Chương 234: Băng lạnh lửa cháy! Thẩm Lãng sẽ giết cả nhà!

Hắc Thủy Đài đã từng cùng Tuần Sát Ti Ngân Y thuộc về một tổ chức, một văn một võ, giúp đỡ quốc quân giám sát thiên hạ.

Sau đó đám văn võ đại thần hợp mưu hợp sức, cuối cùng tách ra tổ chức quái vật siêu cấp này, ngân y Tuần Sát đưa về Ngự Sử Đài, Hắc Thủy Đài đứng độc lập.

Đương nhiên dù cho bây giờ, Tuần Sát Ti Ngân Y mặc dù lệ thuộc với Ngự Sử Đài, nhưng vẫn nghe lệnh của Đại đô đốc Hắc Thủy Đài.

Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách, là một nhân vật thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, nghe nói võ công của ông ta tuyệt đỉnh, hoàn toàn không thua gì đại tông sư Yến Nam Phi.

Thế nhưng thế giới này quyền thế số một.

Người có quyền cao chức trọng dù cho võ công cao hơn nữa, cũng cũng không hay biểu diễn võ công của mình.

Trương Xung võ công cũng rất cao, nhưng từ khi ông ta lên được quan ngũ phẩm cho đến sau này thì chưa từng có động thủ lần nào.

Ở Việt quốc luận quyền thế, luận mức độ người ta e dè sợ hải, vị Đại đô đốc Hắc Thủy Đài Diêm Ách này tuyệt đối hạng hàng đầu.

Thậm chí còn có tên là Diêm Biến Sắc.

Trong suốt những năm này, những thứ quyền thần Việt quốc đã chết này do người nào ra tay?

Diêm Ách.

Lúc Ninh Nguyên Hiến vẫn còn là Thái tử, rất nhiều tướng lãnh quân đội hỗ trợ Ninh Nguyên Vũ, bởi vì Biện Tiêu nam đầu Việt quốc đồng thời lựa chọn hỗ trợ Ninh Nguyên Hiến, khiến cho ông ta trong nháy mắt nghịch chuyển cục diện tranh ngôi.

Sau khi Ninh Nguyên Hiến leo lên ngai vàng đã tiến hành đại thanh tẩy giết bao nhiêu người?

Có bao nhiêu quyền quý trong quân rơi đài, có bao nhiêu hào môn trong quân đội bị diệt tộc.

Động thủ chính là vị Diêm Ách này.

Sau đó có cái gọi là vụ án mưu phản nhà họ Ngôn, gần như tru diệt toàn tộc.

Tiếp theo đó đến vụ án mưu phản của đại tướng quân Bình Nam Trác Quang Bặc (tức là cha của Chiêu Nhan), lại gần như giết toàn tộc lần nữa.

Động thủ vẫn là vị Diêm Ách này.

Đây là một Diêm Vương thật sự.

Chỉ bất quá năm gần đây ông ta càng thêm trốn trong xó ít ra ngoài, quanh năm đều ở trong Hắc Thủy Đài không có ra ngoài, cũng không vào triều.

Vị Diêm Vương này đã đã nhiều năm không có xuất thủ, nhiều người thậm chí còn chưa ngó thấy mặt ông ta.

Kể cả Thẩm Lãng, từ đầu tới đuôi đều chưa từng thấy qua nửa cái mặt của Diêm Vương này.

... ...

Hắc Thủy Đài là một tòa thành.

Toàn bộ là dùng đá đen xây thành, mỗi lần mưa to trút xuống, nước mưa cũng gần như là màu đen.

Hơn nữa loại đá này hình như bẩm sinh có mang theo khí lạnh.

Cũng giống như bởi vì có Diêm Vương đóng giữ, cho nên toàn bộ tòa thành Hắc Thủy Đài lúc nào cũng lạnh lẽo.

Bất luận kẻ nào tiến vào, cũng không nhịn được khẽ run run một cái.

Bất kể là quan viên hay dân chúng, cũng sẽ không đi qua nơi này, thà lượn sang tuyến đường khác.

Bởi vì ở bên trong Hắc Thủy Đài đã chết quá nhiều người, cảm giác không biết có bao nhiêu oan hồn chiếm giữ.

Mỗi buổi tối từ cách rất xa, đều giống như có thể nghe được cái âm thanh quỷ khóc sói gào từ trong Hắc Thủy Đài truyền tới.

Đây mới thực sự là địa ngục, cực độ âm u lạnh lẽo.

Mà lúc này Thẩm Lãng, sẽ bị áp giải vào địa ngục.

Kẻ đi đầu bắt giữ Thẩm Lãng chính là Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y.

Không sai, vừa nghe tên chính là đệ tử của Yến Nam Phi.

Rất nhiều võ sĩ Hắc Thủy Đài đều xuất thân từ Nam Hải kiếm phái.

Phủ Bá tước Vũ An họ Tiết, ở Hắc Thủy Đài có phân lượng rất lớn.

Khi Ninh Nguyên Hiến tranh ngôi, phủ Bá tước Vũ An kiên định đứng bên này, cho nên lấy được quyền thế khổng lồ.

Hắc Thủy Đài chỉ trung thành với quốc quân, nhưng bởi vì họ Tiết cùng Tam vương tử quan hệ thân mật, cho nên trong triều cũng cảm thấy Hắc Thủy Đài hỗ trợ Tam vương tử.

Được họ Xung cùng họ Tiết hỗ trợ, địa vị của Tam vương tử hoàn toàn có thể ngang bằng Thái tử.

Tô Nan quyền thế huân thiên, thế lực của ông ta lại ở bên ngoài triều đình

Mà họ Tiết cũng quyền thế ngút trời, chỉ có điều núp trong bóng tối mà thôi.

- Sư huynh, đã mang con chó này đến rồi. - Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y nói.

Chuyện xưng hô bên trong Hắc Thủy Đài khá đặc thù, nếu đồng cấp sẽ xưng sư huynh đệ.

