Chương 8: Chương thứ tám

Tình trạng của Diệp Trùng lúc này không ổn.

Khi ra khỏi buồng điều khiển, Diệp Trùng giống như mới từ trong nước chui ra, cả người ướt sũng.

Hậu di chứng không chỉ như thế, Diệp Trùng xem ra vẫn hoàn hảo như lúc đầu, hai tay không có gì dị dạng, nhưng vô cùng đau đớn.

Đau! Tuyệt đối là đau tới tận xuong cốt! Từng cơn co giật liên tục tấn công đại não của Diệp Trùng. Mặc dù sức chịu đựng của Diệp Trùng cực mạnh, cũng không khỏi liên tục hít sâu ,sắc mặt đau tới tái mét.

Nhưng kỳ quái là, hai tay không hề có chút hiện tượng sưng phù hay co giật nào, mà ngược lại hoàn hảo đến không đổ một giọt mồ hôi.

Giúp Diệp Trùng kiểm tra xong, Mục Thương, mặt không đổi sắc nói: "Hậu di chứng của việc sử dụng quá độ ý thức, bộ phận thần kinh điều khiển hai tay trong trung khu thần kinh của ngươi vượt quá giới hạn của ý thức và hai tay, do đó phát sinh đau đớn, không gây hại thực sự tới thân thể của ngươi, chỉ cần nghĩ ngơi đủ thì có thể hồi phục."

Diệp Trùng vừa đau đến hít thở không xong, vừa châm biếm nói: "Nghĩ ngơi? Đau thế này mà còn có thể nghĩ ngơi? Chỉ sợ là ta có ngủ cũng bị đau đớn làm tỉnh giấc!"

Mục Thương nói: "Ta có một cách có thể giúp ngươi khỏi đau đớn."

Diệp Trùng hai mắt sáng rỡ: "Thật sao?" Đau đơn không ngừng nghỉ thế này gần như làm cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong, vừa nghe Mục Thương có cách ngắt cơn đau, Diệp Trùng giống như nắng hạn gặp mưa rào.

Mục Thương tiếp tục giới thiệu nói: "Cách này không cần dùng thuốc, cũng không cần tiêm chích, an toàn hiệu quả, mà hiệu quả thì, vừa thực thi là có hiệu quả ngay..."

Ánh mắt Diệp Trùng vui đến phát sáng, lập tức ngắt lời Mục Thương vốn không hề có dấu hiệu ra tay: "Vậy, vậy ngươi mau bắt đầu đi!"

Mục Thương dừng lại, cúi đầu nhìn Diệp Trùng hỏi: "Ngươi thật sự muốn sử dụng cách này?"

Không biết tại sao, Diệp Trùng nhìn Mục Thương, cổ đột nhiên phát lạnh, nhưng đau đớn càng lúc càng dữ dội làm hắn đột nhiên hạ quyết tâm: "Ta chắc chắn!"

Binh, một tiếng gió mạnh mẽ đập trúng động mạch cạnh cổ Diệp Trùng.

Trước mắt Diệp Trùng tối sầm lại, một ý niệm duy nhất trước lúc hôn mê là: Quả nhiên, quả nhiên không đau!

Giọng nói bình tĩnh của Mục Thương vang lên trong phòng: "Thực hiện xong."

----------------

Diệp Trùng tỉnh lại, cảm giác rõ ràng thân thể mình, đặc biệt là sự thay đổi của hai tay, dường như thân thể so với tư duy chậm hơn một nhịp, cảm giác đặc biệt ngượng nghịu, khác xa thân thể lúc trước điểu khiển rất dễ dàng.

Mục Thương giải thích: "Đây là do thân thể và ý thức của ngươi không phối hợp, ý thức của ngươi được đề cao, đột phá cực hạn lúc trước, nhưng thân thể của ngươi vẫn không có thay đổi, không theo kịp tốc độ của ý thức. Cho nên ngươi sẽ cảm thấy cơ thể so với lúc trước chậm chạp hơn, thật ra là do ý thức của ngươi so với trước nhanh hơn."

