Vân Trung Hạc nhìn về phía khác, hững hờ nói:
- Con đường đầu tiên, có thể tin được không? Ta không có ý gì đâu, chỉ là tùy tiện hỏi một chút thôi.
Lời vừa nói ra, ngay lập tức nhận được ánh mắt khinh bỉ đến từ tiểu tỷ tỷ Hứa An Đình'.
A, ngươi có ý gì? Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà, hoàn toàn xuất phát từ lòng hiếu kỳ.
Ngươi có thể tiến hành khảo vấn từng mỹ nam tử, thử hỏi sâu trong tâm khảm bọn họ, loại chuyện bán thân kiếm tiền, thiếu phấn đấu suốt 30 năm, thực sự không khiến bọn họ có chút xíu động tâm hay sao?
Chắc chắn, loại chuyện này chỉ là chút suy nghĩ trong lúc hoảng hốt thôi, con người muốn có cuộc sống hạnh phúc vẫn phải tự thân phấn đấu.
Hứa An Đình thận trọng nói:
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi nói đáng tin là có ý gì?
Vân Trung Hạc nói:
- Nghĩa là cụ thể phải hành động như thế nào?
Hứa An Đình nói:
- Bọn ta có sở hữu một thanh lâu vô cùng cao cấp, xa hoa. Tên là Thiên Vũ các. Phu nhân Xạ Hương thường xuyên đến đó chơi.
Vân Trung Hạc nói:
- Nói cách khác, ngươi muốn đưa ta đến làm ở Thiên Vũ các, sau đó được phu nhân Xạ Hương nhìn trúng, đưa vào trong phủ thành chủ?
Hứa An Đình nói:
- Đúng, chỉ là ta không biết hai từ “đi làm” mà ngươi nói là có ý gì.
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy có phải là trước khi ta được phu nhân Xạ Hương nhìn trúng thì sẽ phải đi phục vụ những nữ nhân quái dị kia đúng không? Các ngươi muốn ta làm mấy chuyện bại hoại đó à?
Hứa An Đình nói:
- Yên tâm, bọn ta sẽ để ngươi làm công việc của một nhạc công. Ta nhìn trong tư liệu thấy ngươi biết đánh đàn, mặc dù trình độ không phải quá cao, nhưng dung mạo tuấn mỹ này có thể bù đắp được. Mắt nhìn của phu nhân Xạ Hương rất cao, cực kỳ ưa thích những tài tử biết cầm kỳ thư họa. Cho nên nếu như đi con đường thứ nhất thì ngươi sẽ không phải tiếp khách.
Vân Trung Hạc nói:
- Thiên Vũ các này là sản nghiệp của Hắc Long Đài sao?
Hứa An Đình nói:
- Không phải, nhưng trong đó có người của chúng ta, phân lượng rất nặng.
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy nếu như đi con đường thứ hai, các ngươi sẽ thông qua người nào để bố trí cho ta vào phủ thành chủ làm gia đinh?
Hứa An Đình nói:
- Một tên quản gia của phủ thành chủ, hắn là tâm phúc của mẫu thân của Tỉnh Trung Nguyệt, tên là Lý Đường, có địa vị rất cao trong phủ.
Vân Trung Hạc nói:
- Hắn cũng là nội ứng của Hắc Long Đài sao?
Hứa An Đình nói:
- Không phải, chỉ là hắn tham tiền, với lại trong tay ta có nhược điểm của hắn nên hắn đã bị ta nắm thóp. Trong phủ thành chủ cũng có nội ứng của chúng ta, khi ngươi tiến vào phủ thành chủ, bọn họ sẽ phối hợp cùng ngươi. Nhưng chuyện ngươi tiến vào phủ thành chủ không thể có liên quan tới Hắc Long Đài, chỉ như vậy mới có thể khiến nguy cơ bị bại lộ xuống mức thấp nhất.
Vân Trung Hạc nói.
Hứa An Đình nói:
- Vậy ngươi chọn con đường nào? Cá nhân ta đề nghị con đường thứ hai, mặc dù điểm xuất phát của gia đinh khá thấp, nhưng có nhiều khoảng trống để ngươi hành sự hơn. Con đường thứ nhất mặc dù có điểm xuất phát cao, nhưng là nam sủng sẽ chẳng ai coi ra gì, bị người người xem thường, muốn tiếp cận được Tỉnh Trung Nguyệt sẽ cực kỳ khó. Một khi có cái thân phận này chắc chắn sẽ không ngẩng đầu lên được.
