Nói thì chậm, làm thì nhanh.
Chỉ thấy được Lãng gia chân trần ngay tại chỗ liền xông ra ngoài.
Mở cửa.
Kéo tay vợ mình.
Vọt vào bên trong một căn phòng khác.
Một phát nhào tới.
Hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của nàng.
Tiếp đó nhanh chóng cởi quần áo của mình ra.
Lúc này giải thích là vô dụng.
Chỉ có thể dùng động tác thực tế để chứng minh sự trong sạch của mình.
Nương tử, nàng xem ta đói bụng đến cỡ nào nè.
Dũng mãnh vô cùng thế này.
Chắc chắn không có vượt quá giới hạn.
Nếu như vượt quá giới hạn thì bây giờ nào có khí lực kia chứ?
Nàng có cảm thấy có đạo lý hay không?
...
Hơn một giờ sau đó.
Thẩm Lãng bị thuyết phục.
Mộc Lan miễn cưỡng bị thuyết phục.
Thẩm Lãng còn cố khoa trương ợ một cái.
- Nương tử, mấy ngày này ta không có một ngày một đêm nào không nhớ đến nàng.
- Mùi vị tương tư, thực sự mệt mỏi quá.
- Ta nhớ môi nàng, nhớ đôi mi và mùi thơm nhẹ nhàng trên người nàng.
- Mùi vị yêu nàng, thực sự mệt mỏi quá.
Mộc Lan với ửng hồng gương mặt nhìn chằm chằm Thẩm Lãng không nói lời nào.
Thẩm Lãng yếu ớt nói:
- Ta, ta kỳ thực còn có thể hát ra nữa.
Mộc Lan vặn lấy khuôn mặt Thẩm Lãng, ngửi mùi vị trên người của hắn:
- Coi như chàng ngoan.
Thẩm Lãng nói:
- Nương tử, nàng cũng cho là ta trong sạch, không có vượt quá giới hạn sao?
Mộc Lan nói:
- Bởi vì chàng chỉ có một chút chút áy náy, càng nhiều hơn chính là có lý chẳng sợ, cho nên hẳn là còn chưa có chân chính vượt quá giới hạn, nhưng đã có chút chột dạ, trong lòng chàng nói chung vẫn có thiếp, nên không có vượt qua một bước cuối cùng.
Cổ Thẩm Lãng chảy mồ hôi lạnh xuống.
Nương tử của mình lợi hại như vậy à?
Không thấy gì cả, chỉ dựa vào biểu cảm, là có thể phán đoán tâm tư của ta.
Nàng rõ ràng có thuật đọc tâm.
- Ôi!
Mộc Lan thở dài một tiếng, nàng cũng tự phục bản thân.
Phu quân chẳng qua là cùng nữ nhân khác nằm ở trên một cái giường, vừa không có chân chính phát sinh cái gì, cũng không tính là vượt quá giới hạn đi.
Thẩm Lãng thì thầm:
- Người đó là đại tông sư Tuyết Ẩn, ta không thể gặp Hà Nguyên Nguyên, cho nên chui vào chăn của đại tông sư...
Nói đến đây, Thẩm Lãng phát hiện mình còn không bằng không giải thích.
Càng giải thích chuyện này càng ngớ ngẩn.
Chàng dựa vào cái gì mà chui vào chăn người khác vậy?
Nhìn có vẻ chẳng phải xúc động, mà là vô cùng thành thạo.
- Thiếp nhớ chàng lắm, bên ngoài có rất nhiều lời đồn đãi về chàng, đồn chàng đã chết ở Khương quốc, thiếp thực sự nhịn không được nên tới kinh đô tìm, kết quả nghe được chàng đã trở về, thế là thiếp vội lên đường đến tìm chàng ngay. - Mộc Lan nói dịu dàng:
- Tiểu Băng mang thai, thiếp thật hâm mộ đó.
Nàng một chút đều không muốn nói về chuyện Tuyết Ẩn.
Dù cho đó là sư bá của nàng.
Trời! Cô ta dĩ nhiên là sư bá.
Cái tên cặn bã này, chàng gặp ai cũng thông đồng được sao.
Nhưng mà, tên phu quân cặn bã này đúng là vẫn còn khá ngoan. Chí ít một hai tháng này, hắn quả thực không có chân chính chạm qua những cô gái khác.
- Biết phu quân an toàn, ta an tâm, còn những chuyện khác, ta không muốn đi nghĩ. Phụ mẫu hẳn lo lắng lắm rồi, ta đây liền về nhà. - Mộc Lan đứng dậy.
- Không được. - Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng à, tối thiểu để ta ôm nàng ngủ một đêm chứ.
Giọng của hắn tràn đầy đam mê.
Mộc Lan do dự chỉ chốc lát, lại lần nữa nằm trở lại trong lòng Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng nói:
- Cục cưng, hình như ta tìm được cách để cho nàng mạnh hơn rồi.
Mộc Lan lắc đầu nói:
- Thiếp bây giờ không muốn trở nên mạnh mẽ, thiếp chỉ cần sống yên bình, sinh hai đứa con thật khỏe mạnh, chỉ mong chàng ngoan ngoãn ở nhà, không phải ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thẩm Lãng nói:
- Ta... Ta...
Mộc Lan bỗng nhiên lại bò dậy, lại nâng khuôn mặt Thẩm Lãng nhìn suốt một hồi nói:
- Trượng phu của thiếp rõ ràng mỹ nam tử đệ nhất thiên hạ.
Ồ? Tại sao nàng lại nói như vậy? Nàng đã gặp qua ai vậy?
Thẩm Lãng cũng không khỏi nâng mặt Mộc Lan lên.
Cục cưng Mộc Lan của ta thật là đẹp.
Hơn nữa còn là cái loại diễm lệ, mạnh mẽ, kiên cường, quyến rũ này kết hợp thành một thể.
