Chương 230: Tuyết Ẩn sàm sỡ Thẩm Lãng! Trương Xung phải chết!

Thần nữ Tuyết Ẩn vẫn luôn luôn dịu dàng động lòng người.

Trong khoảng thời gian ở chung, Thẩm Lãng gần như cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy nàng tức giận, vĩnh viễn cũng thuần khiết như tuyết trắng, dịu dàng như gió xuân.

Thậm chí ngay cả khi nàng sắp chết.

Thậm chí là đối mặt thần tăng nhân miếu Tuyết Sơn ra sức khiêu khích độc ác, nàng đều có vẻ đặc biệt bình tĩnh.

Mà lúc này, nàng hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Nhìn thấy cái tên Khương Minh này, nàng chợt rút kiếm trực tiếp đâm tới.

Trong kiếm của nàng, tràn đầy sát khí tuyệt đối, ý chí phải giết.

Keng keng keng...

Lúc trước khi giết đầu đà Khổ Hải, kiếm khí của Tuyết Ẩn giống như tiên bay trên trời.

Mà lúc này hoàn toàn chính là cuồng phong mưa rào, ngọn lửa ngập trời.

Sự thù hận và tức giận khắp trời, toàn bộ trút xuống trên thân kiếm, điên cuồng vẩy về phía Khương Minh

Chuyện kia chẳng khác gì muốn chém đối phương thành muôn mảnh.

Đây tuyệt đối là trận chiến cấp bậc cao nhất mà Thẩm Lãng từng gặp.

Hai người giống như dời hình đổi ảnh vậy.

Dịch chuyển siêu nhanh trên mặt đất.

Nhanh đến căn bản thấy không rõ lắm.

Thẩm Lãng chỉ có thấy chính là hai luồng bóng người, còn có kiếm quang khắp bầu trời.

Ngắn ngủi hai phút.

Tuyết Ẩn liền đâm ra hơn một nghìn kiếm.

Mà tên Khương Minh cũng né hơn một nghìn kiếm, gã luôn luôn không có đánh trả.

Thân thể gã từ đầu đến cuối cách Tuyết Ẩn kiếm chừng nửa thước.

Nhưng mà, Thần nữ Tuyết Ẩn một kiếm đều không có thể đâm trúng gã.

Thẩm Lãng tức khắc hoàn toàn kinh ngạc sững sờ.

Thế giới quan của hắn thậm chí có cảm giác bị lật đổ.

Thần nữ Tuyết Ẩn võ công cao bao nhiêu? Thẩm Lãng lhoàn toàn rõ ràng.

Bảng xếp hạng của nàng có thể hơn cả Chung Sở Khác, hơn nữa nàng dùng một kiếm giết đầu đà Khổ Hải trong nháy mắt.

Mặc dù sau khi khỏi độc có chút tổn thương võ công của nàng, nhưng vẫn vô cùng nghịch thiên.

Nhưng lúc này đâm ra hơn một nghìn kiếm, đều không có thể làm gì cái tên Khương Minh trước mắt này, đối phương ngay cả đánh trả một cái cũng không có.

Người này võ công đến tột cùng cao bao nhiêu vậy?

Nhìn qua, gã này cũng có vẻ rất trẻ.

Thần nữ Tuyết Ẩn thu hồi kiếm, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Vô Minh, ngươi không nên ở trước mặt ta xưng cái từ “Khương” này, ngươi không xứng!

Vô Minh?

Thẩm Lãng rốt cuộc biết người đến là ai.

Sau khi vương quốc Đại Càn bị tiêu diệt chia năm xẻ bảy, một bộ phận bị Viêm đế quốc cắt đi, một bộ phận bị nước Tấn cắt đi, còn dư lại hủy thành thành bốn quốc gia, cái lớn nhất vẫn là Càn quốc, được gọi là Tân Càn quốc.

Mà cái nước Tân Càn, vẫn còn muốn lớn hơn so với Việt quốc. Từ đó có thể thấy được, năm đó đế quốc Đại Càn đẳng cấp cường đại ra sao, rộng lớn như thế nào.

Hôm nay quốc quân vương quốc Đại Càng tên là Doanh Quảng.

Mà cái tên Vô Minh trước mắt này, chính là Thái tử Doanh Vô Minh của vương quốc Tân Càn.

Vì sao gã lại tự xưng Khương Minh?

Đây là cái nỗi đau bí ẩn mà Thẩm Lãng không biết.

Hôm nay đại vương Tân Càn quốc Doanh Quảng, đã từng gọi Khương Quảng.

Tiên vương Đại Càn Khương Dã sau khi trở về từ đế quốc Đại Viêm, ở trên đường nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Trên trán đứa bé này giống như mọc một cái sừng, bộ dáng quái dị, cho nên mới bị vứt bỏ.

Trời cao có đức hiếu sinh, cho nên Khương Dã liền ôm đứa bé này về nhà nuôi lớn, gọi là Khương Quảng.

Đứa bé này cùng Khương Ly lớn lên, tình như thủ túc.

Thành tựu về văn hoá giáo dục võ công của Khương Quảng đều đặc biệt xuất sắc, vì vậy tiên vương Khương Dã coi trọng, nhận làm con nuôi.