Vân Trung Hạc nói:
- Ta đồng ý với lý lẽ của ngươi, con đường làm gia đinh quả thực là đàng hoàng với dễ dàng hơn cả.
Hứa An Đình nói:
- Vậy ngươi sẽ lựa chọn con đường thứ hai phải không? Ta lập tức đi chuẩn bị, trong vòng ba ngày ngươi có thể tiến vào phủ thành chủ làm gia đinh.
- Không. . .
Vân Trung Hạc nói:
- Ta lựa chọn con đường thứ nhất, không có ý gì khác đâu, chỉ là con người của ta xưa nay vốn ưa thích mạo hiểm.
Ách? !
Vân Trung Hạc lại hỏi tiếp:
- Vị phu nhân Xạ Hương này, có thật là rất đẹp không?
Hứa An Đình gật đầu nói:
- Đẹp vô cùng, diễm quang tứ xạ.
- Hứa sạn trưởng, ta thật sự không có ý gì khác, chúng ta làm nghề phục vụ nên không thể lựa chọn khách hàng được đúng không.
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy phu nhân Xạ Hương bao nhiêu tuổi rồi? Làn da còn căng mịn hay không?
Hứa An Đình nói:
- Ba mươi mấy tuổi, hơn nữa còn là người trẻ hơn tuổi.
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Ta không có ý gì khác, thật sự không có ý gì khác đâu, chúng ta làm nghề phục vụ không thể chọn lựa được, bởi vì khách hàng chính là thượng đế mà.
Hứa An Đình nói:
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi nghĩ kỹ thật chưa? Con đường này quả thật rất khó đi, cái thân phận nam sủng này sẽ bị Tỉnh Trung Nguyệt xem thường đến chết.
Vân Trung Hạc nói:
- An Đình à, tư duy này của ngươi quả thật quá lỗi thời rồi, chúng ta thử đổi sang một giả thuyết khác để nhìn nhận vấn đề xem sao nhé. Một mỹ nam tử thuần khiết tài hoa hơn người, tuấn mỹ vô địch, bởi vì trong nhà xảy ra biến cố nên không thể không bỏ trốn đến Vô Chủ chi địa, rồi sau đó phải lưu lạc đến thanh lâu. Mặc dù hắn có dung nhan tuyệt mỹ, nhưng vẫn kiên quyết giữ mình trong sạch, bán nghệ không bán sắc. Nhưng hắn thật sự quá ưu tú, quá tuấn mỹ, cho nên mới bị một nữ ác bà là phu nhân Xạ Hương nhìn trúng sau đó bị cưỡng chế cướp người đi. Mỗi ngày bị ác bá này chà đạp, thống khổ đến rơi lệ. Dù rơi vào tuyệt cảnh hắc ám những hắn vẫn giữ cốt cách thiện lương, tràn đầy hi vọng hướng tới cuộc sống tốt đẹp. Mỹ nam tử nhân phẩm cao khiết như thế, ngươi có thể nói hắn ti tiện sao? Ngươi có thể nói hắn ô trọc sao? Ngươi không thể!
Xung quanh yên tĩnh vô cùng.
Muội muội của Hứa An Đình' ngay lập tức càng thêm kiên định với tín ngưỡng suốt đời không thành thân của mình.
Nam nhân trong thiên hạ quả thật quá cặn bã, quá vô sỉ.
- Thế nào, lời ta nói không hợp lí sao?
Vân Trung Hạc hỏi.
Hứa An Đình nói:
- Mắt nhìn của phu nhân Xạ Hương rất cao, chỉ đơn thuần có tướng mạo tuấn mỹ thì có lẽ chưa đủ, còn cần có tài hoa, bà ta thích nghe đàn nhất. Mà ta vừa xem qua tư liệu của ngươi, trình độ cầm nghệ của ngươi đùng để lừa gạt nữ tử vô tri còn có thể, nhưng tiêu chuẩn vẫn chỉ là tầm thường. Cho nên bọn ta phải tìm nhạc công chuyên nghiệp nhất đến dạy ngươi.
- Không cần!
Vân Trung Hạc nói:
- Trình cầm nghệ của ta là đệ nhất thiên hạ.
