa từng gặp.
Đại thái giám ra sức gièm pha Thẩm Lãng.
Nói gần nói xa thì ông cũng chỉ có một ý, hắn chính là một thằng nhóc phóng đãng, nếu như nói hắn viết thư hại người ta tin, ngươi nói hắn nỗ lực thông đồng Hà Nguyên Nguyên ta cũng tin, nhưng ngươi muốn nói hắn một năm trước ở thành Huyền Vũ ra sức dẫn phát tranh chấp đảng phái của Tam vương tử cùng Thái tử? Ta tuyệt đối không tin.
Lúc này mắng càng nhiều, Thẩm Lãng lại càng trong sạch.
- Đi thôi, hồi cung!
Quốc quân cũng buồn ngủ rồi, nhắm mắt dưỡng thần.
Có thể bắt Tô Kiếm Đình, còn có thể để cho Tô Nan sợ ném chuột vỡ đồ.
Nhưng vì vụ án này trực tiếp bắt Tô Nan?
Không có khả năng!
Nếu có thể bắt, đã sớm bắt.
Lúc này quốc quân đã hoàn toàn tĩnh táo lại, bắt đầu phân tích bên trong lợi hại được mất.
Kết quả ông ta cho ra một đáp án.
Trước khi kết thúc đại chiến nước Nam Ẩu, ông ta không thể bắt Tô Nan.
Có thể bắt Tô Kiếm Đình, nhưng lại không thể giết.
Có thể tước quyền Tô Nan, nhưng lại không thể bắt.
Khẽ động Tô Nan, không nói đến chuyện họ Tô bên kia có thể sẽ mưu phản.
Đáng sợ nhất là nước Khương, lập tức sẽ động, hoặc là thêm vào chiến trườnnước Nam Ẩu g, hoặc là dẫn binh vào Việt quốc cướp bóc.
Họ Tô cũng không giống gia tộc họ Kim.
Gia tộc họ Kim chỉ có một Kim Mộc Lan, Kim Mộc Thông là một thằng béo ngu ngốc.
Mà gia tộc họ Tô có thể nói là nhân tài đông đúc.
Tô Nan ở trong triều ủng hộ đại cục, vợ con và mấy anh em của ông ta hô phong hoán vũ ở thành Trấn Viễn, nắm quyền trong tay, song phương hô ứng lẫn nhau.
Quốc quân nắm chặt tay.
Lúc này còn bắt không được con cáo già Tô Nan này, rõ ràng không cam lòng.
Phải thay đổi Tổng đốc hành tỉnh Thiên Tây, Thái Thú quận Bạch Dạ cũng phải thay luôn.
Phải dùng nước ấm nấu ếch xanh (*).
(*)Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên thì ếch sẽ chết từ từ. Nghĩa bóng của nó là con người khi quen với sự an nhàn sẽ khiến tinh thần sa đọa, đến khi tỉnh ngộ thì đã muộn.
Trước tiên phải bao vây lãnh địa gia tộc họ Tô lại, trong triều dần dần tước quyền của Tô Nan.
Dùng hai đến ba năm, hoàn toàn bắt Tô Nan.
Khương quốc đáng chết, vua Khương đáng chết, nếu không có lũ cướp này, quả nhân cần gì phải kiêng kỵ con cáo già Tô Nan đó kia chứ?
Quốc quân bỗng nhiên hỏi:
- Lão cẩu, nếu Tô Nan ở hành tỉnh Thiên Tây làm đầu sỏ khá tốt, vì sao ra sức dấn thân vào triều đình?
Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:
- Bệ hạ, thái giám không được tham gia vào chính sự.
- Để cho ngươi nói, ngươi phải nói.
Lê Chuẩn nói:
- Nếu như hắn không ở lâu trong triều đình, sợ nắm không được đại cục trong tay, bất kể là quan trường hành tỉnh Thiên Tây hay là đại cục ngoại giao với nước Khương, hắn đều cần nắm trong tay. Một phương tại triều đình, một phương ở biên thuỳ, như thế mới có thể hô ứng lẫn nhau.