Hơn nữa chuyện xưng hô với đám phạm nhân bị bắt đến cũng khá đặc biệt, nếu là đại quý tộc sẽ bảo là thú, nếu là đại quan sẽ xưng là con chim này, nếu như chộp đến là một nhân vật nhỏ nhoi sẽ bảo là chó.

Mà Thẩm Lãng ở trong mắt Hắc Thủy Đài, là một nhân vật nhỏ xíu không có gì khá hơn.

- Mà còn là một con chó trắng nhỏ nữa. - Trên tường thành, võ sĩ thủ vệ Thiên hộ mặc giáp đen nhìn Thẩm Lãng một cái cười lạnh nói.

- Ầm ầm...

Bầu trời sấm chớp rền vang.

Yến Vĩ Y nói:

- Mắt thấy trời sắp mưa rồi, sư huynh mở rộng cửa, các huynh đệ tranh thủ thẩm vấn, nếu móc không ra cái miệng con chó trắng này, cứ xốc mông hắn.

Những thứ này đều là tiếng lóng của Hắc Thủy Đài.

Xốc mông là một loại hình phạt đặc biệt tàn nhẫn, không nói cũng được.

Tên Thiên hộ trên thành nói:

- Không vội.

Yến Vĩ Y nói:

- Sư huynh, mặc dù đây chỉ là một con chó trắng nhỏ xíu, nhưng vụ án này đã thông thiên (*) rồi.

(*) Ý nói được ý chỉ của Ninh Nguyên Hiến rồi.

Thủ vệ Thiên hộ trên thành nói:

- Không vội, tổ tông nói con chó nhỏ này còn chưa đủ tư cách vào Hắc Thủy Đài, chờ một chút đi.

...

Thời gian hồi tưởng đến lúc trước, trong long xa lộng lẫy của quốc quân.

Sau khi trút cơn thịnh nộ, cả người Ninh Nguyên Hiến giống như núi lửa phun trào vậy.

Tròng mắt thậm chí hơi đỏ rồi.

Cô gái tên Hà Nguyên Nguyên này, ông ta thật sự có hơi thích.

Khí chất của Biện phi giống vợ chính của ông nhiều lắm.

Mà tướng mạo Hà Nguyên Nguyên không thể nói là giống, nhưng ít ra đêm hôm đó, lúc mặc vào bộ váy đặc biệt, hát ra 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》, rõ ràng hơi giống như người vợ cả đã mất nhiều năm của ông.

Sau khi sủng hạnh nàng một đêm, không có thấy máu trinh, Ninh Nguyên Hiến cũng không có giết nàng, mà là đưa về quê giam lỏng, đồng thời thời khắc có người giám thị.

Cho nên sự việc Hà Nguyên Nguyên đêm hôm đó đi quan dịch quận Lang thăm hỏi Thẩm Lãng, quốc quân cũng nhận được báo cáo, lúc đó trong lòng ông ta liền có chút khó chịu.

Bị giam lỏng xong xuôi, gần như cách mỗi ba ngày Hà Nguyên Nguyên sẽ viết một phong thơ qua, nội dung phía trước ba phần tư đàm luận thơ từ, phía sau một phần tư nội dung viết về nỗi nhớ của nàng với Ninh Nguyên Hiến.

Những bức thư nyà, nàng hành văn cũng là thật tốt.

Mà phần di thư này, hành văn trực tiếp, có thể thấy được bi phẫn trong lòng.

Thế nhưng cuối thư vẫn giống, cũng là tình nguyện mổ bụng để quốc quân nhìn lòng của nàng.

Trong lòng Ninh Nguyên Hiến trách cứ Hà Nguyên Nguyên không còn trinh tiết, cho nên đã giam lỏng nàng hơn một năm.

Nhưng bây giờ nàng đã chết, trong lòng Ninh Nguyên Hiến lại luyến tiếc.

Cho nên đối với kẻ hại chết nàng, cũng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lột da rút gân.

Huống chi kẻ hại chết nàng lại là một thanh niên trẻ mà ông quý mến, càng có một loại cảm giác phản bội.

Quốc quân xem di thư của Hà Nguyên Nguyên hết lần này đến lần khác, lửa giận trong lòng càng ngày càng càng tràn đầy.

- Lê Chuẩn, ngươi nói xem, làm sao lòng người lại bạc bẽo đến nước này kia chứ?

- Thẩm Lãng chính là một tên ở rể nhỏ nhoi, lại lớn mật như thế này à? Độc ác đến như thế sao? Vì giết một tên Lý Văn Chính nho nhỏ, cũng dám đùa giỡn quả nhân trong lòng bàn tay, còn hại chết ái thiếp của quả nhân, còn nguyền rủa Thái tử.

- Người này mất trí đến cỡ nào?

Đại thái giám Lê Chuẩn quỳ rạp dưới đất, vẫn không nhúc nhích.

- Lão cẩu, quả nhân đang hỏi ngươi đấy. - Ninh Nguyên Hiến lạnh lùng nói.

Đại thái giám Lê Chuẩn đáp:

- Lão nô có một câu không biết có nên nói hay không?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ngươi đã nói ra khỏi miệng, còn có cái gì không nói nữa chứ? Không phải thứ lão cẩu nhà ngươi muốn khoe khoang tâm cơ với ta sao?

Lê Chuẩn đáp:

- Chuyện này thật trùng hợp.

Quốc quân bưng nước ô mai ướp lạnh bên cạnh uống một ngụm như để hạ cơn giận trong lòng.

Đúng vậy?

Có chút hợp lý.

Chuyến đi săn biên giới thất bại, Ninh Nguyên Hiến ở vào trạng thái tức điên, cần một chỗ để phát tiết ra ngoài.

Cần phải giết người.

Lúc này Hà Nguyên Nguyên liền chết.

Thẩm Lãng đã bị kéo ra ngoài, trở thành cái nắp vung che cái miệng núi lửa này.

Ninh Nguyên Hiến nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ngươi còn muốn vì hắn phân biệt phải trái hay sao? Người này độc ác ngươi không phải là không biết, hắn tài hoa hơn người, thơ ca kinh điển cũng có thể tùy tiện thốt ra, cái bài 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》 nếu là hắn viết, quả nhân cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Lý Văn Chính cùng hắn có thù oán, hắn chơi đòn hiểm cho chết Lý Văn Chính, động cơ đầy đủ. Người này cực kỳ xảo trá, cũng có năng lực sắp xếp.