Dĩ nhiên, vài thập niên trước hoàn toàn là thế giới của Khương Ly, bất luận kẻ nào đều phải làm nền cho ông ta nổi bật, kết quả trở nên u ám chả có chút ánh sáng nào.

Khương Quảng cũng không ngoại lệ.

Hai người này không phải huynh đệ lại hơn hẳn huynh đệ.

Lúc Khương Ly còn là Thái tử ánh sáng bắn ra bốn phía, chiến công hiển hách.

Mà đến khi ông ta lên ngôi làm vua, càng xung phong đánh tứ phương, công vô bất khắc chiến vô bất thắng, các nước xung quanh run rẩy dưới vó sắt của ông ta.

Chỉ không đến mười năm, Khương Ly đã diệt được nước Lương, nước Tề, nước Trung Sơn và nước Vệ.

Lãnh thổ đế quốc Đại Càn khuếch trương gấp mấy lần.

Gần như toàn bộ thế giới phương đông đều bị hào quang của ông ta che giấu vậy.

Mà vị nghĩa đệ Khương Quảng này, lại từ đầu đến cuối đi theo ở bên người ông ta trở thành tâm phúc tuyệt đối, đứng đầu quân chính quy của ông ta.

Lúc Khương Ly xưng đế chủ, ba người em trai được phong Công tước, duy chỉ có Khương Quảng được phong vương.

Khương Quảng vốn là một đứa trẻ mồ côi bị vứt bỏ chết cóng, gặp phải họ Khương xong xuôi, lại nhất cử phong vương.

Tạo hóa, ân đức như thế quả thật hiếm có.

Hai mươi năm trước, vương quốc Đại Càn đại quyết chiến cùng đế quốc Đại Viêm.

Trận quyết chiến này, quyết định toàn bộ vận mệnh thế giới phương đông, quyết định kẻ nào sẽ là chủ nhân của nửa thế giới.

Khương Ly chiến thắng dồn dập, quân tiên phong đã đến dưới Viêm Kinh.

Nhưng mà trong một đêm, vợ chồng đế chủ Khương Ly chết bất đắc kỳ tử.

Việc này cho tới bây giờ cũng là một bí ẩn tuyệt đối.

Khương Ly tuyệt đối là thiên hạ đệ nhất cao thủ, vợ của Khương Ly tức Đại Càn thiên hậu là cao thủ đứng hàng thứ ba của thiên hạ.

Trên thế giới còn ai có thể giết chết đôi vợ chồng nghịch thiên này?

Nhưng mà, sự thực chính là sự thực.

Sau khi vợ chồng Khương Ly chết đi.

Khương Quảng liền trở thành thống soái tối cao của vương quốc Đại Càn.

Ông ta vốn nên kế thừa di chí Khương Ly, hoặc là tiếp tục chiến đấu tiếp, hoặc là dẫn binh trở về vương quốc Đại Càn, tìm một người xuất sắc trong hoàng tộc họ Khương kế thừa ngai vàng, đồng thời làm phụ tá trung thành, vì ân chủ bảo vệ cho phần cơ nghiệp này.

Nhưng mà... ông ta trực tiếp lựa chọn làm phản, đầu nhập vào đế quốc Đại Viêm.

Sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử, Khương Quảng làm phản.

Hai đại quân của Đại Viêm cùng Đại Tấn vây thế gọng kìm, khiến một triệu đại quân vương quốc Đại Càn, gần như bị hủy diệt hoàn toàn.

Hoàng đế của đế quốc Đại Viêm cười đến cuối cùng, trở thành thiên hạ chí tôn, chủ nhân của cùng phương Đông, hoàng đế của vạn vua.

Vương quốc Đại Càn cường thịnh vô cùng sụp đổ, bị tách rời thành bốn quốc gia.

Kẻ phản bội Khương Quảng trở thành quốc quân của nước Tân Đại Càn.

Đứa trẻ đáng lý bị vứt bỏ chết cóng kia, leo lên cuộc sống đỉnh phong, trở thành lãnh đạo của một nước.

Hoàng đế của Đế quốc Đại Viêm ban thưởng Khương Quảng họ mới, Doanh.

Từ đó về sau Khương Quảng trở thành Doanh Quảng, mà con của ông ta Khương Minh, cũng biến thành Doanh Vô Minh.

Vậy vì sao cái tên Doanh Vô Minh xưng Khương Ly là phụ vương?

Bởi vì gã không chỉ là đệ tử chính của Khương Ly, hơn nữa còn là nghĩa tử của Khương Ly.

Chuyện này cũng có thể chứng minh vì sao gã còn trẻ võ công liền cao như thế.

Tuyết Ẩn là nghĩa muội Khương Ly, kẻ mà đời này nàng hận nhất, chính là cha con Doanh Quảng (Khương Quảng).

Nếu không phải tiên vương Khương Dã, Doanh Quảng nhà ngươi đã sớm chết rét.

Khương Ly bệ hạ đối với ngươi xem trọng cỡ nào? Không chỉ xme ngươi là tâm phúc, không phải huynh đệ mà còn hơn hẳn huynh đệ.

Kết quả ngươi lại vô sỉ phản bội bệ hạ.

Hôm nay còn đường hoàng trở thành quốc quân của vương quốc Tân Đại Càn, biến thành con chó trung thành của hoàng đế đế quốc Đại Viêm.