Cũng không phải vậy sao?
Gia tộc họ Xung cũng là dạng này mà?
Một là Trấn Tây Đại đô đốc, một tại triều đình làm phó sứ Xu Mật Viện.
- Khương quốc đáng chết, Khương quốc đáng chết! Bằng không hôm nay quả nhân liền hạ luôn Tô Nan!
Quốc quân nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
...
- A... A...
Bên trong nhà tù Hắc Thủy Đài, một gã Thiên hộ khác tên là Yến Xích Xương đang tra tấn Yến Vĩ Y.
Rõ ràng báo ứng xác đáng.
Yến Vĩ Y lúc trước báo tên món ăn với Thẩm Lãng, báo luôn một lần danh sách cực hình
Mà bây giờ những thứ cực hình này, chính gã đều nếm qua.
Toàn thân cao thấp không có một miếng thịt lành lặn.
Đau đớn vô tận vô biên như thế, thật là làm cho gã hận không thể lập tức chết đi.
- Ngươi có phải cùng họ Tô cấu kết hay không?
- Tô Kiếm Đình cùng Hà Nguyên Nguyên gặp mặt, các ngươi cho là thật sự không biết à?
Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y run rẩy cất giọng khàn khàn:
- Sư huynh, đệ đã cung khai mười lần. Đệ biết họ Tô muốn lợi dụng Hà Nguyên Nguyên mưu hại Thẩm Lãng, cho nên mở một con mắt nhắm một con mắt, bởi vì đệ muốn báo thù cho tiểu thư Tiết Lê, còn lại đệ thực sự không biết, thật sự đệ không có cùng họ Tô cấu kết.
Gã nói là sự thật.
Yến Vĩ Y là người có chỗ dựa, phía sau là Đại Đốc chủ Hắc Thủy Đài Diêm Ách, là họ Tiết phủ Bá tước Vũ An, là Tam vương tử.
Gã đương nhiên sẽ không cùng họ Tô gặp gỡ quá sâu.
Nhưng nếu họ Tô muốn mưu hại Thẩm Lãng, vậy gã cũng sẵn lòng thuận tiện mở rộng cửa.
Dù sao cũng Thẩm Lãng cũng là kẻ thù của họ Tiết, chủ nhân đã cớm muốn diệt gia tộc họ Kim thật nhanh, đã sớm lột da rút gân Thẩm Lãng.
Một gã Thiên hộ khác hướng sang thái giám nói:
- Lê công công, ngài cảm thấy thế này được chưa?
Vị này chính là tiểu Lê công công, Lê Ân, nghĩa đệ của Lê Chuẩn, hai người cùng nhận một nghĩa phụ là Lê Mộc, được gọi là lão tổ tông.
Lê Ân biết ý chỉ của quốc quân, sau khi tra hỏi, chỉ cần lướt qua cho có lệ.
Xác định họ Tô có thâm nhập Hắc Thủy Đài hay không là được.
- Cứ như vậy đi, còn có thể thế nào kia chứ? - Lê Ân nói:
- Chúng ta liền đi phục chỉ, không cản trở các ngươi động gia pháp nữa.
- Vâng! - Yến Xích Xương khom người nói.
Sau khi Thái giám Lê Ân đi rồi, Yến Vĩ Y nói:
- Sư huynh, nhất định phải chuyển cáo nghĩa phụ, chuyển cáo gia chủ, đệ tuyệt đối không có phản bội, đệ thực sự chỉ có mở một con mắt nhắm một con mắt, tùy ý họ Tô đi hại Thẩm Lãng mà thôi, đệ vốn chỉ làm việc vì họ Tiết.
Yến Xích Xương nói:
- Đừng nói nữa, ta hiểu mà.
Yến Vĩ Y năn nủi:
- Sư huynh, đệ biết sống không được, xin sư huynh nể tình huynh đệ một phen, chăm lo người nhà của đệ.