Nói thật, ngoại hình của cục cưng Mộc Lan chẳng kém đại tông sư Tuyết Ẩn một chút nào.
Chỉ bất quá danh khí đại tông sư lớn, nàng có thêm vòng ánh sáng bao quanh người.
Lúc này, bên ngoài Hà Nguyên Nguyên nói:
- Thẩm công tử, hai người khỏe chưa?
Thẩm Lãng kinh ngạc, cái cô gái này vẫn ở đây?
Thẩm Lãng hỏi:
- Cục cưng, nàng làm sao dính vào cô ta chứ?
Mộc Lan nói:
- Thiếp không biết cô ta, lúc thiếp vào thì cô ta đã theo sau.
Thảo nào, thảo nào Thẩm Thập Tam nói ngăn không được Hà Nguyên Nguyên này.
Mộc Lan là bà chủ, bọn họ nào dám cản hả? Nên cô ả Hà Nguyên Nguyên này liền thừa cơ tranh thủ vào.
Cô gái này dự định gì ở đây?
Thẩm Lãng nói:
- Hà đại gia, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói.
Hà Nguyên Nguyên nói:
- Thẩm công tử, ta nói xong hai câu liền đi.
Thẩm Lãng cau mày, tùy tiện mặc xong quần áo đi ra ngoài.
- Hà đại gia, có chuyện gì, ngài mau nói đi. - Thẩm Lãng nói.
Hà Nguyên Nguyên đưa qua một tờ giấy.
Thẩm Lãng vừa mở nhìn, trên đó viết một bài từ.
《 Thủy Điều Ca Đầu - Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》
Lúc đó vì giết chết Lý Văn Chính, Thẩm Lãng bảo người ta bán cho Hà Nguyên Nguyên hai bài từ, trong đó một bài chính là 《 Minh Nguyệt Kỷ Thì Hữu 》.
Hơn nữa, còn vì nàng thiết kế một bộ váy đặc biệt khêu gợi.
Không chỉ có như thế, còn có người dùng tiền thu mua họa sĩ cung đình.
Ở trong bức tranh 《 Vương Thái Hậu Thọ Thần Đồ 》,Hà Nguyên Nguyên đặc biệt đáng chú ý.
Chính là bởi vì hai bài thơ này, cộng thêm hoá trang tuyệt vời vô cùng, ở sinh nhật vương thái hậu biểu diệt Hà Nguyên Nguyên xinh đẹp át cả hoa thơm cỏ lạ khác nên được quốc quân nhìn trúng.
Đương nhiên là có người nghi ngờ, làm sao mừng thọ của vương thái hậu còn mời đám khoa khôi này biểu diễn chứ?
Từ Hi thái hậu còn thường xuyên tuyển người từ gánh hát vào hoàng cung biểu diễn, đây là một đạo lý mà thôi.
Hoa khôi là ngôi sao, không phải kỹ nữ.
Hà Nguyên Nguyên nói:
- Thẩm công tử, bài từ thật ra cũng có coi là thiên cổ danh ngôn, ngài có quen không?
Thẩm Lãng ra vẻ kinh ngạc:
- Rất quen, bài từ này ở ngày thọ của vương thái hậu, Hà đại gia trong một đêm nổi danh khắp thiên hạ, ta cũng đặc biệt yêu thích, đương nhiên quen.
Hà Nguyên Nguyên nói:
- Đến nay ta vẫn không biết là người nào cầm bài từ này bán cho ta, Thẩm công tử tài hoa vô song, ta còn tưởng rằng là ngài đấy?
Thẩm Lãng nhanh chóng vào phòng, lấy ra một quyển sách đưa cho Hà Nguyên Nguyên.
- Hà đại gia nói ta tài hoa hơn người, lời này ta nhận, đây là tác phẩm ta gần đây dốc hết tâm huyết, xin chỉ giáo.
Hà Nguyên Nguyên nhận lấy rồi ngó thấy cái tựa《 Đấu Phá Thương Khung Giang Sơn Mỹ Sắc 》
- Đa tạ công tử tặng sách, ta nhất định sẽ đọc nó ngon lành.
Cô gái này cuối cùng đi.
Thẩm Lãng không kịp chờ đợi trở về ổ chăn, ôm người vợ thơm tho ngào ngạt của mình.
- Phu quân, cô gái này rất nguy hiểm à? - Mộc Lan bèn hỏi.
- Rất nguy hiểm. - Thẩm Lãng nói:
- Thế nhưng không có nguy hiểm như nàng, cứu mạng, bạch hổ muốn ăn thịt người!
Người thối mồm đúng chẳng tốt chút nào.
Mộc Lan lúc đầu suy nghĩ buông tha Thẩm Lãng.
Chàng đã kêu ra khỏi miệng.
Vậy Kim Mộc Lan ta đây để chàng nhận rõ thế giới tàn nhẫn cỡ nào.
Thứ cặn bã như chàng, còn muốn muốn đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.
Tiếp đó, Thẩm Lãng quỷ khóc sói gào.
...
Thẩm Lãng lo sợ trong lòng.
Lúc trước nương tử nghiêm phạt hắn, dùng Lục Cầm Hí.
Bây giờ lại đổi thành rút đao đoạn thủy kế?
Xuân tàm đáo tử ty phương tận, lạp cự thành hôi lệ thuỷ can! (*)
(*) Hai câu này trích trong bài Vô đề (Tương kiến thì nan biệt diệc nan) của Lý Thương Ẩn thời Vãn Đường. Bản dịch thơ của TGNH: Đến chết xuân tằm tơ đứt đoạn,
Thành tro ngọn nến lệ vơi dòng.
Không nên nha!
- Cục cưng, ta sai rồi, ta thực sự sai rồi.