- Doanh Vô Minh, phụ tử các ngươi cũng là loạn thần tặc tử, không nên nhắc lại chữ Khương, không nên nhắc lại. - Tuyết Ẩn lệ rơi đầy mặt.

Chỉ có lúc này, Thần nữ cường đại mới có vẻ yếu đuối.

Doanh Vô Minh thở dài một tiếng nói:

- Cô cô, vương tộc họ Khương đã bị giết sạch rồi, nếu con không phải họ Khương, thiên hạ đã không còn ai mang họ Khương nữa.

Lời này thật sự không phải giả.

Sau khi Khương Ly chết đi, vương quốc Đại Càn diệt vong xong xuôi, hoàng đế đế quốc Đại Viêm đã giết sạch toàn bộ hoàng tộc họ Khương.

Mặc kệ bà con xa đến đâu, toàn bộ giết sạch.

Không ai làm công tác thống kê hoàng đế đến tột cùng giết bao nhiêu người họ Khương.

Chí ít vượt qua hai vạn.

Từ đó về sau, đừng bảo là vương tộc họ Khương, ngay cả người mang họ Khương ncũng không có.

Hoàng đế không chỉ cấm 《 Đông Ly Truyện 》, ngay cả cái chữ khương cũng cấm vận.

Thảm nhất chính là con trai duy nhất của Khương Ly, đang còn trong bụng mẹ mà phải rời khỏi thế giới này rồi.

- Phản tặc Vô Minh, ngươi lấy được chân truyền của bệ hạ, ta... Ta giết không được ngươi. - Thần nữ Tuyết Ẩn lệ nóng doanh tròng, run giọng nói:

- Cút, không nên xuất hiện ở trước mặt của ta, không nên ô uế con mắt của ta.

Doanh Vô Minh cung kính cúi chào một cái, tiếp đó ra đi về phía kinh đô nước Việt.

Gã dĩ nhiên không phải vì chuyên môn tới gặp Tuyết Ẩn, mà là tới bái phỏng quốc quân Việt quốc, có chuyện trọng yếu.

Lúc đó Khương Ly xưng bá thiên hạ, có thể nói là người ái mộ vô số.

Lúc quốc quân Việt quốc Ninh Nguyên Hiến con trẻ, lại chính là người hâm mộ Khương Ly.

Khương Ly đã từng nói, con của ông ta sau này sẽ lấy công chúa của khắp thiên hạ.

Ninh Nguyên Hiến lúc đó vừa sinh con gái Ninh Hàn.

Lúc Ninh Hàn năm tuổi, Ninh Nguyên Hiến mang theo nàng đi viếng thăm vương quốc Đại Càn.

Lúc đó ông ta liền cười hỏi, Khương bệ hạ ngài lúc đó có nói đùa một câu, giờ tính sao đây?

Mà khi lúc ấy vợ Khương Ly mới vừa mang thai.

Khương Ly ôm Ninh Hàn, cảm thấy cô bé này dáng vẻ thật đẹp, hơn nữa thiên phú cao kinh người.

Thế là ông ta cất giọng đầy khí phách, bé con này, con trai của ta phải cưới.

Thế là, con của Khương Ly vẫn còn trong bụng, thậm chí nam nữ cũng không biết, liền trực tiếp cùng Ninh Hàn định ra hôn nhân.

Cho nên cọp cái Ninh Diễm luôn miệng nói hâm mộ công chúa Ninh Hàn, còn có thể làm quả phụ như vậy, nàng muốn làm quả phụ cũng không làm được.

Mà Ninh Hàn cũng bởi vì đoạn hôn ước này, lựa chọn đi hải ngoại xa xôi, tách khỏi chốn thị phi.

Đương nhiên!

Ninh Nguyên Hiến cũng vì lời hứa hôn này bỏ ra cái giá to lớn.

Sau khi Khương Ly chết bất đắc kỳ tử.

Vương hậu Ninh Nguyên Hiến bị phế, không lâu sau sau lại buồn bực sầu não mà chết.

Chúc thị lúc này mới trở thành vương hậu Ninh Nguyên Hiến, con trai của bà ta trở thành Thái tử.

Bởi vì họ Chúc không chỉ là danh môn Việt quốc, mà còn là danh môn của đế quốc Đại Viêm.

Lập Chúc thị làm vương hậu, chính là Ninh Nguyên Hiến với thỏa hiệp đế quốc Đại Viêm.

...

Sau khi Doanh Vô Minh ra đi.

Thần nữ Tuyết Ẩn hướng Đại Ngốc nói:

- Đại Tráng nhớ kỹ người này, sau này đánh chết nó.

Đại Ngốc không khỏi nhìn về phía Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng ra sức châm thêm:

- Đúng, đánh chết hắn.

Đại Ngốc cố gắng gật đầu, chuyện này gã nhớ kỹ.

- Lãng nhi, cô cô không có bản lãnh, giết không được hai cha con này. - Tuyết Ẩn cất giọng bi thương nói:

- Cho nên chỉ có thể trốn ở trong Dại Tuyết Sơn tránh hiện thực, đồng thời đi tìm một cái hy vọng hư vô mịt mờ.

Lời này để cho người ta lại nghe không hiểu.

- Được rồi, cô cô đi, cái tên Doanh Vô Minh này, con tạm thời không nên chọc nó.

Thẩm Lãng gật đầu.

