Chương 90: Suy đoán

Diệp Trùng đi ra từ phòng khám cao cấp, lời của bác sĩ vừa rồi như ở bên tai: "Thầy Diệp, thân thể thầy rất khỏe mạnh! Gần như là mạnh khỏe hơn đại đa số mọi người! Không có vấn đề gì! Những thứ thầy nói hôm nay, tôi nghĩ rất có khả năng là ảo giác của thầy, là do tâm lý quá khẩn trương, hoặc là quá mệt nhọc, rất dễ sinh ra ảo giác các loại! Tuy rằng thân thể thầy khỏe hơn người bình thường rất nhiều, nhưng, tôi nghĩ vẫn nên chú ý nghỉ ngơi!"

Ảo giác? Tuyệt không thể nào!

Loại cảm giác vừa rồi đó, Diệp Trùng hiện giờ vẫn vô cùng rõ ràng, vừa nghĩ tới sự đau đớn vô cùng vô tận, làm người ta không thể né tránh, Diệp Trùng không lạnh mà run! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Điều Diệp Trùng bây giờ muốn biết nhất, không còn gì bàn cãi, chính là việc này! Nó giống như một thanh kiếm sắc treo trên cổ Diệp Trùng, làm Diệp Trùng cảm nhận được nguy cơ rất mãnh liệt, ăn ngủ không yên!

Chẳng lẽ mình có bệnh lạ? Có thể trước giờ chưa từng có! Mà bác sĩ cũng kiểm tra không ra, ngay cả Mục cũng nói trình độ của phòng khám cao cấp của học viện Lam Hải khá cao, vậy xác suất sai lầm là rất nhỏ nha!

Đối với loại việc này, Diệp Trùng tuyệt không muốn tới lần thứ 2!

Nếu như lại tới 1 lần nữa, Diệp Trùng cũng không xác định mình có thể kiên trì được hay không!

- Mục, ngươi suy đoán thế nào? Diệp Trùng khẩn thiết muốn có một câu trả lời, nào có ngại đáp án này chỉ là một loại suy đoán! Diệp Trùng cảm giác mình sắp phát điên rồi, sự nôn nóng và buồn bực nảy sinh trong lòng hắn, sự trầm ổn và bình tĩnh ngày trước lúc này đây đã sớm biến mất không thấy đâu!

Cảm giác được sự khác thường của Diệp Trùng, Mục bình tĩnh nói: "Diệp tử, hít sâu vài lần, giống như ngươi chiến đấu vậy, sự xúc động tiêu cực vốn không có chút giúp ích nào cho ngươi, ngược lại sẽ làm bản thân ngươi rơi vào khủng hoảng! Diệp tử, hít sâu! Thở ra!"

Gần như ngay lập tức, một cảm giác điên cuồng gần như nung đỏ thần kinh của Diệp Trùng, luồng hơi nóng hừng hực lưu chuyển khắp toàn thân, Diệp Trùng thậm chí có thể cảm thấy 2 mắt của mình chắc là đỏ ké như lửa. Mà lớp da đôi tay lộ ra ngoài của Diệp Trùng cũng ửng đỏ lên ngụy dị, giống như miếng thép bị nung đỏ! Trong lòng buồn bực, Diệp Trùng toàn thân phát nóng, hắn bây giờ chỉ nghĩ 1 việc duy nhất, chính là phá hoại, chính là phát tiết!

Nếu như nói lời này không phải là Mục, Diệp Trùng tin rằng, mặc kệ là ai, mình tuyệt đối sẽ dùng 1 đấm nện hắn nát nhừ!

Diệp Trùng hổn hển thở, hơi thở nóng hổi làm cho thành khoang mũi của Diệp Trùng nóng rát, thở ra giống như không phải là không khí mà là một ngọn lửa!