- Ta xin thề, ta xin thề ta và đại tông sư thật sự trong sạch.
- Ngươi cũng không biết ta đây đến kinh đô giữ mình trong sạch đến cỡ nào, đàn bà còn không đụng đến cả ta một cái, ta ngay cả một người cũng không có xem qua.
Mà ngay tại lúc này, tiếng bước chân quen thuộc đi tới.
Da đầu Thẩm Lãng từng đợt tê dại.
Khi ngươi cảm thấy sự tình sẽ xấu đi, liền nhất định sẽ xấu đi.
Tức khắc, bên ngoài vang lên tiếng công chúa cọp cái Ninh Diễm.
- Thẩm Lãng, nếu như ngươi gấp rút muốn ngủ với ta như vậy, ta lúc trước hứa với ngươi, chỉ cần ngươi có thể từ Khương quốc sống trở về, ta liền cho ngươi ngủ. Ninh Diễm ta đây đã nói, vĩnh viễn chắc chắn.
- Thẩm Lãng, ta đã chuẩn bị xong ngươi tới đi, cùng lắm thì ta coi như bị chó cắn một cái.
- Ngủ hết xong, chúng ta vẫn làm huynh đệ!
Mông to, ta... Ta giết chết ngươi.
Nghiệp chướng a!!
Thẩm Lãng trước mắt tối sầm, té xỉu ở trong lòng nương tử.
...
Thẩm Lãng tỉnh lại lần nữa, đã là một lúc lâu sau.
Công chúa Ninh Diễm vỗ bộ ngực với Mộc Lan nói:
- Mộc Lan à, tên cặn bã này tuy rằng không xứng với ngươi, nhưng hắn ở kinh đô trừ sờ qua ngực của ta hai lần, còn lại cũng không có làm chuyện gì quá phận.
Ta… đ* mẹ nhà cô.
Thẩm Lãng nghiến răng nghiến lợi ngẩng đầu lên nói:
- Ca ca à, ca rõ ràng là thần nhân, đệ trực tiếp lướt qua giai đoạn thạch thứ ba, trực tiếp tiến vào tầng thứ tư mềm nhũn.
Sứ giả đế quốc Vân Mộng Trạch vỗ bả vai Thẩm Lãng nói:
- Ngô đệ dùng tình quá sâu, cái thứ tiền vốn này phải tiết kiệm được giờ nào hay giờ nấy. Một ngày một lần là được, nếu như một ngày bảy tám lần, dễ nghèo lắm.
Mộc Lan mặt đỏ tới mang tai.
Nàng có chút hối hận, phu quân chẳng lẽ thực sự tổn hại sức khỏe đi.
Chỉ bất quá nàng một nửa là nghiêm phạt, một nửa là kìm lòng không đậu.
Giữa vợ chồng son, một ngày không gặp như cách ba năm, huống chi là hai tháng.
Thẩm Lãng phải chết đói.
Mà Mộc Lan thì đói muốn điên rồi.
Thẩm Lãng nói:
- Ca à, ca còn thật sự chạy đến hơn hai trăm dặm để tiếp đệ sao? Thực sự đệ cảm động quá đi mất.
Vân Mộng Trạch nói:
- Là Ninh Diễm ra sức kéo ta đến, nàng nói muốn thực hiện vụ đánh cược, ở kinh đô bất tiện.
Kinh đô bất tiện, ở đây liền có được hay không?
Nương tử của ta ở ngay kế bên, ngươi nói có thuận tiện hay không?
- Còn có một việc. - Vân Mộng Trạch biểu bộ sắc mặt nghiêm túc.
Thẩm Lãng nói:
- Có gì ca cứ nói.
Vân Mộng Trạch nói:
- Quốc quân của Việt quốc cần một trận thắng lợi tăng lên quốc uy, che giấu bất lợi trên chiến trường nước Nam Ẩu, cho nên cố gắng nâng cao thắng lợi ngoại giao lúc này, danh vọng của đệ cũng nâng cao lên quá mức, chuyện này cực kỳ bất lợi.
Dưới tình huông không có căn cơ, trèo càng cao, té càng đau, đây là đạo lý đơn giản nhất.
Không thấy Tô Nan người ta, quyền thế huân thiên, lại mỗi ngày dùng tiền mua Ngự Sử chửi mình? Mỗi ngày chỉ biết giả chó chết.
Thế nhưng một khi cắn người thì ác độc vô cùng.
- Có người đã khoác lác biến đệ thành sứ giả ngoại giao hiếm có, nếu như có thể xử lý Khương quốc vậy tộc Sa Man cũng chẳng lo gì. - Vân Mộng Trạch nói:
- Có người đang tạo thế, muốn để cho đệ đi sứ tộc Sa Man.
Thẩm Lãng cười lạnh:
- Tộc Sa Man? Đệ điên hay sao mới đi cái chỗ quỷ quái đó!
Sau khi đi sứ Khương quốc thành công, Thẩm Lãng hoàn thành bước thứ hai diệt họ Tô.
Bước thứ ba diệt họ Tô, sẽ phải bắt đầu khua chuông gõ trống.
Làm sao có thể đi sứ tộc Sa Man được chớ?
Lại nói hắn sở dĩ dám đi sứ Khương quốc, một là bởi vì Khương quốc bùng lên bệnh đậu mùa, hai là bởi vì có đại tông sư Tuyết Ẩn.
Dưới tình huống chẳng có chút bố trí nào mà sang tộc Sa Man đi sứ?
Chán sống?
Vân Mộng Trạch nói:
- Không muốn đi tộc Sa Man, sẽ phải sớm nghĩ được cách đối phó, ngô đệ phải trong lòng hiểu rõ.
Thẩm Lãng nói:
- Cảm ơn huynh trưởng nhắc nhở.
...
Mộc Lan liền về nhà ngay, thậm chí không cách nào theo Thẩm Lãng về kinh đô.