Nói thật ra, hắn bây giờ cùng Doanh Vô Minh vẫn là quá xa vời.

Đôi bên căn bản cũng không có gút mắc gì về mặt lợi ích cả.

Tuyết Ẩn nói:

- Ngươi yên tâm, chuyện bên quận Lang kia, ta sẽ vì ngươi làm thỏa đáng.

Thẩm Lãng ngượng ngùng nói:

- Cô cô à, ngài thuần chân thiện lương, chuyện này có phải phá vỡ ranh giới cuối cùng của ngài chăng?

Tuyết Ẩn lắc đầu nói:

- Không, cô cô chẳng thuần chân một chút nào đâu? Cho nên ta cứu vạn dân, căn bản không phải bởi vì ta lương thiện gì, mà là bởi vì ta đây chuộc tội, ta đây tích đức, tiếp đó theo đuổi một hy vọng vô cùng mong manh, thật ra ta là một người đàn bà có thể làm ra bất cứ chuyện độc ác nào.

Thẩm Lãng không khỏi kinh ngạc.

Người đàn bà độc ác sao?

Cô cô rõ ràng thuần khiết dịu dàng như Thánh nữ vậy, thế nào lại là người độc ác được chứ.

Tuyết Ẩn nhìn Thẩm Lãng nói:

- Lãng nhi à, ngươi vô cùng thông minh, thế nhưng tuyệt đối không nên bị sự vật quá tốt đẹp mê hoặc. Trên cái thế giới này căn bản cũng không có thứ hoàn mỹ, đàn bà càng như thế, đàn bà càng hoàn hảo thì càng giả. Cô cô cũng không ngoại lệ, hai mươi năm trước ta chính là một cô gái độc ác, ta một chút đều không thánh thiện đâu.

- Ta chỉ là vì chuộc tội, vì tích đức, mới biến thành cái dạng bây giờ!

Tiếp đó, Thần nữ Tuyết Ẩn lướt đi xa.

Mà Thẩm Lãng hoàn toàn cứng.

Chuyện này tuyệt đối không thể trách Thẩm Lãng.

Thần nữ Tuyết Ẩn giống như để chứng minh lời nói của mình, trực tiếp ở trong cái áo choàng Thẩm Lãng nắm một cái.

Thẩm Lãng không khỏi từng đợt tê dại của da đầu.

Chuyện này quá mức lật đổ!

Đây là Tuyết Ẩn mình biết sao? Nàng vừa rồi đã sàm sỡ ta sao?

Đàn bà rõ ràng rất phức tạp.

Thẩm Lãng lúc này cảm giác được, mình mới phát hiện một góc của Thần nữ Tuyết Ẩn.

...

Ngày hôm nay yên lặng hiếm thấy vô cùng.

Thẩm Lãng cùng Ngũ vương tử Ninh Chính đánh cờ.

- Thẩm Lãng, ngươi nói chuyện kia là nghiêm túc à? - Ninh Chính bèn hỏi.

Lúc trước Thẩm Lãng từng nói với Ninh Chính, muốn cho gã đi nhậm chức Thái Thú quận Bạch Dạ.

Thẩm Lãng nói:

- Đương nhiên, điện hạ làm Thái Thú quận Bạch Dạ, thần làm thành chủ Trấn Viễn. Hai người chúng ta thay thế Trương Xung, biến thành người tiên phong tân chính. Cho đến lúc này, thiên hạ chắc chắn đặc biệt đặc sắc.

Đâu chỉ đặc sắc, quả thực toàn bộ cái cằm đều có thể hù dọa rớt xuống thì có.

Thẩm Lãng nhà ngươi lúc trước vẫn còn chống lại tân chính, thậm chí còn là đại biểu của quý tộc lâu đời, hôm nay lắc mình biến thành người tiên phong tân chính.

Quá hoang đường.

Ninh Chính nói:

- Việc này ta vẫn cảm thấy ly kỳ, rất khó.

Thẩm Lãng nói:

- Thất bại lớn nhất của quốc quân hôm này là gì vậy? Không phải chiến cuộc nước Nam Ẩu, bên kia tối thiểu chúng ta còn chiếm thượng phong. Thất bại lớn nhất của ông ấy chính là tân chính, nếu như điện hạ có thể nâng lên đại kỳ tân chính, ông ta sẽ phải cao hứng vô cùng, thậm chí sẽ rất kích động.

Ninh Chính lắc đầu nói:

- Ta không có bản lãnh kia.

Thẩm Lãng đại ngôn bất sàm nói:

- Ta có, ngài cứ theo ta hộ giá hộ tống là được rồi. Chỉ cần chúng ta tiêu diệt gia tộc họ Tô, đây là sự huy hoàng nhất của tân chính.

Lập trường của Thẩm Lãng, chính là không có lập trường.

Hắn chỉ làm chuyện có lợi với mình và với gia tộc họ Kim.

Ninh Chính nói:

- Muốn để tân chính tiếp tục nữa, đồng thời khai đao với họ Tô, đầu tiên phải cho Tô Nan xuống đài.

Thẩm Lãng a dua theo:

- Đúng, phải cho Tô Nan xuống đài!

Ninh Chính nói:

- Chuyện này càng khó khăn.

Đúng vậy, chuyện này siêu khó.

Triều đình Việt quốc hiện giờ ở thế chân vạc, Thái tử, Tam vương tử, phe trung lập.