Yến Xích Xương nói:
- Không cần sư đệ, quốc quân hạ chỉ, tru sát cả nhà đệ rồi.
Yến Vĩ Y run lên nói:
- Thủ hạ Thẩm Lãng đã bắt cóc vợ và con trai đệ, bây giờ hẳn chưa kịp thả lại đây chứ.
Yến Xích Xương nói:
- Đã thả trở về, một canh giờ trước đã thả về, Khổ Đầu Hoan nói nhận được tiền chuộc một trăm triệu lượng vàng của đệ, nên thả người về rồi
Yến Vĩ Y cũng không nhịn được nữa, giận dữ hét:
- Thẩm Lãng, ta đ*t mẹ ngươi.
Lúc trước bắt người nhà của ta, ngươi hẳn là tiếp tục giam cầm, bây giờ quốc quân muốn giết cả nhà, ngươi lại thả bọn họ ra.
Đ* con mẹ ngươi Khổ Đầu Hoan.
Đ* con mẹ ngươi một trăm triệu lượng vàng.
Yến Xích Xương nói:
- Sư đệ, chúng ta phải động gia pháp, đệ hơi kiên nhẫn một chút.
Yến Vĩ Y phải tiếp nhận gia pháp tàn khốc nhất Hắc Thủy Đài, lột da treo ở trên cột cờ.
- Sư huynh, cho đệ uống Ma Túy Tán, đệ thực sự gánh không được.
Yến Xích Xương nói:
- Xin lỗi, người ta muốn nghe đệ kêu thảm thiết, như thế quốc quân mới có thể hả giận, vì họ Tiết, vì Hắc Thủy Đài, đệ cố nhịn một chút đi!
Yến Vĩ Y trào nước mắt.
Chết tuy đáng sợ.
Nhưng chết kiểu này càng đáng sợ hơn.
Sau một lát.
Bên trong nhà tù Hắc Thủy Đài truyền ra tiếng kêu la thảm thiết của Yến Vĩ Y.
Cách rất xa cũng có thể nghe được rõ ràng.
Đây... Có thể chính là sự tồn tại quỷ khóc sói gào của Hắc Thủy Đài.
Sau một lát, một lá cờ mới được kéo lên cột.
Cùng lúc đó!
Những người nhà còn sót lại của Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y, tổng cộng tám miệng.
Quỳ thật nghiêm trang.
- Giết!
Ra lệnh một tiếng.
Giơ tay chém xuống, đầu rơi xuống đất.
Một nhà hai mươi ba miệng ăn của Yến Vĩ Y, hoàn toàn bị chết sạch.
Một màn máu chảy dầm dề kinh hoàng tất cả mọi người.
Nếu chuyện không dính đến mình không nên lẫn lộn xen vào, sẽ chết cả nhà.
Mà Yến Vĩ Y trước khi chết, luôn luôn kêu một câu.
- Đại Đốc chủ, báo thù cho hạ quan, giết Thẩm Lãng.
- Nghĩa phụ, báo thù cho con, giết Thẩm Lãng.
- Gia chủ, báo thù cho nô tài, giết Thẩm Lãng.
Ước chừng hô mấy chục tiếng thảm thiết, sau đó gã mới từ từ chết đi.
..... .
Phủ Hầu tước Trấn Viễn.
Ở mấy canh giờ lúc trước, Tô Nan cũng đã nhận được tin tức.
Thậm chí, hắn so với quốc quân lại thêm sớm biết rằng kết quả.
Ở nhận được tin tức trong nháy mắt đó.
Cả người hắn trong nháy mắt cứng lại, giống như pho tượng vậy.
Hắn thực sự hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.
Người này, lợi hại.
Lại... Lợi hại như vậy?
Tâm cơ sâu đến nước này?
Lại tính toán đến tất cả?
Biết ta dùng Hà Nguyên Nguyên hại hắn, cho nên trở tay một kích?
Độc!
Quá độc.
Tô Nan ta đây quá vội vàng.