Diệp Trùng liều mạng kiềm chế hơi thở cuồng bạo này xuống, gần như ngay khoảnh khắc loại cảm giác nổi lên, Diệp Trùng liền ngấm ngầm cảm thấy không hay, vốn trầm tính, trầm ổn, sự xung động cuồng bạo anfy vừa mới dâng lên liền làm khơi dậy sự phản kháng và cảnh giác một cách vô ý thức của hắn!

Hít thở sâu! Hít thở sâu!

Diệp Trùng khó khăn một lần lại một lần thực hiện hít thở sâu mà ngày thường đối với hắn mà nói dễ không gì bằng!

- Hít thở sâu... chú ý tiết tấu... hít thở sâu... Giọng nói của Mục giống như thôi miên, Diệp Trùng không khỏi hít thở theo tiết tấu của hắn!

Theo sự hô hấp dần dần kéo dài, đầu óc Diệp Trùng dần dần nguội lạnh, hơi nóng cũng từ từ lui xuống, Diệp Trùng cũng khôi phục trạng thái bình thường!

Lần giãy giụa này, tiêu tốn thể lực của Diệp Trùng cực lớn, mồ hôi theo trán ngoằn ngoèo chảy thành vài dòng, quần áo trên người Diệp Trùng đã bị mồ hôi thấm ướt, một trận gió thổi qua, Diệp Trùng không kìm được run một cái!

Diệp Trùng không khỏi cười khổ nói: "Mục, lần này xem ra ta hình như gặp phiền phức rồi!"

Mục đồng ý nói: "Ừ, Diệp tử, tình hình của ngươi xem ra quả thật là không tốt! Nhưng tạm thời ta cũng nghĩ không ra biện pháp nào tốt!"

- Chuyện này rốt cuộc là sao? Diệp Trùng có chút bực mình, tâm tình hơi có chút không ổn định, khí huyết trong người sôi sục, làm Diệp Trùng kinh hãi vội vàng lại hít thở sâu mội hồi mới ổn định lại được!

Mục nói: "Diệp tử, tâm tình phải duy trì ổn định! Theo tất cả thông tin, nếu như loại tình huống này không phải di truyển của bản thân ngươi hoặc ở trên hành tinh rác đã tiềm phục trong cơ thể ngươi, ta có một loại suy đoán!"

- Suy đoán gì? Diệp Trùng hỏi.

- Suy đoán khi ngươi ở Hắc giác ngâm trong loại dung dịch màu bạc đó làm cho loại tình huống này xảy ra, xác suất là 67%. Mục tiếp tục lại giải thích: "Chỉ có nó mới có khả nghi nhất!"

Đầu óc của Diệp Trùng cũng không ngốc, vừa nghĩ đã hiểu: "Khó trách bọn họ đối với việc quản lý người trong Hắc giác đều vô cùng buông lỏng, thì ra vẫn còn có một chiêu mai phục ở chỗ này."

Trong lòng Diệp Trùng mau chóng suy nghĩ: "Khó trách lần trước Johnson không có ý muốn giết ta, 80, 90% là muốn dẫn ta theo hắn trở về, hừ, đây e là chính vì hắn có điểm nắm chắc làm ta theo hắn trở về!"

Mục kinh ngạc nói: "Diệp tử, xem ra ngươi trở nên thông minh rồi!"

- Ừ, nếu như thật như vậy, vậy thứ này... Sắc mặt Diệp Trùng đột nhiên thay đổi: "Thứ này tuyệt sẽ không chỉ phát tác 1 lần!" Vừa nói ra suy luận, đầu óc Diệp Trùng 'ông' một cái, trở nên lờ mờ!

Vừa nghĩ tới vẫn phải trải qua luyện ngục như vậy không biết bao nhiêu lần, mặt Diệp Trùng lập tức trở nên khó coi như trái khổ qua!

Mục cũng chỉ có thể than thở bên cạnh: "Diệp tử đáng thương!"