Hứa An Đình cười khổ nói:
- Đấy là ngươi nói thế thôi, vẫn cần phải để đại sư chỉ bảo. Nếu như ngươi thật sự quyết định chọn con đường thứ nhất, vậy thì trình độ cầm nghệ của ngươi phải có được sự hài lòng chấp thuận của đại sư mới có thể tiến hành kế hoạch, trước tiên bọn ta cần tiến hành khảo hạch khả năng của ngươi đã.
Hứa An Đình nghiên cứu tư liệu về Vân Trung Hạc vô cùng kỹ càng, miêu tả khả năng cầm nghệ của hắn chỉ có hơn ngàn chữ, thật sự chỉ có thể coi là trung đẳng, tiếng đàn tương đối dung tục, cũng chỉ lừa gạt được những tiểu cô nương.
Mà phu nhân Xạ Hương lại vô cùng uyên thâm đối với phương diện tạo nghệ này, mặc dù chưa đạt tới tiêu chuẩn đại sư, nhưng trình độ giám định thì có thể coi là đã đạt được.
Cho nên theo kế hoạch của Hứa An Đình, sau khi Vân Trung Hạc được đại sư huấn luyện, trình độ đến trung thượng. Chưa đủ tài hoa sẽ dùng từ khúc để đền bù, từ khúc cũng đã chuẩn bị xong, là do đại sư cầm nghệ của Hắc Long Đài tự mình viết lên, tuyệt đối kinh diễm, chưa bao giờ diễn tấu qua.
Khi phu nhân Xạ Hương xuất hiện, Vân Trung Hạc diễn tấu thủ khúc này, cứ coi như trình độ diễn tấu không cao nhưng bởi vì từ khúc quá xuất sắc, cũng đủ để kinh diễm toàn trường, cộng thêm khuôn mặt tuấn mỹ vô địch của Vân Trung Hạc nữa thì mọi chuyện cũng không khó lắm.
Vân Trung Hạc nói:
- Vậy bây giờ ngươi an bài luôn đi, mau chóng khảo hạch khả năng cầm nghệ của ta.
Hứa An Đình nói:
- Ngươi chắc chứ?
Vân Trung Hạc nói:
- Chắc chắn.
Hứa An Đình nói:
- Đi, mang một thanh cổ cầm tới đây.
Một lát sau, hai tên võ sĩ mang một chiếc cổ cầm tới, Vân Trung Hạc liếc mắt nhìn qua, cổ cầm này chí ít phải trên trăm năm, là một chiếc đàn vạn chiếc không được một, giá trị tuyệt đối không nhỏ.
Hắc Long Đài quả thật khủng bố.
Hứa An Đình nói:
- Vân Trung Hạc tiên sinh, ngươi bắt đầu đi.
Vân Trung Hạc nói:
- Thế đại sư khảo hạch ta đâu?
Ánh mắt Hứa An Đình nhìn về phía muội muội Hứa An Đình`
Vân Trung Hạc nói:
- Tiểu tỷ tỷ, ngươi. . . Ngươi là đại sư cầm nghệ?
Hứa An Đình nói:
- Tiểu Đình đã luyện đàn được 21 năm rồi, lúc 5 tuổi đã được xem là huyền nghệ thiên tài. Lúc đầu muội ấy định trở thành một khúc nghệ đại gia, vang danh thiên hạ.
Gần giống với một thiên hạ danh viện, thiên hạ hoa khôi, được ngàn vạn tài tử ái mộ.
- Bởi vì một biến cố xảy ra mà muội ấy bị hủy hoại khuôn mặt, cho nên bị đứt gánh giữa đường, lúc đó muội ấy mới đến quán trọ An Đình của ta.
Hứa An Đình nói:
- Nhưng hiện giờ muội ấy vẫn là lão sư cầm nghệ của toàn bộ thanh lâu ở Liệt Phong thành này, có mười hoa khôi, bảy học trò cầm nghệ là do muội ấy dạy, ngươi nói xem muội ấy có đủ tư cách khảo hạch ngươi hay không?
Lúc nói ra những lời này, Hứa An Đình đau lòng tột cùng.
Vân Trung Hạc nhìn về phía tiểu tỷ tỷ Hứa An Đình', nhưng không hỏi là biến cố gì khiến cho nàng bị hủy hoại dung nhan.
Có thể khẳng định, nếu như gương mặt không bị hủy hoại, vị tiểu tỷ tỷ này nhất định là rất đẹp, cộng thêm dáng người ma quỷ kia nữa, nàng nhất định có thể trở thành tuyệt sắc giai nhân vang danh thiên hạ.
