Chương 1: Chuyển kiếp

Dịch: Nham Tặc

Đây là một thế giới coi trọng bề ngoài, người xấu xí nếu như không có tiền thì ngay cả quyền sinh con đẻ cái cũng không có.

Mà nếu như người có ngoại hình đặc biệt xấu xí thì dù có tiền cũng chả gái nào nó ngó cho.

Mà Thẩm Lãng (*) chính là một gã đàn ông xấu xí đến mức ngay cả quyền sinh sôi hậu duệ cũng chả được.

(*) Do chữ 沈 có thể đọc là Thẩm hoặc Trầm nên ngoài tên Thẩm Lãng, cũng có thể gọi nam chính là Trầm Lãng. Đương nhiên nhân vật này không có liên quan gì đến Thẩm Lãng trong Võ Lâm Ngoại Sử đâu nha.

. . .

Đương nhiên, Thẩm Lãng xấu không phải bẩm sinh!

Hắn đã từng siêu đẹp trai, từ nhỏ đã có nữ sinh thầm mến, cuồng nhiệt mà theo đuổi hắn. Mà hắn chỉ nghiêm túc học hành, hết lần này đến lần khác đem thư tình đưa cho giáo viên, đem chocolate phân chia cho bạn cùng phòng đem 999 con hạc giấy nữ sinh gấp cho quăng vào thùng rác.

Có lẽ là nhiều cô gái thích Thẩm Lãng từ hồi nhỏ nên cha mẹ hắn cũng lo sợ, giáo dục con mình tránh xa con gái, nhiệm vụ của con chỉ là học học và học mà thôi.

Tình hình như thế luôn luôn duy trì đến 18 tuổi. Vào năm hắn học năm nhất đại học, không chỉ vẫn giữ thân xử nam, nụ hôn đầu tiên vẫn còn zin, ngay cả nắm tay một cô gái cũng chưa từng.

Giống như bỗng nhiên một ngày nào đó, bỗng thấy được cảnh xxx trên laptop của bạn cùng phòng, hay vô tình nhìn thấy cô giáo mặc váy ngắn ngồi xổm. Hắn trổ mã, cũng đến lúc thức tỉnh sự khát vọng với người khác phái, quyết định nói yêu thương.

Chuyện tình yêu đối với hắn mà nói hẳn nên là chuyện trôi qua ung dung êm ả. Hắn đẹp trai ưu tú như vậy, chỉ cần chọn một sinh viên nữ xinh đẹp tiến lên tỏ tình là được rồi.

Không sai, lựa chọn người xinh đẹp nhất.

Hắn mới mười tám tuổi mà thôi, còn rất khó phân biệt cái gì là linh hồn thú vị, cho nên đương nhiên chỉ biết chọn cô gái có ngoại hình xinh đẹp nhất, vóc dáng nóng bỏng nhất.

Còn chuyện bị từ chối ấy hả? Không thể nào, dáng dấp Thẩm Lãng đẹp trai như vậy! Đẹp trai đến mức phi lý, con gái không thể chối từ, ví như Tiểu S (*) dù đã có chồng nhìn thấy Kim Thành Vũ vẫn kìm lòng không đặng vậy.

(*) Biệt danh của MC Từ Hy Đệ, em gái của diễn viên Từ Hy Viên – Đại S.

Đúng ngay tại lúc này, sự số đáng sợ ngoài ý muốn xảy ra.

Khi hắn làm thí nghiệm thì bị nổ chai, acid sunfuric nồng độ không thấp văng lên mặt, còn có nửa lồng ngực.

Khuôn mặt đẹp trai đã bị hủy hoại, hắn biến từ một thiên thần thành một con quỷ, xấu đến mức người ta thoạt nhìn đã không muốn ngó lại lần hai, thậm chí còn tệ hơn cả Quasimodo trong Notre Dame de Paris. Đó đúng là một khuôn mặt xấu xí đến mơ thấy ác mộng.

Thẩm Lãng từ kẻ người gặp người thích, biến thành người gặp người sợ, gần như không có nữ sinh viên nào dám ngó mặt hắn vượt quá hai giây.

Thế là, hắn mất đi quyền giao phối!

. . .

Thầy Triệu của chương trình Thế Giới Động Vật hay mở đầu bằng câu: Mùa xuân đã tới, lại đến mùa giao phối. Cái chương trình này khiến người ta một loại cảm giác, giống như tất cả động vật phấn đấu cả đời chính là vì giao phối, khi còn bé Thẩm Lãng nghe những câu này bèn hắc hơi mấy cái.

Nhưng sau khi lớn lên lại phát hiện, cái này hóa ra lại là quy luật của thiên nhiên. Không chỉ giới hạn ở động vật mà cả con người cũng như thế.

Thẩm Lãng đã mất đi cái vẻ ngoài đẹp trai, vì giành lấy quyền giao phối, hắn liền lựa chọn trở thành một người có linh hồn cao thượng.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, hắn không học lên tiến sĩ, cũng không chọn ở lại bệnh viện trực thuộc trường đại học mà đi đến vùng biên giới gian khổ nhất.

Khi trợ giúp cho vùng biên giới suốt 10 năm, cứu được vô số người, vinh dự thu được nhiều vô kể, nhưng mà vẫn không có đàn bà thích hắn.

Hắn cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, còn chưa đủ để ánh sáng bắn ra bốn phía.

Thế là, hắn quyết định để cho mình trở nên càng cao thượng hơn nữa, cao thượng đến nỗi để cho người ta quên đi khuôn mặt xấu xí đáng sợ của hắn. Hắn tình nguyện đi đến châu Phi, đến những quốc gia chiến tranh đỏ lửa, hàng ngày sống trong túp lều không có cả phòng giải phẫu.