Nhưng Diệp Trùng đã không có đường lui, nếu như lại kêu hắn trở về Hắc giác, trở thành công cụ trên tay người khác, vậy thì Diệp Trùng dù chết cũng không đồng ý! Thần kinh dẻo dai và ý chí chiến đấu bất khuất Diệp Trùng tôi luyện ra trên hành tinh rác lúc này đây không còn nghi ngờ gì, là thứ hắn cần nhất! Càng huống chi còn có Mục và Thương!

Căn bệnh quái lạ vẫn luôn lo lắng lại không ngờ không có phát tác, liên tục vài ngày, điều này lại làm Diệp Trùng có chút kinh ngạc ngoài ý muốn!

Nhưng suy đi nghĩ lại, mình dù cho có chuẩn bị cũng chẳng có chút ích lợi nào, lúc đó mình đã hoàn toàn mất điều khiển đối với thân thể, mà Mục ngay cả sóng não của mình cũng không thu được! Diệp Trùng càng thản nhiên hơn nhiều! Vì an toàn, Diệp Trùng cố hết sức giảm thiểu thời gian đi ra ngoài, ngay cả ông Tiền cũng không đi, Diệp Trùng căn bản không biết căn bệnh quái lạ của mình lúc nào phát tác, nhưng một khi phát tác, nếu như xảy ra việc ngoài ý muốn gì, vậy mình sẽ trở thành con cừu non chờ mổ, không có bất cứ khả năng phản kháng nào!

Diệp Trùng cả ngày ở lỳ trong phòng cải tạo, còn Mục cũng ở bên ngoài, dù sao quang giáp trong này cũng cực nhiều, Mục ở trong này cũng không chướng mắt! Hơn nữa, có thể trong lúc quan trọng bảo vệ Diệp Trùng.

Nhưng, Diệp Trùng chân không bước ra cửa, người khác lại tới tận cửa tìm hắn!

Người tới tìm Diệp Trùng là Nhuế Tô, vừa nhìn thấy Diệp Trùng liền nghiêm mặt: "Diệp Trùng, em gái ta mời ngươi tới nhà ta một chuyến!"

- Em gái cô? Diệp Trùng nhíu mày hỏi.

- Chính là người hôm đó cùng tới với ta đó! Nhuế Tô đột nhiên nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, trên mặt không khỏi đỏ lên.

- Ừ! Diệp Trùng biết là người con gái đã đánh với mình một trận đó, nếu như là bình thường, Diệp Trùng có 80, 90% sẽ đi, đối với một chiêu cổ quái đó của nàng, Diệp Trùng có hứng thú rất lớn! Nhưng bây giờ, Diệp Trùng tuyệt sẽ không đi!

Diệp Trùng nghĩ cũng không nghĩ, cũng không hỏi chuyện gì, dứt khoát cự tuyệt nàng: "Không đi!"

Nhuế Tô lập tức giận đến gương mặt trắng bệch: "Ngươi, ngươi..."

Diệp Trùng cảm thấy người con gái trước mặt này ít nhiều có chút kỳ lạ, cho nên trực tiếp coi như không thấy!

Nhuế Tô thấy Diệp Trùng không để ý tới suy nghĩ của mình, sắc mặt vừa thay đổi lại thay đổi, cuối cùng khôi phục lại bản tính chua ngoa trong ngày thường: "Diệp Trùng, ngươi có còn là đàn ông không? Bà đây chưa từng thấy qua loại đàn ông giống như ngươi, kêu ngươi tới nhà ta mà cũng không dám đi... Ngươi hèn nhát, tên sợ chết..."

Diệp Trùng coi như không nhìn Nhuế Tô tự biên tự diễn! Công kích bằng lời nói, Diệp Trùng trước giờ luôn có sức miễn dịch cực mạnh!

- Mục, chẳng lẽ con người không nên sợ chết sao? Diệp Trùng hỏi.

- Nên chứ! Mục nói.