- Tài hoa, động cơ, năng lực, hắn đều có! Cho nên chuyện này chính là hắn làm, trừ hắn ra cũng không có người khác.

Đại công công Lê Chuẩn nói:

- Tóm lại, chuyện này vẫn thật trùng hợp.

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Lão cẩu, thái giám không được tham gia vào chính sự.

- Vâng. – Cả người Lê Chuẩn hoàn toàn quỳ rạp trên đất, ông nói:

- Lão nô không quan tâm Thẩm Lãng chết sống, thế nhưng... Cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy có người lợi dụng bệ hạ, mượn đao giết người.

Nghe những lời này, ánh mắt Ninh Nguyên Hiến phát lạnh.

Tiếp đó, ông ép buộc bản thân thoáng tỉnh táo chút xíu từ cơn nóng giận.

Chuyện này vẫn phải làm.

Ông tuyệt đối không bỏ qua cho bất kỳ ai dám đùa bỡn người của ông, huống chi là Thẩm Lãng?

Nhưng là không thể làm ở Hắc Thủy Đài.

Lúc trước Hắc Thủy Đài xử lý cũng là đại án, chuyện cuối cùng chính là chuyện họ Trác mưu phản làm Viêm đế quốc tức giận.

Khi Hắc Thủy Đài kết án tử, kết quả cũng là diệt môn, gần như cũng là giết toàn tộc.

Gia tộc của Ngôn Vô Kỵ, gia tộc họ Trác của Chiêu Nhan, gần như toàn bộ diệt vong với Hắc Thủy Đài.

Nếu như án tử của Thẩm Lãng cũng do Hắc Thủy Đài tới làm, như vậy sẽ cho thiên hạ tín hiệu gì?

Quốc quân muốn giết toàn tộc họ Kim?

Kim Trác mới vừa phong Huyền Vũ Hầu, vậy lại trở mặt ngay sao?

Loại tín hiệu nguy hiểm này, có thể sẽ bức phản Kim Trác.

- Hạ chỉ, ban thưởng Kim Mộc Thông công danh cử nhân.

Kim Mộc Thông vốn chính là Quốc Tử Giám sinh, trực tiếp có thể tham gia thi hội, tương đương với cử nhân.

Lúc này ban tặng cử nhân, xem như là càng thêm danh chính ngôn thuận, coi như là trấn an họ Kim.

- Hạ chỉ, chuyển dời Thẩm Lãng đến Đại Lý tự thẩm vấn, do Hắc Thủy Đài phái chuyên gia giúp đỡ Đại Lý tự tra rõ án này.

Sau khi quốc quân thoáng tỉnh táo lại, lại hạ hai đạo ý chỉ, lúc này khoảng cách ý chỉ bắt Thẩm Lãng mới vừa đi tới hơn nửa canh giờ.

Kể từ đó, uy hiếp siêu cấp của Hắc Thủy Đài có thể tiếp tục giữ vững.

Uy danh Đại Diêm Vương diệt tộc của Diêm Ách không rớt xuống.

...

Tòa thành Hắc Thủy Đài.

Đại Đốc chủ Diêm Ách cũng là bởi vì nguyên nhân này, không muốn tiếp nhận vụ án của Thẩm Lãng.

Quá nhỏ!

Phân lượng của Thẩm Lãng quá nhẹ.

Cũng không phải đại án diệt tộc, còn chưa đủ tư cách do Hắc Thủy Đài chủ thẩm.

Thế giới này quá thực dụng, ngay cả giết người đều nói tư cách.

Nếu như ngươi có cấp bậc quá thấp, ngay cả tư cách bị đại nhân vật giết cũng không có.

Quả nhiên chờ suốt một hồi.

Ý chỉ mới đến.

- Áp giải Thẩm Lãng đến ngục giam Đại Lý tự, có Đại Lý tự chủ thẩm, Hắc Thủy Đài phái chuyên môn phụ trợ.

Tiếp đó, đám võ sĩ Hắc Thủy Đài lại áp giải Thẩm Lãng vào nhà lao Đại Lý tự.

...

Biệt viện họ Kim.

Trác thị vợ Ngũ vương tử đang ra sức trấn an tiểu Băng.

Bụng của Băng Nhi đã rất lớn, đôi mắt to đỏ ngầu, đôi môi không ngừng run rẩy.

Hai con bé Dư Khả Khả, Dư Hề Hề cũng không dám nghịch ngợm, nước mắt lưng tròng ôm đùi của tiểu Băng, ra sức an ủi.

Băng nhi vuốt ve một thứ vũ khí nguy hiểm.

Bạo Vũ Lê Hoa.

Nàng không biết võ công, hơn nữa tính cách cũng cực đoan.

Mặc dù Thẩm Lãng đã sớm báo động trước với nàng, nhưng lúc Thẩm Lãng thật sự bị bắt đi…

Cả người của tiểu Băng gần như muốn nổ tung.

Nàng không giống người khác còn có gia tộc, nàng cũng chỉ có mỗi cô gia mà thôi.

Nàng giống như là một sợi dây leo, quấn quanh trên người cô gia.

Bây giờ có người muốn đốt cái nơi để dây leo này bám vào.

Trong lòng tiểu Băng tràn đầy ý muốn hủy diệt.

Nàng chỉ tiếc ám khí Bạo Vũ Lê Hoa trong tay quá nhỏ, quá ít, bằng không nàng cần giết sạch tất cả mọi người.

Bên trong thư phòng!

Kim Mộc Thông đang viết.

Giết, giết, giết, giết!

Không biết vì sao, gã lúc này viết chương và tình tiết tràn đầy sát khí tàn nhẫn.

Anh rể đã cảnh cáo gã lần nữa, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không nên ra khỏi cửa, không nên đi làm bất kỳ chuyện gì.

Cho nên gã không thể làm một chuyện gì cả.