Hắn đã ở suốt 10 năm ở một nước châu Phi đang chiến loạn.

Hắn thu được vinh dự càng nhiều hơn, thậm chí còn có khen thưởng của Liên Hiệp Quốc. Mỗi một ngày hắn đều trị bệnh cứu người, mỗi một ngày đều ở mổ.

Hắn nổi danh trong và ngoài nước, biến thành lá cờ đầu, là biểu tượng cho sự hiến dâng, phấn đấu, hy sinh.

Cái khuôn mặt xấu xí của hắn lên rất nhiều tạp chí, có rất nhiều đàn bà kính ngưỡng hắn, nhưng vẫn không có một cô gái thích hắn, hơn bốn mươi tuổi hắn vẫn cô độc.

Đến khi cha mẹ rời bỏ thế gian, hắn càng thêm lẻ loi.

Hắn vẫn mỗi ngày làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, cứu sống trở thành quán tính.

Lãnh đạo đặc biệt quan tâm hắn, vì giải quyết đại sự chung thân của hắn, bèn làm mai cho một nữ y tá xinh đẹp thuộc một vùng nghèo khó. Nữ y tá này hiền lành chất phác, hơn nữa lại rất hâm mộ Thẩm Lãng.

Ở niên đại này nhà cửa đã lên đến giá trên trời, loại chuyện tốt như phân nhà rất ít xảy ra, nhưng tổ chức vẫn phân cho nàng một căn nhà để cho người nhà của nàng ung dung tìm công việc yên ổn.

Mục đích chỉ có một, để Thẩm Lãng nhận được một phần tình yêu.

Cho nên đến bốn mươi lăm tuổi Thẩm Lãng cuối cùng sắp kết hôn rồi!

. . .

Trước khi kết hôn một tuần, nữ y tá xinh đẹp nữ đi tới trước mặt Thẩm Lãng, quỳ trước hắn mà òa khóc lên.

- Xin lỗi anh, xin lỗi. Em thật sự làm không được. Mỗi ngày em đều mơ thấy ác mộng!

Thẩm Lãng nhìn khuôn mặt khóc như hoa lê rơi lả tả của nàng, ánh mắt có hơi co lại một chút. Cuối cùng hắn vẫn gật đầu.

- Anh hiểu rồi!

Nữ y tá khóc càng thêm thương tâm, nức nở nói:

- Nhưng là. . . Chính là. . .

Thẩm Lãng nói:

- Anh sẽ cùng nói với lãnh đạo là nguyên nhân xuất phát từ anh, anh không muốn kết hôn, không liên quan gì đến em.

Tiếp đó, nữ y tá cảm ơn rối rít mà rời đi.

Kế tiếp Thẩm Lãng như chết lặng, liên tục mổ suốt 27 canh giờ, như là một robot vậy.

. . .

Đã tròn hai mươi mấy năm..

Hắn mỗi một ngày đều cứu người, mỗi một ngày đều đang liều mạng hiến dâng, gần như chưa từng nghỉ ngơi, giống như một người sắt.

Suốt hai mươi mấy năm nay, hắn đã làm giải phẫu, đã cứu người, có thể vượt qua những bác sĩ khác hơn một trăm năm.

Chứng minh rằng, một người cao thượng thường chẳng chiếm được quyền giao phối, những điều đã xảy ra trong Notre Dame de Paris dường như không xuất hiện trong thực tế.

Hắn cũng không trách nữ y tá nọ, ngay cả sư tử cái còn biết chọn một con sư tử đực hùng dũng để sinh con đẻ cái, huống chi là con người ?

Khuôn mặt của hắn bị acid sunfuric ăn mòn xấu xí đáng sợ như vậy, cũng không cần xuất hiện dọa người. Còn muốn để đàn bà thích cái linh hồn cao thượng mà quên đi khuôn mặt xấu xí của hắn, thực sự quá gượng ép rồi.

Thẩm Lãng cẩn thận làm khâu lại một cái chân đứt lìa cho một người dân chạy nạn, không có một chút qua loa sơ sài nào, dù cho hắn đã mệt mỏi rã rời tới cực điểm.

- Xì…

Một trận tiếng rít từ xa đến gần, kèm theo là sự run rẩy trong không khí.

Thẩm Lãng rõ ràng biết đây là tiếng bom, hơn nữa hướng đỉnh đầu hắn bay tới, thế nhưng hắn không có nửa điểm sợ hãi cùng tránh né, trong lòng ngược lại cảm thấy là một sự giải thoát dễ dàng.

- Mệt rồi, nhưng mà cuộc đời ngay cả đàn bà đều chưa từng ngủ đã chết, thật là có chút tiếc nuối!

- Nếu như cuộc sống có thể lần nữa trở lại, ta thề sẽ phải được cuộc đời thoải mái nhất, áo mặc tới tay, cơm tới há mồm, không bao giờ muốn lao lực như vầy nữa.

- Nếu như trời cao còn có thể trả lại cho ta một cái mặt đẹp trai, ta thề sẽ ngủ với thật nhiều cô gái xinh đẹp.

Trong lòng Thẩm Lãng phát ra lời thề độc.

- Ầm!

Bom rơi vào bệnh viện dã chiến nổ tung thân thể Thẩm Lãng.

Trong nháy mắt, thân thể hắn trực tiếp tan nát, còn có một máy soi xquang, một laptop bên cạnh cũng nổ nát bấy.

Tiếp đó trong không khí giống như xuất hiện một vòng xoáy ánh sáng, đem hết thảy tất cả đều cuốn vào.

. . .

Chú thích của Bánh: Sách mới truyền lên, lạy xin cất giấu, lạy xin phiếu đề cử a!