Bởi vì trong nhà quá bận rộn, chuyện nhiều lắm, căn bản không thể thể thiếu cái trụ cột là nàng được.
Thẩm Lãng cũng vô cùng không nỡ.
- Thiếp không muốn đi, thiếp muốn cùng chàng ở một chỗ.
- Phu quân, chàng theo thiếp về nhà đi, chúng ta không giết họ Tô, thiếp chẳng muốn xa chàng một ngày nào nữa.
Mộc Lan ôm Thẩm Lãng làm nũng khóc.
Nhưng nàng vẫn phải đi.
- Phu quân, tiểu Băng mang thai, qua một đoạn thời gian ta sẽ phái người tới đón muội ấy trở về nhà dưỡng thai.
- Chàng cũng tuyệt đối không nên trêu chọc đàn bà không đứng đắn, cẩn thận thân thể, không nên dính vào thứ không sạch sẽ.
Thẩm Lãng tức khắc muốn khóc.
Không phải là bởi vì Mộc Lan rộng lượng mà khóc.
Cục cưng, ta ở trong lòng của nàng đã cặn bã đến nước này à?
Yêu cầu của nàng với ta thấp đến thế sao?
Chỉ cần đừng trêu chọc gái không sạch là được?
Ta còn tưởng rằng ta đây trong lòng nàng tỏa ra ánh sáng vạn trượng mà.
...
Trong một gian phòng kín ở kinh đô.
Chúc Nhung bèn hỏi:
- Điện hạ, nếu mời chào Thẩm Lãng, vì sao điều kiện hà khắc như vậy?
Đúng vậy, Chiêu Nhan đi mời chào Thẩm Lãng, chẳng những không hứa hẹn thăng quan, ngược lại còn muốn Thẩm Lãng giao ra công nghệ chế tạo gương thủy tinh.
Chuyện này tương đương với nuôi một con chó cắn người, lại còn phải tự bỏ tiền mua xương cho con chó đó.
Trên thế giới này còn có chuyện vô lý thế này à?
Thái tử không nói gì, chẳng qua là thưởng thức bức tượng ngọc trong tay.
Bức tượng ngọc này chạm hình Mộc Lan!
Không biết là xuất phát từ bàn tay người nào, rõ ràng linh khí bức người, trông rất sống động.
Đến cấp độ như Thái tử thì chẳng đoái hoài lắm đến hào quang của một nhân vật nào cả.
Em gái của gã - Ninh Hàn được ca ngợi là đệ nhất mỹ nhân nước Việt, nhưng lại do hào quang che phủ.
Bởi vì nàng là đệ nhất thiên tài võ đạo của vương tộc, là đồ đệ hàng đầu của Thiên Nhai Hải Các.
Nàng có một thân phận khác, mới là để cho nàng vang vọng thiên hạ.
Vị hôn thê của Thái tử vương quốc Đại Càn.
Bi kịch của đế chủ Khương Ly, để thân phận của Ninh Hàn tô đậm đến cực hạn.
Nàng lấy tư cách công chúa Việt quốc, nguyên bản không có nhận được quan tâm nhiều như vậy.
Thế nhưng cái thân phận vị hôn thê của Thái tử Đại Càn này, chân chính để cho thiên hạ chú ý.
Cuối cùng Khương Ly bệ hạ thiếu chút xíu nữa để trời đất biến sắc.
Bi kịch của thiên hạ đệ nhất cao thủ, đệ nhất anh hùng, mới để cho người sửng sốt.
Cho nên quyển sách《 Đông Ly Ký 》này, mới có thể bán ra mấy nghìn vạn bản.
Dứt bỏ hào quang, Thái tử vẫn cảm thấy Mộc Lan tuyệt mỹ.
Mấu chốt là tư thế oai hùng hiên ngang đồng thời lại quyến rũ thuần khiết.
Chẳng có cố ra vẻ chút nào.
Người con gái mà Ninh Dực muốn lấy, nhất thiết phải có bằng được.
Càng không chiếm được, lại càng muốn đạt được.
Nghe được câu hỏi của Tổng đốc Chúc Nhung, Thái tử Ninh Dực không trả lời.
Chiêu Nhan ở bên cạnh nói:
- Thái tử điện hạ căn bản cũng không có nghĩ muốn lôi kéo Thẩm Lãng, gia tộc họ Kim lquật khởi, nhưng có thể không biến thành quyền quý tột đỉnh vẫn chưa biết được, mấu chốt là họ Kim xa cuối chân trời. Mà Tô Nan gần ngay trước mắt, ở trong triều rễ sâu lá tốt quyền thế huân thiên, chỉ có được sự hỗ trợ của ông ta, mới có thể nhất cử áp đảo Tam điện hạ. Thế nhưng lão hồ ly này từ đầu đến cuối không biểu lộ thái độ, Thái tử điện hạ cũng không ngại kích thích ông ta một chút.
Tổng đốc Chúc Nhung đã hiểu.
Thẩm Lãng nói là muốn giết chết toàn tộc họ Tô, thế nhưng cuối cùng thế lực quá lẻ loi.
Dựa vào một mình hắn, với thân phận tiểu quan bé như cái hạt mè, muốn lật đổ Tô Nan quyền thế huân thiên?
Hoàn toàn là nằm mơ.
Thế nhưng nếu như hắn đầu nhập vào dưới trướng phe Thái tử, có phe phái lực lượng, vậy khó mà nói.
Cho nên, Thái tử đây cũng là rút dây động rừng.
Chiêu Nhan nói:
- Bệ hạ gần đây muốn nâng cao cái thắng lợi đi sứ Khương quốc, muốn nâng cao nhân vật Thẩm Lãng này, vậy lấy tư cách Thiếu quân, điện hạ đương nhiên cũng muốn góp chút thú vị bằng cách đi mời chào qua loa.