Theo đề nghị của Mục Thương, Diệp Trùng mấy ngày này không lên mạng mô phỏng, mà ở trong nhà rèn luyện thân thể, đặc biệt là hai tay.

Trong phạm vi khoảng nửa mét vuông, Diệp Trùng tập trung tinh thần điều khiển sáu quả bi thép, hai tay điêu luyện vung qua vung lại, mười ngón tay như một cái lưới bao lấy sáu quả bi thép ở trong. Bi thép trong phạm vi hai tay chuyển động cực nhanh, va chạm lẫn nhau, quỹ tích khó bề nắm bắt.

Tốc độ bi thép càng lúc càng nhanh, trán Diệp Trùng đã đổ mồ hôi, hai tay cũng theo đó mà tăng tốc. Dần dần, mồ hôi trán Diệp Trùng càng lúc càng nhiều, tay của Diệp Trùng cũng càng lúc càng nhanh, một tầng hư ảnh như khói như sương cũng từ từ sinh ra.

Cuối cùng, bộp bộp bộp, một loạt tiếng động giòn tan vang lên, Diệp Trùng không thể khống chế được những quả bi thép này, triệt để thất bại.

Diệp Trùng thở hổn hển, ngay cả mấy quả bi thép văng đi khắp nơi cũng lười lụm lại, trò này thật là mệt chết người rồi!

Mục Thương ở bên cạnh đánh giá nói: "Tuy rằng không thể làm cho người khác vừa ý, nhưng đối với ngươi mà nói, đây đã là thành tích không tồi rồi."

Cuối cùng cũng không cần phải luyện tập bi thép nhàm chán, vô vị đó nữa, Diệp Trùng hoài nghi, trò này không chừng là do Mục chuyên dùng để đày đọa người khác. Nhưng ở tận đáy lòng, Diệp Trùng vẫn vô cùng khâm phục Mục Thương, ít nhất, tay của mình bây giờ giống như đã trở về với mình, hơn nữa so với trước còn linh hoạt hơn nhiều.

Ngồi lại trong Ôn Ni, Diệp Trùng rõ ràng rất hưng phấn. Đã một khoảng thời gian không dùng quang giáp, Diệp Trùng nhìn Ôn Ni cũ kỹ cũng cảm thấy rất thân thiết.

Mấy ngày này, Diệp Trùng vùi đầu vào huấn luyện bi thép, nhiệm vụ săn bắt cũng do Mục Thương làm. Thú săn được của Mục Thương ngoại trừ trên trán có một lỗ thủng ra, không hề có vết thương nào khác. Điều này làm cho Diệp Trùng không khỏi líu lưỡi, Mục quả nhiên rất mạnh.

Diệp Trùng điều khiển Ôn Ni mau chóng lao đi, vượt qua núi rác này tới núi rác khác, còn Mục Thương không nhanh không chậm bám theo sau.

Diệp Trùng chân chính cảm thụ được tay của mình so với trước càng linh hoạt hơn, Diệp Trùng vui sướng đột nhiên nhớ lại Vô tự ba hình khiêu dược mà lần trước Mục dạy cho mình, trong lòng chợt muốn chơi thử.

Diệp Trùng đột nhiên đẩy tốc độ của Ôn Ni lên cao nhất, hai tay theo đó thực hiện một loạt thao tác nhìn hoa cả mắt, ngẫu hứng biểu diễn Vô tự ba hình khiêu dược.

Ôn Ni cũ kỹ dưới sự điều khiển của Diệp Trùng, lảo đảo vẽ nên những đường cong lúc lớn lúc nhỏ, lúc thẳng, lúc quặt.

Diệp Trùng đang lúc hứng khởi lại thực hiện dày đặc những bước nhảy hình sóng cự ly ngắn.

Chỉ thấy trong cự lỵ cực ngắn, Ôn Ni bắt đầu thực hiện liên tục những hình sóng cực nhỏ với tốc độ cực cao. Nếu như những đường cong vừa rồi có lớn có nhỏ thì những đường cong lúc này tất cả đều là những đường cong nhỏ, hơn nữa Diệp Trùng dường như có ý muốn làm cho các đường cong này càng nhỏ hơn nữa.