Chẳng bao lâu, một thái giám tiến vào biệt viện họ Kim, tuyên đọc ý chỉ của quốc quân.

- Ban thưởng thế tử Huyền Vũ Hầu Kim Mộc Thông công danh cử nhân, khâm thử.

Tuyên chỉ xong xuôi, thái giám trực tiếp đi.

Kim Mộc Thông thưởng thức cái ý chỉ trong tay này.

- Kim An!

Một tên võ sĩ chạy vội vào đến.

Kim Mộc Thông nói:

- Ngươi dùng tốc độ nhanh nhất về nhà, nói chuyện này cho phụ thân. Nếu có người muốn giết anh rể, vậy... Vậy chúng ta gia liền phản, phản.

Thẩm Lãng lúc trước luôn luôn nói cho Kim Mộc Thông, không nên làm bất kỳ chuyện gì.

Nhưng Kim Mộc Thông vẫn là không nhịn được.

- Vâng! - Kim An chạy như bay.

...

Ninh Diễm sau khi cùng Thẩm Lãng lăn lộn trên giường.

Cả người cũng không tốt.

Cả đầu suy nghĩ miên man, nhịp tim cả người loạn như ma, tim đập thình thịch đến người khác phải sợ.

Thậm chí không thể nhắm mắt, vừa nhắm mắt thì trong đầu liền hiện lên tình cảnh ứ ừ với Thẩm Lãng.

- Ninh Diễm, ngươi thật không có có tiền đồ, không phải là nam nữ ngủ chung thôi sao?

- Mấy kỹ nữ ở thanh lâu kia, mỗi ngày đều phải ngủ mười mấy người đàn ông, bọn họ chuyện gì cũng chả lo, lẽ nào Ninh Diễm ta đây chẳng lẽ còn không bằng một kỹ nữ sao?

Ôi!

Công chúa mông to lấy ví dụ, vĩnh viễn cũng là quá khác biệt như vậy.

Cũng chính là vào lúc này.

Bên ngoài một nữ võ sĩ hùng tráng vọt vào nói:

- Công chúa không xong, không xong, công tử Thẩm Lãng bị võ sĩ Hắc Thủy Đài bắt lại.

Chính là cô gái thân cao tám thước, vòng eo tám thước, đồng thời thầm mến Thẩm Lãng.

- Cái gì? – Cả người Ninh Diễm gần như muốn bùng nổ.

- Bắt đi nơi nào?

Nữ võ sĩ béo tốt kia nói:

- Chắc hẳn là ngục giam Hắc Thủy Đài.

Ninh Diễm không nói hai lời, nhặt lên bảo kiếm, cảm thấy chưa đủ uy phong, lại nhặt lên một cây đại đao, trực tiếp liền xông ra ngoài.

- Tập kết toàn bộ võ sĩ, theo ta đi cướp ngục.

Tiếp đó, Ninh Diễm liền mang theo mấy chục nữ tráng sĩ, xung phong ra khỏi nhà.

Kết quả Vân Mộng Trạch chặn nàng.

- Ngươi muốn đi đâu?

- Đi Hắc Thủy Đài cướp ngục.

Vân Mộng Trạch nói:

- Đầu tiên, ngươi tuy rằng được Việt vương nuông chiều, nhưng Hắc Thủy Đài không phải ngươi có thể đụng. Chức vị công chúa của ngươi phân lượng quá nhẹ, nên không bị Hắc Diêm Vương kia để vào mắt đâu, ngươi đi Hắc Thủy Đài cướp ngục, chẳng qua là lấy trứng chọi đá, mặc dù ngươi không có trứng.

- Thứ nhì, Thẩm Lãng đã được chuyển đến ngục giam của Đại Lý tự.

- Nhưng dù cho ngục giam của Đại Lý tự, cũng không phải ngươi có thể cướp ngục. Nếu như ngươi đi cướp ngục, không chỉ không thể giúp Thẩm Lãng, ngược lại sẽ đem chuyện làm lớn chuyện.

Cọp cái nói:

- Vậy làm sao bây giờ? Lẽ nào ta mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông… à không… huynh đệ của ta chết à?

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngươi yên tâm, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của Thẩm Lãng. Mà bây giờ quan trọng nhất là phải ngăn cản có vài người Hắc Thủy Đài mượn cơ hội tra tấn với Thẩm Lãng, kẻ bắt Thẩm Lãng là người phủ Bá tước Vũ An họ Tiết, đệ tử Yến Nam Phi Yến Vĩ Y, họ Tiết hận Thẩm Lãng đến cỡ nào? Ngươi cũng biết? A, ngươi không biết.

Ninh Diễm mông to ngốc nghếch, cái gì cũng không biết.

Cọp cái nói:

- Miệng ngươi đầy rắm thối, một câu hữu dụng cũng không có, ngươi phải nói cho ta biết, phải làm gì đây?

Vân Mộng Trạch nói:

- Ngũ vương tử tiến cung xin tha, hẳn là ngươi nên đi đến chỗ trưởng công chúa Ninh Khiết, bảo người ngăn cản đám Hắc Thủy Đài tra tấn Thẩm Lãng.

Cọp cái hỏi:

- Người của Hắc Thủy Đài tại sao phải nghe lời của sư phụ chứ?

Vân Mộng Trạch đáp:

- Bởi vì cô cô của ngươi đã từng là người của Hắc Thủy Đài.

- Nói lời vô ích nhiều như vậy, tại sao vừa tiến đến không nói cho ta biết chứ? - Ninh Diễm quay đầu ngựa lại, phóng về phía phủ của trưởng công chúa Ninh Khiết.

...

Công chúa Ninh Diễm nhảy vào Tĩnh Lư.

- Sư phụ, sư phụ, không xong.

- Thẩm Lãng bị bắt đến ngục giam của Đại Lý tự, người của Hắc Thủy Đài sẽ tra tấn hắn đó, sư phụ mau cứu hắn với.

Trưởng công chúa Ninh Khiết mở mắt ra nói:

- Thẩm Lãng bị bắt đi, con vội vàng gấp gáp như thế này làm gì?