- Hãy chờ xem, Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thắng thật lớn, trở thành đại anh hùng, chuyện này ngược lại để hắn nguy cơ tứ phía, như là đứng ở bên cạnh vực sâu, dù cái vực nào cũng khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.
- Đáng tiếc đây là một Thiên Sát Cô Tinh, điện hạ khôngmuốn hắn, Tam vương tử bên kia bởi vì gia tộc họ Tiết cũng không cần hắn. Hắn như một cô hồn dã quỷ, không có bất kỳ chỗ dựa vững chắc, ở kinh đô đắc ý không được bao lâu, cũng sống không được bao lâu.
Chúc Nhung hơi khom người.
Vận mệnh của Thẩm Lãng thì ông chẳng quan tâm.
Thế nhưng một người khác ông ta lại quan tâm.
Trương Xung!
Đã vô duyên vô cớ bị giam vào phòng giam Đại Lý tự hơn nửa năm rồi.
Cũng không kiểm tra, cũng không thả.
Chúc Nhung nói:
- Sự tức giận của bệ hạ với Trương Xung cũng đã tiêu mất, chắc hẳn điện hạ có thể nói chuyện, kéo Trương Xung một phen.
Chiêu Nhan nói:
- Vẫn chưa tới thời điểm.
Chúc Nhung cau mày nói:
- Vì sao?
Chiêu Nhan nói:
- Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc thắng thật lớn, bệ hạ đã hứa, chỉ cần hắn hoàn thành nhiệm vụ, sẽ sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu, sắc phong thành Nộ Triều cho gia tộc họ Kim. Dù cho bệ hạ đã hứa hẹn, trong lòng cũng không thoải mái, lúc này đi xin tha cho Trương Xung, chẳng phải là để bệ hạ không thoải mái hơn, đâm vết thương của bệ hạ à?
...
Thẩm Lãng mang theo sứ đoàn trở về kinh đô, nhận được đãi ngộ của anh hùng.
Tứ vương tử Ninh Chân tự mình nghênh tiếp.
Vạn dân kinh đô sắp hàng hai bên đường tương ứng.
Lấy thân phận của Thẩm Lãng, vốn là không có tư cách giữa đường cái Chu Tước.
Thế nhưng bây giờ lại cưỡi ngựa cao to, khí vũ hiên ngang đi chính giữa đường Chu Tước.
Đây là tư cách quan lớn biên giới mới có.
Hàng năm thi Đình xong xuôi, lúc ba vị thiên chi kiêu tử tiến sĩ nhất giáp dạo phố, cũng có thể đi như vậy một lần.
Thẩm Lãng mặc dù không có tham gia khoa cử, thế nhưng cũng hưởng thụ đãi ngộ Trạng nguyên lang.
Tình cảnh kia thật sự như vầy.
Chiêng trống vang vọng tận trời, pháo trỗi lên, cờ màu phấp phới, người đông nghìn nghịt!
- Việt quốc uy vũ.
- Quốc quân uy vũ!
Vô số người cùng kêu lên hô vang.
Thoạt nhìn điệu bộ này, giống như đã đi diệt Khương quốc vậy.
Vô số dân chúng vừa nhìn, chuyện này không được rồi.
Đây là chưa ra quân tốt nào, liền hạ luôn một địch quốc.
Thẩm Lãng tuy rằng hưởng thụ loại cảm giác muôn người chú ý này.
Thế nhưng...
Thổi phồng quá lố.
Chỉ bất quá đây là quốc quân dựng đài, Thẩm Lãng nhất định phải diễn trò hùa theo.
Mang theo sứ đoàn đi tới trước hoàng cung.
Thẩm Lãng nói:
- Bệ hạ thần đi sứ Khương quốc, không có nhục sứ mệnh, đặc biệt tới giao ấn! Với lại cùng dâng thư nhận tội vua Khương, dâng Thánh miếu vạn dân đồ (*)!
(*) Bức tranh của vạn tín đồ đến Thánh miếu.
Tiếp đó, ở dướ sự chứng kiến của Tứ vương tử Ninh Chân, cùng các vị đại thần, thái giám, Thẩm Lãng mở ra cái rương, lấy ra thư nhận tội vua Khương Arugan, vừa mở ra liên cuộn lại.
Cuối cùng, phần thư nhận tội này cũng không quá chân thành.
Thế nhưng kế tiếp Thánh miếu vạn dân đồ, liền phải khoe khoang cho thật đã.
Tấm da dê lớn này là do mấy tấm da ghép lại.
Được mấy mét vuông.
Phía trên vẽ bức tranh về Thánh miếu.
Vẽ đẹp vô cùng, có vẻ so với Thánh miếu của Khương quốc càng thêm uy nghi.
Hơn nữa khoảng cách hoàng cung cũng rất gần.
Nhưng bởi vì nguyên nhân góc độ, giống như so với cung vua Khương còn cao lớn hơn.
Đây giống như ngươi tìm được góc độ cùng chụp ảnh với nữ thần tự do, ngươi chẳng những có thể lớn hơn nó, còn có thể đem nó đặt ở lòng bàn tay.
Then chốt không phải bức tranh Thánh miếu mà chi chít là dấu ngón tay, vết máu!
Toàn bộ những Khương dân được chủng ngừa bệnh đậu mùa, nhận ơn cứu mạng của Thánh miêu, đều đóng dấu điểm chỉ bằng máu.
Ước chừng mấy vạn dấu vân tay dính máu.
Thẩm Lãng hô to:
- Thời gian quá vội vàng, nếu không sẽ có mười vạn, mấy chục vạn người đem ấn ngón tay trên tranh. Vạn dân Khương quốc hướng về Việt quốc của ta, hướng về văn minh phương Đông chúng ta. Vô số lòng Khương dân đang hướng về Việt quốc, hướng về bệ hạ. Việt quốc uy vũ, bệ hạ uy vũ!