Đang lúc Diệp Trùng đắc ý muốn tiếp tục thu nhỏ đường cong, thì nghe "đùng" một tiếng, Ôn Ni cuối cùng không chịu nổi những động tác quá mức như vậy, liền bất ngờ vùng eo bị đứt đôi.

Diệp Trùng đại kinh thất sắc, không kịp cầu cứu Mục Thương, nửa phần trên của Ôn Ni giống như một viên thiên thạch rít lên, với tốc độ cực cao rơi sâu vào bên trong một núi rác gần đó. Không chờ Diệp Trùng đang hoảng hốt bình tĩnh trở lại, rác như núi đổ rào rào chôn sâu hắn trong đó.

Trước mắt Diệp Trùng trong nháy mắt tối đen.

Khi Diệp Trùng, không, chính xác mà nói thì là khi Mục Thương lôi nửa thân trên của Ôn Ni từ sâu mấy mươi mét rác ra dưới ánh mặt trời, Diệp Trùng phát hiện sắc mặt bình thường vô cảm của Mục Thương có vài phần chế giễu, điều này làm Diệp Trùng cực kỳ không thoải mái. Nhưng khi Diệp Trùng ngồi trong buồng lái của Ôn Ni, được Mục Thương xách về nhà, sự khó chịu này cuối cùng đã lên tới đỉnh điểm.

Nhưng, khó chịu thì khó chịu, không có Ôn Ni, Diệp Trùng chính là không có quang giáp, Mục vốn trước giờ không cho Diệp Trùng điều khiển nó, mà nếu cho Diệp Trùng điều khiển Mục, Diệp Trùng cũng cảm thấy như là múa đao trước mặt Quan Công, hết cách rồi, thực lực cách biệt quá xa.

Không có quang giáp làm cho Diệp Trùng khó chấp nhận, Ôn Ni dù rằng có cũ hơn đi nữa, trong tình huống chưa tìm được cái thay thế, nó vẫn là một phần quan trọng không thể thiếu đối với cuộc sống của Diệp Trùng.

Hết cách, Diệp Trùng chỉ có thể nhờ Mục giúp kiếm nửa thân dưới của Ôn Ni về.

Nhìn thấy hậu quả do một phút hưng phấn của mình, tâm tình Diệp Trùng nguội lạnh. Ôn Ni vốn là quang giáp của cha, phục vụ bao năm nay, có thể sử dụng tới hiện tại có thể xem như là kỳ tích, nhưng bây giờ bị vết thương trên thân đối với quang giáp nào cũng là chí mạng như vậy, hy vọng sửa chữa được vốn là con số không, huống chi còn là ở nơi mà ngoài rác ra chẳng có gì khác này.

Mục Thương vẫn không quên ở bên cạnh tạt thêm gáo nước lạnh: "Diệp tử, ta không thể không nói cho ngươi biết một kết luận tàn khốc, xác suất có thể sửa chữa Ôn Ni dưới 1%, cho nên vì một xác suất thấp như thế mà ra sức đi làm thì không phù hợp tí nào về mặt lý luận."

Diệp Trùng khóc không ra nước mắt, nhưng chẳng có cách nào, sau khi hết tức giận liền chui vào buồng lái của Mục Thương, tiến vào mạng mô phỏng.

Mục Thương gần như mặc kệ tâm tình của Diệp Trùng, âm hồn bất tán đi theo Diệp Trùng: "Theo thống kê, huấn luyện sư sĩ ngươi vẫn còn 86 môn cơ sở chưa huấn luyện qua, đây là danh sách môn học."

Trước mặt Diệp Trùng lập tức xuất hiện một danh sách dài dằng dặc. Diệp Trùng làm như không thấy, cứ đi về phía trước.

Mục Thương yên lặng. Hồi sau, Mục Thương phun ra một câu: "Diệp tử, nếu ngươi ngày nào đó kỹ thuật vượt qua ta, ta sẽ cho ngươi điều khiển ta."

Diệp Trùng hơi chùng chân, rồi lập tức yên lặng bước đi.