Nếu như là Đại Ngốc bị bắt, Ninh Khiết còn có thể thân thiết một chút.

Đối với Thẩm Lãng, Ninh Khiết cũng không quá quan tâm.

- Cô cô không cần lo, tóm lại cô cô mau đi cứu người đi.

Ninh Khiết nói:

- Thẩm Lãng lần này phạm tội rất lớn, bệ hạ hoàn toàn tức giận, ai cũng cứu không được.

Ninh Diễm không khỏi kinh ngạc:

- Cô cô, làm sao người biết?

Trưởng công chúa Ninh “không cứng” bỗng ngó sang Ninh Diễm một cái.

Chuyện nàng không thích Ninh Diễm gọi nàng là sư phụ là có nguyên nhân, con bé này ngực to nhưng không não, quá mất mặt.

Ninh Khiết võ công cực kỳ cao, gần với mấy đại tông sư, đã từng có một đoạn thời gian rất dài ở bên trong Hắc Thủy Đài đại biểu quốc quân mà đảm nhiệm chức vụ quan trọng.

Mặc dù bây giờ tính như đã lui ra ngoài, ẩn cư trong Tĩnh Lư, nhưng chuyện gì cũng biết cả.

Rất nhiều tin tức đều phải báo cáo với nàng, vai vế của nàng vẫn còn rất cao.

Cô gái này tuy xinh đẹp tuyệt mỹ, nhưng vì sao Thẩm Lãng mỗi một lần nhìn thấy nàng đều đặc biệt khó chịu?

Bởi vì nàng đã ở quá lâu trong Hắc Thủy Đài, giết quá nhiều người, trong lòng đã có sự biến chất ít nhiều và năng lượng tiêu cực nổ ra khắp toàn thân rồi.

Vậy vì sao nàng lại mắc chứng lãnh cảm với chuyện đó?

Đương nhiên cũng là bởi vì giết quá nhiều người, dùng cực hình quá nhiều, gặp qua quá nhiều tội ác.

Ninh Diễm hỏi:

- Cô cô, thực sự ai cũng cứu không được Thẩm Lãng à? Nếu con đi xin phụ vương thì sao?

Ninh Khiết nói:

- Ai cũng cứu không được, nếu con đi xin bệ hạ chỉ có thể tăng thêm tội của hắn thôi? Không lẽ… con bị hắn ngủ rồi?

Ninh Diễm rụt cổ lại, tiếp đó chợt ưỡn ngực một cái nói:

- Không, là con đè hắn ngủ, con nhịn không được.

- Nghiệp chướng. - Ninh Khiết nói:

- Chút chuyện nam nữ này chẳng là gì đâu, con cứ xem như hắn đã chết đi, không cần để ý tới làm gì. Đàn ông còn nhiều mà, Thẩm Lãng chết thì chết.

- Không được... - Ninh Diễm khóc lớn nói:

- Hắn đã cứu tính mạng của con, tụi con là huynh đệ, tại sao con có thể mặc kệ được, con nhất định phải cứu hắn.

Ninh Khiết nhắm mắt lại không để ý tới.

- Con thích như thế nào thì cứ làm thế nấy? Ta cũng chẳng có ý kiến gì nếu con đi cướp ngục đâu.

Ninh "không cứng" quả thực không có ý kiến.

Cọp cái Ninh Diễm dù cho đi cướp ngục, chỉ có thể tăng thêm tội danh cho Thẩm Lãng, Ninh Diễm cùng lắm thì chẳng qua là bế môn hối lỗi, không có việc gì.

Hơn nữa, chỉ bằng sức mấy trăm thủ hạ của nàng cũng đòi cướp ngục sao?

Đơn giản là nằm mơ.

- Ta mệt rồi, con đi đi. - Trưởng công chúa Ninh “không cứng” thản nhiên nói.

Cọp cái Ninh Diễm kinh ngạc nhìn cô cô của nàng.

Giống như lần đầu tiên biết bộ mặt thật của cô cô vậy.

Cũng đúng là lần đầu tiên thật sự biết.

Lúc trước mặc dù Ninh Khiết luôn miệng nói nàng không được gọi sư phụ, chỉ cần kêu cô cô, Ninh Diễm cảm thấy đây chỉ là một loại đùa giỡn.

Hiện tại xem ra, Ninh Khiết thật sự ghét bỏ nàng.

Lúc trước mỗi một lần Ninh Diễm đều hoành hành ngang ngược, ngay cả chỗ Tĩnh Lư của Ninh Khiết dù đã cấm người khác vào, nàng cứ mặc kệ mà xông vào.

Lúc trước mỗi một lần nàng xin cô cô hỗ trợ, Ninh Khiết mặc dù cau mày, nhưng đều xuất thủ giúp một tay.

Cho nên Ninh Diễm cảm thấy, vị sư phụ cô cô này là thương nàng, thích nàng.

Hiện tại xem ra, nàng thực sự suy nghĩ quá nhiều.

Lòng dạ của vị cô cô Ninh Khiết này lạnh như sắt, không kiên nhẫn với Ninh Diễm cũng là thật, chỉ có điều Ninh Khiết chỉ xem như một đứa trẻ hư hỏng, mình chỉ cần cố chịu đựng là được.

Ninh Diễm ở trong lòng Ninh Khiết, không có phân lượng gì.

Tức khắc, nước mắt của Ninh Diễm lập tức trào ra.

Hoá ra nhìn thấu lòng người lạnh lẽo và khổ sở đến thế này.

May mà ta lúc trước là một người ngu, cái gì đều nhìn không thấu.

Ninh Diễm ta đây luôn miệng nói là bá quyền khắp kinh đô, sẽ không có chuyện ta không làm được.

Nhưng mà trên thực tế, ta chính là một trò cười, cái gì của ta cũng không thể làm, phân lượng của ta cũng chẳng có.

Công chúa cọp cái Ninh Diễm rời khỏi Tĩnh Lư, sau khi ra cửa vốn ra sức nhịn xuống.

Nhưng vẫn là không có nhịn được, nước mắt trào ra.