Nếu ta không chủ động xuất thủ, người này căn bản không cách nào gây tổn thương hiệu quả đến ta.
Bởi vì hắn quá thế đơn lực bạc.
Chỉ có ta xuất thủ trong nháy mắt, hắn mới có thể nắm lấy cơ hội, trở tay một kích.
Bây giờ, không chỉ không có thể hại chết Thẩm Lãng, ngược lại kéo cả họ Tô xuống nước.
Con trai Tô Kiếm Đình không duyên cớ vô cớ bị tội danh cưỡng bức làm bẩn Hà Nguyên Nguyên.
Đương nhiên, không phải tội danh công khai, là ở tội danh ở trong lòng quốc quân.
Nhưng đây mới là trí mạng nhất.
Nguyên bản Hà Nguyên Nguyên từ đầu đến cuối là một kẽ hở trí mạng của Thẩm Lãng.
Bây giờ cái kẽ hở này, hoàn toàn bùng nổ.
Vu oan Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử, nỗ lực dẫn phát triều đình tranh chấp đảng phái kịch liệt, trái lại mà trở thành âm mưu của Tô Nan ta đây.
Hết lần này tới lần khác chuyện này mới phù hợp đáp án tưởng tượng của quốc quân.
Rửa không sạch.
Lợi hại, tên tiểu súc sinh Thẩm Lãng này lợi hại.
Một mũi tên ba con chim.
Kế tiếp phải làm sao?
Phải làm sao?
Hầu tước Tô Nan ngồi ở chỗ kia, vẫn không nhúc nhích.
Tất cả còn chưa có chuẩn bị sắp xếp, lẽ nào lúc này liền phát động à?
Sắp xếp ở nước Ngô chưa hoàn thành, sắp xếp nước Sở cũng chưa hoàn thành.
Bây giờ phát động, với lợi ích họ Tô tổn thất rất lớn.
Không, không vội!
Ninh Nguyên Hiến tối đa chỉ có thể tới bắt Tô Kiếm Đình.
Hắn còn không dám đụng đến ta.
Có đám đại quân Khương quốc cướp bóc này ở đây, hắn vẫn không thể đụng đến ta.
Nếu động đến ta, không chỉ hành tỉnh Thiên Tây sẽ loạn.
Đại quân Khương quốc hoặc là tiến vào trong Việt quốc cướp bóc, hoặc là thêm vào chiến cuộc nước Nam Ẩu, Ninh Nguyên Hiến đều không chịu nổi cái hậu quả này.
Vua Khương cùng Tô Nan ta đây đã có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục
Nếu như Tô Nan ta đây ngã xuống, với Khương quốc cũng là tổn thất vĩ đại.
Ta còn có thời gian, ta còn có thể ở lại kinh đô một đoạn thời gian, thong dong sắp xếp.
Ninh Nguyên Hiến, có Khương quốc ở đấy, ngươi không dám đụng đến ta.
Thẩm Lãng, kế tiếp ngươi và gia tộc họ Kim liền nghênh tiếp đòn tiến công càng thêm mãnh liệt trực tiếp của ta đi.
Ta sẽ cho ngươi biết cái gì là chơi lớn.
Ta sẽ cho gia tộc họ Kim của ngươi chết không có chỗ chôn.
Nhưng mà vào lúc này!
- Ầm ầm ầm rầm...
Cổng của phủ Hầu tước Trấn Viễn chợt bị đâm thủng.
Vô số võ sĩ Hắc Thủy Đàinhư thủy triều dũng mãnh vào vào đây.
- Bắt Tô Kiếm Đình, bắt Tô Kiếm Đình!
- Có kẻ nào dám cản trở, giết chết bất luận tội!
- Hầu tước Tô Nan, bệ hạ đòi ngài vào cung yết kiến.
... ..... .
Chú: Up phần 2 lên, ngày hôm nay đổi mới hơn một vạn bốn ngàn. Nhu cầu cấp bách vé tháng, nhu cầu cấp bách vé tháng, xin mọi người hỗ trợ.