Trên bậc thang đại điện hoàng cung, quốc quân Ninh Nguyên Hiến mặt mày ửng hồng, có vẻ rụt rè mà lại kiêu ngạo.
Thế nhưng nội tâm của ông ta trên thực tế lại có chút không vui.
Rõ ràng là một thắng lợi nhỏ về mặt ngoại giao, lại phải tô đậm thành đại thắng diệt quốc, thật sự là không có cách nào.
Nhưng mà, Thẩm Lãng nhà ngươi quả thực phải biết diễn trò.
Quả nhân lúc đầu lo lắng ngươi diễn hỏng, bây giờ lại sợ ngươi diễn quá lố.
Tức khắc, quốc quân nói:
- Ái khanh càng vất vả công lao càng lớn, cả người gầy gò đi nhiều lắm.
Thẩm Lãng nói:
- Lần này đại hoạch toàn thắng, hoàn toàn dựa vào thần uy Việt quốc của ta, dựa vào uy nghiêm vô thượng của bệ hạ, thần không hề có một tấc công nào.
Quốc quân nói:
- Là công lao của ngươi, ai cũng không cướp đi được, ái khanh đi về nghỉ ngơi đi, quả nhân còn muốn trọng dụng.
Thẩm Lãng không chịu đứng dậy, bệ hạ ơi, thần vẫn còn chưa nghe được lời thần muốn nghe cơ mà
Thẩm Lãng lại nói:
- Cảm ơn bệ hạ ân chỉ, trong khoảng thời gian này thần thật sự là nhớ người nhà, nhất là nhớ nhạc phụ nhạc mẫu.
Ngươi có ý gì?
Ngươi nói nhớ cha mẹ, nhớ vợ con là được rồi.
Ngươi nói nhạc phụ nhạc mẫu có ý gì?
Quả nhân đã đồng ý ngươi, phải sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu cũng sẽ không đổi ý, ngươi cũng không cần phải tại đây nhắc nhở.
...
Thẩm Lãng chưa có về nhà, mà là trực tiếp đi đến phủ Ngũ vương tử Ninh Chính.
Tức khắc gặp được tiểu Băng nước mắt lưng tròng.
Còn có tên mập Kim Mộc Thông nước mắt lưng tròng.
Còn có hai cô bé đang gào khóc, đây coi như là Thẩm Lãng chính tay cứu, hai con gái của Dư Phóng Chu.
- Cô gia, người ta nhớ ngài quá chừng, ngài xem, bụng người ta lớn thế này rồi.
- Tỷ phu, đệ thi rớt.
Thẩm Lãng kinh ngạc?
Thi rớt?
Rơi cái bảng gì?
Kim Mộc Thông kể lể:
- Năm nay đệ tham gia thi Hội, đệ muốn đậu Tiến sĩ, kết quả thi rớt, xếp hạng đếm ngược.
Thẩm Lãng kinh ngạc:
- Nhóc mập, cái gì cho đệ dũng khí để thi thử vậy hả?
Kim Mộc Thông nói:
- Ta cho rằng tỷ phu sẽ lại một lần nữa đại phát thần uy, đoán trúng đề thi.
Đ*!
Ngươi nghĩ rằng ta là thần à?
- Oa oa oa... - Hai cô bé trắng ngần khóc lớn.
Thẩm Lãng nói:
- Hai con muốn gì đây?
Bé chị đã chạy tới, ôm chân Thẩm Lãng.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Nhóc con, chúng ta mới gặp qua một lần, con cứ như vậy muốn ta sao?
Thúc thúc không có uổng phí thương con mà.
Bé chị nói:
- Thúc thúc, con có thể ăn kẹo không?
Đôi mắt to đầy vẻ tội nghiệp của con bé nhìn Thẩm Lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp đẫm lệ.
Thẩm Lãng bản năng gật đầu:
- Đương nhiên có thể.
Sau khi được đông ý, tức khắc con bé này móc kẹo ở trong túi ra, chia cho mình một cục, em gái một cục, rồi đầy hứng thú ngậm nó trong miệng. Sau đó, chúng nó tay trong tay lôi kéo nhau trốn chạy, coi như vứt Thẩm Lãng sang một bên.
Vợ Ninh Chính Trác thị bất đắc dĩ, tiểu Băng cũng cũng bó tay.
Hai con bé xấu xa này, mỗi ngày ăn kẹo nhiều như vậy, răng muốn sún rồi.
Thẩm Lãng kinh ngạc.
Ta... ta đã bị con bé chưa đầy ba tuổi lợi dụng ?
Giảo hoạt đến thế kia à?
...
Chỉ có lấy sai tên, không có lấy sai biệt hiệu.
Mới vừa tắm rửa hoàn tất.
Băng lẳng lơ lại muốn thi triển tuyệt kỹ.
Thẩm Lãng sợ hãi.
Không được, không được, ta xem như là sợ ngươi.
Mới vừa bị đại yêu tinh Mộc Lan giày vò được gần chết.
Bây giờ tiểu yêu tinh này lại tới?
Ngươi cho Lãng gia ta đây làm bằng sắt à?
...
Bên trong thư phòng của Ninh Chính!
- Phụ vương chỉ cần mở miệng đáp ứng, sẽ làm được, điểm ấy ngươi không cần lo lắng. Chuyện sắc phong Huyền Vũ Hầu, chuyện họ Kim quản lý thành Nộ Triều không có gì thay đổi lộn xộn đâu. - Ninh Chính nói:
- Thế nhưng bây giờ kinh đô có một cơn gió rất nguy hiểm, có người ra sức nâng lên tài ba của ngươi, muốn để cho ngươi đi sứ tộc Sa Man, để cho bọn họ ngừng trợ giúp nước Nam Ẩu.