Mặc dù chưa từng nghe nàng đánh đàn, nhưng Vân Trung Hạc có thể khẳng định, trình độ cầm nghệ của nàng nhất định đạt đến tiêu chuẩn cầm nghệ đại gia.
Hứa An Đình' lẳng lặng nói:
- Ta nói rõ trước một chuyện quan trọng với ngươi, ngươi chỉ có một cơ hội để thể hiện. Ta sẽ phán đoán tài đánh đàn của ngươi, nếu như thất bại, do thời gian cấp bách nên bọn ta không có đủ thời gian để rèn giũa nâng cao trình độ của ngươi. Cho nên con đường thứ nhất này hết hiệu lực, ngươi phải ngoan ngoãn tiến vào phủ thành chủ làm gia đinh, đừng vọng tưởng một bước lên trời. Nếu như đạt tiêu chuẩn, vậy ta sẽ dùng nửa tháng để dạy bảo ngươi, khi nào đủ ưu tú thì sẽ vào Thiên Vũ các để đi quyến rũ phu nhân Xạ Hương.
Vân Trung Hạc nói:
- Nếu như ta thể hiện tài năng ưu tú ở lần khảo hạch này thì ngay ngày mai có thể tiến vào Thiên Vũ các thực hiện kế hoạch luôn không?
- Không được.
Hứa An Đình' nói:
- Ta đã xem qua tư liệu của ngươi rồi, tài đánh đàn của ngươi rất thấp, âm đàn vô cùng dung tục. Cho nên trong lòng ta, con đường thứ nhất ngươi nhất định đi không thông, trình độ giám định của phu nhân Xạ Hương vô cùng vô cùng cao.
Vân Trung Hạc không giảo biện, trực tiếp ngồi xuống trước cổ cầm, thản nhiên nói:
- Ta chỉ đàn hai câu thôi, tổng cộng mười bốn âm phù.
Mọi người đều kinh ngạc, tưởng đã nghe lầm.
Vân Trung Hạc cường điệu nói:
- Đúng, ta chỉ đàn tấu hai câu, mười bốn âm phù, nếu như không đạt được tiêu chuẩn ưu tú. Đôi tay này ta cũng không cần nữa, chém đi rồi tặng cho ngươi. Nếu như không thể để cho ngươi rùng mình, toàn thân run lên, cả đời này ta sẽ không động vào dây đàn nữa.
Nghe nói như thế, Hứa An Đình' bất giác ngây ngốc, nhưng ngay sau đó cười lạnh trong lòng.
Nàng đã luyện đàn hơn hai mươi năm, đủ để biết rằng việc này khó đến mức nào.
Làm gì có từ khúc nào mà nàng chưa từng nghe qua, nàng bái đệ nhất danh sư của đế quốc làm sư, làm gì có màn diễn tấu đỉnh cao nào mà nàng chưa được thưởng thức?
Muốn để nàng rùng mình, vậy phải cần linh hồn hòa nhập cùng cầm nghệ.
Cái này ngay cả lão sư nàng còn không làm được, huống chi là Vân Trung Hạc, một tên nhạc công mạt lưu dung tục lừa tiền lừa sắc.
Cái này không chỉ cần có cầm nghệ, còn càng cần từ khúc.
Vả lại phải là danh khúc đặc biệt hiếm có, chưa từng diễn tấu qua.
Loại nhạc công dung tục như Vân Trung Hạc, muốn đạt tiêu chuẩn cũng khó khăn, chỉ đàn tấu có hai câu mà muốn khiến nàng rùng mình?
Khó như lên trời.
Vân Trung Hạc nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm:
- Số 8 Beethoven, số 8 Beethoven, mau mau hiện thân, mau mau hiện thân.
Bệnh tâm thần số 8 Beethoven.
Nhà âm nhạc đỉnh cấp thiên tài, từ khúc mà hắn diễn tấu, có thể khiến người ta nghe xong rồi gặp trở ngại mà chết, đến mức Vân Trung Hạc phải trói hắn lại, coi hắn là nhân vật nguy hiểm bậc nhất của bệnh viện tâm thần X.
Thứ đó khủng khiếp đến mức nào?
Bỗng nhiên hắn khẽ run rẩy, toàn thân phát lạnh.
Vân Trung Hạc phát hiện trước mắt mình đen kịt một màu, cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe được.
Móa!
Số 8 Beethoven hiện thân!
. . .