Tiếp đó biến thành khóc lớn.

Căn bản cũng không có người quan tâm ta.

Ninh Diễm ta đây cái gì cũng không có, cái gì ta đều không làm được.

Phụ vương dung túng ta, nhưng phụ vương không chú ý ta, bằng không cũng sẽ không gả ta cho một tên đàn ông biến thái.

Cô cô cũng không quan tâm ta, căn bản sẽ không có coi ta là cái đinh gì, thậm chí xem ta là sự sỉ nhục của cô cô.

Những huynh đệ tỷ muội khác, càng chẳng có ai quan tâm ta.

Sau khi mẹ qua đời, cũng không có ai thật sự thương yêu nàng cả.

Ninh Diễm tức khắc cảm thấy cô lập bất lực, toàn bộ cả kinh đô rộng lớn kia đã không còn chỗ cho nàng an thân nữa rồi.

Ngẩng đầu nhìn lên, tức khắc gặp được một cặp mắt đầy ân cần.

Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch, người bạn duy nhất của nàng.

- Ca... - Ninh Diễm vọt tới.

Lúc đầu muốn trực tiếp nhào vào để Vân Mộng Trạch ôm ấp, nhưng không biết vì sao ngừng lại.

Giống như đầu nhập vào trong ngực của gã, là một chuyện bất trinh vậy.

Quái lạ, chẳng lẽ ta còn cần vì ai mà giữ trinh tiết sao?

Vân Mộng Trạch cẩn thận từng li từng tí đưa tay vỗ vào đầu Ninh Diễm, nói:

- Trưởng công chúa Ninh Khiết không giúp một tay sao? Khó chịu phải không.

Ninh Diễm tuôn nước mắt ra nói:

- Ca, căn bản không có người quan tâm muội (*), thứ gì muội cũng không làm được, muội cũng cứu Thẩm Lãng không được.

(*) Ninh Diễm này chỉ có khi cần nhờ cậy Vân Mộng Trạch mới kêu là “ca”, xưng “muội” chứ bình thường toàn xưng hô ngang hàng mà thôi.

Vân Mộng Trạch an ủi:

- Chúng ta đều là kẻ vô dụng, ta đã sớm phát hiện từ lâu, mà muội mới vừa phát hiện sao, ngu xuẩn tốt vô cùng không phải sao? Biết tỏng chân tướng của thế giới này, hiển nhiên cũng không có khó khăn để qua như vậy đâu.

Ninh Diễm nói:

- Vậy kế tiếp chúng ta phải làm gì?

Vân Mộng Trạch nói:

- Muội không phải là muốn cướp ngục à? Vậy ca ca theo muội đi cướp ngục giam của Đại Lý tự.

Ninh Diễm nói:

- Người của chúng ta quá ít, căn bản cướp ngục không được.

Vân Mộng Trạch nhỏ giọng thì thầm:

- Chỉ cần làm lớn chuyện là được

Cọp cái Ninh Diễm nói:

- Được, chúng ta đây phải đi cướp ngục.

Tiếp đó, công chúa Ninh Diễm phóng người lên ngựa, rống to:

- Tất cả mọi người nghe đi, đi với ta cướp ngục Đại Lý tự.

Tiếp đó, sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch cùng công chúa Ninh Diễm tai họa kinh đô, suất lĩnh hơn một trăm nữ tráng sĩ nhằm phía ngục giam của Đại Lý tự.

Hấp tấp bắt đầu cướp ngục.

Ninh Diễm ta đây là một kẻ vô dụng, là một trò cười, nhưng tuyệt đối không phải một kẻ bất lực.

Thẩm Lãng, dù cho ta cứu ngươi không được, cũng đánh bạc tính mạng đi cứu.

Sử dụng hết toàn lực!

...

Tô phi là em gái Tô Nan, xinh đẹp tuyệt vời, tuy rằng đã bốn mươi, nhưng nhìn qua tối đa chừng ba mươi tuổi.

Lục vương tử Ninh Cảnh tự đấm bóp vai cho mẫu phi, Tô phi trưng ra vẻ mặt dịu dàng cưng chiều.

Nhưng khi nhìn sang Ninh Chính đang quỳ dưới đất, Tô phi cau mày chán ghét.

Cái thằng con chẳng biết đâu ra này, thiếu chút nữa mang tai họa đến cho bà.

Vóc dáng thấp bè không nói, đã vậy còn đen, cái bớt trên cằm mới đáng chú ý nhất.

Hơn nữa còn là một tên cà lăm.

Lúc gã vừa mới sinh ra, bỗng nhiên có sao băng rơi xuống đất, đập chết mấy chục người, thiêu hủy mấy trăm nhà dân.

Lúc đầu mới vừa sinh sẽ bị chìm chết, ai mà ngờ người chị Tô Bội Bội của bà làm việc không nên làm, nói một câu hổ dữ không ăn thịt con.

Những lời này tuy rằng cứu cái thứ tai ninh Ninh Chính, thế nhưng cũng hoàn toàn chọc giận quốc quân.

Cho nên từ nhỏ đến lớn, Tô phi chẳng thèm nuôi Ninh Chính, coi như không có sinh ra.

- Cái thằng nghiệt súc Thẩm Lãng chết thì chết, con gấp làm gì? - Tô phi lạnh lùng nói:

- Ninh Chính, cho đến bây giờ con chưa từng đi thăm ta bao giờ, chưa từng bước vào trong cung của ta nửa bước, lúc này quỳ gối trước mặt của ta ra vẻ hiếu tử? Không cần.

Ở đây không có bất kỳ người nào khác, bà không cần diễn trò.

Lục vương tử Ninh Cảnh nói:

- Ninh Chính, Thẩm Lãng này đắc tội nhà họ Tô chúng ta không phải một lần hai lần, nên chết đi cho đúng lúc.

Lời này chưa nói hết, Tô phi lập tức bưng kín miệng con trai.

Tại đây tại sao có thể nói nhà họ Tô chúng ta?

Ninh Cảnh là con trai của quốc quân, là họ Ninh, không phải họ Tô.