Mà Tô Nan là đầu sỏ phe trung lập, tuyệt đối thâm căn cố đế, quyền thế huân thiên.

So sánh mà nói, Thẩm Lãng chỉ là một ngọn cỏ yếu ớt, mà Tô Nan là cây đại thụ cao tới trời.

Một ngọn cỏ nhỏ nhoi như Thẩm Lãng muốn lật đổ cây đại thụ cao to khổng lồ kia, quả thực chính là người si nói mộng.

- Nhanh thôi! - Thẩm Lãng nói.

Ninh Chính không khỏi kinh ngạc:

- Nhanh cái gì?

Thẩm Lãng nói:

- Tô Nan sẽ rơi đài nhanh thôi.

Ninh Chính ngạc nhiên, nhìn Thẩm Lãng không thể tin được.

Bây giờ hoàn toàn nhìn không thấy dấu hiệu, Tô Nan ở trong triều vẫn là như mặt trời ban trưa, hoàn toàn không có một chút thế thua sút suy tàn nào

Ninh Chính nói:

- Chẳng lẽ trong tay ngươi có đòn sát thủ đối phó Tô Nan à?

Đòn sát thủ?

Cũng không có!

Đương nhiên trong tay Thẩm Lãng có một phần mật thư giả, chính là ngày xưa Hầu tước Tô Tiễn muốn lôi kéo gia tộc họ Kim cùng nhau đầu nhập vào Ninh Nguyên Vũ.

Lúc đó Tô Kiếm Đình bất chấp sai lầm to nhất thiên hạ, dẫn đầu cao thủ Tây Vực đi tiến đánh gia tộc họ Tô, chính là vì cướp đoạt phong mật thư này.

Nhưng đồ chơi này chưa tính là đòn sát thủ, có thể dùng dệt hoa trên gấm, nhưng muốn lấy tư cách vũ khí trí mạng vẫn không đủ.

Cho nên Ninh Chính hoàn toàn không cách nào tưởng tượng, Thẩm Lãng chẳng qua là một quan nhỏ xíu như hạt mè, ở trong triều không có một vây cánh, làm thế nào lật đổ đại quyền thần như Tô Nan.

Thậm chí Thẩm Lãng bây giờ ngay cả cái chức quan bé xíu kia cũng đánh mất, ở nhà đóng cửa hối lỗi.

Muốn lật đổ Tô Nan, thật là có chút cảm giác như sâu kiến lay cây vậy.

Thẩm Lãng nói:

- Điện hạ à, nếu như thần chủ động đi công kích Tô Nan, có lẽ sẽ có chút chiến tích, nhưng tuyệt đối không cách nào tạo thành một kích trí mạng. Lực lượng trong tay thần quá yếu, ở trong triều hoàn toàn không có căn cơ.

Ninh Chính gật đầu.

Thẩm Lãng tiếp tục nói:

- Thế nhưng thời điểm nguy hiểm nhất, cũng là cơ hội tốt nhất. Khi kẻ thù cầm đao thọt về phía ngài, cũng là thời khắc phản công tốt nhất. Bắt được cơ hội ngàn năm một thuở này, liền có thể trong nháy mắt phản sát. Trận quyết chiến phân thắng bại giữa thần và Tô Nan, lập tức đánh đến nơi.

Ninh Chính vẫn nghe không hiểu lắm.

Lúc này, hai cô bé trắng ngần kia nhảy nhót tới.

Bé chị trực tiếp bò lên đùi Thẩm Lãng ngồi xuống, bé em trực tiếp bò lên đùi Ninh Chính ngồi xuống.

- “Thục thử”, hai người đang bàn gì vậy? - Dư Khả Khả bèn hỏi.

Thẩm Lãng rõ ràng sợ con bé lém lỉnh này, mỗi ngày, khi trời chưa sáng liền mang theo em gái vọt vào phòng, ở trên giường hắn nhảy tưng tưng, ríu ra ríu rít kêu “thục thử” rời giường, “thục thử” dậy đi nào.

Nếu như còn chưa chịu ra khỏi giường, tụi nó liền trực tiếp vén mền.

Nàng không phải muốn tìm Thẩm Lãng chơi, mà tụi nó cảm thấy mình đã ra khỏi giường, người khác không được ngủ tiếp.

Một khi đánh thức Thẩm Lãng xong xuôi, chúng nó chạy cái vèo.

- Chơi cờ. - Thẩm Lãng nói:

- Sao không tìm ca ca mập chơi hả?

Ca ca mập đương nhiên là Kim Mộc Thông.

Dư Khả Khả nhiều chuyện:

- Ca ca mập tức giận.

Thẩm Lãng hỏi:

- Tại sao nó lại tức giận vậy?

Dư Khả Khả nói:

- Con chỉ nói “thục thử” trắng cũng có vợ, “thục thử” đen cũng có vợ, tại sao ca ca mập không có vợ, tiếp đó ca ca liền tức giận.

Ôi!

Kim Mộc Thông có thể không tức giận sao?

Cái điểm yếu trong lòng gã trực tiếp bị cô bé đâm vào bị thương mất rồi.

Nhóc mập Kim Mộc Thông à, đệ đến bây giờ cũng không có bồ!

Lời nói càng thẳng thắn, càng đau lòng.