- Vậy sợ chết há không phải là rất bình thường sao? Diệp Trùng hỏi.

- Ừ, trong xã hội, con người đều cho là sợ chết là xấu hổ, tuy rằng bọn họ thật ra đều rất sợ chết! Mục giải thích.

- Thật là nhàm chán! Diệp Trùng cảm thán nói.

- Không sai! Mục cũng rất tán đồng.

Nhuế Tô cuối cùng cũng biết những thứ này đối với Diệp Trùng căn bản là vô dụng, chửi một hồi lâu, miệng cũng chửi khô rồi, người cũng chửi mệt rồi, nhưng cơn giận cũng tiêu hết hơn nửa!

Thấy cứng không xong, Nhuế Tô liền dùng mềm: "Diệp Trùng, cầu xin ngươi đó, đi tới nhà ta một chuyến đi mà, em gái người ta chính là muốn gặp ngươi đó! Ừ... đến đi mà..." Cặp mắt to ngân ngấn nước lộ ra vẻ thỉnh cầu, nếu như là người thường, chỉ e rằng nhiệt huyết dâng lên, liền lập tức đồng ý rồi!

Nhưng, Diệp Trùng đối với mấy thứ này vốn không có khái niệm gì.

- Mục, nàng ta đang làm gì vậy? Diệp Trùng kỳ quái hỏi.

- Ừ, nàng hy vọng thông qua hình dáng nhu nhược để kích thích ham muốn bảo vệ của ngươi! Mục đơn giản trả lời, rồi lại bổ sung thêm 1 câu: "Rất nhiều phụ nữ đều dùng loại phương pháp này để giành được sự đồng tình của đàn ông!"

- Hy vọng kẻ địch đồng tình với mình? Diệp Trùng không thể tin hỏi, lô-gic này cũng thật là quá kỳ quái rồi, đó là với Diệp Trùng mà nói!

- Àch. Mục rõ ràng có ngập ngừng: "Quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ không hề là quan hệ đối địch!"

- Vậy là gì? Diệp Trùng hỏi.

- Ừ, vấn đề này hay là ngươi hỏi Thương thì tốt hơn, hắn ở phương diện này có nghiên cứu hơn! Mục mau chóng trả lời.

Mặc kệ Nhuế Tô nói thế nào, Diệp Trùng căn bản không đoái hoài tới. Nhuế Tô cũng không nghĩ tới Diệp Trùng lại khó đối phó như vậy, cứng mềm đều không xong, ngoan cố vô cùng, những biện pháp bình thường luôn hữu hiệu lại không có chút tác dụng nào đối với hắn, nàng đã hết cách rồi!

Vừa nghĩ tới lời em gái nói với mình, nước mắt của Nhuế Tô liền tuôn rơi!

Điều này làm Diệp Trùng kinh ngạc một chút! Nhưng, cũng chỉ là kinh ngạc một chút!

Nhuế Tô ngưng rơi lệ, hai mắt ngân ngấn nhìn Diệp Trùng, hỏi: "Ngươi rốt cuộc như thế nào mới chịu gặp em gái ta?"

Diệp Trùng nghĩ một lát: "Nàng ta nếu muốn gặp ta, để nàng ta tới!"

Có Mục ở đây, Diệp Trùng tin tưởng, bản thân dù có bộc phát căn bệnh quái lạ, sự an toàn cũng tuyệt không xảy ra chuyện gì!

Nhuế Tô nhạt nhòa nước mắt lao ra khỏi phòng cải tạo! Học viên trên đường nhìn thấy cảnh này không khỏi nảy sinh sự ngưỡng mộ từ tận đáy lòng với Diệp Trùng, ngay cả "ma nữ Tô" vô địch mà cũng 2 lần rơi lệ trước mặt thầy Diệp! Quả nhiên lợi hại!

Nhưng làm Diệp Trùng không ngờ tới là, Nhuế Băng lại tới thật, hơn nữa là tới một mình!