Nhưng mà cũng may đã hoàn toàn chặn lại xung quanh, không ai nghe.

Ninh Chính lại dập đầu trên đất lần nữa, run rẩy nói:

- Xin mẫu phi chuyển cáo Tô Hầu gia, Thẩm Lãng sẵn lòng rời khỏi kinh đô, trở về thành Huyền Vũ, xin ông ấy nể tình quan hệ thông gia mà thủ hạ lưu tình.

Tô phi nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Ninh Chính, lời này của con ta chẳng hiểu gì cả. Thẩm Lãng tự tìm đường chết chọc giận quốc quân, dính dáng gì đến họ Tô kia chứ?

Lục vương tử Ninh Cảnh cười lạnh:

- Ninh Chính à, huynh thật đúng là kẻ ăn cây táo, rào cây sung, Tô Hầu gia là cữu cữu của huynh, Thẩm Lãng chẳng qua là một tên ở rể hèn mọn mà thôi, thứ chó hoang như vậy cũng sắp chết rồi, còn gấp gáp cái gì? Chẳng lẽ gia tộc họ Kim còn sẽ vì hắn mà làm phản sao? Lúc trước quan tâm Thẩm Lãng, là bởi vì hắn còn có tác dụng, bây giờ tước vị Huyền Vũ Hầu đã đến tay rồi, thứ đồ chó ở rể Thẩm Lãng cũng vô ích, hắn như chết, có thể Ninh Chính huynh nên khóc hai tiếng đi, Kim Mộc Lan còn có thể tái giá kia mà, dù sao cũng vừa không có ngủ qua, cái bụng cũng không lớn, không phải vẫn luôn nói Thẩm Lãng bất lực sao, vậy cũng không cần phung phí của trời, lãng phí mỹ nhân tuyệt thế như Kim Mộc Lan.

Ngũ vương tử Ninh Chính run rẩy nói:

- Mẫu thân, thực sự không thể thủ hạ lưu tình à?

- Cút đi! - Tô phi nhắm mắt lại:

- Bay đâu, ném cái thứ không may này ra ngoài.

Từ bên ngoài có hai tên võ sĩ trực tiếp lôi Ninh Chính, ném ra ngoài.

Là ném ra thật.

...

Ninh Chính bò dậy từ dưới đất, vươn tay xóa đi vết máu trên trán.

Mặc dù gã diễn trò dựa theo Thẩm Lãng phân phó.

Nhưng... vẫn cảm thấy vô cùng bi phẫn.

Ninh Chính ta đây rõ ràng một kẻ vô dụng, rõ ràng là một thứ phế vật.

Lẽ ra sau khi diễn xong, gã nên đi rồi.

Thế nhưng, gã không cam lòng khi không thể làm gì được.

Coi như là phế vật, cũng phải dốc hết toàn lực không phải sao?

Thế là, gã đến cung của Biện phi.

Đây là gã lần đầu tiên cầu kiến Biện phi, người được quốc quân sủng ái nhất.

...

Biện phi che cái bụng dưới nhô lên, nhìn Ngũ vương tử Ninh Chính đang quỳ trên đất trước mặt.

Ninh Chính nói cà lăm, cho nên tự ti, gần như chưa bao giờ vào cung, lại không biết cách ở chung với những phi tần này.

Hơn nữa vương tộc có bất kỳ hoạt động khánh điển nào, Ninh Chính đều vô cùng tự giác cáo bệnh ở nhà, quốc quân cũng coi như gã không tồn tại.

Cho nên, Biện phi gần như chưa từng thấy qua vị vương tử không may trong truyền thuyết nói cà lăm này.

- Biện mẫu phi, Thẩm Lãng là một người tinh thông y thuật, xin ngài xuất thủ tương trợ.

Biện phi nghe nói như thế, hơi có chút không thích, ngươi đây là đang nguyền rủa ta sao?

Nhưng mà giọng nói của bà lại rất dịu dàng:

- Ninh Chính, con cũng biết hậu cung không được tham gia vào chính sự. Nếu Thẩm Lãng trong sạch, bệ hạ nhất định sẽ theo lẽ công bằng xử lý.

Ninh Chính nói:

- Bây giờ phụ vương không ở kinh đô, có người muốn thừa cơ hại Thẩm Lãng. Trong Hắc Thủy Đài có kẻ thù của Thẩm Lãng, nhất định sẽ mượn cơ hội đối với hắn động cực hình. Ninh Chính thỉnh cầu Biện mẫu phi truyền một câu nói, để người Hắc Thủy Đài chỉ hỏi thẩm vấn nhưng không động hình. Thân thể Thẩm Lãng rất yếu, chịu không nổi đại hình đâu.

Biện phi nói dịu dàng:

- Con có lòng cảm thông đây tốt, thế nhưng ta dù sao cũng là phi tử, không thể mở miệng can thiệp.

Ninh Chính nói:

- Cô cô Ninh Khiết đã từng có thời gian dài ở Hắc Thủy Đài đảm nhiệm chức vụ, chỉ cần cô cô đứng ra ngăn cản, người Hắc Thủy Đài cũng sẽ không tra tấn với Thẩm Lãng. Chỉ cần ngài chào hỏi một tiếng, cô cô Ninh Khiết nhất định sẽ đứng ra.

Đây là trăm phần trăm, phía sau Biện phi là Biện Tiêu, hơn nữa còn là phi tử quốc quân sủng ái nhất.

Biện phi do dự thật lâu, nói dịu dàng:

- Ninh Chính, ta thực sự rất muốn hỗ trợ, thế nhưng hậu cung không được tham gia vào chính sự, đây là một cái kỷ luật thép rồi.

Ninh Chính dập đầu chảy máu nói ra:

- Khó xử Biện mẫu phi, Ninh Chính cáo từ.

Sau khi đi ra khỏi cung.

Ninh Chính toàn thân lạnh lẽo, cảm giác toàn bộ kinh đô khổng lồ như vậy, giống như cũng không chỗ dung thân cho gã.

Ninh Chính ta đây, đúng là vô dụng như thế sao?

...

Bên trong ngục giam của Đại Lý tự.