Dư Khả Khả nói “thục thử” trắng chính là Thẩm Lãng, bởi vì mặt trắng. “Thục thử” đen chính là Ninh Chính, bởi vì mặt đen.

Dư Khả Khả lại hỏi:

- Vậy hai “thục thử” đang làm gì vậy?

Thẩm Lãng trả lời lần nữa:

- Chơi cờ.

Cô bé đưa đôi mắt đen lúng liếng kia nhìn chằm chằm vào những quân cờ vây đen trắng, bỗng nhiên hỏi:

- “Thục thử”, đây là cái gì?

- Quân cờ.

- Có thể ăn được không?

- Không thể.

- Thực sự không thể ăn à?

- Thực sự không thể.

Dư Khả Khả cảm thấy Thẩm Lãng đang gạt nó, thế là con bé hướng sang em gái hai tuổi:

- Muội muội, ăn một miếng coi có ngon hay không.

- Được! - Dư Hề Hề ngu ngơ cầm lấy một quân cờ vây bỏ vào trong miệng, trực tiếp dùng răng sữa nhai.

Động tác con bé quá nhanh, Ninh Chính cũng không kịp cản.

Cờ vây rất cứng, mà Dư Hề Hề mới hơn hai tuổi, miệng toàn răng sữa trắng tinh, một phát cắn này đau đến muốn gãy răng.

Khuôn mặt nho nhỏ của con bé lại ngẩn tò te.

Tiếp đó gào khóc oa oa.

Ninh Chính vội vàng móc quân cờ vây trong miệng con bé ra, tiếp đó ngó hàm răng con bé xem có gãy cái nào hay không.

Cũng may là không gãy.

Trác thị nghe được tiếng khóc vội vàng qua đây, ôm Dư Hề Hề đi chỗ khác.

Thẩm Lãng bất đắc dĩ nhìn Dư Khả Khả trong lòng mình.

Con bé này xấu tính quá rồi.

Mỗi lần đều gài bẫy em gái nói.

Hề Hề cũng quá ngu, mỗi lần đều bị chị nó gài bẫy.

Nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Lãng, Dư Khả Khả cảm thấy bản thân phải bị mắng, vội vàng từ trên đùi Thẩm Lãng tuột xuống.

- Thứ này thực sự không thể ăn mà.

Tiếp đó, con bé chạy thoạt thật nhanh.

Nhưng mà còn chưa có chạy ra khỏi bao nhiêu, đã bị tiểu Băng tóm được đét vào mông.

- Con bé hư hỏng này, lại ăn hiếp em gái.

Tiếp đó, lại truyền tới một trận gào khóc, nhưng mà vẫn là cái loại gào khan không nước mắt.

Thế là, Thẩm Lãng cùng Ngũ vương tử Ninh Chính tiếp tục.

Ninh Chính hỏi:

- Ngươi và Tô Nan ở trên triều đình quyết chiến, là đấu tranh kịch liệt dây dưa, hay là trong nháy mắt định thắng bại?

Thẩm Lãng đáp:

- Trong nháy mắt định thắng bại.

Ninh Chính hỏi:

- Lúc nào?

Thẩm Lãng trả lời:

- Nhanh, rất nhanh!

...

Thái tử trong hương các (*).

(*) Lầu gác trong cung hay trong chùa.

Tổng đốc Chúc Nhung nói:

- Điện hạ, hôm nay Kim Trác đã sắc phong Huyền Vũ Hầu, hơn nữa bệ hạ cũng cao hứng vô cùng.

Thái tử vẫn thưởng thức bức tượng ngọc khắc trong tay, không nói gì.

Chúc Nhung nói:

- Lúc này đúng là cơ hội tốt nhất để cứu viện Trương Xung, điện hạ chỉ cần mở miệng, bệ hạ sẽ phải thả ra Trương Xung.

Thái tử nhoẻn miệng cười.

Chiêu Nhan nói:

- Ở trong mắt Chúc đại nhân, Trương Xung có thể rất trọng yếu. Thế nhưng ở trong mắt điện hạ, còn có chuyện quan trọng hơn cả Trương Xung nhiều, cấp ưu tiên chiến lược càng cao. Điện hạ cũng là miệng vàng, mỗi một câu nói đều vô cùng trân quý.

Như thế không hề sao.

Thái tử dù sao cũng là thiếu quân của một nước, phân lượng đặc biệt nặng.

Mỗi một câu nói thốt ra, mỗi một lời thỉnh cầu về phía quốc quân, đều phải cực kỳ thận trọng.

Trương Xung là tâm phúc của Chúc Nhung, nhưng không thấy phải là tâm phúc Thái tử.

Ở trong mắt Thái tử, còn có mấy chuyện càng quan trọng để ưu tiên hàng đầu, chuyện của Trương Xung nên gác lại phía sau một chút.

Lại nói Trương Xung tuy rằng cũng xem như phe Thái tử, nhưng đối tượng ông ta trung thành dù sao cũng là quốc quân.

Đương nhiên còn có một chuyện để Thái tử không thoải mái vô cùng.

Lúc trước gã ban thưởng bảng hiệu cho Từ Quang Doãn, Từ Tú Thiên Nam.

Kết quả thì sao?

Nhà họ Từ bị diệt.

Hôm nay nhà họ Từ dường như muốn đông sơn tái khởi, thế nhưng Từ Thiên Thiên lại đầu phục gia tộc họ Kim.