Thẩm Lãng nói:
- Thần tuyệt đối không có khả năng đi tộc Sa Man, thời gian gấp gáp vô cùng, thần muốn ở trong khoảng thời gian ngắn lật đổ Tô Nan, nào có thời gian đi đến chỗ tộc Sa Man chịu chết.
Nghe những lời này, Ngũ vương tử Ninh Chính không khỏi giật mình.
Lật đổ Tô Nan?
Thẩm Lãng nhà ngươi mới một quan thất phẩm đó.
Nửa chỗ dựa vững chắc cũng không có, cũng không có nửa minh hữu.
Mà Tô Nan là Trấn Viễn Hầu, Thái tử Thiếu bảo, phó sứ Xu Mật Viện, trấn quân đại tướng quân, đầu sỏ phe trung lập.
Hoàn toàn được xưng là quyền thế huân thiên.
Ngươi chính là một tiểu quan bé như hạt mè, muốn lật đổ cây đại thụ che trời này sao?
Hơn nữa còn là ở trong khoảng thời gian ngắn?
Chuyện này so với mơ mộng hão huyền còn ghê hơn.
Thẩm Lãng nói:
- Thời gian cấp bách, một khi bỏ qua, sẽ chẳng còn cơ hội tốt để tiêu diệt họ Tô nữa.
Thẩm Lãng diệt họ Tô đã hoàn thành sắp xếp bước thứ hai tại Khương quốc.
Kế tiếp bước thứ ba lật đổ Tô Nan liền lập tức mở ra, không có chút thời gian nào để dừng lại.
Ninh Chính nói:
- Ngươi nói lật đổ Tô Nan, cụ thể là cái gì?
Thẩm Lãng nói:
- Khiến cho ông ta phải quăng bỏ toàn bộ chức quan hiện giờ, bãi quan về nhà. Tiếp đó hai người chúng ta sẽ phải nâng lên lá cờ tân chính, thành Trấn Viễn cùng quận Bạch Dạ bừng bừng khí thế để thực hiện tân chính bệ hạ, hoàn toàn tiêu diệt gia tộc họ Tô.
- Hả? - Ninh Chính sững sờ.
Phương diện này còn dính đếtn a sao?
Mấu chốt là, trước một đoạn thời gian người tiên phong tân chính vẫn là Trương Xung.
Hơn nữa đồ đao tân chính chính là muốn giết phủ Bá tước Huyền Vũ của ngươi.
Bây giờ một mình ngươi với tư cách con rể của nhà quý tộc lâu đời, lại muốn tiếp nhận lá cờ tân chính sao?
Câu chuyện này sao mà nghe hoang đường như vậy.
Nếu như ta không có đoán sai, bây giờ rất nhiều quý tộc lâu đời đang móc nối, suy nghĩ đẩy gia tộc họ Kim là lãnh tụ quý tộc lâu đời, thành lập một liên minh quý tộc mới.
Thẩm Lãng ra vẻ trách móc.
Ngày đó tân chính muốn tàn sát gia tộc họ Kim của ta, cả lũ quý tộc lâu đời này có ai đứng ra? Có người nào xuất thủ tương trợ?
Toàn bộ đều chơi hành động bỏ đá xuống giếng.
Nhạc mẫu ta vì trả khoản nợ, tự mình đi vay tiền, ước chừng chạy đến mười mấy nhà quý tộc, mà chỉ mượn được hơn một ngàn lượng vàng.
Vô cùng nhục nhã.
Cái chuyện phản bội lập trường, Thẩm Lãng ta đây cũng có thể làm.
Nhặt lên đồ đao tân chính, ta cam đoan so với Trương Xung còn ác hơn.
Ta mặc dù là con rể quý tộc lâu đời, nhưng chỉ muốn gia tộc họ Kim của ta phồn vinh hưng thịnh, Thẩm Lãng ta đây cũng có thể rất tân chính.
Thẩm Lãng lại nói:
- Điện hạ cần chuẩn bị sơ sơ, nếu như thành công lật đổ Tô Nan xong xuôi, ngài sẽ phải nhậm chức Thái Thú quận Bạch Dạ, hai người chúng ta liên thủ đi diệt toàn tộc họ Tô.
Hả?
Thẩm Lãng đột nhiên hỏi:
- Điện hạ, Tô Nan là cữu cữu của ngài, chẳng lẽ ngài mềm lòng sao?
Ngũ vương tử lập tức tiếp nhận lượng tin tức quá lớn, có chút không phản ứng kịp.
- Ta... cần yên tĩnh một chút.
...
Ngày kế!
Thẩm Lãng mặc vào quan phục thất phẩm, muốn đi vào triều.
Lấy cái chức quan bé như hạt mè của hắn vốn là không có tư cách vào triều, thế nhưng hôm nay triều hội có hai chuyện này.
Một là sắc phong Kim Trác là Huyền Vũ Hầu, để gia tộc họ Kim quản lý thành Nộ Triều.
Hai chính là khen ngợi công lao Thẩm Lãng, tiện thể thương nghị sự việc tộc Sa Man.
Thế nhưng chuyện không có đơn giản như vậy, triều đình như chiến trường, đặc biệt hiểm ác đáng sợ.
Thẩm Lãng đi sứ Khương quốc trở về, bị hao tổn nghiêm trọng nhất chính là Tô Nan.
Hơn nữa bọn họ nổi lên mấy ngày, hôm nay triều hội công kích có thể sẽ dời núi lấp biển chuyển sang hướng khác.
Không chỉ muốn hủy diệt gia tộc họ Kim phong hầu, hơn nữa còn muốn đẩy Thẩm Lãng đưa đến tộc Sa Man chịu chết.
Thái tử cùng Tam vương tử chỉ biết ngồi xem, thậm chí trợ giúp.