Thẩm Lãng lẳng lặng ngồi tại chỗ.

Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y ánh mắt tàn nhẫn, nhìn Thẩm Lãng nói:

- Rõ ràng không dễ dàng, ngươi cuối cùng rơi xuống trong tay chúng ta.

Hắn nói chúng ta, không phải đề cập đến Hắc Thủy Đài, mà là dựa vào gia tộc họ Tiết.

Gia tộc họ Tiết hai mươi năm trước bán đứng Bá tước Kim Vũ, để phủ Bá Tước Huyền Vũ lâm vào tai họa ngập đầu.

Trước đây không lâu, gia tộc họ Kim vào thời khắc nguy hiểm nhất, gia tộc họ Tiết đến đây từ hôn nhục nhã họ Kim.

Lúc hội Ẩn Nguyên đến đó đòi lấy nợ nần, thế tử họ Tiết Tiết Bàn cũng đến ép trả nợ.

Gia tộc họ Kim với họ Tiết ân trọng như núi.

Mà họ Tiết thời thời khắc khắc đều có ý muốn đưa họ Kim vào chỗ chết.

Luận chuyện đáng xấu hổ, họ Tiết cùng họ Tô là giống hệt nhau.

Chỉ bất quá bởi vì Tô Kiếm Đình bất ngờ đánh phủ Bá Tước Huyền Vũ, làm cho Mộc Lan cùng nhạc mẫu bị thương, Thẩm Lãng lúc này mới đặt mục tiêu đầu tiên là họ Tô.

Thật không ngờ, lúc gia tộc họ Tô chơi đòn hiểm với Thẩm Lãng, con chó của gia tộc họ Tiết lại ra tay khẩn cấp.

- Thẩm Lãng, ngươi biết Hắc Thủy Đài chúng ta có bao nhiêu loại cực hình à? Mấy trăm loại, hoàn toàn không giống nhau đâu.

- Ngươi biết mộc xuyên tràng (gậy gỗ xuyên ruột) à?

- Ngươi biết vén mông à?

- Ngươi biết dùng muỗng múc lòng đỏ trứng à?

- Ngươi biết lột da gà à?

- Ngươi yên tâm, ngươi từng đắc tội với họ Tiết chúng ta, ta nhất định để cho ngươi nếm lần toàn bộ hình phạt, nhất định để cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Ngay sau đó, Yến Vĩ Y nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Phạm nhân Thẩm Lãng, lập tức cung khai! Ngươi là thế nào hãm hại quý nhân Hà Nguyên Nguyên để cho quý nhân mất đi máu trinh. Ngươi khi quân như thế nào, vu oan Lý Văn Chính nguyền rủa Thái tử như thế nào, gây chuyện tranh chấp đảng phái triều đình ra làm sao?

- Không nhận tội? Vậy cũng chớ quái bản quan tàn khốc, dùng đại hình hầu hạ.

- Phía trước có một cái bàn ủi nung đó, ở trên cái mặt trắng của ngươi đóng một con dấu, xem như lót dạ trước cho đại hình vậy.

Tiếp đó, Thiên hộ Hắc Thủy Đài Yến Vĩ Y cầm một cái bàn ủi đốt đỏ.

Nếu như ấn bàn ủi trên mặt, trực tiếp liền hoàn toàn cháy rụi da thịt.

Loại đau đớn này cũng đã là cực hạn, huống chi hình phạt này đối với Hắc Thủy Đài mà nói, chỉ là một chồng món nhắm.

Thẩm Lãng thản nhiên nói:

- Trừ phi người thân cận của quốc quân thẩm vấn, bằng không ta sẽ không mở miệng.

Yến Vĩ Y hạ giọng đe dọa:

- Ta cũng không có cần ngươi mở miệng, ta chỉ là mượn cơ hội muốn tra tấn ngươi mà thôi, nếm thử mùi vị bàn ủi đỏ đi.

- Đây là đấu tranh của ta cùng Tô Nan, ngươi chen vào xem náo nhiệt làm gì? Ngay cả Hắc Diêm Vương cũng không muốn phản ứng việc này, ngươi lại tích cực. - Thẩm Lãng nói:

- Ngươi không thể đụng đến ta, bằng không thì cả nhà ngươi sẽ tuyệt tử, bây giờ đã chết một nửa.

Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Tỷ tỷ, tỷ phu, phụ thân, mẫu thân, thê tử, đệ đệ v.v.., tổng cộng một nhà mười lăm miệng ăn, đều chết hết.

- Ngươi còn có một cái nhà, tổng cộng tám miệng ăn. Tiểu thiếp của ngươi, ngoại thất, quan trọng nhất là hai đứa con trai của ngươi, bọn họ là thứ quý giá nhất của ngươi đúng không? Nếu như ngươi đụng đến một cọng lông tơ của ta, tám miệng ăn trong một nhà của ngươi cũng phải chết hết, chính ngươi cũng sẽ chết!

- Không tin, ngươi đi xem, Yến Vĩ Y à, ngươi về thăm nhà một chút, hai nhà của ngươi, một nhà trong đó đã chết hết.

- Nếu ngươi dám động đến một cọng lông ta của ta thì cứ thử nhìn một chút xem có chuyện gì?

Thẩm Lãng nói không sai! Sau khi Yến Vĩ Y đi bắt Thẩm Lãng không lâu sau. Một tiếng sét xẹt xuống. Trong nhà của vị Thiên hộ Hắc Thủy Đài tự bốc cháy.

Xung quanh láng giềng kinh hãi hơn, hô to trời phạt. Bởi vì người một nhà này, ỷ vào con trai ở Hắc Thủy Đài nên làm toàn chuyện xấu.

Hỏa hoạn này một khi bốc lên cao thì không thể dập tắt nổi, cả nhà mười lăm người của Yến Vĩ Y, toàn bộ chết hết.

...

Chú thích của Bánh: Up chương thứ nhất, ta đi bệnh viện lấy thuốc, tiếp đó trở về viết phần 2, các huynh đệ quá cần vé tháng, dập đầu xin mọi người ra tay.