Đây không phải là làm mất mặt ta sao?

Chúc Nhung nói:

- Điện hạ, Trương Xung là người trung hiếu với quốc gia, hôm nay là thời cơ tốt nhất để điện hạ cứu hắn, nhất định hắn sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sẽ quên mình phục vụ cho điện hạ.

Thái tử Ninh Dực mỉm cười nói:

- Cữu cữu, trong lòng ta biết rõ mà.

Sau khi Chúc Nhung ra đi xong, Thái tử bèn hỏi:

- Con ả Từ Thiên Thiên, quả nhiên đầu phục Thẩm Lãng, đầu phục gia tộc họ Kim à?

Chiêu Nhan nói:

- Đúng vậy, hơn nữa cái thứ ác quỷ háo sắc như Thẩm Lãng làm sao bỏ qua trang tuyệt sắc như Từ Thiên Thiên, e rằng hai người này đã thông đồng với nhau rồi?

Thái tử hỏi:

- Tấm biển Từ Tú Thiên Nam ta ban thưởng nhà họ Từ có còn hay không?

Chiêu Nhan đáp:

- Chắc còn ở đấy.

Thái tử ra lệnh:

- Đi thu hồi lại đi.

...

Trương Xung ở trong ngục giam Đại Lý tự đã gần nửa năm rồi.

Người này thực sự giống như đã bị hoàn toàn quên lãng vậy.

Con thứ hai của ông - Trương Tuân, vẫn mỗi ngày đều quỳ ở bên ngoài Đại Lý tự.

Ngay từ đầu rất nhiều người còn khiếp sợ, người này cũng quá hiếu thuận đi.

Sau đó có người vẫn khiếp sợ, người này quá biết cách diễn trò rồi.

Mà bây giờ, mọi người có nhìn cũng như không.

Đám quan của Đại Lý tự đều xem Trương Tuân là thành pho tượng, một pho tượng thần giữ cửa.

Mỗi ngày quỳ đến tối, mỗi sáng sớm lại đi.

Ngươi thật trâu bò, thần công Quỵ Trứ Thụy Giác (thần công quỳ ngủ) xem như bị ngươi chinh phục.

Còn có Tất Cái Đại Pháp (đầu gối đại pháp) cũng tuyệt đối được ngươi luyện thành, đầu gối Trương Tuân bây giờ chắc chắn so với bảng đá còn cứng hơn.

Thế nhưng bây giờ, người nào cũng chẳng xem nhà họ Trương có cái gì đáng kể.

Con trai lớn nhất của Trương Xung đang ở dưới trướng của Bình Nam tướng quân, đang tác chiến ở trên chiến trường nước Nam Ẩu, vị trí cũng không phải đặc biệt cao.

Con thứ hai Trương Tuân, chẳng qua là một lục phẩm Ngự Sử của Ngự Sử Đài mà thôi.

Lúc đầu Trương Xung là người có khả năng tân chính, tâm phú quốc quân, mắt thấy sẽ phải từ từ nổi lên, kết quả bị thua tại thành Huyền Vũ.

Hôm nay xem ra đời này đều phải sống ở bên trong ngục giam Đại Lý tự.

Thời gian dài như vậy trôi qua, mấy ngày trước quốc quân cũng đặc biệt vui vẻ mà sắc phong Huyền Vũ Hầu, lẽ ra đã hết giận.

Nhưng Trương Xung vẫn không có thả ra, xem ra người này là hoàn toàn không có trông cậy vào.

...

Tâm trạng của quốc quân với Trương Xung đặc biệt phức tạp.

Ông ta kính trọng phẩm hạnh cùng bản lĩnh Trương Xung, nhưng lại là không thế nào thích người này.

Giống như cách ông kính trọng Kim Trác nhưng cũng chẳng hề thích vậy.

Thứ ông ta thích là dạng người như Thẩm Lãng, vừa hiểu chuyện lại vô cùng thông minh, vô cùng tinh trí cũng vô cùng kiêu ngạo.

Nhưng mà Thẩm Lãng nếu như vào triều làm quan, xác suất rất lớn sẽ trở thành gian thần à?

Đại bộ phận quân vương thật tình không thích cái loại nhân vật có bản lĩnh nhưng lại biểu hiện ra thái độ thiết cốt tranh tranh.

Mà Trương Xung chính là người như vậy.

Từ khi bị bỏ tù đến tận bây giờ, Trương Xung cũng không có viết một phần bản cung nhận tội.

Dù cho ngươi ngồi tù, cũng có thể viết tấu chương.

Thế nhưng không có, một phần cũng không có.

Trương Xung viết rất nhiều tấu chương nhận tội, ví như thành Nộ Triều thất bại, ví như tân chính quận Nộ Giang thất bại.

Nhưng toàn bộ là công sự.

Sau khi bị bỏ tù, ông càng bực tức hơn.

Trương Xung ta đây chẳng bao giờ tham lam một đồng của quốc khố, vì sao phải đổ cái tội danh này đến trên đầu ta?

Đổi thành những quan viên biết hiểu chuyện, biết quốc quân giận chó đánh mèo xong xuôi, đương nhiên phải không ngừng cầu xin tha thứ.

Ngàn sai vạn sai, cũng là lỗi của thần. Bệ hạ nói thần tham ô, vậy thần tham ô vậy.