Ngũ vương tử Ninh Chính, bởi vì không có bất kỳ chức quan, cho nên không có tư cách vào triều, cho nên cũng vô pháp ủng hộ Thẩm Lãng.
- Hôm nay triều hội, lại là một trận ác chiến, ngươi lẻ loi một mình, nhất định phải vạn phần cẩn thận.
Ngũ vương tử Ninh Chính vô cùng lo lắng, hết lần này đến lần khác dặn dò.
Lúc này gã lại một lần nữa thống hận bản thân không có quyền không có thế, bất lực đến nước này.
Thẩm Lãng nói:
- Điện hạ yên tâm, thần sớm có chuẩn bị. Hôm nay triều đình, liền nhìn thần đại sát tứ phương đi.
...
Triều đình Việt quốc.
Trang nghiêm túc mục, uy nghiêm bức người.
Quốc quân với sắc mặt hòa ái, thản nhiên nói:
- Hôm nay triều hội, chính nghị hai chuyện, chuyện thứ nhất Bá tước Huyền Vũ Kim Trác tiêu diệt hải tặc Cừu Thiên Nguy, vì Việt quốc mở mang bờ cõi, theo lệ phải phong hầu.
- Chuyện thứ hai, chiến cuộc nước Nam Ẩu bừng bừng khí thế, nếu cắt tộc Sa Man viện binh, cuộc chiến s nước Nam Ẩu ẽ rất khó dẹp loạn. Bất luận cái gì để tộc Sa Man ngừng trợ giúp nước Nam Ẩu, có nên điều động sứ thần đi đến tộc Sa Man.
- Chỉ có hai chuyện này, bắt đầu đi!
Nghe những lời này, quan viên phe trung lập của Tô Nan xoa tay, mài đao soàn soạt, chuẩn bị ra khỏi hàng.
Hôm nay triều đình, nhất định phải đem Thẩm Lãng tâng bốc lên tận mây xanh, đẩy hắn đến tộc Sa Man chịu chết.
Mặt khác, còn muốn hoàn toàn hủy diệt đường Kim Trác phong Huyền Vũ Hầu.
Đầu tiên lên sân khấu, chính là Lễ bộ Thị lang, lên trước cắt đường phong hầu của gia tộc họ Kim.
Nhưng mà vào lúc này!
Ngự Sử Đài đại phu bước ra khỏi hàng nói:
- Bệ hạ, Ngự Sử Đài có bản.
Quốc quân khẽ cau mày nói:
- Nói.
Ngự Sử Đài đại phu Vương Thừa Trù nói:
- Ngự Sử Đài tố giác vạch trần Thẩm Lãng ý đồ mưu phản, ý đồ lật đổ vương triều Đại Viêm, xin bệ hạ minh xét.
Lật đổ vương triều Đại Viêm? Tội danh lớn như vậy?
Tất cả mọi người ở đây quan viên run lên bần bật. Ngay từ đầu liền chơi lớn thế này?
Ngự Sử Đại Phu Vương Thừa Trù nói:
- Chuyện này vốn là tân tấn Ngự Sử Chúc Văn Hoa sở tấu, thần khẩn cầu bệ hạ cho đòi hắn vào điện.
Quốc quân Ninh Nguyên Hiến ngó Thẩm Lãng một cái rồi nói:
- Chuẩn.
Một lát sau, Chúc Văn Hoa vào đây.
Phủ Tử tước Lan Sơn Chúc Văn Hoa, chính là tên Chúc Văn Hoa viết 《 Mộng Uyên Ương .
Thẩm Lãng đều thiếu chút nữa quên mất gã.
Năm nay gã tham gia thi hội, trúng nhị giáp tiến sĩ, hôm nay là thất phẩm Ngự Sử của Ngự Sử Đài.
Sau khi gã đi vào, đưa ánh mắt nhìn về phía Thẩm Lãng như muốn ăn thịt người vậy.
Thâm cừu đại hận, hôm nay rốt cuộc báo được.
Thẩm Lãng, mày cũng có ngày hôm nay.
Hôm nay sẽ cho mày chết không có chỗ chôn.
Chúc Văn Hoa quỳ xuống dập đầu nói:
- Bệ hạ, Thẩm Lãng lần này đi sứ Khương quốc mặc dù có thể thành công, hoàn toàn là bởi vì một người đàn bà. Hơn nữa, hắn còn đặt pho tượng người đàn bà này ở trong Thánh miếu cùng ngang hàng với những vị Thánh nhân. Người đàn bà này chính là nghĩa muội đế chủ Đại Càn Khương Ly, ngụy công chúa Tuyết Ẩn!
- Người đàn bà Tuyết Ẩn này, mưu đồ bí mật tham gia lật đổ đế quốc Đại Viêm, thua chuyện xong xuôi, mai danh ẩn tích ẩn náu trong Đại Tuyết Sơn.
- Trong danh sách truy nã do Đế quốc Đại Viêm phát ra, bà ta đứng hạng thứ năm.
- Thẩm Lãng cùng bà ta thông đồng dụ dỗ, hơn nữa còn đưa bà ta về kinh đô Việt quốc.
- Cử động lần này của Thẩm Lãng muốn Viêm Đế giận chó đánh mèo với Việt quốc của ta, hành động này có ý đồ lật đổ vương triều Đại Viêm.
- Xin bệ hạ lăng trì xử tử Thẩm Lãng, lùng bắt tội phạm đế quốc Đại Viêm phát lệnh truy nã Tuyết Ẩn lùng!
Tức khắc, da đầu Thẩm Lãng tê rần.
Quả nhiên đến, thật là thoải mái!
...
Chú thích của Bánh: Up phần 2 lên, ngày hôm nay up mới gần một vạn năm! Cuồng xin hỗ trợ, cuồng xin vé tháng, những ân công cho ta với!