Không nói đến ai khác xa xôi.

Thẩm Lãng sẽ làm cái động tác này, ngàn sai vạn sai đều do ta sai cả.

Tiền tố có thể đổi thành nương tử, nhạc phụ đại nhân v.v…

Mà Trương Xung lại cứng rắn gan lì muốn tranh chấp cùng quốc quân.

Một câu xin khoan dung cũng không có, cho nên ngay cả khi quốc quân nguôi giận, cũng vẫn không có thả ông ta ra.

Thái tử cũng chính là nhìn thấu điểm này, từ đầu đến cuối không có mở miệng xin tha thứ.

Trương Xung nhà ngươi không cầu tha, ta liền hướng phụ vương xin tha thứ, há chẳng phải rước bực vào người à?

Nhưng mà Trương Xung thật tình ở trong quan trường chả bòn rút một cắc bạc.

Ông ta rõ ràng cần tiền, hơn nữa còn là nhiều tiền, nhưng không có tham ô quân lương, tham ô quốc khố một đồng vàng nào cả.

Ông ta đường đường Thái Thú, vì tiền nên mới dạm hỏi một thương nhân như Từ Quang Doãn, chuyện này đã xem như tự bôi bẩn, ấy thế mà quốc quân lại muốn đổ tội danh tham ô quốc khố lên đầu ông sao?

Tuyệt đối không được!

Trương Xung ta đây tuyệt đối không thể nào chịu cái vết nhơ này.

Cho nên, đôi bên liền giằng co cho tới bây giờ.

...

Quốc quân ở trong cung Biện phi.

Mang thai hơn ba tháng, cái bụng hơi nhô lên.

Biện phi không tính là xinh đẹp, thế nhưng vô cùng nhẹ nhàng, tràn đầy phong độ của người trí thức.

Ninh Nguyên Hiến lười biếng nằm ở trên đùi Biện phi, nghe Biện phi đọc sách.

Đọc dĩ nhiên là 《 Kim Bình Mai Phong Nguyệt Vô Biên 》.

Quốc quân cũng thích xem quyển sách này, cảm thấy viết rất khá.

Ông ta đã đọc hai ba lần, nhưng nhất là thích nghe Biện phi đọc.

Biện phi là thục nữ tuyệt đối ưu nhã, nghe trong miệng bà đọc cảnh phòng the, quốc quân cảm thấy rất có hương vị hấp dẫn.

Đây cũng là chuyện thú vị ở khuê phòng vợ chồng mà.

Đọc xong hồi chín.

- Ngày hôm nay chỉ tới đây thôi, nếu không nàng sẽ mệt chết đó. - Ninh Nguyên Hiến nói.

Biện phi hỏi:

- Tập hai lúc nào có ạ?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ai biết được? Cái thằng Thẩm Lãng vô liêm sỉ mỗi ngày không có việc gì, căn bản không có ý định viết sách, hắn lúc đó viết quyển sách này là vì hại Từ Quang Doãn cùng Từ Thiên Thiên, bây giờ nhà họ Từ cơ hồ bị diệt môn, Từ Thiên Thiên gần như biến thành ngoại thất của hắn, thế là hắn lười viết sách.

Biện phi cười nói:

- Thằng nhỏ này rõ ràng ranh mãnh cay nghiệt.

Cay nghiệt dùng tại đây, chưa chắc là hỏng bét.

Ở trong mắt quốc quân, khoan dung ngược lại chưa chắc là từ hay ho.

Ngươi rộng lòng như vậy làm cái gì? Có dã tâm gì hả? Ý chí thiên hạ gì thế kia?

Ninh Nguyên Hiến nói:

- Ai nói không phải đâu.

Mà lúc này, bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, không gấp gáp, nhưng lại vô cùng lo lắng.

Đây là bản lãnh đại thái giám Lê Chuẩn, nội chỉ dùng tiếng bước chân là có thể để quốc quân nghe ra ý kiến.

- Thế nào? - Ninh Nguyên Hiến không nhịn được mà hỏi.

Lê Chuẩn nói:

- Bệ hạ, Trương Xung sợ là không xong, sắp chết!

Quốc quân đỉnh nhỏm dậy ngay, nhưng đột nhiên ngừng lại động tác.

Bởi vì Biện phi ngay bên cạnh, nếu là động tác của ông quá mạnh, chẳng phải là sẽ đụng bà sao.

Thế là, ông ta vẫn nằm ngay chỗ đó, nói bằng giọng lạnh lẽo:

- Là thật, hay là đang diễn trò?

Lời vừa nói ra, sự cay nghiệt thiếu tình cảm của Ninh Nguyên Hiến hiển lộ không bỏ sót điều gì.

Người ta sắp chết rồi, ngài trước tiên thực sự nghi vấn Trương Xung đang diễn trò.

Đại thái giám Lê Chuẩn nói:

- Thiên chân vạn xác, hắn sắp chết, thời gian không nhiều lắm, ngay tối nay.

...

Chú thích của Bánh: Chương thứ nhất bảy ngàn chữ đưa lên, đêm qua lại mất ngủ, nhưng mà cảm giác viết chương này cũng không tệ lắm! Lạy xin các vị sâu sắc hỗ trợ, vé tháng đang cần, nhỏ lệ cầu xin!